Nửa tháng sau,ở vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa, một chiếc chiến hạm dài mười mấy trượng lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung. Bên trong chiến hạm, Thường Khởi, Hách An, Vũ Y cùng Thiên Nguyệt đám người đang nôn nóng chờ đợi.
Từ sau ngày Đế Uyển xảy ra dị biến, Dương Khai cùng Dương Viêm rời khỏi chiến hạm không thấy bóng dáng, tới giờ khắc này cũng chưa quay về. Mọi người đều không biết bọn họ đi đâu, chỉ có chiếc chiến hạm được luyện chế tỉ mỉ này đã thuận lợi tới được Lưu Viêm Sa Địa. Tuy nhiên đám người Thường Khởi không dám tuỳ tiện xâm nhập mà chỉ có thể dừng chiến hạm ở bên ngoài chờ đợi.
Cũng may qua trận đánh nửa tháng trước, uy danh Long Huyệt Sơn lan xa cho nên dù chiến hạm trôi lơ lửng ở đây rất thu hút sự chú ý của người khác nhưng cũng không ai dám không có mắt tới gây phiền toái. Bị người khác chỉ trỏ là không tránh khỏi, sau khi tầng nóng thứ nhất của Lưu Viêm Sa Địa biến mất đã thu hút rất nhiều võ giả tới đây tìm hiểu tin tức, cho nên hiện nay Lưu Viêm Sa Địa không phải nơi không có bóng người mà ngược lại nó còn có chút náo nhiệt.
Giờ đây chỗ này bỗng nhiên xuất hiện một cỗ chiến hạm như vậy tự nhiên sẽ làm người ta chú ý. Đám người Thường Khởi đã ở đây chờ đợi ba ngày cũng không thấy bóng dáng Dương Khai cùng Dương Viêm. Đang lúc không biết phải làm gì, võ giả răng hô Cát Thất bỗng nhiên cau mày, nét mặt mừng rỡ:
- Sư tổ đã trở lại, còn cách chỗ này hơn ba ngàn lý.
- Ồ?
Vũ Y mừng rỡ cũng không nghi ngờ hắn mà hớn hở nói:
- Diệp tiền bối nếu trở về rồi thì chắc Dương Khai cùng Dương Viêm tỷ tỷ cũng đã về rồi.
Nói xong liền lập tức truyền lệnh cho một đệ tử mở cửa chiến hạm cung kính chờ đợi.
Quả nhiên một lát sau phía chân trời bỗng hiện một luồng sáng nhanh chóng bay tới. Đợi cho ánh sáng biến mất liền xuất hiện một chiến hạm cực kỳ tinh xảo. Chiến hạm kia thoạt nhìn giống như con cá mập trong biển cả, chính là Phi Sa Chiến Toa mà Dương Viêm luyện chế ra. Ba người Dương Khai từ trong đó bay ra, Dương Viêm thuận tay đánh ra thánh nguyên thu hồi Phi Sa Chiến Toa.
Dương Khai đứng sừng sững giữa không trung thả ra thần niệm,mày không khỏi nhăn lại. Hắn nhận ra không ít võ giả đang ở gần Lưu Viêm Sa Địa. Khi đám người mình hiện thân, tất cả bọn họ đều hiện ra đều ra vẻ tò mò hướng về phía bên này nhìn, xì xào bàn tán. Dừng tại chỗ trầm ngâm một lát, Dương Khai bỗng vận chuyển thánh nguyên cao giọng quát:
- Kể từ hôm nay, trong phạm vi một trăm ngàn dặm Lưu Viêm Sa Địa đều thuộc quản hạt của Long Huyệt Sơn. Mời chư vị hãy mau rời đi. Người nào tới gần sẽ coi như khiêu khích Long Huyệt Sơn ta,hậu quả tự gánh lấy.
Một lời này buông ra vô số người ồ lên. Tuy nói Long Huyệt Sơn nửa tháng trước đánh một trận uy phong làm rất nhiều cường giả một tông môn khốn khổ. Nhưng dù sao những tin tức này cũng chỉ là tin vỉa hè, thật giả ra sao còn chưa có người xác nhận.
Lúc này Dương Khai nói như vậy không thể nghi ngờ là thọc cây vào tổ ong vò vẽ. Không gì khác, sau khi tầng cực nóng kỳ lạ thứ nhất của Lưu Viêm Sa Địa biến mất, tầng thứ hai khu thiên tài địa bảo đã lộ ra. Võ giả đến đây tuy không tìm được ít nhiều thiên tại địa bảo nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tìm được chút khoáng vật quý hiếm.
Cũng có lời đồn, ở khu vực vốn là khu thiên tài địa bảo ở tầng thứ hai còn có một quặng mỏ thánh tinh giàu có. Ở đó chứa số lượng thánh tinh đếm không xuể, đủ cho thực lực một tông môn tăng gấp mấy lần.
Thánh tinh mỏ trên U Ám Tinh là một thứ tốt, trên tay các thế lực lớn tuy rằng nắm giữ thánh tinh mỏ nhưng cũng không nhiều, hiệu suất khai thác cũng không cao.
Võ giả tới đây đa số đều mong muốm tìm quặng mỏ, Dương Khai một câu muốn đuổi bọn họ đi sao họ có thể chịu. Trong khoảnh khắc, quần hùng xúc động phẫn nộ tranh cãi ầm ĩ không ngừng kêu gào bên tai. Cái gọi là pháp không trách chúng, huống chi Lưu Viêm Sa Địa là một trong ba đại cấm địa của U Ám Tinh, ai cũng có thể ra vào, Dương Khai dựa vào đâu mà dám làm như vậy?
Lắng nghe tiếng kêu gào tranh cãi vọng lại từ bốn phương tám hướng, Dương Khai biểu tình lạnh nhạt không động đậy,sau này hắn phải coi di chỉ Thái Huyền Tông bên trong Lưu Viêm Sa Địa là chốn đặt chất, chắc chắn không thể để những người không có quan hệ dừng lại ở quanh đó.
- Tất cả câm miệng!
Dương Khai không lên tiếng, nữ nhân họ Diệp bỗng nhiên quát lớn. Với tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong của cô phối hợp với bí thuật thần hồn quỷ dị, tiếng quát vừa rồi thanh âm tuy không lớn nhưng cũng làm những người đang tranh cãi kia chóng váng hoa đầu chóng mặt vẻ mặt hoảng sợ. Cục diện lập tức trở lại yên tĩnh. Đôi mắt đẹp nhìn quanh, nữ nhân họ Diệp lạnh lùng nói:
- Cho các ngươi một ngày, một ngày sau nếu bổn cung còn nhìn thấy các ngươi ở lại chỗ này thì đừng trách bổn cung không khách khí.
Khi cô nói, một cỗ uy áp cường đại ầm ầm khuếch tán bốn phía, thiên địa như đọng lại trong nháy mắt, tất cả võ giả bị sức mạnh vô hình này bao phủ đều kinh hãi phát hiện thân mình không thể cử động, miệng không thể nói, đến cả thánh nguyên tự thân cũng không thể vận chuyển. Dưới sức mạnh này,sự tồn tại của bản thân họ nhỏ bé như một con kiến.
Sức manh như thế không phải là những thứ nhãi nhép này có thể ngăn cản. Mặc dù là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, rơi vào thế của nữ nhân họ Diệp cũng như lún sâu vào bùn, bó tay bó chân chứ đừng nói tới bọn họ.
- Phản Hư tam tầng cảnh. Lập tức có người biết chuyện nhìn thấu tu vi khủng khiếp của nữ nhân họ Diệp liền vô cùng hoảng sợ. Kẻ mạnh làm vua, đây mãi mãi là chân lý không thể thay đổi. Nữ nhân họ Diệp hơi lộ uy phong đã làm những người đang kêu gào ầm ĩ kia ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Đợi sau khi cô đem thế của bản thân thu hồi liền có không ít võ giả mồ hôi ướt đầm tế ra tinh toa hướng chạy ra ngoài với tốc độ cực nhanh.
Lưu Viêm Sa Địa tầng thứ hai khu thiên tài địa bảo quả thực tồn tại không ít chỗ tốt cùng cơ duyên, nhưng phải có số hưởng mới được, nếu không thì cho dù có tốt bằng nào bầy ra trước mắt thì cũng thế nào? Tuy không cam lòng, nhưng nếu so với tính mạng của mình, cứ tiếp tục ở lại đây trêu chọc những tồn tại cường đại này chắc chắn là điều không sáng suốt không thể nghi ngờ. Kế theo nhóm võ giả đầu tiên trốn đi liền có người nhanh chóng rời đi.
Trong thời gian chừng nửa ấm trà, võ giả vây quanh đó bốn phía đều chạy không còn ai. Nữ nhân họ Diệp lúc này hừ lạnh một tiếng, xoay người hướng về phía Dương Viêm nhẹ nhàng gật đầu cung kính nói:
- Đại nhân, những người không có nhiệm vụ gì đã khu trừ sạch sẽ.
- Ừ.
Dương Viêm lạnh nhạt lên tiếng, lại quay đầu nhìn thoáng qua màn chắn lửa ngăn trở ở phía trước, Tam Viêm Hoả Hoàn liền bay vụt ra ngoài hoá thành một ngọn lửa nhập vào màn chắn lửa Lưu Viêm Sa Địa. Ngay sau đó màn chắn lửa quỷ dị kia nứt ra một khe hở đủ để cho một chiến hạm an toàn đi qua. Lưu Viêm Sa Địa tầng ba khu cực nóng vốn là Tam Viêm Hoả Hoàn biến thành, chính là Đế Bảo. Dương Viêm là phân thần của Đại Đế tất nhiên có thể sử dụng nó. Tuy rằng không thể thu hồi đạo Hoả Hoàn thứ hai nhưng vẫn có thể làm nó cách xa.
Chờ tới khi Dương Khai cùng Dương Viêm đám người họ vào trong chiến hạm một tiếng ầm ầm vang lên, chiến hạm từ từ nhào vào bên trong Lưu Viêm Sa Địa. Một đường thông suốt không trở ngại. Một lát sau, ở tầng thứ tư của Lưu Viêm Sa Địa, ở trước di chỉ Thái Huyền Tông, đám người Dương Khai đứng trước đại trận hộ tông chăm chú nhìn dãy núi mây mù tung hoành. Đình đài lầu các ẩn hiện trong sương mù, dãy núi kia linh khí hoà hợp dạt dào, trong sơn dã tiếng suối chảy róc rách, hùng vĩ tráng lệ không giống cảnh nhân gian.
Đứng ở đây, đám người Vũ Y khoa trương hô hấp không khí, biểu tình xúc động, sắc mặt ửng hồng. Trước Dương Khai nói có chỗ đặt chân mới, hơn nữa còn tốt hơn Long Huyệt Sơn gấp trăm ngàn lần, bọn họ còn nửa tin nửa ngờ cảm thấy không thể nào. Nhưng thời khắc này đứng ở đây bọn họ không có chút hoài nghi.
Còn chưa đi vào bên trong đã có thể cảm nhận được linh khí thiên địa nồng đậm, nếu thực sự đi vào bên trong không biết sẽ là như thế nào. Cách nói so với Long Huyệt Sơn còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần quả thực không hề khoa trương. Hơn nữa nếu như thực sự có thể đặt chân ở đây, bên ngoài có màn chắn lửa của Lưu Viêm Sa Địa bảo vệ, căn bản không ai có thể uy hiếp đám người mình.
Đây quả thực là một chỗ thế ngoại đào nguyên, đủ để cho bất kỳ ai trở nên điên cuồng mơ ước. Trong Lưu Viêm Sa Địa còn có nơi như vậy tồn tại? Chỉ là đại trận hộ tông này thoạt nhìn phòng thủ kiên cố, so với đại trận hộ sơn Long Huyệt Sơn còn cao thâm hơn, không biết có thể phá trừ hay không. Trong lúc mọi người ở đây âm thầm lo lắng, Dương Viêm quay đầu nhìn Dương Khai đưa ra một bàn tay, môi khẽ nhúc nhích.
Không ai nghe được cô nói chuyện, Dương Khai sắc mặt hiểu rõ phất tay trên nhẫn không gian lấy ra một thứ giống như lệnh bài đưa cho Dương Viêm.
- Đế Lệnh…
Nữ nhân họ Diệp ánh mắt sắc bén, một chút đã nhìn thấu kia chính là một khối Tinh Đế Lạnh. Lại nghĩ mình vì trị thương mà đem Tinh Đế Lệnh trân truyền bao nhiêu năm để đổi lấy linh đan thì không khỏi lộ ra vẻ áy náy, bất an. Trước kia cô từng có một khối Tinh Đế Lệnh, là bảo vậy năm đó Đại Đế truyền xuống, tuy rằng phong ấn thần thông bên trong đã sử dụng nhưng cũng không phải có thể tuỳ tiện lấy ra trao đổi.
Nghĩ tới điều này nữ nhân họ Diệp liền lo sợ bất an không biết đại nhân có vì vậy mà trách mình hay không. Cũng may Dương Viêm dường như không có ý muốn truy cứu mà cầm Tinh Đế Lệnh hướng rót thánh nguyên vào đó, ngay sau đó liền gắn vào quần sáng trên đại trận hộ tông. Tia sáng loé lên, đại trận hộ tông phòng thủ kiên cố kia trong nháy mắt xuất hiện vô số phù văn đồ án phức tạp khó hiểu.
Quầng sáng ở đó du động như con cá, liền ngay sau đó một tiếng động vang lên kèm theo năng lượng dao động mãnh liệt. Thái Huyền Tông đại trận hộ tông bỗng tách ra hai bên để lộ ra một con đường nối thẳng bên trong. Tuy sớm có dự cảm nhưng khi Dương Viêm dễ dàng mở ra quầng sáng trước mắt Dương Khai vẫn không ngừng cười khổ. Năm đó hắn xâm nhập tới Lưu Viêm Sa Địa tầng thứ tư cũng tận mắt nhìn thấy Tinh Đế Sơn người gọi là Lãnh Tinh Võ Giả đang điên cuồng đánh quầng sáng này, đáng tiếc bất kể người đó có cố gắng như nào cũng không có cách nào phá huỷ mảy may.
Lúc đó người tên Lãnh Tinh kia còn mời hắn thử, đáng tiếc đã bị hắn cự tuyệt. Bây giờ nghĩ lại quyết định thời điểm đó quả nhiên vô cùng sáng suốt, đại trận hộ tông này tuy rằng lưu lại vô số năm nhưng cũng không phải võ giả Thánh Vương cảnh có thể dựa vào lực bạo để phá giải.
- Đi thôi.
Dương Viêm biểu tình có chút phức tạp, như nhớ lại chuyện gì lại như không có đầu mối. Dù sao cô cũng không phải bản thể Đại Đế, tuy rằng thừa kế chút kí ức của Đại Đế nhưng không phải hoàn chỉnh nên đối với Thái Huyền Tông này cô vừa thấy quen thuộc lại vừa thấy xa lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...