Vũ Lâm Lâm

Trong ngự thư phòng, hoàng đế cau mày, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Cảnh vương hiếm khi có vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên. Qua mấy lần đi lại, hoàng đế rốt cục ngừng lại, xoa mi tâm hỏi: “Lão Tứ sao vẫn chưa trở lại.” trong giọng nói lộ ra chút chột dạ. Cảnh vương nhìn hoàng đế một chút, mở miệng nói: “Ta thấy là hắn sẽ không về nữa.”

Hoàng đế giống như bị kim châm, nhảy lên tức giận: “Hắn dám!” cũng bấp chấp cái gì uy nghi của đế vương, vung tay quét hết tấu chương trên bàn xuống đất, thái giám đứng một bên lo sợ bước lên nhặt lại.

Cảnh vương trong lòng có chút đồng tình nhìn hoàng đế đang giận dữ, thầm nghĩ trong lòng: “Ai bảo ngươi vuốt râu hùm. Ngươi cũng không biết là lão Tứ từ nhỏ đã khó dây, tính tình lại không sợ trời không sợ đất từ trong xương, hết lần này đến lần khác đem bức tâm can bảo bối của hắn phải đi, thật là tự tìm khổ.” Trên mặt lại mang theo vẻ mặt sợ hãi, luôn miệng nói: “Hoàng huynh bớt giận, bảo trọng long thể a.”

Hoàng đế cười khổ một cái: “Lão Tam, trẫm thật sự là sao rồi?”

Cảnh vương nghiêm nghị nói: “Hoàng huynh lòng mang thiên hạ, nghĩ tới giang sơn xã tắc, cho dù có làm vậy cũng không phải là sai.”

Hoàng đế thở dài nói: “Hiếm có khi ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm.” Ngồi xuống cầm một quyển tấu chương, nói: “Lão Tam, ngươi đến dịch quán Chân tộc sứ giả một chút đi, trấn an bọn họ.” Cảnh vương đồng ý đi, trong ngự thư phòng đặt băng khối để giải nhiệt, có chút mát mẻ, hoàng đế phê duyệt tấu chương, tâm tình lại luôn phiền táo, dứt khoát buông tấu chương xuống, đi ra ngoài ngự hoa viên.

Ngồi trong lương đình ngắm hoa sen, tâm tình hoàng đế tựa như sảng khoái hơn một chút, cầm lấy thức ăn cá do tiểu thái giám bưng, thả xuống ao cho cá vàng ăn, mấy con cá chéo thoáng cái bơi tới tranh cưới, khóe miệng khẽ giương lên. Đang đùa với cá, đột nhiên ở đằng sau có người gọi: “Hoàng thượng.”

Hoàng đế vừa nghe âm thanh này liền mừng rỡ quay lại, quả nhiên thấy một mỹ phụ mặc cung trang đang mỉm cười nhìn mình, bước lên phía trước mỹ phụ kia, cười nói: “Thái phi hôm nay sao lại rảnh rỗi đến thăm trẫm.”

Mỹ phụ kia chính là mẫu thân Khánh vương, Mẫn phi của tiên đế, đương kim Mẫn thái phi. Năm đó Mẫn phi diễm quan hậu cung, làm người lại hoạt bát hào phóng, không có chút nhỏ nhen nào, rất được lòng người, rất thân cận với các hoàng tử và công chút, mười năm trước không ở trong cung mà dời lên Thiên Thủy biệt viện chuyên tâm lễ Phật, chỉ ở lúc lễ điển mới thỉnh thoảng hồi cung. Mẫn thái phi ngồi xuống đánh giá hoàng thượng một phen: “Hoàng thượng, vẻ mặt ngài sao có vẻ lo lắng vậy?” kéo tay hoàng đế cười nói: “Có chuyện gì nói cho Thái phi nghe đi, xem Thái phi có thể giúp được không.”

Mẫn thái phi xuất thân hiển hách, phụ thân nàng chính là binh mã Đại nguyên soái, chiến công lớn lao, năm đó giao chiến cùng Chân tộc từng cửu chiến cửu tiệp, uy danh vang xa, hiện nay tướng lãnh trong triều đa phần là bộ hạ của cha nàng năm đó. Mẫn thái phi lớn lên ở biên quan, thích múa đao lộng thương, một thân võ nghệ rất tốt, lúc còn trẻ từng cùng cha xuất chinh. Nàng quen tự tại, sau khi vào cung dù được tiên đế sủng ái nhưng lại không thích bị gò bó, năm Khánh vương mười lăm tuổi, tự mình đến Thiên Thủy biệt viện, ít khi hồi cung. Chư tướng trong triều đều cực kỳ kính trọng cha nàng, bàn về ảnh hưởng trong quân, sợ là hoàng đế còn chưa bì kịp với nàng.

Hoàng đế nghe Mẫn thái phi hỏi vậy, cười khổ nói: “Thái phi, hiện tại trẫm đúng là có chuyện rầu rĩ.” Mẫn thái phi cười nói: “Là chuyện Chân tộc yêu cầu hòa thân sao?”

Hoàng đế nghe vậy không khỏi kinh ngạc. Trước đó vài ngày Chân tộc phái sứ giả tới, mang theo thư tay của Khả hãn yêu cầu hai nước hòa thân, đem Ngọc công chúa của Chân tộc gả cho Khánh vương làm phi. Hoàng đế nhận được thư này liền nhức đầu, Chân tộc dũng mãnh thiện chiến, thực lực của một nước cường thịnh không thể khinh thường, nếu không nghe theo chỉ sợ hậu họa vô cùng. Nhưng vừa nói chuyện này với Khánh vương đã bị cự tuyệt luôn. Hoàng đế bất đắc dĩ đành phải tìm Nhạc Cẩn Ngôn, muốn y chủ động rời khỏi Khánh vương, ai ngờ Khánh vương lại chạy theo, hiện tại hắn chưa biết xoay xở chuyện này thế nào, không biết tại sao Mẫn thái phi lại biết chuyện này.

Mẫn thái phi nói: “Kỳ nhi đã nói với ta, hoàng thượng, Kỳ nhi tức giận trốn đi là hắn không đúng, chẳng qua lòng hắn đã có người thương, cho dù là cưới Ngọc công chúa cũng là hai mình hai người.”

Hoàng đế phiền não nói: “Nhưng hiện nay làm sao trẫm ứng phó được với Chân tộc bên kia? Chẳng lẽ cự tuyệt bọn họ?” Mẫn thái phi đứng lên nói: “Hoàng thượng, ai gia cùng Khả hãn Chân tộc có chút giao tình, ngài nếu yên tâm, chuyện nào liền giao cho ai gia đi làm.”

Hoàng đế tuy nghi ngờ, Khánh vương đột nhiên bỏ đi, hắn phái mật thám đi tra xét nhưng đám người kia vốn là thủ hạ của Khánh vương, trung thành với Khánh vương vô cùng, sợ lại tin mật báo toàn sai, căn bản không có cách nào khả thi, giờ cũng không còn cách nào khác, trù trừ một chút cũng gật đầu đáp ứng, Mẫn thái phi khẽ mỉm cười, cáo từ đi.

Để cho hoàng đế ngoài ý chính là, ngày hôm sau sứ giả Chân tộc liền đến tạm biệt, trong ngôn ngữ không có chút nào không vui mà đổi thành cảm kích vì được khoản đãi thịnh tình. Hoàng đế cầu còn không được,c ử hành yến hội tiễn đưa long trọng, nhiệt tình đưa đoàn sức giả đi, mặc dù không biết Mẫn thái phi dùng cách gì để cho họ dời đi nhưng cũng thông minh ngậm miệng không hỏi. Khánh vương sau khi đi rồi, hoàng đế mới nhận ra hóa ra Khánh vương bình thường gánh nhiều trọng trách như vậy, hiện nay không ai tiếp quản, hoàng đế đành phải tự làm, cả ngày loay hoay sứt đầu mẻ trán, tính tình cực kỳ nóng. Mấy ngày sau Thành vương mang phong thư đến cho hoàng đế, là Khánh vương viết, hoàng đế nhìn sau liền vui vẻ ra mặt” “Lão Tứ coi như có lương tâm, tiến cử người giúp chuyện của hắn.” thu tin, trong lòng có chút hâm mộ Khánh vương, nhìn một đống tấu chương ở trên bàn, thở dài, hậm hực cầm một quyển lên, tiếp tục phê duyệt.

Bốn năm sau, ở nơi bán thức ăn phố chợ ở Điền Tây thành, một người bán cá rong đang cùng một nam tử mặc cả, nam tử kia hai tám hai chín tuổi, mặc xiêm y vải xanh, thân hình cao lớn, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, trong tay giơ lên con cá: “Tiểu Trịnh, thêm cho ngươi năm văn tiền nữa.”


Tiểu Trịnh không lay chuyển được nam tử kia, cười nói: “Lưu ca ngươi ngày càng biết mặc cả nhé, Nhạc đại phu thích ăn cá, thôi để cho ngươi đó.” Nam tử kia lấy tiền nhét vào tay tiểu Trịnh, cầm cá về nhà, mổ cá xong, lấy muốn ướp, nhìn không sai biệt lắm, ra cửa đi trên đường chính, đi vài bước dừng lại, nhìn thấy một tăng nhân áo xám, cười nhẹ một tiếng, ôm quyền nói: “Ngô huynh.”

Tăng nhân áo xám kia chắp tay trước ngực, rũ mắt đáp: “Bần tăng Hư Năng.”

Nam tử kia cười ra tiếng kéo áo bào tăng nhân, nói: “Ta quản ngươi là Ngô Chinh hay Hư Năng, Ngôn nhi suốt ngày nhớ ngươi, hôm nay ngươi vừa tới thì vào thôi, không cho đi, để cho Ngôn nhi vui vẻ..”

Ngô Chinh nhẹ nhàng kéo tay nam tử ra, rũ mắt nói: “Vương gia, ta không tìm được cỏ Linh chi tử nhật.”

Nam tử này dĩ nhiên là Khánh vương mang theo Nhạc Cẩn Ngôn ẩn cư. Khánh vương ngơ ngác một chút, cười nói: “Ta đã sớm không còn là vương gia, hiện nay gọi Lưu Kỳ, giống như ngươi gọi là Hư Năng vậy.”

Ngô Chinh đưa mắt lên nhìn, sắc mặt có chút thay đổi: “Ta nói không tìm được cỏ linh chi, ngươi lại thờ ơ như vậy sao?”

Khánh vương nói: “Không tìm được thì thôi, cuộc sống vẫn là phải trôi qua phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn ta khóc sướt mướt? Ngôn nhi sẽ không thích như vậy.”

Ngô Chinh có chút hiểu, nhìn Khánh vương, khẽ mỉm cười: “Ngươi quả nhiên là ngươi thích hợp với Tiểu Ngôn.”

Khánh vương cười ha ha một tiếng, kéo áo Ngô Chinh nói: “Đi mau thôi, chúng ta đón Ngôn nhi về. Hôm nay ta mua cá.” Nhìn Ngô Chinh nói: “Đáng tiếc ngươi không ăn được, giờ ta làm cá còn ngon hơn cả Ngôn nhi.”

Ngô Chinh cười nói: “Ta không kiêng rượu thịt.”

Khánh vương ngẩn ra, cười mắng: “Hòa thượng thích rượu thịt.” hai người quẹo vào đường chính, nói là đường chính nhưng chẳng qua cũng chỉ là con đường dài một chút, lát đá xanh, hai bên cửa hàng san sát, đoàn ngựa thồ ra ra vào vào. Vốn đây là một trấn buôn bán sầm uất, đặc biệt là muốn ăn, lá trà cùng đá quý, làm ăn rất phát đạt. Khánh vương vừa đi vừa chào hỏi cùng người quen:

“Xem ra các ngươi trôi qua không tệ.”

Khánh vương nói: “Chỗ này không tệ, dân phong thuần phác, khí hậu ấm áp, mùa đông không lạnh, nhất là có nhiều ôn tuyền, trong sân nhà ta cũng có một cái, Ngôn nhi lúc nào muốn ngâm liền có.” Nói đến Nhạc Cẩn Ngôn, trên mặt tự nhiên toát ra ôn nhu.

Ngô Chinh mỉm cười: “Không trách được ngươi muốn ở lại đây.” Đi một lúc, Khánh vương nói: “Đến.” kéo Ngô Chinh vào cửa hàng có mặt tiền nho nhỏ. Ngô Chinh vừa nhìn thấy thanh niên đang bắt mạch kia, tim nhảy loạn lên, cảm thấy chân như đóng băng không đi được nữa. Khánh vương ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ nói: “Ngô huynh, giờ huynh là người xuất ra rồi nha.”

Ngô Chinh trừng Khánh vương một cái, cắn răng nói: “Lão tử là Hoa hòa thượng.”

Khánh vương cười ha ha, kinh động Nhạc Cẩn Ngôn đang bắt mạch, ngẩng đầu lên nhìn thì vừa mừng vừa sợ, gọi một tiếng “Ngô đại ca”, vội vàng đứng lên, chân đụng vào bên cạnh bàn cũng bất chấp, vội vàng chạy tới ôm Ngô Chinh, trong mắt lệ quang chớp lên, lớn tiếng nói: “Ngô đại ca, ngươi đi đâu vậy, ta nhớ ngươi muốn chết.”


Ngô Chinh dang tay ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn, hơn bốn năm nay, hắn tìm tới rất nhiều nơi, hỏi không biết bao nhiêu người, trèo lên không biết bao nhiêu ngọn núi tuyết, cỏ linh chi tử nhật kia lại hoàn toàn không thấy bóng dáng, lòng cứ lạnh dần xuống, mắt thấy thời hạn năm năm sắp đến, hắn tuyệt vọng, đã xuất gia nhưng không nhịn được muốn gặp Nhạc Cẩn Ngôn, một đường tìm tới, hiện thấy Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực mình, hốc mắt bỗng ướt, há miệng lại chẳng thể nói ra nửa lời.

Khánh vương ở một bên ho một cái: “Ngôn nhi, ngươi còn chưa viết xong đơn thuốc kìa.” Nhạc Cẩn Ngôn a một tiếng, vội vàng nói với Ngô Chinh: “Ngô đại ca, ngươi chờ một chút.” Ngồi trở lại bên cạnh bàn, viết phương thuốc, nhẹ nhàng dặn dò bệnh nhân kia mấy câu, người nọ cảm kích cáo từ. Nhạc Cẩn Ngôn dọn lại cái bàn bừa bộn, tới kéo cánh tay Nhạc Cẩn Ngôn, vui vẻ nói:”Ngô đại ca, chúng ta về nhà đi.”

Khánh vương ở trong phòng bếp nấu cá, nghe tiếng Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ trò chuyện cùng Ngô Chinh: “Tháng trước Thận Hành viết thứ nói Tiểu Thúy sinh được một thằng cu mập mạp nha.” “Năm ngoái ca ca của ta đỗ trạng nguyên, lợi hại không?” “Thụy vương gia khi đánh Ngõa Lạt đã lập công lớn, lên làm đại tướng quân.” líu ríu, Khánh vương không khỏi cười lên, nhìn cá đã rán chín vàng, tắt bếp, cất giọng gọi: “Ngôn nhi, cá chín rồi, mau  mang sang thôi.”

Nhạc Cẩn Ngôn đi vào bưng cá, cười nói: “Tay nghề của Tứ ca thật tốt.” nhìn đầu trọc của Ngô Chinh, trù trừ một chút hỏi: “Ngô đại ca, sao ngươi lại muốn làm hòa thượng.”

Ngô Chinh cười nói: “Bởi vì chưa từng làm nên muốn làm xem sao.” Nhạc Cẩn Ngôn có chút suy nghĩ, nói: “Lời này của huynh thật có thiện tính.”

Khánh vương bưng hai đĩa đồ ăn ra ngoài, hừ một cái nói: “Người này chính là giả làm hòa thượng.” đem món ăn đặt lên bàn, lấy đũa tới, đang muốn ngồi ăn cơm thì truyền đến một trận gõ cửa dồn dập, có người gọi: “Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc,  mau mở cửa!”

Khánh vương đem chiếc đũa đặt lên bàn, cười mắng: “Cái đồ phiền toái này.” Đứng dậy mở cửa, mang hai người vào, Ngô Chinh vừa nhìn, chính là Thành vương cùng Tiểu Bát.

Thành vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn, mặt mày hớn hở tới ôm hôn một cái, bị Khánh vương xách qua một bên, ra vẻ tủi thân ngồi xuống, lúc này mới chú ý tới Ngô Chinh, ngạc nhiên hỏi: “Ơ, đây không phải là Ngô đại hiệp sao, giờ sao lại biến thành hòa thượng?”

Ngô Chinh mặc kệ hắn, Nhạc Cẩn Ngôn đưa cơm cho hắn và Tiểu Bát, cười nói: “Ngô đại ca nói hắn chưa từng làm hòa thượng nên làm xem sao.”

Thành vương bật cười, bị Khánh vương trừng mắt liếc, Tiểu Bát liền lắc đầu với hắn, lúc này mới đàng hoàng ngồi ăn cơm. Nhạc Cẩn Ngôn nói cho Ngô Chinh biết Thành vương cùng Tiểu Bát vốn ở Miêu Cương, một năm trước Thành vương nghe nói hoa lan ở Điền Tây rất đẹp liền đến tìm, trong thành gặp được Khánh vương, dứt khoát ở lại đây, mỗi ngày cùng đến ăn cơm. Thành vương hỏi Ngô Chinh một chút: “Hòa thượng, mấy năm nay ngươi làm gì thế? Ta nghe Tiểu Nhạc nói mấy năm trước ngươi trốn mất dạng, sao giờ lại xông ra?”

Ngô Chinh nói: “Ta đi khắp nơi tìm cỏ linh chi Tử nhật.”

Thành vương cau mày nói: “Cỏ linh chi tử nhật? Ngươi tìm làm gì?”

Ngô Chinh đơn giản nói: “Chữa bệnh,” bưng cơm lên ăn không để ý đến hắn nữa. Thành vương cảm thấy không thú vị cũng không hỏi nữa, chỉ chuyên tâm trêu chọc Nhạc Cẩn Ngôn. Cơm nước xong, Thành vương muốn ở lại, Tiểu Bát nói: “Công tử, Nhạc đại phu cùng Ngô đại hiệp nhất định có nhiều chuyện muốn nói, chúng ta đi thôi.” Thành vương sờ sờ mũi, bất đắc dĩ đi về, Khánh vương cười nói: “Có thể tiễn được cái phiền toái đi rồi.” thấy Ngô Chinh cùng Nhạc Cẩn Ngôn nói chuyện vui vẻ, khẽ mỉm cười trở về phòng.

Lúc Nhạc Cẩn Ngôn trở về phòng Khánh vương đã buồn ngủ. Nhạc Cẩn Ngôn cởi quần áo ra, rón rén bò lên giường, mới vừa chui vào chăn đã bị ôm lấy, nhẹ giọng hỏi: “Tứ ca, ngươi sao còn chưa ngủ?”

Khánh vương nói: “Không có ngươi không ngủ được.” Sờ sờ cánh tay Nhạc Cẩn Ngôn, hỏi: “Ngôn nhi, hai ngày nay rất lạnh sao?” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Hai ngày nay ngâm trong ôn tuyền, đã tốt hơn nhiều rồi.” gục trong ngực Khánh vương, ngáp một cái: “Tứ ca, ngủ đi, ta buồn ngủ quá.”


Khánh vương nói: “Ừ.” Hôn nhẹ tóc Nhạc Cẩn Ngôn, nhè nhẹ vỗ lưng của y. Khánh vương nghe hô hấp của Nhạc Cẩn Ngôn dần trở lên dài hơn,biết y đã ngủ thiếp đi liền đỡ dậy, hai tay chống lưng y chậm rãi đưa chân khí vào, qua hơn nửa canh giờ mới thu tay, để Nhạc Cẩn Ngôn nằm xuống ngủ.

Sáng hôm sau Ngô Chinh nói lời từ biệt, Nhạc Cẩn Ngôn không hiểu được vì sao Ngô Chinh lại muốn đi, nắm chặt áo của hắn không buông. Khánh vương nhìn thế có chút bất mãn, thấy Nhạc Cẩn Ngôn sắp khóc, vỗ vỗ y nói: “Ngôn nhi, để ta đi nói chuyện với hắn.” Nhạc Cẩn Ngôn lúc này mới thả tay, Khánh vương kéo Ngô Chinh ra sân sau, lớn tiếng hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn Ngôn nhi thương tâm?”

Ngô Chinh cười nói: “Ta chỉ là muốn đi tìm thêm.” Khánh vương buông tay, lui một bước nhìn hắn: “Chẳng qua chỉ là cỏ trong truyền thuyết, Thính phong lâu tìm lâu như vậy rồi, nếu quả thật c, Thính phong lâu sẽ không thể nào mà không thu được tin tức gì.” Ngô Chinh nói: “Coi như là hy vọng xa vời, ta vẫn muốn đi tìm.”

Khánh vương nhìn Ngô Chinh một lúc lâu, thở dài: “Được rồi, ngươi đi đi, tìm được rồi thì trở lại, chúng ta ở đây chờ ngươi.” Ngô Chinh nói: “Được.” tung người lướt đi, thoáng cái đã không thấy bóng.

Hôm đó Nhạc Cẩn Ngôn luôn mệt mỏi, buổi tối Thành vương tới ăn chực, thấy Nhạc Cẩn Ngôn bộ dạng ỉu xìu cũng không trêu chọc y nữa, sau lưng hỏi Khánh vương, nghe Khánh vương nói Ngô Chinh đi tìm cỏ linh chi, kinh ngạc: “Người này sao cứ đi tìm lung tung vậy, vật này cũng không phải là mọc ở đâu đây.”

Khánh vương vừa nghe, túm cổ áo Thành vương quát: “Ngươi biết cỏ linh chi này ở đâu sao? Ở đâu, nói mau!” dưới tình thế cấp bách lại xé toạc cả áo của Thành vương.

Thành vương giận dữ giơ chân mắng to: “Lão Tứ, ngươi lại xé quần áo của ta! Đây là ta dùng hai mươ lượng bạc để mua, chính là tơ lụa đấy!”

Khánh vương trầm mặt nói: “Chuyện này liên quan đến tính mạng của Ngôn nhi, ngươi còn dài dòng nữa ta liền lột sạch rồi ném ngươi xuống sông đó.” Thành vương vừa nghe, vội nói: “Ta nói ta nói, nhưng Tứ ca, trước hết ngươi phải nói cho ta Tiểu Nhạc bị sao?”

Thành vương nghe Khánh vương nói Nhạc Cẩn Ngôn bị hàn chứng, nói: “Cũng không trách được các ngươi không tìm thấy. Thật ra cỏ này không phải loài cây ở trong nước mà xuất phát ở Ba Tư, vài chục năm trước từng có người mang sang Thiên Trúc, cổ nhân liền cho rằng nó là loài ở đây. Cỏ linh chi này thật ra có hoa, màu tìm đậm, hình dạng như linh chi nên mới có tên là Linh chi tử nhật, hoa kia có thể trị bách bệnh, thật đáng xưng là thần hoa.”

Thành vương còn muốn nói tiếp, Khánh vương đã khẩn cấp hỏi: “Vậy đến Ba Tư là có thể tìm được cỏ này?” Thành vương lắc đầu nói: “Không hẳn, thứ cỏ này cực kỳ trân quý, ở Ba Tư cũng chỉ có một ngọn núi có tuyết phong mới sản sinh ra, hằng năm không nở quá mười đóa, chỉ cung cấp cho hoàng thất. Có điều,” hắn sờ sờ mũi, “Mười năm trước ngọn núi băng đó bị tuyết lớn, tất cả cỏ linh chi đều đã bị chôn vùi.”

Khánh vương run giọng nói: “Vậy hoa đó còn tồn tại không?” Thành vương nói: “Tứ ca, cỏ kia hàng năm chỉ sinh trưởng được mấy đóa, giờ làm gì còn a.” thấy thân hình Khánh vương lảo đảo muốn ngã, biết hắn mất hy vọng, đã không duy trì được, rốt cục thoát khỏi việc bị xé áo, nói: “Có điều trên đời này còn mầm cỏ tử nhật nhưng chẳng qua là mười năm qua chưa ai trồng.”

Khánh vương nhắm hai mắt, đã không muốn nghe gì nữa, nhưng lại nghe được thêm một câu: “Ở trên tay ta vừa lúc lạo có hạt mầm cỏ này a.” chợt mở mắt ra, lớn tiếng nói: “Ngươi nói gì?”

Thành vương sờ mũi nói: “Lúc ta còn làm Vương gia, có mua bán châu báu với một thương gia Ba Tư, hắn biết ta thích kỳ hoa dị thảo nên tặng ta mấy hạt cỏ này, ta cũng từ chỗ hắn mới biết thông tin về cỏ linh chi này. Lúc trốn đi ta không mang gì ngoài chút mầm hoa, tử nhật linh chi cũng ở trong số đó.”

Khánh vương nghe được tin này đã sắp muốn hư thoát, thở dài một cái, “Bản lĩnh trồng hoa của ngươi là đệ nhất thiên hạ, đương nhiên là có thể trồng rồi phải không?” trong lòng tràn đầy hy vọng.

Thành vương cười nói: “Ngươi van xin ta trồng ta liền trồng.” Hắn vôn luôn mang theo ngữ điệu đùa giỡn, năm đó Nhạc Cẩn Ngôn trừ huyết cổ cho hắn, hắn luôn mang lòng cảm kích, vừa nghe Khánh vương nói đã sớm quyết định nhất định phải trồng hoa cứu Nhạc Cẩn Ngôn, ai ngờ Khánh vương thật sự quỳ xuống, nói: “Ngũ đệ, ta cầu xin ngươi cứu Ngôn nhi đi.”

Thành vương cả kinh ngây người, một hồi lâu mới nói: “Được rồi, ta liền trồng hoa, sống chết cũng phải trồng được.” xoay người liền đi.

Tháng ba năm sau, trên đường chính, hai người cưỡi ngựa như bay, nhìn trước mắt chính là Điền Tây, trời lại bắt đầu mưa, hai người kia cũng không thèm để ý, nhanh chóng chạy vào thành, hướng tới một tòa nhà chạy tới, đến trước tòa nhà, nhảy xuống ngựa, dùng sức gõ cửa: “Nhạc Cẩn Ngôn, Nhạc Cẩn Ngôn! Tứ ca, tứ ca!” cũng không có ai đáp lại, quýnh lên, một cước đạp văng cổng, hai người xông thẳng vào.

Hai người này chính là Thành vương cùng Tiểu Bát. Trong viện lặng lẽ không bóng người, hai người nhìn nhau đi thẳng vào phòng ngủ, đẩy cửa liền mở, thấy Khánh vương đưa lưng về phía cửa, Nhạc Cẩn Ngôn nằm trên giường liền thở phào nhẹ nhõm, Thành vương đi tới vỗ vai Khánh vương, cười nói: “Tứ ca, ta đem hoa tử nhật linh chi đến này, lợi hại không.”


Ai ngờ vỗ nhẹ một cái, Khánh vương dễ dàng ngã xuống đất, Thành vương quá sợ hãi vội ôm lấy hắn, thấy hai mắt nhắm nghiền, hai má hõm sâu, mặt vàng như nến, sờ mạch đập vô cùng yếu, lại nhìn Nhạc Cẩn Ngôn sắc mặt tái xanh, không có chút sinh khí nào, thân thủ vờ sừa thấy chân tay lạnh như băng, trong lòng trầm xuống, Tiểu Bát tới đây, sờ mạch Nhạc Cẩn Ngôn, chau mày, Thành vương khẩn trưởng móc hoa từ trong ngực ra, bất chấp tất cả nhét vào miệng Nhạc Cẩn Ngôn.

Tiểu Bát nói: “Công tử, y không nuốt được.” Thành vương run giọng nói: “Y chết rồi sao?” Tiểu Bát nói: “Chưa.”

Thành vương sửng sốt nhảy dựng lên: “Vậy ngươi chau mày cái gì?! Thiếu chút nữa hù chết ta.” Tiểu Bát nói: “Mạch của y gần như là không thấy.”

Thành vương đẩy Tiểu Bát ra, nói: “Ngươi truyền cho Tứ ca ta ít chân khí, chân khi của hắn sợ là đã truyền hết cho Nhạc Cẩn Ngôn rồi.” Nhìn Khánh vương nắm chặt tay Nhạc Cẩn Ngôn, thở dài, định hun lên miệng Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng nghĩ thầm, “Nhạc Cẩn Ngôn, đây là ta muốn cứu ngươi a.” đang muốn chạm vào môi Nhạc Cẩn Ngôn lại bị kéo cổ áo, quay đầu nhìn lại, không khỏi giận dữ: “Tiểu Bát, ngươi kéo ta làm gì?”

Tiểu Bát mím môi không lên tiếng, Thành vương đã trút giận, nói: “Tiểu Bát, đây là ta vì cứu người, cứu người á!” Tiểu Bát nói: “Ta không muốn ngươi hôn y.”

Thành vương gấp đến độ giơ chân, Tiểu Bát lại quật cường túm lấy hắn, đang dây dưa thì cửa kêu một chút, hai người vừa nhìn, một người đi tới đây, mặc tăng y, chính là Ngô Chinh. Ngô Chinh đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, vẻ mặt ôn nhu, từ từ cúi người, nhẹ nhàng chặn môi Nhạc Cẩn Ngôn.

Phát ngoài mưa rơi tí tách không dứt, giới ba trên đầu Ngô Chinh lộ ra có chút chói mắt. Ngô Chinh dùng lưỡi đẩy cỏ linh chi vào cổ họng Nhạc Cẩn Ngôn, một lúc sau cổ họng Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ giật, nuốt cỏ kia xuống. Ngô Chinh đứng dậy, cười với Thành vương và Tiểu Bát, nói: “Ta đi.”

Thành vương vội la lên: “Ngô Chinh, ngươi không đợi Tiểu Nhạc tỉnh sao?”

Ngô Chinh lắc đầu nói: “Không.” Thành vương nói: “Tiểu Nhạc luôn nhớ ngươi.”

Ngô Chinh chợt hiểu ra cười một tiếng: “Từ nay về sau, trên đời này đã không còn Ngô Chinh nữa, chỉ có Hư Năng.” Xoay người ra ngoài cửa, ở cửa dừng một chút nói: “Đừng nói với Tiểu Ngôn ta tới đây.” Bước vào trong mưa, không quay đầu lại.

Thành vương ngây người một hồi lâu, quay đầu lại thấy Tiểu Bát kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa, giận đến quát lên: “Ngươi còn không mau truyền chân khí cho Tứ cá!” Tiểu Bát sợ hết hồn vội vàng truyền cho Khánh vương, Thành vương hầm hừ ngồi một bên, đột nhiên nghe Nhạc Cẩn Ngôn rên khẽ một tiếng không khỏi mừng rỡ nhào qua, thấy mí mắt Nhạc Cẩn Ngôn rung động một trận, chậm rãi mở mắt ra, đột nhiên cảm giác chân tay xụi lơ, thoáng cái ngã trên người Nhạc Cẩn Ngôn hôn mê bất tỉnh.

Đêm đó Nhạc Cẩn Ngôn bón cháo gà cho Khánh vương, lúc hàn chứng của y phát tác, Khánh vương luôn dùng chân khí giữ mạng cho y, giờ đã ăn cỏ linh chi liền có thể hoạt động như thường mà Khánh vương hao tổn chân khí nhiều, trong thời gian ngắn chưa thể khôi phục lại, chỉ có thể nằm trên giường, Khánh vương uống canh, nói: “Ngôn nhi, ngày mai ta muốn ăn canh xương.”

Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Được.”

Khánh vương nói: “Ngày kia ta muốn uống canh cá, cá trích không phải cá trắm nhé.”

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Không vấn đề.” Lấy khăn lau khóe miệng dính dầu cho hắn.

“Còn có từ nay trở đi…”

“Được.”

“Cả đời…”

“Vâng, cả đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui