Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Bích Lạc dĩ nhiên biết hắn băn khoăn điều gì, khẽ mỉm cười đáp: - Bởi vì đại nhân thừa kế lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu!
- Thiên Nguyệt Ma Chu? Dương Khai hơi biến sắc mặt.
- Sao vậy, ngươi đã nghe qua ư? Bích Lạc cũng có chút tò mò nhìn hắn. Dương Khai hơi gật đầu. Thiên Nguyệt Ma Chu, một trong thánh linh thượng cổ, nghiêm khắc coi như cùng long phượng là sự tồn tại cùng cấp bậc, chỉ có điều ai mạnh ai yếu lại không được phán đoán càn. Sự tranh đấu giữa thánh linh thượng cổ tất không người thấy qua.
Dương Khai biết Thiên Nguyệt Ma Chu, cũng bởi vì khoảng thời gian này tiếp xúc cùng những thánh linh thượng cổ này tương đối nhiều. Vô luận là Kim Long tàn hồn mà bản thân của hắn có, hay là Băng Phượng tàn hồn thuộc về Tô Nhan, đều thuộc phạm vi của thánh linh thượng cổ.
- Khinh La tại sao có thể có lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu? Dương Khai chau mày, bỗng nhiên như có điều suy nghĩ nói:
- Chẳng lẽ nói chính là thi thể của một con nhện mà các nàng đã gặp khi vừa tới Yêu Tinh Đế Thần...
- Không sai, đó chính là thi thể của Thiên Nguyệt Ma Chu.
Bích Lạc với một ánh mắt tán dương: - Đại nhân cũng hao tốn không ít thời gian mới tìm hiểu ra, trước đó nàng cũng không rõ lắm con nhện kia rốt cuộc là vật gì. Mà Xích Nguyệt lĩnh chủ sở dĩ nhìn trúng đại nhân, cũng như thu nàng làm nghĩa nữ, cũng bởi vì duyên cớ đó. Bằng không ngươi cho rằng Xích Nguyệt lĩnh chủ sẽ vô duyên vô cớ dành cho đại nhân chỗ tốt hay sao?
- Thì ra là thế! Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, nếu như thế thì cũng giải thích được. Yêu Mị Nữ Vương lại có lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, cũng bởi vì nàng hấp thu năng lượng thần bí bên trong thi thể của con Thiên Nguyệt Ma Chu đó, cho nên huyết thống mới có thể thay đổi. Mà Phiến Khinh La có thể thông qua tế đàn trực tiếp tới Yêu Tinh Đế Thần, Dương Khai đoán chừng cũng có quan hệ với Thiên Nguyệt Ma Chu đã chết kia, thậm chí có thể nói, tế đàn ấy hẳn là do Thiên Nguyệt Ma Chu tạo ra.
Mặt khác Phiến Khinh La có thể chất của Độc Quả Phụ, đại khái là sinh ra đã là như vậy. Hết thảy đều có thể nói thông! - Vậy đại nhân nhà ngươi hiện tại ở nơi nào? Cũng vào Đế Uyển hay sao? Dương Khai khẩn cấp hỏi. Lần này biểu lộ của Bích Lạc lập tức ảm đạm đi rất nhiều, gật đầu đáp:
- Vào được rồi, nhưng mà ta cùng đại nhân sau khi đi vào liền phân tán ra, ta cũng không biết người hiện giờ ở vị trí nào nữa. Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai không khỏi thở dài.
- Coi như ngươi có chút lương tâm. Bích Lạc cong cái miệng nhỏ nhắn, thấy Dương Khai vì Phiến Khinh La mà lo lắng, không khỏi nhìn hắn thuận mắt hơn rất nhiều:
- Tuy nhiên ngươi yên tâm đi, đại nhân cho dù một thân một mình, cũng sẽ không có vấn đề gì. Tu vi của nàng ấy bây giờ là Phản Hư tam tầng cảnh, võ giả cảnh giới bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng.
- Lợi hại như vậy sao?
Dương Khai thất kinh. Có thể cùng cấp vô địch, thật ra có thể nói thông. Dù sao hiện tại người của Phiến Khinh La mang căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, không thể lấy lẽ thường đo lường được, nhưng tu vi của nàng là Phản Hư tam tầng cảnh, khiến cho Dương Khai kinh hãi.
Tốc độ tu luyện của mình đã rất nhanh, không ngờ tới Yêu Mị Nữ Vương so với mình lại càng khoa trương hơn. Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút cũng không có gì ly kỳ. Nàng hấp thu toàn bộ năng lượng thần bí trong thi thể của thánh linh thượng cổ, từ Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh tấn thăng đến Phản Hư nhất tầng cảnh vẻn vẹn chỉ tốn mấy năm mà thôi.
- Ha ha, ngươi tên khốn này nếu không nỗ lực, đại nhân ngày sau nhất định phải di tình biệt luyến rồi, không có nữ nhân nào nguyện ý tìm một nam nhân không bảo vệ được mình. Gương mặt của Bích Lạc nhìn có chút hả hê. Năm đó Yêu Mị Nữ Vương có tu vi cảnh giới cao hơn một chút so với Dương Khai.
Giờ gặp lại, sự chênh lệch này chẳng những không rút nhỏ đi, trái lại còn mở rộng ra không ít. Bích Lạc theo bản năng cảm thấy, Dương Khai có chút không xứng với đại nhân nhà mình, có chút hả hê phần nhiều cũng có chút nóng lòng cho Dương Khai. Nàng còn cảm nhận trong này còn có chút ý tứ hận rèn sắt không thành thép.
- Mắc mớ gì tới ngươi! Dương Khai bĩu môi, nghĩ tới Phiến Khinh La yêu nữ đó, Dương Khai cũng có chút bỡ ngỡ trong lòng, cũng không phải là sợ nàng, chỉ có điều nữ nhân xinh đẹp này có thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Dương Khai có thể ngăn cản sự dụ dỗ của những cô gái khác, cho dù là một cô gái như Doãn Tố Điệp thi triển mị thuật đối với mình như vậy, hắn cũng có thể coi như không có gì, nhưng Phiến Khinh La... Hắn không có gì nắm chắc có thể ở trước mặt nàng trấn định tự nhiên, vạn nhất không cẩn thận một chút bị nàng bắt sống thể xác lẫn tinh thần, vậy một đời anh danh của mình lại hủy hoại chỉ trong chốc lát.
- Quên đi, trước không nói cái này nữa, Đế Uyển rất lớn, không nhất định có thể chạm mặt. Dương Khai dường như đang nói chuyện cùng Bích Lạc, lại tựa hồ là tự an ủi cho mình. Tuy rằng trước đây thật lâu, Phiến Khinh La gieo một loại bí thuật gọi là Truy Hồn Ấn vào trong cơ thể mình, có thể thông qua ấn ký này cảm giác được vị trí của mình, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy, mình mặc dù không có cố ý tiêu trừ Truy Hồn Ấn, nhưng ấn ký cũng gần như sắp biến mất rồi. Phiến Khinh La nếu là thông qua Truy Hồn Ấn đến tìm mình, sẽ không có cách nào làm được.
- Ừ, dù cho bất kể ra sao, đợi sau khi hành trình Đế Uyển lần này kết thúc, ta sẽ về tới Đế Thần nói cho đại nhân tình huống của ngươi. Bích Lạc mỉm cười, đại nhân trăm mối lo đã nhiều năm như vậy, nếu biết được Dương Khai vẫn không việc gì như cũ, cũng đã đi tới Tinh Vực, khẳng định sẽ rất cao hứng:
- Ngươi bây giờ ở tinh tu luyện nào?
- U Ám Tinh, các ngươi tới không được.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, nói đơn giản một lần về tình huống của U Ám Tinh, Bích Lạc ghi nhớ trong lòng, chuẩn bị nhất nhất hồi báo đại nhân nhà mình.
- Đúng rồi, ngươi muốn tìm một cái băng đạo sao? Chuyện chính nói xong, Bích Lạc bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, nhìn Dương Khai hỏi.
- Không sai, ngươi đã gặp qua ư? Dương Khai nhướng mày lên.
- Ừ, dường như đã gặp qua, nhưng không biết có phải là địa phương mà ngươi muốn tìm hay không. Bích Lạc như có điều suy nghĩ. Trước đó, lúc nàng bị người đuổi giết, luống cuống không chọn đường, quả thật xông qua một cái đường hành lang phía trước.
Vốn nàng muốn tiến vào trong đó tránh né một phen, nhưng sau khi nhận ra bên trong băng hàn, liền bỏ qua ý nghĩ, ngược lại bỏ chạy đến chỗ này, sau đó vô tình gặp được ba người Càn Thiên Tông, đưa bọn họ lôi vào trong nước đục. Dương Khai nghe nàng miêu tả như vậy, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi:
- Ngươi có còn nhớ rõ vị trí cụ thể không? Nếu như Bích Lạc không miêu tả sai, chỗ đó tuyệt đối chính là băng đạo mà mình muốn tìm.
- Không sai bao nhiêu đâu, ta dẫn ngươi đi. Bích Lạc nói, liền đứng lên. Nàng tuy rằng vẫn còn có chút hư nhược, nhưng dù sao có tu vi không yếu làm vốn, sau khi nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, chỉ cần không động thủ cùng người khác, hẳn là không có vấn đề gì lớn lao.
Thế nên Dương Khai cũng không ngăn trở, một mặt cẩn thận từng chút thả ra thần niệm dò xét bốn phía, một mặt bước vào một phương hướng khác cùng nàng. Chỗ đó cách nơi này cũng không phải quá xa, Dương Khai cùng Bích Lạc hai người tìm không tới thời gian nửa ngày thì đã tới.
- Chính là chỗ này không sai. Dương Khai nhìn cảnh vật quen thuộc bốn phía, mặt của hắn lộ vẻ vui mừng. Tuy nói cảnh tượng bên trong Đế Uyển đa số đều rất tương tự, nhưng chỗ rất nhỏ vẫn còn có chút khác biệt. Dù sao trước đó đã tới qua một lần, Dương Khai làm sao quên mất băng đạo này chứ? Cảm nhận được bên trong băng đạo phát ra giá lạnh, gương mặt của Bích Lạc lộ vẻ kiêng kỵ. Mặc dù lấy nàng ta lúc toàn thịnh đi vào trong đó cũng tuyệt đối hữu tử vô sinh, đừng nói chi là hiện tại tổn thương nguyên khí.
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi sao? Bích Lạc lên tiếng hỏi.
- Không, cùng theo ta đi vào! Dương Khai lắc đầu, sau khi xuyên qua băng đạo, hắn còn muốn đi tìm Sinh Mệnh Quỳnh Tương, đương nhiên không có khả năng quay về chỗ cũ. Bích Lạc một mình ở chỗ này, hắn khẳng định không yên lòng.
- Ta cũng đi vào sao?
Bích Lạc chợt nhíu mày, rõ ràng có chút bất an.
- Yên tâm đi, con đường này ta đi qua một lần rồi, bảo vệ sự an toàn của một mình nàng vẫn không có vấn đề. Dương Khai toét miệng cười.
- Được rồi, hy vọng ta sẽ không phải chết không minh bạch. Bích Lạc bất đắc dĩ thở dài, tuy rằng trong lời nói tràn đầy ý tứ lo sợ bất an, nhưng quyết định lại không chút nào chần chừ, hiển nhiên cực kỳ tín nhiệm đối với Dương Khai.
- Đi! Dương Khai gọi một tiếng, dẫn đầu đi tới bên trong băng đạo. Đi một bước vào trong băng đạo, sự giá rét lạnh thấu xương bao phủ đến từ bốn phía, gần như có thể đông cứng hồn phách của người ta.
Dương Khai không chút hoang mang, vận chuyển thánh nguyên, ngưng thành vòng bảo hộ, bao phủ lấy mình cùng Bích Lạc ở bên trong. Trong phút chốc, liền ngăn cách cái giá lạnh của bốn phía, Ma diệm cực nóng thiêu đốt bên ngoài vòng bảo hộ, có hiệu quả chống lạnh rất tốt.
- Ha? Có người ở trong này sao? Dương Khai quan sát bốn phía, không khỏi nhướng mày lên, cực kỳ ngoài ý muốn. Thế giới bên trong băng đạo này hiển nhiên là có người đặt chân qua trước đó.
Hơn nữa bộ dáng còn giống như có người ở trong đây tranh đấu qua, bởi vì bốn phía băng trụ có nhiều hư hại. Mấy pho tượng đá trông rất sống động cách đó không xa cũng bị đánh vỡ vụn, trong không khí còn lưu lại khí tức sau đại chiến.
Không chỉ như thế, cách đó không xa còn truyền đến tiếng quát khẽ, dường như đại chiến vẫn đang tiếp tục. Dương Khai cùng Bích Lạc nhìn nhau, đều im lặng không lên tiếng thu liễm khí tức tự thân, bước đi tới chỗ chiến đấu phía trước.
Càng đi vào bên trong, sự giá lạnh càng kinh khủng, chỉ dựa vào thánh nguyên phòng ngự của Dương Khai đã không đủ để ngăn cản tất cả giá lạnh. Rơi vào đường cùng, Dương Khai chỉ có thể thả ra hỏa điểu khí linh, để nó biến thành một mảnh ngọn lửa quầng sáng bao phủ mình và Bích Lạc.
- Đây là khí linh? Đôi mắt đẹp của Bích Lạc trợn to, kinh nghi không dứt: - Ngươi lại còn có một con khí linh hỏa hệ mạnh mẽ như vậy sao?
Trong nháy mắt, nàng không khỏi đối với Dương Khai có chút nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Hừ... Dương Khai trừng mắt nhìn nàng một cái, tiếp tục đi về phía trước. Tuy rằng cố ý thu liễm khí tức tự thân, nhưng năng lượng dao động trong cơ thể của hỏa điểu khí linh lại không có cách nào che giấu, hắn không biết người đang chiến đấu bên kia có phát hiện mình hay không, nhưng lúc này tận lực cẩn thận là hơn. Ước chừng hao phí thời gian một nén nhang, Dương Khai mới từ từ đi tới vòng ngoài của chiến trường, giấu thân mình ở phía sau một tòa núi băng nhỏ, len lén nhìn tới phương hướng phía trước.
Hắn chỉ thấy phía trước, có hai cô gái mặc quần dài trắng nõn đang trên dưới bay múa, tác chiến cùng thứ gì đó có bộ dáng như một con thỏ trắng. Con thỏ trắng đó thoạt nhìn nhỏ nhắn xinh xắn, toàn thân sáng bóng, như bạch ngọc điêu khắc thành, không có chút tỳ vết, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.
Nhưng nhất cử nhất động của nó, đều có thể dẫn dắt hàn khí nơi đây biến hóa, nói cách khác, hàn khí nơi đây có thể vì nó khống chế, tạo thành sự công kích cực kỳ đáng sợ. Hai cô gái cùng nó tác chiến đều có tu vi cường đại của Phản Hư tam tầng cảnh.
Hai người tu luyện chắc cũng là công pháp thuộc tính băng, bởi vì võ kỹ xuất thủ cùng bí bảo sử dụng, không tiêu tan ý phát lạnh, trong hoàn cảnh tác chiến này, không thể nghi ngờ có thể phát huy siêu lâu.
Nhưng dù vậy, hai nàng vẫn như cũ không thể chiếm cứ bất kỳ thượng phong, ngược lại bị thứ có bộ dáng thỏ trắng đó đùa bỡn xoay quanh, gương mặt đầy lo lắng. Thứ có bộ dáng thỏ trắng đó rốt cuộc là cái gì, đã không cần nói cũng biết. Khí linh thiên địa! Dương Khai trước mắt sáng ngời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...