Thời gian thoáng qua đã lại mười mấy ngày, sau khi trải qua những hưng phấn mới lạ ban đầu, mọi người ở Long Huyệt Sơn đã từ từ thích ứng với cuộc sống tại di chỉ Thái Huyền Tông, cũng chính là Lăng Tiêu Tông hiện giờ. Nơi này linh khí dạt dào, non xanh nước biếc, không khí trong lành tự nhiên, chính là Thánh địa tu luyện tốt nhất.
So với năm Dương Khai mới đặt chân tới Tinh Vực, đi vào Huyền Không đại lục cũng chỉ chênh một chút thôi. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là toàn bộ Lưu Viêm Sa Địa vẫn bị hai vòng Tam Viêm Hỏa Hoàn bao phủ ngăn cách, chẳng những rất khó truyền tin tức ra bên ngoài mà thậm chí ngẩng đầu nhìn lại cũng không thấy được Nhật Nguyệt Tinh thần, trên bầu trời chỉ có một màn lửa sáng màu đỏ lưu động.
Dĩ nhiên phàm có lợi cũng có hại, giờ này Lăng Tiêu Các nhìn như ngăn cách với bên ngoài nhưng cũng giảm rất nhiều hồn loạn. Nếu không chỉ với mấy chục người nhỏ nhoi chiếm cứ một nơi khổng lồ như vậy nếu không bị người khác nhòm ngó mới lạ. Hết thảy đều ngăn nắp trật tự. Vạn Niên Hương do Dương Khai mang về từ tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa được Dương Viêm an trí ở phía trước mật điện, tầng tầng lớp lớp cấm chế bảo vệ, nếu có đệ tử muốn đột phá lên cấp có thể xin đám người Vũ Y, sau khi được phê chuẩn có thể tới mật điện kia, mượn Vạn Niên Hương thần diệu bế quan.
Ở chỗ đó còn có Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ. Hai thứ này là dị bảo, một người có thể giúp người cảm ngộ thiên đạo võ đạo ảo diệu, một có thể làm cho người ta thanh tâm ngưng thần, khu trừ tâm ma, đều là bảo vật trợ luyện người tu luyện đột phá.
Bất luận là Vạn Niên Hương hay là Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ đều vốn an trí tại trong Thạch phủ Dương Khai ở Long Huyệt Sơn. Nhưng hơn một tháng trước trong lúc cường địch vây công Long Huyệt Sơn, Dương Viêm đã nhân cơ hội đem dời đi. Lúc đó cô thừa dịp địch thủ đang bị Dương Khai đánh lạc hướng đã lén mượn cấm chế Long Huyệt Sơn cùng trận pháp bỏ chạy, mục đích là để di chuyển những dị bảo này.
Còn có Hồng Chúc Thai cùng một Hồng Cúc Quả nhỏ giờ này cũng yên bình sống sót ở một chỗ trong vườn thuốc phía trước điện, tuy không lớn lên nhưng dược hiệu vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Thậm chí ngay cả một gốc Huyết Kiếm Thảo cũng được Dương Viêm đưa tới đây.
Khối Huyết Tinh Thạch to lớn kia cũng không bị rớt lại, những thứ này đều là những bảo bối rất tốt để bố trí trận pháp, Dương Viêm sao có thể quên được. Có thể nói Long Huyệt Sơn tuy rằng bị san thành bình địa nhưng Lăng Tiêu Tông lại không chút tổn thất, ngược lại còn mượn trận ấy mà đánh ra hung danh hiển hách.
Tối thiểu có mười mấy thế lực, trên trăm vị Phản Hư Cảnh tới liên thủ công kích, cuối cùng lại chết thảm, chật vật chạy. Chiến tích như vậy tới tông môn đứng đầu U Ám Tinh cũng không làm được, duy nhất có thể làm được điều này chỉ có thể là Tinh Đế Sơn. Qua trận chiến ấy không có ai còn dám coi thường Long Huyệt Sơn.
Chủ nhân Long Huyệt Sơn Dương Khai đại danh cũng lưu truyền rộng rãi. Với tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh bé nhỏ có thể làm ra chuyện vĩ đại như vậy, rất dễ dàng trở thành đề tài bàn tán trong các quán rượu trong thành, làm người ta hứng thú tán dương.
Lăng Tiêu Tông khiêm tốn thành lập khi Dương Khai còn không rõ tình hình, Vũ Y đám người tự tôn hắn làm Tông chủ. Mà Dương Viêm chắc chắn là phó tông chủ. Diệp Tinh Quân là đại trưởng lão, Thường Khởi Hách An, Ninh Hướng Trần Cát Thất đều là chức trưởng lão.
Một tiểu tông môn chỉ có mấy chục người thành hình, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, chỉ là mọi người không muốn mở rộng sơn môn chiêu mộ đệ tử mà thôi. Với địa bàn mà Lăng Tiêu Tông chiếm cứ hiện tại cùng với danh tiêng bây giờ, chỉ cần một lời buông ra e rằng người sẽ đông như trẩy hội, vô số võ giả không có chỗ dựa sẽ tới tìm nơi nương tựa. Căn cơ bất ổn, hiện chưa phải lúc làm chuyện này, đạo lý này ai ai cũng hiểu.
Thần Thụ một lần nữa được Dương Khai thả ra, trận chiến hơn một tháng kia biểu hiện của Thần Thụ làm Dương Khai trố mắt líu lưỡi rất ngạc nhiên, tự nhiên Dương Khai cũng không keo kiệt với nó, lúc này hắn bức ra hai giọt Kim huyết để Thần Thụ hấp thu luyện hoá. Còn Thạch Khổi biểu hiện cũng khá, cũng được thưởng hậu hĩ, một lượng lớn kim loại khoáng thạch quý hiếm.
Thạch Khổi có thể thông qua hấp thụ kim loại khoáng vật tinh hoa để tăng cường thực lực, đây vốn dĩ là thần thông thiên phú của nó. Tiền điện Lăng Tiêu Các dần bình ổn, các loại chức danh hành hình, Dương Khai cũng đang bế quan. Chỉ có Dương Viêm cùng đám người Vũ Y bận rộn không ngừng.
Dù sao nơi này sau này sẽ là tổng đàn của tông môn mình, Dương Viêm tự nhiên muốn bố trí cấm chế cùng trận pháp. Cũng may đa số cấm chế cùng trận pháp của Thái Huyền Tông trước đó đều có thể sử dụng, chỉ là năng lượng đã tiêu hao hết không mở ra thôi, Dương Viêm chỉ cần hơi tu bổ hoặc bỏ thêm vào đó chút thánh tinh là được. Chuyện này đối với Dương Viêm không coi là khó mà ngược lại còn là niềm vui.
Diệp Tích Quân cả ngày bảo vệ bên cạnh Dương Viêm không rời một tấc, giữ thân phận thuộc hạ. Dương Khai trước kia ngẫu nhiên phát hiện lúc nữ nhân này nhìn Dương Viêm ánh mắt lộ ra ý sùng bái cuồng nhiệt. Dường như bất kỳ chỉ thị nào của Dương Viêm cô ta cũng sẽ đi hoàn thành không chút do dự. Thiên Nhất Cung – cung điện Dương Khai đang chiếm hữu, hắn ngồi xếp bằng trong sương phòng, hai tay xuôi về phía trước, trên bàn tay có một cầm một bí bảo như thanh trường kiếm màu xanh biếc.
Nhìn như trường kiếm nhưng thật ra lại không có mũi kiếm, ngược lại còn có vẻ rất gạt người, ở chỗ chuôi kiếm có khảm một viên châu lớn chừng bằng quả nhãn. Trên thân kiếm xanh biếc có một thứ du động như con rắn. Trường kiếm bí bảo này dĩ nhiên chính là sản vật sau khi Long Cốt Long Châu luyện hoá dung hợp. Long Cốt Long Châu bản thân đã là một Độc Long đồi dào tấn công tính, thân là một phần tử thánh linh thượng cổ, thực lực của nó nối liền trời đất, căn bản không thể tính toán.
Cho nên mặc dù chỉ là dùng một đoạn Long Cốt, một viên Long Châu luyện hoá thành bí bảo cũng là uy năng khó lường. Trận chiến Long Huyệt Sơn kia, Dương Khai cảm nhận được đầy đủ sức sát thương cường đại của nó. Đáng tiếc luồng long hồn kia lại vô cùng kiêu ngạo, không muốn bị sử dụng, suýt nữa đã gây ra ô long, cuối cùng nó bị Dương Khai dùng bí thuật Sinh Liên cưỡng ép áp chế xuống.
Lúc đó bị ép làm vậy chỉ là bất đắc dĩ chứ không phải kế sách lâu dài. Dương Khai giờ này lấy nó ra là có ý muốn giải quyết hết vấn đề này vĩnh viễn triệt để. Nếu không sau này mỗi lần sử dụng nó đều phải mạnh mẽ áp chế, chẳng những không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của nó mà còn có khả năng sẽ bị cắn trả.
Đây không phải nói đùa,bị bí bảo của mình cắn trả không phải là tình huống mới lạ gì, với thực lực nhỏ yếu cưỡng hành điều khiển bí bảo uy năng to lớn đều có thể xảy ra chuyện như vậy, vì vậy bất kỳ một võ giả nào lúc chọn bí bảo đều phải căn cứ vào khả năng và trình độ cực hạn của mình để lựa chọn bí bảo phù hợp nhất chứ không phải bí bảo càng cường đại càng tốt.
Hơn nữa, chuôi Long Cốt Kiếm trên tay này miễn cưỡng chỉ có thể xem như hình thức ban đầu, coi như chưa hoàn toàn luyện hoá thành, chỉ là đến trình độ có thể sử dụng mà thôi.
Dù sao cũng là vật liệu thánh linh thượng cổ, há lại có thể dễ dàng luyện hoá như vậy? Nhưng điều làm Dương Khai mừng rỡ chính là Long Cốt Kiếm này dường như có thể tiến hoá, trận chiến Long Huyệt Sơn, thanh kiếm này biến thành một con cự long xanh biếc, sau khi cắn nuốt tinh hoa máu thịt mấy võ giả Phản Hư Cảnh khí tức rõ ràng đã có chút tăng cường.
Lúc đó sau khi phát hiện được điều này, Dương Khai cũng không dám để nó tuỳ ý cắn nuốt. Bây giờ bản thân mình muốn hoàn toàn áp chế nó đều có chút khó khăn, làm nó trở nên mạnh mẽ hơn chẳng phải là gậy ông đập lưng ông? Chỉ có chờ tai hoạ ngầm được hoàn toàn giải quyết rồi mới có thể để nó tiến hoá không chút kiêng kỵ.
- Toàn thân xanh biếc ướt át, gọi ngươi là Tích Thuý đi.
Tinh quang loé lên trong mắt Dương Khai, hắn tự lầm bầm. Đang nói hắn đưa tay cầm chuôi kiếm, thánh nguyên khổng lồ như thuỷ triều rót vào, tiếng rồng ngâm cao vút vang dội trong Thiên Nhất Cung. Liền ngay sau đó trong gian sương phòng này cuồng phong gào thét, tia sáng màu xanh biếc chói mắt. Cuồng bạo uy áp tịch quyển mở ra, một đầu cự long xanh biếc xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Chính là Long Cốt Kiếm Tích Thuý thể biến ảo như thật, đại long kia xoay thân tại chỗ, đầu rồng ngẩng cao, hai mắt lớn ngạo nghễ nhìn chằm chằm Dương Khai, trong mắt loé ra thần sắc không thèm liếc tới. Mặc dù chỉ còn dư lại một luồng tàn hồn, thậm chí đã không có ít nhiều thần trí, nhưng sự kiêu ngạo trong thâm tâm thánh linh thượng cổ lại không thể phai mờ.
Thực lực Dương Khai hôm nay trước mặt thánh linh nhất tộc chỉ nhỏ bé như con kiến. Long uy tứ ngược, một thân xương cốt Dương Khai bùm bùm vang dội, cả người như bị một toà núi cao vạn trượng đè lên, có một cảm giác bất lực không thể nói ra. Nhưng hắn cũng không có tránh lui, càng không lộ ra chút vẻ khiếp đảm mà dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đầu rồng kia. Diệt Thế Ma Nhãn hiển lộ nơi mắt trái, con ngươi hẹp dài màu vàng tản ra vô cùng ma lực, mà bốn phía con ngươi kia cũng có hào quang như ẩn như hiện.
Chính là Lưu Ly Thần Quang. Phối hợp với Diệt Thế Ma Nhãn, hai thứ này lại càng tăng thêm sức mạnh, uy lực tăng thêm cũng không đơn giản như một cộng một. Lần này Dương Khai không vận dụng bí thuật Sinh Liên, dù sao muốn hưởng phúc long hồn kiêu ngạo kia hoàn toàn ỷ lại vào bí thuật là rất không thể, phải để nó biết tình cảnh của mình, phải cho nó biết sau này ai là chủ ai là hầu, chỉ có như vậy thì sau này mới có thể tuỳ tâm sử dụng nó, không cần lo lắng bị phản lại. Một lớn một nhỏ hai ánh mắt nhìn nhau một uy nghiêm một khinh miệt, không bên nào có ý lùi bước hay tránh né.
Mặc dù Long Cốt Long Châu trong cơ thể Dương Khai đã được luyện chế nhiều năm, đã sớm lây dính khí tức của hắn, muốn hoàn toàn hàng phục nó cũng không đơn giản như vậy. Giao lượng vô hình triển khai giữa Dương Khai cùng cự long xanh biếc, từng đạo tinh thần nhìn không thấy đánh sâu vào hướng khuếch tán ra bốn phía.
Cũng may Thiên Nhất Cung cấm chế không tệ, bằng không toà cung điện này chỉ sợ đã bị huỷ diệt trong trận đấu này. Dương Khai tu vi cảnh giới dù là Thánh Vương tam tầng cảnh nhưng sức mạnh thần thức lớn không thua kém Phản Hư lưỡng tầng cảnh, hơn nữa có Diệt Thế Ma Nhãn phụ trợ, Phản Hư tam tầng cảnh đối mặt bất ngờ không kịp đề phòng cũng sẽ chịu bất lợi.
Dù là như vậy, đối phó với long hồn cũng có vẻ vô cùng miễn cưỡng. Mặc cho Dương Khai có thúc giục thần thức thế nào để gây áp lực thì đối phương cũng không hề động cựa, hoàn toàn không kinh sợ, không e ngại cũng không có ý thần phục.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Dương Khai từ từ tái nhợt, liên tục sử dụng thần thức như vậy dù với nội tình của hắn cũng có chút chịu không nổi. Chỗ Diệt Thế Ma Nhãn đã rịn ra máu tươi, cả con mắt trái đỏ bừng, chỗ con ngươi hẹp dài màu vàng kia không ngừng truyền ra lực hút vô hình cùng lực hấp dẫn, cần phải rung chuyển long hồn như sóng biển vỗ đá ngầm, bọt sóng văng tứ tung, đá ngầm vẫn không thể nhúc nhích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...