Khi một võ giả tấn thăng Phản Hư Cảnh lại có thanh thế lớn như vậy sao?
Đáp án hiển nhiên là không phải!
Diệp Tích Quân thân là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, trên việc này đương nhiên có quyền phát ngôn. Nàng thấy qua rất nhiều người trải qua bước này, trở thành võ giả Phản Hư Cảnh. Năm đó khi Cát Thất trải qua quá trình này, nàng vẫn ở bên cạnh đích thân hộ pháp. Nhưng không có người nào có thể so sánh với cảnh tượng trước mắt.
Đây quả thực đã có thể gọi là hiện tượng dị thường của thiên địa rồi!
Diệp Tích Quân thần sắc hoảng sợ, không tự chủ được nhớ lại rất lâu trước trong một quyển điển tịch cổ có thấy ghi lại, đó chính là nếu như thực lực một võ giả đủ lớn mạnh, như vậy khi hắn tấn thăng đại cảnh giới có thể tạo thành một chút dị biến thiên địa.
Dĩ nhiên, võ giả như vậy trong lịch sử trường giang cuồn cuộn, trước sau đều là hiếm thấy, hơn mấy ngàn vạn năm không nhất định sẽ xuất hiện một người.
Chẳng lẽ tông chủ có tiềm chất như vậy?
Bình tĩnh mà xem xét, Diệp Tích Quân cùng Dương Khai giao tình không nhiều, hơn nữa cũng không chưa quen thuộc, nàng ở lại Lăng Tiêu Tông, đeo chức đại trưởng lão, cũng hoàn toàn bởi vì nguyên cớ Dương Viêm, ngoại trừ Dương Viêm, nàng không coi trọng bất kỳ kẻ nào.
Với nhãn lực của nàng, đương nhiên có thể nhìn ra, Dương Khai lợi hại hơn so với Thánh Vương Cảnh bình thường, xem như tinh anh trong tinh anh. Dù là như thế, cũng không có ảnh hưởng gì đối với nàng.
Nhưng thời khắc này, nàng không khỏi nhìn Dương Khai với cặp mắt khác. Nếu như phỏng đoán của mình là thật, như vậy tiền đồ của tông chủ này ngày sau chỉ sợ không ai có thể lường được!
Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt đẹp của Diệp Tích Quân bỗng nổi lên hào quang khác thường, lại có chút mong đợi.
Trên bầu trời kia, trong phễu linh khí to lớn chứa đủ năng lượng dao động để hủy thiên diệt địa. Mà theo linh khí thiên địa không ngừng tràn vào, cái phễu linh khí rồi cũng bắt đầu trở lên rực rỡ sắc màu, treo ngược trên bầu trời Thiên Nhất Cung, không ngừng xoay tròn, nhìn lên cực kì kinh người.
Mặc dù đứng ngoài ba dặm, mọi người đều có thể cảm nhận được áp bức từ trên trời giáng xuống giống như đất rung núi lở. Càng không nói đến Dương Khai thân đang ở chính phía dưới cái phễu. Không ai biết hắn lúc này sẽ chịu áp lực lớn thế nào.
Ngoài Thiên Nhất Cung, tia sáng chớp điên cuồng, đó là phản ứng của cấm chế Thiên Nhất Cung khi chịu đựng áp lực.
- Đại trưởng lão, tông chủ tình hình như thế nào? Đám người Thường Khởi lo lắng bất an, vì không dám thả ra thần thức hướng về bên kia theo dõi nên không thể không hướng về Diệp Tích Quân thỉnh giáo.
- Xem ra vẫn là thuận lợi, đã chạm đến pháp tắc thiên địa.
Diệp Tích Quân khẽ trả lời.
Đám người Thường Khởi nghe vậy, sắc mặt mừng rỡ, chạm đến pháp tắc thiên địa, điều này cũng có ý nghĩa là Dương Khai đang đột phá.
- Nhưng rốt cuộc có thể thành công hay không, còn phải xem hắn có thể chịu đựng được sự rót vào cơ thể thanh tẩy của năng lượng thiên địa kia không.
Sắc mặt mọi người có chút thay đổi, tất cả đều im lặng, gương mặt lo âu.
Năng lượng thiên địa rót vào cơ thể thanh tẩy, là một quá trình võ giả tấn thăng đại cảnh giới nhất định phải trải qua. Trong quá trình này, võ giả sẽ chịu đau khổ và đau đớn khó có thể tưởng tượng được, cũng là tiêu chuẩn tốt nhất để kiểm nghiệm và đánh giá tư chất toàn diện của một võ giả. Một khi thành công, sẽ khiến thực lực bản thân tăng trưởng một bậc lớn, do đó đột phá gông cùm của bình cảnh, đi tới cảnh giới kế tiếp.
Nếu là thất bại
Nhẹ thì thân thể bị trọng thương, nặng thì nổ tan xác mà chết!
Dù sao đó là năng lượng thiên địa rót vào cơ thể thanh tẩy, kết quả thất bại chắc chắn không biết sẽ đi đến đâu.
Mỗi một năm đều có vô số võ giả bỏ mạng ở cửa ải này. Cho nên đối với võ giả mà nói, đột phá đại cảnh giới là cơ duyên, cũng là khiêu chiến! Pháp tắc sinh tồn khôn sống mống chết thể hiện rất sâu sắc ở thời khắc này.
Khi võ giả thông thường tấn thắng đại cảnh giới sao có thể gây nên hiện tượng thiên địa dị thường kinh người như vậy? Dương Khai làm được, điều này đương nhiên là việc khiến người khác vừa mừng vừa sợ. Nhưng đã đi đến bước này, vậy cũng chỉ có thể thành công không thể thất bại.
Giờ khắc này xét từ mức độ tụ tập của năng lượng thiên địa, Dương Khai nếu là thất bại, kết quả kia chỉ có một hồn bay phách tán!
Dù sao uy năng chứa trong cái phễu linh khí sặc sỡ kia quá mức khổng lồ, đó căn bản không phải là một võ giả Thánh Vương Cảnh có thể chịu đựng.
Mà khi mọi người ở đây đang không ngừng lo lắng, trong cái phễu linh khí to lớn trên bầu trời kia bỗng nhiên có biến hóa, dường như trong Thiên Nhất Cung xuất hiện lực lượng gì đó hấp dẫn nó. Cái phễu linh khí kia không ngờ xoay tròn với tốc độ nhanh, mà trong lúc xoay tròn, năng lượng thiên địa khổng lồ như biển lớn theo phương hướng của phễu kia, ầm ấm giáng xuống dưới.
Không ngừng nghỉ chút nào, không dừng lại chút nào, dường như tích trữ rất lâu cũng chỉ để bạo phát một lần!
Cấm chế tầng tầng lớp lớp của Thiên Nhất Cung giống như tờ giấy dán, đối diện với năng lượng thiên địa khổng lồ khó có thể lường được căn bản không chịu nổi một đòn, trong khoảnh khắc liền bị oanh phá, linh khí ngũ sắc khiến Diệp Tích Quân đột nhiên biến sắc kia rót thẳng vào trong Thiên Nhất Cung, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Với mắt thường có thế thấy được tốc độ của phễu linh khí to lớn đang nhỏ dần, chỉ mấy hơi, thể tích liền rút nhỏ một vòng.
- Tông chủ! Đám người Thường Khởi hoảng sợ kinh hô, sắc mặt biến đổi kinh hoàng.
Năng lượng thiên địa lại trút xuống như vậy, khiến bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình! Bọn họ cũng đều tấn thăng qua Phản Hư Cảnh, cũng đều trải qua giai đoạn này.
Mà khi bọn họ trải qua năng lượng rót vào cơ thể thanh tẩy, chính là từng đạo năng lượng như chớp điện đánh vào, tràn vào trong cơ thể bọn họ, có khoảng cách thời gian nhất định. Tuy rằng lớn mạnh, nhưng lại cho bọn họ có cơ hội tạm nghỉ và điều chỉnh.
Mà cảnh tượng trước mắt này, rõ ràng không phải như thế. Như thế này, Dương Khai căn bản không có chút cơ hội tạm nghỉ nào.
Cho dù Dương Khai có lớn mạnh hơn nữa, đối diện với uy hiếp thiên địa thế này, làm thế nào có thể may mắn thoát khỏi khó khăn này?
Sắc mặt của đám người Thường Khởi trong phút chốc trắng bệch như tuyết, bản năng cho rằng Dương Khai lần này chết chắc rồi.
Diệp Tích Quân cũng không ngoại lệ, khẽ thời dài một cái, mặt lộ vẻ thất vọng. Nàng cho là mình đã đụng phải một thiên tài tuyệt đỉnh ngàn vạn năm không xuất thế, nhưng không ngờ đối phương lại chỉ là đóa phù dung sớm nở tối tàn mà thôi.
Nhưng rất nhanh, chân mày nàng nhíu lại, trong đôi mắt đẹp lóe lên thần quang rạng rỡ, thần tình bỗng trở nên kinh ngạc.
Bởi vì các phễu linh khí kia lại không như vậy mà tiêu tán, vẫn như cũ tiếp tục trút xuống năng lượng thiên địa khiến người khác nghe thấy kinh sợ, liên tiếp không ngừng, tiếng động từ bên trong ầm ầm truyền ra, đinh tai nhức óc.
Hắn không chết!
Diệp Tích Quân chau mày lại, cảm thấy ngoài sức tưởng tượng.
Dương Khai nếu chết, hiện tượng thiên địa dị thường do hắn tấn thăng mà sinh ra này đương nhiên cũng sẽ tiêu tán vô hình, nhưng cái phễu linh khí này vẫn tồn tại, vậy chứng minh đối phương vẫn chưa chết, mà đang chịu đựng năng lượng thiên địa rót vào cơ thể thanh tẩy!
Đây cũng là bước mấu chốt của đột phá đại cảnh giới.
Nghiêng tai lắng nghe, Diệp Tích Quân rõ ràng nghe được trong tiếng động ầm ầm, còn kèm theo tiếng gào thét thê lương đang chịu đựng một cách khó khăn của một người.
Hắn quả nhiên không chết, đôi mắt đẹp của Diệp Tích Quân sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Dương Viêm, bất ngờ phát hiện nàng còn trấn định hơn mình. Dường như sớm đã có dự liệu, nhưng sau khi cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện, đôi bàn tay trắng như phấn của Dương Viêm khẽ nắm chặt, trong đôi mắt kia tràn đầy lo lắng và sốt ruột.
Đám người của Lăng Tiêu Tông ở đây lo lắng, các cường giả của Ảnh Nguyệt Điện, Càn Thiên Tông, Lưu Ly Môn cùng Phiêu Miểu Điện cũng không khỏi hoảng sợ.
- Trưởng lão, năng lượng rót vào cơ thể thanh tẩy như vậy, Dương huynh có thể chịu nổi không? Ngụy Cổ Xương lo lắng hỏi.
- Lão phu cũng không dám đoán bừa, nhưng việc đã đến nước này, hắn nếu không chịu nổi, chỉ chết mà thôi! Tiền Thông chau mày, thở dài. Hắn không nghĩ tới Dương Khai tấn thăng Phản Hư Cảnh sẽ có động tĩnh lớn như vậy, không khỏi vì hắn có chút lo lắng.
- Cũng không chắc là không chịu nổi Tông chủ Cố Chân của Càn Thiên Tông như có điều suy nghĩ. - Nếu là thân thể của hắn đủ lớn mạnh, thì có thể đón nhận những năng lượng thiên địa này trong khoảng thời gian ngắn.
Điện chủ Phiêu Miểu Điện cùng đại trưởng lão tuy rằng không nói gì thêm, nhưng khi hai người hướng mắt về phía bên kia thần sắc đều lóe lên bất định, không ngừng nghi hoặc.
Cung Tinh Hà và Cung Ngạo Phù của Lưu Ly Môn sau khi liếc nhau, trong ánh mắt hai cha con đều hiện lên vẻ rung động. Bọn họ trước đó chỉ nghĩ đến Lăng Tiêu Tông có thể tạo lên danh tiếng lớn như vậy hoàn toàn là dựa vào địa hình chiếm cứ đặc thù, còn có Diệp Tích Quân trấn giữ ở chỗ này.
Nhưng bây giờ xem ra, tông chủ của Lăng Tiêu Tông này dường như cũng không phải người bình thường, nhất định phải xét lại hắn một phen. Nếu hắn bỏ mạng như vậy, dĩ nhiên là tin mừng lớn, trên U Ám Tinh có Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông, hai thế lực lớn đứng đầu là đủ rồi. Cung Tinh Hà cũng không hi vọng lại có thêm một thế lực như thế nữa. Nếu hắn thực sự có thể thành công, thì ngược lại nhất định phải kết giao mới được!
Tâm tư mọi người không giống nhau, nhưng dù cho trong lòng nghĩ như thế nào, thời khắc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cái phễu linh khí ngũ sắc to lớn kia, chỉ trong chốc lát, cái phễu ngũ sắc dường như biến nhỏ không ít, so với trước đó, chỉ nhỏ còn một nửa, hơn nữa vẫn đang nhanh chóng giảm tiếp.
Lại một lúc sau, trước mắt mọi người, cái phễu ngũ sắc to lớn kia không ngờ biến mất không thấy. Trong cái phễu kia vốn là tích chứa năng lượng thiên địa, thời khắc này đã rót toàn bộ vào trong Thiên Nhất Cung. Cảm giác đè nén và áp bức khiến người khác kinh sợ kia cũng đồng thời biến mất không còn nữa. Trên bầu trời lại lần nữa khôi phục lại màu sắc tươi sáng vốn có. Ánh mặt trời trút xuống, trời xanh không mây, vạn dặm không mây.
Chỉ có vài đạo linh khí ngũ sắc còn sót lại, như cá lọt lưới vậy, còn lơ lửng bên trên Thiên Nhất Cung.
Cả Lăng Tiêu Tông, yên tĩnh không tiếng động. Ánh mắt mọi người đều chú ý đến vị trí tại Thiên Nhất Cung, muốn biết bên kia kết quả thế nào.
Nhưng bên đó cũng không có chút động tĩnh nào, một mảnh tĩnh mịch, dường như Dương Khai đã bỏ mạng thật rồi.
Sắc mặt Vũ Y cùng Thiên Nguyệt trở lên trắng bệch!
Thất bại? Đám người Vũ Y quả thực không dám suy nghĩ thêm, nhưng cảnh tượng trước mắt này ngoại trừ thất bại thì không còn cách giải thích nào khác.
Không võ giả nào có thể trong thời gian ngắn như vậy chịu đựng được năng lượng thiên địa khổng lồ như vậy rót vào cơ thể thanh tẩy. Dù là Phản Hư tam tầng cảnh cũng không làm được, đừng nói là Dương Khai vốn chỉ là Thánh Vương Cảnh đỉnh phong.
Hai người bọn họ tuy rằng chưa tới cảnh giới này, nhưng ít nhiều vẫn có chút nhãn lực.
Đám người Thường Khởi cũng là mặt xám như tro tàn.
- Đều vẻ mặt buồn bã làm gì? Chân mày Diệp Tích Quân khẽ nhíu lại. - Các ngươi cho là hắn đã chết sao?
Thường Khởi nghe vậy chấn động, ngạc nhiên nhìn nàng, nôn nóng nói: - Đại trưởng lão, người là muốn nói
Khóe miệng Diệp Tích Quân nhướng lên, khuôn mặt luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trước đến giờ không ngờ lại lộ vẻ tươi cười, lại có chút ít phong tình câu hồn đoạt phách, sửa lại sợi tóc một chút, không chút hoang mang nói: - Tuy rằng bổn cung cũng không biết hắn rốt cuộc sao lại làm được. Nhưng người không chết. Không chỉ không chết, ngược lại vẫn sống rất tươi tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...