Vũ Lăng Xuân

“Xuân Hương, Các chủ mấy ngày nay rất thích đứng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh a.” Thu Nguyệt buống trà trản, nhẹ giọng nói với tỉ muội bên cạnh.

“Hư…” Xuân Hương xua tay, “Không phải ngắm phong cảnh đâu, là đang suy nghĩ đó, ngươi nhìn xem mắt Các chủ nào có đặt tại phong cảnh đang chuyển đâu.”

“Ân, Các chủ nhất định là đang suy nghĩ đến chuyện Khúc Thủy chi ước, hừ, còn chưa tới Khúc thủy mà, đầu tiên là Túy Ông Đình, sau đó là Hoàng Hạc Lâu, khi Đằng Vương Các chúng ta dễ khi dễ phải không, vài ngày nữa liệu có thể là Doanh Đài tới đây không?”

“Nghe nói Doanh Đài chủ nhân xưa nay đạm bạc, hẳn là sẽ không vì lý do nhàm chán như vậy mà đến chặn Các chủ đâu, kỳ thực Đình Đài Lầu Các tứ gia, Đằng Vương Các chúng ta võ lực cực mạnh, tự nhiên hoàn toàn xứng đáng chức lão đại, bọn họ muốn tranh cũng không tranh được, chỉ uổng công mà thôi.”

“Đây đều là người khác nói, ai biết Doanh Đài chủ nhân thật là đạm bạc hay không, nói không chứng lại âm thầm kết cái tròng gì đó đâu, Xuân Hương, ngươi đã quên, chuyện Các chủ trúng ám toán bốn năm trước đến bây giờ còn chưa điều tra ra được là do ai làm, may mà Các chủ phúc thiên mệnh đại, sống sót trở về.”

“Đúng vậy, cũng không biết mấy tháng đó Các chủ làm thế nào mà tìm được đường sống trong chỗ chết… Bất quá từ đó, Các chủ lại có nhiều thói quen kỳ lạ hơn, rượu cũng không uống nữa, còn trồng thật nhiều hoa đào sau phòng, cũng không có việc gì ngồi trên cây đào, rồi hàng năm vào tháng tư sơ bát đều sai Đông Tuyết làm cho người cái gì rau dại đôn thịt, làm người lại không ăn, chỉ là nhìn chằm chằm.”

“Có lần Đông Tuyết đánh bạo hỏi Các chủ vì sao không ăn, Các chủ cư nhiên giống như người tỉnh mộng, đột nhiên lại tức giận, đem Đông Tuyết mắng một trận, nói dám cho người ăn rau dại, khiến Đông Tuyết khóc một trận.”

“Rõ ràng chính là Các chủ nhượng Đông Tuyết làm, từ bốn năm trước về sau, tính tình trở nên thật khác, trước đây nhiều nhất chỉ là có điểm nghiêm khắc, cả ngày xụ mặt, bốn năm nay thì hỉ nộ vô thường, đụng tới một chút chuyện không thuận, liền đại phát giận.” Xuân Hương nói đến đây đột nhiên thở dài một hơi.

“Aiii, được rồi, như thế nào nói nửa ngày rồi, thế nào không phát hiện ra Hạ Phương cùng Đông Tuyết?” Thu Nguyệt đột nhiên hỏi.

“Nga, các nàng ấy lên bờ, nói là muốn đi mua ít son phấn.”

Thu Nguyệt chà chà tay, nói: “Thế nào không gọi ta nữa, ta cũng muốn đi mua chút đồ.”

“Vậy ngươi nhanh đi thôi, nơi này có ta rồi.” Xuân Hương vội nói.

Thu Nguyệt đi rồi, trong phòng trở nên một mảnh an tĩnh, Xuân Hương kinh ngạc nhìn bóng lưng Các chủ, không biết vì sao, nàng đột nhiên cảm thấy một trận bi thương.

Trong mắt Các chủ không có phong cảnh, cũng không có bất kỳ người nào trong Đằng Vương Các cả.

“Xuân Hương.”

Ngay lúc Xuân Hương đang run sợ, tiếng nói trầm thấp của Các chủ đột nhiên vang lên.

“Các chủ, thỉnh phân phó.” Xuân Hương vội vã cung kính khom lưng.

“Người bị phạt roi mấy hôm trước, tên gọi là gì?”

Xuân Hương giật mình, Các chủ thế nào lại đột nhiên hỏi cái này vậy? Tuy rằng nghi hoặc, nhưng nàng vẫn đáp: “Nghe quản gia nói, gọi là A Khí, là hạ nhân tuyển lần trước lúc cập bờ, người có chút ngơ ngác ngốc ngốc, có vẻ như là đầu óc mất linh quang, Các chủ, người đã trách phạt hắn rồi, tạm tha cho hắn đi.”

“A Khí…” Các chủ cúi đầu nhẩm một tiếng, “Tối nay, nhượng hắn thị tẩm.”

Xuân Hương mở to hai mắt, miệng cũng trương thành hình tròn, thật lâu mới phản ứng lại.

Các chủ con mắt nhất mị, nhìn qua, Xuân Hương cả kinh vội vã quay đầu bỏ chạy, e sợ nếu chậm nửa bước, nhạ Các chủ tức giận, suýt nữa đập vào cánh cửa. Các chủ nhưng không có tính toán thất thố của nàng, quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ.

A Khí…

Tổng nghĩ đến đã nghe qua tên này ở đâu đó, thậm chí ngay cả bộ dáng ngơ ngác ấy, cũng như đã thấy qua rồi.

Hừ, tên không có quy củ, ngày đầu tiên lên thuyền không có quy củ hô to gọi nhỏ, kỳ quái chính là, y dĩ nhiên không có xử phạt ngay tại chỗ, mà cố ý làm bộ không có nghe thấy.

Mỗi ngày đều nhìn hắn lau tẩy ở đầu thuyền, động tác ngốc đến thực buồn cười, làm việc cũng không chăm chú, hết nhìn đông đến nhìn tây.

Thế nhưng, đường nhìn của y lại không tự chủ được mà dừng lại trên người hắn. (Ra đây chính là thủ phạm làm hai bạn ngốc kia nghĩ là có thủy quỷ a.)

Loại cảm giác không khống chế được ánh nhìn này, giống như cảm giác bị ma ám vậy, nhượng Các chủ nổi giận vài ngày, thẳng đến khi người kia lên tầng ba tẩy trừ boong tàu, y rốt cục nhịn không được mà giận chó đánh mèo.

Cái thân thể nhỏ bé như vậy, chịu hai mươi roi hẳn là không sai biệt lắm đi.

Kết quả nhìn thấy người kia kéo lê thân thể mang vết thương, cả ngày càng ngốc đi lau đi tẩy, ngực y lại buồn bực đến phát giận.

Nếu như không nhịn được nhìn hắ thì dứt khoátcho hắn tới bên cạnh thì cả ngày đều thấy rồi. Ngày hôm nay người kia lại trốn ở trong khoang không có ra ngoài, y vẫn còn muốn nhìn một chút.

Thế nhưng, vì sao sẽ có ý niệm thị tẩm ở trong đầu? Thậm chí còn thốt ra thành lời rồi.

Chân tay gầy teo, toàn thân trên dưới không có đến hai lượng thịt, ôm vào trong ngực không biết có bị đâm đến phát sợ không.

Nghĩ tới đây, Các chủ ngạc nhiên phát hiện, hạ thân của mình, tựa như có xu thế ngẩng đầu. không đến mức đó đi, dạo này bận vài việc tu luyện, không có tìm người thị tẩm, cũng không thể vừa nghĩ đến đã… chỉ là cấm dục đã lâu, khẩu vị của y đã trở nên đặc thù như thế?

Cũng không biết mình sắp đối diện với cái dạng gì số phần, A Khí vẫn đang ghé vào trên giường, ôm gối đầu nhớ A Ngốc.

A Ngốc rốt cục ở nơi nào đây? Vì sao Các chủ lớn lên lại giống A Ngốc vậy?

Có thể là huynh đệ không nhỉ?

Cái ý niệm trong đầu này khiến A Khí con mắt sáng ngời, ném mạnh gối đầu đứng lên, đã nghĩ đến việc xông lên tầng ba hỏi cho ra nhẽ.

Vừa lao ra khỏi cửa, liền thấy một thị nữ xinh đẹp đứng ở cửa của hắn, A Khí nhất thời không thu chân kịp, đụng phải nàng.

“Ôi!”

“Ôi!”

Hai người song song ngã ngồi xuống đất, nhu nhu cái trán sưng lên.

“Xin, xin lỗi…” nhận ra là thiếp thân thị nữ của chủ nhân, A Khí nhanh chóng lên tiếng xin lỗi.

Xuân Hương từ trên mặt đất đứng lên, hé ra xú kiểm, nói: “Vội vàng hấp tấp, thật không biết Các chủ coi trọng ngươi ở điểm nào. Ta là tới thông tri cho ngươi, chuẩn bị một chút, buổi tối cấp Các chủ thị tẩm.”

A Khí sửng sốt một hồi lâu, mới tái xoa trán, mê mang lẩm bẩm: “Thị tẩm là cái gì?”

Bởi vì cái đụng này mà A Khí dĩ nhiên đã quên đi hỏi chuyện chủ nhân có huynh đệ hay không, lại nằm úp sấp trên giường nhớ A Ngốc.

Tới chạng vạng A Hỗn trở về, hưng phấn cực kỳ, lôi kéo tay A Khí, líu ríu nói ngày hôm nay hắn đi bên cạnh quản gia, đối hạ nhân mới tuyển mà vung chân múa tay, uy phong miễn bàn rồi.

A Khí nghĩ tới vấn đề kia, cắt đứt A Hỗn, nói: “Ngươi biết thị tẩm là gì không?”

“Chuyện gì?” câu chuyện của A Hỗn bị ngắt, vẻ mặt mất hứng.

“Ngày hôm nay có một tỷ tỷ từ tầng ba xuống nói, buổi tối muốn ta cấp chủ nhân thị tẩm.” A Khí nhớ tới chủ nhân, liền lại nghĩ tới A Ngốc, nhịn không được lại cảm thán: lớn lên thực sự là giống a.

“Nga, chủ nhân có chuyện muốn phái ngươi làm sao?” A Hỗn khẩn trương đứng lên, kéo A Khí, nói: “Đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi, ngươi bổn* như thế, nhất định lại chịu đòn mất.”


*Bổn: Ngốc.

A Khí nhớ tới hai mươi roi kia, nhịn không được run lên, cũng có chút luống cuống.

“Đừng sợ, ta đi cầu quản gia, để y phái người khác đi… Nếu thực sự là không được, thực sự không được, ta liền đi thay ngươi.” A Hỗn nói, lập tức nhảy dựng lên, chạy ra khỏi khoang đi tìm quản gia.

Hai người một trước một sau đi tới chỗ quản gia, chỉ thấy quản gia đang mục trừng khẩu ngốc* đứng, bộ dáng như là bị kinh hách rất lớn vậy.

*Mục trừng khẩu ngốc: Mắt chữ A mồm chữ O =]]~

“Quản gia, quản gia, ngài lần này phải hỗ trợ a, chủ nhân nhượng A Khí đi làm việc, ngài mau đổi người đi, nếu không thì ta đi thay hắn…” A Hỗn kéo tay quản gia cầm lay lay, khiến quản gia đang trong trạng thái thất thần tỉnh lại.

Đợi nghe rõ A Hỗn nói gì, quản gia sắc mặt đều thay đổi.

“Hồ đồ, loại chuyện này thế nào có thể đổi người.” quản gia cho A Hỗn một đòn cảnh cáo, y cũng vừa lấy được tin từ Xuân Hương, còn đang đờ ra đây.

A Hỗn ngẩn người, đột nhiên oa oa khóc lớn, đặt mông ngồi xuống: “Ta mặc kệ, ngài nhất định phải thay đổi người đi, A Khí bổn thủ bổn cước như vậy, vạn nhất làm chủ nhân sinh khí, nhất định sẽ đánh chết hắn. Ngươi thấy chết mà không cứu, ngươi là người xấu…”

Nhu a nhu cái đầu phát đau, nhìn thoáng qua A Khí đang luống cuống chân tay đứng ở một bên, quản gia bất đắc dĩ túm lấy lưng áo A Hỗn, như túm lấy con gà mà lôi hắn lên, nói: “Đừng náo loạn, Các chủ nhượng A Khí thị tẩm là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

“Đúng, chuyện tốt, Các chủ sẽ thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.”

Quản gia còn chưa nói xong, đã thấy hai mắt A Hỗn tỏa sáng.

“Thực sự?”

“Đương nhiên là thật, Các chủ chưa bao giờ bạc đãi người bên gối, cho dù chỉ là nhất tịch chi hoan*.” quản gia nhớ tới trước đây, ở trong lòng bổ sung một câu: chí ít bốn năm trước đây là thế.

*Nhất tịch chi hoan: Tình một đêm (for one night đó =]]~)

“Vậy… người sẽ không đánh A Khí chứ?” mặc dù có dáng vẻ thấy tiền sáng mắt, nhưng A Hỗn vẫn đặt an nguy của A Khí lên hàng đầu, trên thực tế, hắn chính là không hiểu ý tử nhất tịch chi hoan của quản gia là gì.

Quản gia lại liếc mắt nhìn A Khí, nói: “Chỉ cần nghe lời, không được phản kháng Các chủ, Các chủ cũng sẽ không tùy ý đánh người.”

Như vậy a, nghe có vẻ như là rất có lãi a. A Hỗn tính toán, từ trên tay quản gia giãy ra, chạy đến bên người A Khí, thấp giọng nói: “A Khí, nếu chúng ta có tiền rồi có thể trụ trong phòng thật lớn, không bao giờ phải đi xin cơm nữa, cũng không cần mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta mà sống, không cần lo lắng bị người ta đánh, bị cẩu truy…” chỗ tốt thật là nhiều.

“Còn có thể thuê người đi tìm A Ngốc giúp ta!” A Khí lập tức nghĩ ngay tới điểm quan trọng nhất.

A Hỗn liều mạng gật đầu, “Cho nên ngươi nhất định phải nghe lời, ngàn vạn lần chớ chọc chủ nhân sinh khí, đem sự tình làm thật tốt, chủ nhân ban thưởng cho, có bao nhiêu cầm bấy nhiêu.”

Quản gia nghe được đối thoại của bọn họ, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn không được lại nhìn A Khí một chút, thực sự nhìn không ra chỗ nào của hắn có thể hấp dẫn được Các chủ, vừa ngây lại ngốc, còn không linh cơ bằng A Hỗn, nếu như y là Các chủ, chọn A Hỗn chứ không chọn A Khí a.

Quên đi, y không thể hoài nghi ánh mắt của Các chủ, đem sự tình làm tốt mới là bổn phận của y.

Vì vậy, ho nhẹ một tiếng, quản gia lại nói: “A Khí ngươi trước là về khoang, một lúc nữa ta sai người đưa nước cho ngươi tắm rửa, ngươi tắm sạch sẽ rồi, hảo hảo chờ.”

Nghe thấy như muốn đem chính mình rửa sạch rồi chử rồi ăn, A Khí đột nhiên có dự cảm không ổn, nhưng chưa kịp nghĩ xong thì đã bị A Hỗn mãn đầu là vàng bạc châu báu lôi đi rồi.

Trời tối đen rồi, tắm cũng sạch rồi.

A Hỗn đi tới đi lui trong khoang, tính xem có tiền thì phải làm gì, nghĩ đến vui vẻ thì còn hoa chân múa tay, vui sướng một trận. A Khí khoanh chân ngồi ở mép giường, nâng cằm đờ ra.

Lúc quản gia vào, chính là thấy tình cảnh như vậy.

“A Khí, chuẩn bị tốt rồi sao?”

Y vừa lên tiếng, A Khí liền từ trên giường nhảy dựng lên, lên tiếng, sau đó có chút lo sợ bất an nhìn quản gia.

“Đi thôi.”

Quản gia xoay người ra cửa, A Khí do dự một chút, cũng đi theo.

“Quản gia, ngài nhất định phải che chở A Khí a.” A Hỗn chạy theo so với A Khí còn nhanh, đi theo quản gia.

“Quay về, Các chủ chỉ cho một mình A Khí vào.” quản gia dở khóc dở cười, đánh một cái đưa hắn phách về trong khoang.

A Hỗn, cúi đầu, lầm lũi trở về.

Khi đi qua tầng hai, A Khí thấy thanh y thị vệ đứng thẳng tắp, trong đó thậm chí có mấy người trên người còn mang thương, nhịn không được rùng mình một cái, không khỏi nhớ tới cái đêm chém giết rung trời kia, sau đó hắn đột nhiên lại lo sợ đứng lên.

Lên tầng ba rồi thì cái thị nữ ban ngày hé ra xú kiểm kia ra đón hắn, quản gia liền ngừng cước bộ, quay đầu nói với A Khí: “Đây là Xuân Hương cô nương hầu hạ chủ nhân, ngươi chỉ cần nghe phân phó của nàng, không có việc gì đâu.”

Nhìn ra sự bất an của A Khí, quản gia vỗ vai hắn.

A Khí dưới chân loạng choạng một chút, miễn cưỡng đứng vững, nhìn Xuân Hương một chút, rồi lại nhìn quản gia, cúi đầu không hé răng.

“Đi theo ta.”

Xuân Hương nhíu mày, không quá thích dáng dấp co rúm của A Khí, trưng ra khuôn mặt cười, đưa A Khí vào một gian phòng.

Gian phòng không lớn, có chiếc giường hai người ngủ, ngay cả cái ghế cũng không có, bất quá so với gian phòng nhỏ hẹp của hắn và A Hỗn ở tầng dưới cùng thì đã rộng hơn rất nhiều rồi.

Trên ngăn tủ có hai cái giá nến, ánh sáng nến hôn ám, trong phòng cũng có vẻ rất hôn ám.

A Khí ngồi trên giường, nhịn không được thân thủ sờ sờ chăn, trơn mềm, mang theo một cỗ hương vị dễ chịu.

Cũng không biết chủ nhân khiến hắn làm chuyện gì? Chủ nhân cũng A Ngốc lớn lên thật sự giống a, được rồi, một hồi nữa phải hỏi chủ nhân, có hay không một người huynh đệ lớn lên rất giống y.

Hắn lại nâng cằm ngồi đờ ra, nghĩ đến xuất thần, dĩ nhiên ngay cả có người vào cũng không biết được.

Các chủ vừa vào liền thấy A Khí đờ ra, ánh nến chiếu lên khuôn mặt hắn, nhìn qua có một cảm giác mông lung kỳ ảo.

Kỳ thực nhìn kỹ, cái tên bổn thủ bổn cước này cũng khá mảnh mai, chân tay nhỏ nhắn, lông mi cũng tế, ngay cả tóc cũng mảnh mai mang theo một điểm tự nhiên, mấy sợi tóc từ trên trán rơi xuống bên má, theo hô hấp mà giương lên, dương đến làm cho Các chủ cũng ngứa ngáy theo.

Y nhịn không được đi lên phía trước, sờ lên mặt A Khí một chút.

“A!”


Theo một tiếng kêu sợ hãi, A Khí nhảy dựng lên, đầu tiên mắt thấy Các chủ, dĩ nhiên ngẩn ngơ.

“A Ngốc?”

Cái gì ngốc ngốc, chính ngươi mới ngốc. Các chủ nhướng mày lên, phi thường mất hứng, không ai vui vẻ khi người khác quay về phía mình mà gọi một cái tên khác cả.

Khi mà A Khí thấy rõ trước mặt không phải là nụ cười của A Ngốc mà là khuôn mặt giận dữ, đầu óc thoáng cái rõ ràng rồi, chiến chiến lại gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Cái này gọi đúng rồi, thế nhưng Các chủ lại càng sinh khí, nhướng mày, mi tâm dựng thẳng lên thành chữ xuyên*

*Chữ ‘xuyên’: 川

“Ngươi phát run cái gì?”

“Ta, ta, ta…” A Khí nhìn Các chủ, nhớ tới hai mươi roi, vội vã thùy hạ mí mắt, căng thẳng, hắn lại quên mất muốn nói gì rồi.

Các chủ hé ra xú kiểm, ngồi lên trên giường, sau đó vỗ vỗ mép giường, nói: “Lại đây, biết làm gì rồi chứ?”

A?

A Khí trừng mắt, vẻ mặt nghi hoặc, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vội vã cúi đầu nói: “Thỉnh chủ nhân phân phó.”

Bổn đến không thể bổn hơn được nữa.

Sắc mặt Các chủ càng xú rồi, y không tìm ai thị tẩm, hết lần này tới lần khác tìm một tư sắc như thế này, một vóc người như thế này, quả là một tình thú ngu ngốc.

“Thoát y phục, lên giường, hiểu không?”

Tính tình y biến đổi rồi nha, như vậy còn chưa có rống lên, Các chủ vuốt cằm, hai mắt xem xét A Khí, lần thứ hai bắt đầu hoài nghi thân thể gầy như thế ôm vào ngực liệu có thể bị đâm đến phát đau.

“Không!”

Cho dù tái bổn, tái trì độn đến mấy, A Khí cũng là đã trải qua sự đời, khi Các chủ nói thế, khuôn mặt hắn đều biến sắc, bắt đầu là trắng bệch, sau đó là phát xanh, tiếp đó biến tím, cuối cùng quay lại trắng bệch, mặt không còn chút máu lùi lại ba bước, kêu lên cự tuyệt.

Nguyên lai đây là thị tẩm a.

Không được, tuyệt đối không được, cho dù chủ nhân có giống A Ngốc thế nào, thì cũng tuyệt đối không được.

A Khí liều mạng lắc đầu, xoay người muốn bước ra ngoài chạy, còn không đi được vài bước, bỗng dưng gáy căng thẳng, hắn liền bị Các chủ bắt trở lại, ném lên trên giường.

“Ngươi dám cự tuyệt ta!”

Các chủ rống lên giận dữ nghe như tiếng dã thú đáng sợ.

A Khí sợ hãi, một bên run run một bên quyền đấm cước đá thét chói tai: “Không được, không được… Ta không làm được, thả ta đi… Ta muốn rời thuyền… Ta muốn đi tìm A Ngốc…”

Âm thanh của hắn tại lúc Các chủ bóp cổ liền dừng lại.

“Vì sao không được?” khi vững vàng áp chế được A Khí xuống, trong âm thanh lộ ra ý tứ nguy hiểm.

“Ngươi… không phải là A Ngốc…” A Khí cật lực phun ra vài tiếng, sau đó con ngươi lại một mảnh mơ hồ, “Ngươi không phải là A Ngốc, điều không phải…”

“Ý của ngươi là, chỉ có cái A Ngốc gặp quỷ kia mới có thể bính ngươi?” Các chủ giận dữ nở nụ cười, một cỗ tức giận chưa từng có cuồn cuộn trong lồng ngực, y muốn tê* sống cái tên ngu ngốc không biết tốt xấu trước mặt này.

*Tê: Xé.

“A Ngốc?” thấy dáng cười nguy hiểm của Các chủ, A Khí khẩn trương người, trong lúc này tự nhiên lại hỗn loạn.

Nở nụ cười, đúng là đang cười a… thật là A Ngốc sao?

Hắn chiến vươn tay, muốn thử chạm vào khuôn mặt tươi cười kia, thế nhưng khi đầu ngón tay của hắn gần chạm vào, khuôn mặt tươi cười đột nhiên biến mất, biến ra khuôn mặt nổi giận đen sì.

“Không ai có thể cự tuyệt ta, chưa từng có!”

Sau đó truyền ra âm thanh y phục bị xé rách.

“Không… không được…”

A Khí quyền đấm cước đá, liều mạng muốn đẩy ra nam nhân ở trên người mình. Có lẽ là do bộc phát lúc nguy cấp, hắn bộc lộ ra lực lượng mà trước nay chưa có, Các chủ một lúc không chú ý, dĩ nhiên bị A Khí đẩy xuống dưới.

Lần này, Các chủ xưa nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa càng thêm nổi giận, ôm lấy A Khí, xả tóc của hắn xuống, đem kéo hắn đến bên người, sau đó một tay siết chặt cổ tay A Khí.

“Trong Đằng Vương Các, không có ai có thể không phục tùng ta! Không nghe lời…” Các chủ trên tay hơi dùng một chút lực, lập tức truyền tới âm thanh đầu khớp xương bị bẻ.

A Khí đau đến kêu thảm lên một tiếng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, không còn khí lực chống cự.

“Đây là kết cục…”

Các chủ lần thứ hai đem A Khí lên giường, áp lên.

“Ngươi không phải là A Ngốc… không phải…”

Một tay không thể động nữa, thế nhưng hắn vẫn còn một tay, còn có chân, A Khí liều mạng chống cự, con mắt hắn bị hơi nước ngưng tụ nhìn không rõ nữa, thầm chí thần trí bởi vì đau đớn kích thích mà cũng trở nên không rõ.

Hắn thấy khuôn mặt A Ngốc ở trước mặt, nhưng vẻ mặt hung ác, đó không phải là A Ngốc, không phải… A Ngốc, A Ngốc ngươi ở nơi nào?

Nước mắt không nhịn được cũng bắt đầu rơi xuống.

Rắc!

Một tiếng đầu khớp xương bị vặn, tay kia của hắn cũng không thể động nữa rồi, y phục trên người đều bị thô bạo xé mở, thế nhưng A Khí dường như không cảm giác được, hắn nhắm hai mắt lại, liều mạng gọi A Ngốc.

“Câm miệng… câm miệng câm miệng câm miệng…”

Các chủ phẫn nỗ đến gần như muốn xé rách miệng A Khí, A Ngốc A Ngốc A Ngốc, ngoại trừ A Ngốc ra vẫn là A Ngốc, kêu đến làm y tâm phiền ý loạn, không hăng hái được gì nữa rồi, không muốn nghe thêm cái tên kia, y mạnh ngăn chặn môi A Khí.


“Không… Không được… Không thể…” A Khí chấn kinh, dĩ nhiên hắn cắn một ngụm, đem môi y cắn lên, đầu lưỡi liếm một cái, nếm tới một cỗ tinh điềm.

Làm càn!

Các chủ tức giận đến tát A Khí một cái, xoay người xuống giường, một bả đẩy ra cửa, quát: “Cút đi, đi tìm cái A Ngốc gặp quỷ kia đi, có bản lĩnh thì cút xuống khỏi thuyền này, bằng không, ngươi bò lên giường cho ta…”

Còn chưa nói xong, A Khí liền lung lay thân mình từ trên giường xuống, xiêm y rách nát, tóc rối loạn, trên mặt rõ ràng hiện ra dấu năm ngón tay, hai tay buông thõng xuống, khẽ động cũng không thể động được.

Thế nhưng hắn chính là đứng lên, khuôn mặt tái nhợt nghiêm lại, ngơ ngác nhìn Các chủ, nỉ non một câu: “Ngươi không phải là A Ngốc…”

“Cút!” một cỗ khó chịu nổi lên trong lòng Các chủ, nhượng y tức điên lên rồi.

“Ta muốn đi tìm A Ngốc…”

Tựa như không nghe thấy tiếng Các chủ rống giận, A Khí thẳng tắp đi ra ngoài cửa, ánh mắt tán loạn không hề có tiêu cự, thân thể lung lay, thế nhưng là cứng rắn chống đỡ đi ra ngoài.

“Cút cút cút…” Các chủ lại gào thét.

Thanh âm đã sớm kinh động mấy người thị nữ ở tầng một, chỉ là không ai dám đi tới, lúc này thấy cửa mở, A Khí từ bên trong đi a, mấy thị nữ mới dám tới gần, còn chưa kịp mở miệng hỏi Các chủ có muốn dọn dẹp phòng không, đã bị mấy tiếng ‘Cút’ kia làm chạy mất.

Các chủ phẫn nộ đến cực điểm chụp lấy giường cùng toàn bộ ngăn tủ trong phòng một chưởng phá tan, phát tiết bất mãn cùng phiền muộn.

Rầm!

Một tiếng nước thật lớn đột nhiên truyền đến, Các chủ sửng sốt một chút, sau đó chợt nghe thấy âm thanh sợ hãi của Xuân Hương.

“Các, Các chủ, A Khí nhảy xuống sông rồi…”

*

“Đừng kéo ta, ta muốn đi lên… Ta muốn đi lên… Ngô ngô ngô…”

Miệng A Hỗn nhanh chóng bị người bịt lại.

“Xú tiểu tử… Không… tiểu tổ tông…Ngươi yên một chút có được không, ngươi nháo từ đêm hôm qua đến giờ, không mệt sao…”

“Ngô ngô ngô…” hai mắt A Hỗn trừng đến tròn vo, buông, ta không mệt, ta muốn lên thăm A Khí.

“Ta cam đoan với ngươi là thực sự không có việc gì, A Khí vẫn sống hảo hảo, hiện tại đang dưỡng thương a. Ngươi cũng đừng náo loạn, nếu mà để Các chủ nghe thấy, không giết ngươi thì không hết giận đâu.”

“Ngô ngô ngô…” hai con mắt của A Hỗn trừng tròn hơn, lúc A Khí nhảy xuống nước hắn không phát hiện, thế nhưng lúc Các chủ hét lớn muốn vớt A Khí thì toàn bộ người trên thuyền đều nghe thấy, hắn tận mắt nhìn thấy A Khí toàn thân ướt đẫm, lúc được vớt lên sắc mặt tái nhợt, xiêm y thì rách nát, trên mặt còn dấu năm ngón tay rõ ràng, trời biết đêm qua A Khí bị khi dễ như thế nào rồi.

Cái này mà gọi là tốt, có thể trầm trồ khen ngợi sao? Xú quản gia, bảo chứng của ngươi ta đã không thể tin, ngươi còn nói chủ nhân sẽ ban cho rất nhiều vàng bạc châu báu, kết quả thì sao a?

“Bắt ngươi không có biện pháp, quên đi, hảo hảo ngủ một giấc.”

Quản gia lắc đầu, thân thủ đánh vào gáy A Hỗn, sau đó ôm lấy A Hỗn đã ngã xuống đưa lên giường, đắp chăn, thở dài một hơi rồi mới đi ra ngoài, lên tầng ba.

Xuân Hạ Thu Đông bốn thị nữ đều đợi trên boong tàu hóng gió, cả đám đều nơm nớp lo sợ, thấy quản gia như thấy cứu tinh.

“Quản gia, ngài đi xem Các chủ đi.” Thu Nguyệt âm thanh run rẩy, “Các chủ đem tất cả đồ đạc trong phòng đập hư hết rồi, còn không chuẩn chúng ta vào dọn dẹp.”

Quản gia nhìn các nàng hỏi: “A Khí đâu?”

“Ở trong phòng, còn chưa tỉnh.” Xuân Hương chỉ vào gian phòng đêm qua, đến bây giờ nàng cũng chưa thể tin, cái tên hạ nhân vụng về hấp tấp kia lại có thể khiến cho chủ nhân sinh khí như thế, kỳ lạ hơn nữa là chủ nhân cư nhiên không có một chưởng đánh chết hắn.

Quản gia gật đầu, đi xem A Khí còn đang hôn mê rồi sau đó đi đến chỗ Các chủ.

Trong phòng một đống hỗn độn, hầu như không thể nhìn thấy bộ gia cụ nào còn hoàn chỉnh, trên mặt đất toàn là mảnh vụn gỗ, Các chủ khoanh chân ngồi ở đó, nhìn chằm chằm vào một góc, vẫn không có nhúc nhích, nhìn qua giống như là đang đờ ra, ngay cả âm thanh của quản gia cũng không nghe thấy được.

“Các chủ.” quản gia cung kính khom lưng.

Các chủ cả kinh hoàn hồn, nhãn thần nhất ngưng, không hờn giận nói: “Ta đã nói không chuẩn bất kỳ kẻ nào vào gây rối.”

“Thuộc hạ biết, có điều…” quản gia cung kính, nhưng tựa hồ tuyệt không e ngại Các chủ, như trước mà nói: “Có điều chỉ muốn đến xin chỉ thị của Các chủ, có phải nên khởi hành rồi không?”

“Không đi.” Các chủ không nhịn được quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào một góc.

“Thỉnh cho phép thuộc hạ nhắc nhở người, bởi vì Túy Ông Đình và Hoàng Hạc Lâu chặn lại, chúng ta đã lỡ mất hai ngày rồi, nếu còn không khởi hành, sợ rằng sẽ lỡ mất Khúc Thủy chi ước…”

“Ra ngoài.”

Hơi thở dài một hơi, quản gia lên tiếng trả lời thối lui, vừa muốn kéo cửa, lại nghe thấy âm thanh của Các chủ truyền đến.

“Người kia… Hắn thế nào… rồi?”

Quản gia chậm rãi xoay người nói: “Đã thỉnh đại phu trị liệu qua, bị chút hàn, có mấy chỗ ứ thương, cũng không vướng bận, chỉ là cổ tay có chút nứt xương, sợ là qua một thời gian mới có thể hoạt động.”

“Nhượng Đông Tuyết đi chiếu cố hắn.” Các chủ trầm mặc ngừng trong chốc lát, sau đó lại nói: “Khởi hành, quay về Đằng Vương Các.”

Quản gia lấy làm kinh hãi: “Vậy còn Khúc Thủy chi ước…”

“Đâu có gì liên quan đến ta, nếu phải xem tại lúc lão nhân sinh tiền có nói qua, ta căn bản không có hứng thú di giá một chuyến. Hiện tại…” Các chủ thật sâu liếc nhìn quản gia, “Còn một chuyện quan trọng hơn.”

Quản gia sắc mặt trầm xuống, không dám gật bừa, chỉ là nói: “Thứ cho thuộc hạ du củ, xin hỏi Các chủ, có chuyện gì còn quan trọng hơn cả chuyện của lão Các chủ?”

Vốn nghĩ rằng Các chủ tính tình táo bạo như vậy mà bị chất vấn không khách khí như thế thì sẽ nổi giận, quản gia thậm chí còn làm chuẩn bị để hứng một chưởng, ai ngờ thái độ của Các chủ lại khác thường, nhìn chằm chằm vào góc trầm mặc một hồi, mới chậm rãi phun ra một lý do.

“A Khí kia… tựa hồ có quan hệ với đoạn ký ức mất đi bốn năm trước của ta.”

Quản gia ngẩn a, thần sắc dần ngưng trọng.

“Chủ nhân, người xác định?”

“Không xác định.” Con mắt Các chủ nhìn chằm chằm vào cái góc kia, “Thế nhưng cảm giác không lừa được con người, hơn nữa, nếu là đổi lại người khác ngỗ nghịch ta như thế, ta đã sớm một chưởng đánh chết rồi, thế nhưng đêm qua ta vài lần muốn hạ thủ nhưng không hạ thủ được. Ta nhìn hắn, khẳng định là đã từng gặp qua, ta nghĩ một đêm rồi, cũng không nhớ tới đã từng gặp qua ở đâu, như vậy… chỉ có cái đoạn thời gian bốn năm trước thôi…”

Cho nên lập tức muốn quay về Đằng Vương Các, y muốn từ trên người A Khí tìm lại đoạn ký ức đã mất.

“Thuộc hạ hiểu rồi, liền phân phó khởi hành.”

Quản gia không hề vấn đề, xoay người ly khai.

Bốn năm trước, lão Các chủ mang theo Các chủ xuất ngoại thăm bằng hữu, nửa đường gặp tập kích, kết quả lão Các chủ trọng thương mà qua đời, Các chủ thất tung nửa năm, sau khi trở về thế nhưng lại không nhớ được những việc đã phát sinh trong nửa năm đó. Tuy rằng sau đó đi tra vụ án bị tập kích kia, dĩ nhiên lại không tìm ra một nửa điểm đầu mối, có điều Các chủ tin rằng, nếu như y có thể khôi phục ký ức nửa năm đó, liền có thể biết được là ai tập kích bọn họ.

Tìm ra hung thủ, báo thù cho lão Các chủ, tự nhiên quan trọng hơn công đạo của lão Các chủ sinh tiền. Khúc Thủy chi ước, năm năm một lần, lần này bỏ lỡ còn có lần sau, thế nhưng hung thủ sát hại lão Các chủ, đương nhiên là tìm được càng sớm thì càng tốt rồi.

A Khí nằm mơ một giấc mơ.

Hắn mơ chính là về phiến rừng đào kia, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, A Ngốc trên cây gọi tới gọi lui, một bên hái đào, một bên len lén nhét vào miệng cắn, sau đó vì quả đào chua chát kích thích mà lè lưỡi.

Bên suối có rất nhiều vò rượu, như là một tòa núi nhỏ, hắn an vị bên suối, một bên tẩy trừ vò, một bên nhìn chằm chằm A Ngốc hái đào, phát hiện A Ngốc lười biếng, hắn liền cầm dây mây đi truy sát.

A Ngốc hỉ hả chạy trối chết, một bên lủi một bên kêu to: “Phôi A Khí, không ai cần…” A Khí cực giận, xoay người cầm một quả đào, đang định ném tới, đột nhiên lại phát hiện không nhìn thấy A Ngốc.

“A Ngốc… A Ngốc…”


Hắn nóng nảy, ném quả đào đi, tìm trong rừng đào, tìm trên núi, thậm chí tìm cả bên suối, nhưng là thế nào cũng không tìm được A Ngốc. Hắn không cẩn thận, bị bình rượu sẫy, từ từ chìm sâu vào trong suối.

Nước suối lạnh lẽo đến tận xương khiến hắn không thể nhúc nhích, thậm chí không thể phát ra âm thanh.

Sau đó A Khí tỉnh.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của A Ngốc, tuyệt nhiên tương phản với khuôn mặt cười hi hi ha ha trong mộng, A Ngốc trước mặt, môi chăm chăm mím lại, sắc mặt tối tăm, con mặt trừng thật to, gân xanh trên trán một cái một cái nhảy lên.

Không, không phải là A Ngốc.

A Khí đột nhiên tỉnh táo lại, sợ hãi chưa kịp lan tràn trong lòng, thân thể đã phản xạ có điều kiện lùi lại đằng sau.

“Không cho phép nhúc nhích!”

Theo một tiếng quát bất chợt của Các chủ, A Khí tuy rằng sợ không dám động, thế nhưng trong nháy mắt phản ứng nao núng, liền động tới hai tay, chỉ cảm thấy chỗ cổ tay một trận đau nhức, hắn mới mơ hồ nhớ lại, chỗ khớp xương cổ tay,hình như là bị vị chủ nhân hung ác độc địa tàn bạo trước mắt bóp nát.

Khuôn mặt hắn tái nhợt, thân thể co lại hơi hơi run, cũng thực sự là một chút cũng không dám động nữa, thậm chí đau đớn cũng không dám hô lên.

Các chủ cầm lấy tay hắn một chút, cổ tay bị bọc kín như là bánh chưng, cũng không có dấu hiệu bị lỏng ra, sau đó mới nhẹ nhàng buông ra, theo dõi hắn một lúc lâu, thẳng đến khi A Khí lông tơ đều dựng hết lên rồi mới lên tiếng.

“Đông Tuyết, mang dược lên.”

Ngoài cửa lên tiếng, chỉ chốc lát sau, Đông Tuyết bưng bát dược tiến đến.

A Khí lén nhìn, đã thấy Đông Tuyết là một thị nữ xinh đẹp dáng người tinh xảo, tuổi có vẻ cùng A Hỗn không sai biệt lắm, nhất là đôi mắt chuyển tới chuyển lui kia, thập phần linh động, cực kỳ giống A Hỗn, thoáng cái giành được hảo cảm của A Khí, nếu như không phải vì cái chủ nhân lớn lên giống A Ngốc kia còn trừng bên người, hắn hầu như đã nghĩ đổi một tư thể để nhìn thêm vài lần.

“Đem dược uống.”

Các chủ một tiếng mệnh lệnh, A Khí thân thể hơi run, thuận theo Đông Tuyết đỡ dậy, dựa vào đầu giường, sau đó kêu càu nhàu mấy tiếng, dưới sự trợ giúp của Đông Tuyết, đem bát dược uống hết sạch.

Đắng quá!

Mặt A Khí đều nhíu lại, khiến Đông Tuyết phì cười, càng làm Các chủ không hờn giận.

“Đi ra ngoài.”

Đông Tuyết vội vã bưng bát thuốc, cúi đầu thùy mi đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại A Khí cùng Các chủ, A Khí hơi rụt lui thân thể, sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch.

Các chủ nhìn hắn một hồi, càng nhìn sắc mặt càng đen: “Lùi cái gì mà lùi, ta cũng sẽ không ăn ngươi.”

A Khí hơi run lên, bất giác lại lùi một chút, hai con mắt thất kinh nhìn lên khuôn mặt của Các chủ, rồi không dám nhìn khuôn mặt như đáy nồi ấy nữa.

Vì thế mặt Các chủ càng đen, trong bụng lại lầm bầm cái loại như kiểu thân hình toàn xương thế kia thì ôm vào chắc bị đâm vân vân, mới tàn bạo hỏi: “Ngươi trước đây có gặp qua ta đúng không?”

A Khí trong đầu loạn rừng rực, chỉ nghĩ đến bên trong giường có thể đột nhiên toát ra một cái lỗ để cho hắn chui vào trốn, đâu có nghe thấy câu hỏi của cái ác nhân trước mặt, nên một chút phản ứng cũng không có.

Các chủ từ lúc nào thì bị người không thèm nhìn mặt như thế, lập tức gân xanh trên trán lại một lần nữa nhảy ra, bàn tay trên giường cố sức vỗ một cái, quát: “Hỏi ngươi nói ni, có nghe thấy không, ngươi trước đây có phải hay không đã gặp qua ta?”

A Khí sợ đến suýt nhảy dựng lên, thế nhưng ác nhân chắn ở trước giường, muốn chạy cũng không biết chạy đi đâu, bị dọa đến lắc đầu lia lịa, nếu không phải hai tay bị buộc đến không thể nhúc nhích, sợ là cả hai tay cũng phải lung lay.

“Lắc gì mà lắc, không chịu nói phải không?” Các chủ nhìn thấy mắt hoa tâm phiền, nắm lấy cằm A Khí, khiến hắn phải ngẩng lên nhìn mình.

Ai ngờ A Khí môi hơi run, không nói gì, hai hàng nước mắt đã chảy xuống rồi, thật sự là bị hù gần chết rồi, trong lòng A Khí muốn gọi người cứu mạng, thế nhưng một âm thanh cũng không phát ra được.

“Còn khóc, ngươi có phải là nam nhân hay không!” Các chủ nổi giận như sấm, hai hàng nước mắt của A Khí như hỏa tinh bắn lên ngực của y, thiêu đốt đến khó chịu.

Các chủ trừng mắt, phất ống tay một cái, xanh mặt đi ra ngoài.

“Chuyện gì, nói mau.”

Quản gia ho nhẹ một tiếng, hạ giọng nói: “Các chủ, ta nghe A Hỗn nói, đầu óc A Khí không được tốt lắm, có lúc lại hồ đồ,  hơn nữa không nên dọa sợ, người ép hắn như vậy, có hỏi cũng không được gì.”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?”

Các chủ tâm phiền ý loạn, cho tới bây giờ chưa từng có người làm cho y thúc thủ vô sách* như thế, đánh không đánh được, mắng không mắng được, thật con mẹ nói xui xẻo mà!

*Bó tay không có cách giải quyết.

Quản gia lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Thuộc hạ có một kiến nghị, không bằng để A Hỗn đến chiếu cố A Khí mấy ngày, tình huynh đệ của bọn họ từ trước đến nay…”

Bên này quản gia còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy âm thanh từ trong khoang thuyền truyền ra, Các chủ sắc mặt trầm xuống, thân hình chợt lóe liền tiến vào khoang, quản gia sửng sốt một chút lập tức liền đi vào theo, vừa nhìn thấy tình hình trong khoang, nhất thời có chút há hốc miệng.

Trong khoang có một cái cửa rất nhỏ, giống như chuồng cẩu vậy, chỉ có đứa trẻ khoảng tám chín tuổi đi vào là tối đa, không biết là A Khí vào như thế nào chui được một nửa, lại mắc đến thắt lưng không thể động đậy, hay chân đang đạp đạp, âm thanh vừa nghe được chính là tiếng chân hắn đạp vào tường.

“Ngươi đang làm gì?”

Các chủ bạo nộ rồi, đi lên vài bước, ôm A Khí từ cửa sổ nhỏ xuống.

“Không, không nên… Người cứu mạng, A Ngốc… A Ngốc…” A Khí sợ đến mức mặt không còn chút máu, vừa khóc lại vừa giãy dụa, giãy không được, dĩ nhiên cắn một ngụm lên vai Các chủ.

“Ngươi chúc cầm tinh cẩu nha… Không những chui chuồng cẩu, lại còn cắn người…”Các chủ tức điên rồi, nắm lấy cổ A Khí ném hắn xuống giường.

A Khí khóc sướt mướt, nức nở: “Ta, ta cầm tinh cẩu, không được lại đây, nếu không ta cắn ngươi…”

Quản gia nghe được đoạn đối thoại cười phì một cái, y chưa từng nghe qua đoạn đối thoại nào buồn cười như thế.

Các chủ thế nhưng biến sắc, đột nhiên đè lại cái trán, một cỗ đau nhức quen thuộc kéo tới, trong đầu giống như bị người ta dùng chùy đập một kích, kêu ong ong.

Vô số hình ảnh bay qua trước mặt, hồng sắc giống như máu, lại giống như gió thổi cánh đào tàn rơi xuống.

“Ta cắn chết ngươi…”

“Uy uy uy, ngươi chúc cẩu nha…”

“Không sai, ta chính là chúc cẩu…”

Đối thoại như vậy, là ai? Là ai đã từng nói bên tai y?

“A… A a a… Ai… Là ai…”

Thế nào cũng không thể hồi tưởng lại ký ức, chỉ còn sót lại một chút ngắt quãng, cắn Các chủ thống khổ không gì sánh được, nhịn không được tê rống lên một tiếng, đem đầu hung hăng đập vào thành thuyền.

“Các chủ?” quản gia cả kinh, cấp tốc tiến lên kéo Các chủ.

“Không có việc gì, ta không sao…”

Các chủ tỉnh táo lại, cắn chặt răng, hít sâu một hơi, con mắt còn hằn tơ máu chuyển tới bên giường.

A Khí vừa bị tiếng kêu còn đáng sợ hơn tiếng cọp rống của Các chủ làm cho hoảng đến chui vào gầm giường, phát giác mình bị theo dõi, nhất thời hét lên một tiếng, “Không, không được qua đây, ô ô ô… A Ngốc, Các chủ, ngươi ở nơi nào, ô ô ô, ngươi mau ra đây cứu ta…”

Sắc mặt Các chủ chuyển từ xanh sang tím, từ tím chuyển sang đen, gân xanh trên trán nhảy a nhảy.

“Nhượng A Hỗn kia bắt đầu.”

Nói xong, Các chủ phẩy tay áo bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui