Hôm sau Nhạc Cẩn Ngôn đang ngủ thì bị đánh thức, vội vã chải đầu rửa mặt, Triệu Vân Trọng lại tới, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn cười. Nhạc Cẩn Ngôn bị hắn nhìn đến sợ hãi, nhịn không được hỏi Triệu Vân Trọng: “Tướng quân sao lại cười?” Triệu Vân Trọng cười nói: “Một lúc nữa đến phòng vương gia ngươi sẽ biết, dù sao cũng là chuyện tốt a.” Đợi Nhạc Cẩn Ngôn mặc xong y phục liền kéo y đến phòng Thụy vương.
Tới trước phòng Thụy vương, Triệu Vân Trọng nói to: “Vương gia, người đến.” liền đẩy mạnh Nhạc Cẩn Ngôn vào trong phòng Thụy vương, giữ ngoài cửa. Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng một trận khẩn trương, giương mắt nhìn Thụy vương tựa vào đầu giường cười với y, kiên trì bước về phía trước, chỉ nghe Thụy vương từ từ nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi lừa bổn vương thật khổ a.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy lập tức hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Vương gia thứ tội!” Y cảm thấy mình thật oan uổng a, vì cái gì rõ ràng mình bị bức lại còn bị uy hiếp a.
Nhạc Cẩn Ngôn nghe Thụy vương cười ha ha, trong lòng quýnh lên, bật thốt lên: “Vương gia đừng cười, nếu không miệng vết thương sẽ nứt đấy!” Thụy vương nghe được sửng sốt một lúc, thầm nghĩ: “Người này thực là quan tâm bổn vương.” Kỳ thật Nhạc Cẩn Ngôn vốn là đại phu, đối với người bệnh nào cũng giống nhau thôi. Thụy vương nhìn y ủ rũ quỳ trên mặt đất, cảm thấy buồn cười, nói: “Ngươi đứng lên đi, ta cũng không trách ngươi.” Hắn vỗ vỗ bên giường, “Lại đây ngồi.”
Nhạc Cẩn Ngôn đứng dậy, nơm nớp lo sợ đi đến bên giường, nghiêng người ngồi. Thụy vương nhìn mặt y, thật sự là giống Tề Hạo Cẩm như đúc, hắn vốn chưa từng tức giận với Nhạc Cẩn Ngôn, lúc này lại nhìn khuôn mặt như vậy lại thêm vài phần ôn nhu, hòa nhã nói: “Nghe nói ngươi là đại phu?”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe khẩu khí Thụy vương ôn hòa không giống bộ dáng tức giận, âm thầm thở ra, kính cẩn trả lời: “Vâng, thảo dân ở Tương Tây, có mở một cái y quán.” Thụy vương nhìn y mặc dù vẫn còn chút sợ hãi nhưng cử chỉ phong độ, không khỏi thêm vài phần tán thưởng, nói: “Nghe Vân Trọng nói y thuật của ngươi rất tốt, ngay cả Vương ngự y cũng rất tôn sùng, có phải không?”
“Đó là Vương ngự y quá khen, thảo dân chỉ có chút dược cầm máu hiệu quả mà thôi.” Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng chỉ mong ngóng Thụy vương hỏi nhanh cho xong, sau đó đá y ra khỏi phủ, cho y đi gặp bằng hữu đi.
Thụy vương mỉm cười nói: “Hóa ra có chuyện này thật sao.” Hắn nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ngoan ngoãn ngồi, nhớ tới lúc Nhạc Cẩn Ngôn chăm sóc cẩn thận bón cháo cho mình, đột nhiên không muốn cho y đi, lập tức nói: “Ta đây muốn mời ngươi ở lại quý phủ của ta làm đại phu được không?”
Nhạc Cẩn Ngôn mở lớn miệng “A?” Y lắp bắp nói: “Mùa xuân sang năm ta phải về quê, đến lượt sư đệ của ta ra ngoài…” Thụy vương đột nhiên sắc mặt trầm xuống, Nhạc Cẩn Ngôn sợ tới mức cấm thanh, cúi đầu nhìn mũi giày của mình. Thụy vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền có chút không đành lòng, nói: “Vậy ngươi đợi đến mùa xuân hãy đi.” Nhạc Cẩn Ngôn không dám nói không, vội vàng đáp ứng.
Thụy vương cười cười, gọi người bưng đồ ăn sáng tiến vào, thấy Nhạc Cẩn Ngôn còn ngồi cứng còng ở một bên, thở dài, suy nghĩ: “Người này so sánh với A Cẩm chính là phong độ kém xa a.” Hắn không nghĩ tới rằng Tề Hạo Cẩm vốn là công tử quý tộc cùng hắn lớn lên, lại là tình nhân của hắn, ở trước mặt hắn tất nhiên phải bình tĩnh, phong lưu phóng khoáng, mà Nhạc Cẩn Ngôn là nhất giới bình dân, gặp quan liền sợ, làm sao mà so sánh được hai người với nhau.
Thụy vương cười nói: “Trên đùi ta có thương tích cũng không ngồi xuống, còn thỉnh Nhạc đại phu bón cho ta.” Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ vương gia này nghiện được bón sao, không làm khác được, xem đồ ăn sáng hôm nay cũng thật đơn giản, là quán thang bao (bánh bao có nhân là canh) cùng canh tảo tía, canh tảo tía thì không sao, nhưng quán thang bao này thì bón thế nào? Nhạc Cẩn Ngôn nhìn cái quán thang bao trầm ngâm, Thụy vương cười hì hì tiến lại nói: “Thật đói.” Một ngụm đem bánh bao cắn.
Nhạc Cẩn Ngôn hoảng sợ, vội vã nói: “Vương gia, nóng đấy!” đã thấy Thụy vương che miệng kêu ôi, vội vàng giữ mặt của Thụy vương, nói: “Mau cho ta xem có bị thương không?” lần này mặt hai người dán lại quá gần, có thể nghe tiếng hô hấp của nhau, Nhạc Cẩn Ngôn cũng không chú ý, trên tay dùng một chút lực, mở miệng Thụy vương ra kiểm tra một lượt, không phát hiện có gì khác, không khỏi kỳ quái, ngẩng đầu thấy Thụy vương dán trước mặt mình, cả kinh, buông tay ra ngả về phía sau, không ngờ mạnh quá ngã đập mông xuống đất, không dám kêu to, chịu đau đứng lên.
Thụy vương vốn muốn cười to một hồi nhưng thấy Nhạc Cẩn Ngôn đau đến mặt nhăn nhúm thành một đoàn liền không cười nổi, thản nhiên nói: “Quán thang bao này đều đã nguội bớt rồi mới mang tới, ngươi cứ yên tâm bón.” Nhạc Cẩn Ngôn đồng ý, từng miếng từng miếng bón cho Thụy vương ăn bánh bao, lại uống canh, thấy Thụy vương no mới lung tung ăn một chút.
Ăn xong bữa sáng, Nhạc Cẩn Ngôn đổi dược cho Thụy vương, Thụy vương tựa vào trên giường đọc sách, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nhàm chán ngồi một bên, hỏi y: “Dược trị thương của ta ngày nào cũng phải đổi sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu:”Không phải ngày nào cũng đổi.” Thụy vương nghe vậy nói một câu: “Ngươi có phải có bằng hữu ở kinh thành không? Hôm nay không có việc gì thì đi tìm hắn đi, đêm mai trở về là được.” Nhạc Cẩn Ngôn vui mừng quá đỗi, cảm tạ Thụy vương, trở về phòng thay y phục của mình vào, đem mấy thứ đồ trong tay nải cất vào ngực, kích động chạy ra khỏi vương phủ.
Nhạc Cẩn Ngôn lần đầu tiên đến kinh thành, được xem tận mắt, y hưng trí bừng bừng lang thang trên đường, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ vô cùng, mua không ít đồ ăn vặt, cuối cùng nhìn trời đã không còn sớm liền mua một cái đồ chơi bằng đường cầm tay, rồi sau đó bắt đầu hỏi thăng Long Uy tiêu cục ở chỗ nào. Long Uy tiêu cục là tiêu cục lớn nhất kinh thành, Nhạc Cẩn Ngôn không tốn mấy sức đã tìm đến cửa, sau khi nhờ thủ vệ vào thông báo, Nhạc Cẩn Ngôn đứng chờ ở cửa.
Sau một lát có một đại hán vọt ra, lớn tiếng kêu lên: “Tiểu Ngôn Tiểu Ngôn!” Liếc mắt một cái thấy Nhạc Cẩn Ngôn, lại đây ôm cổ, cười lớn nâng Nhạc Cẩn Ngôn lên, Nhạc Cẩn Ngôn trước còn cất tiếng cười to, sau đó bị xoay đến choáng váng, kêu lên: “Ngô đại ca, thả ta xuống.”
Đại hán kia là bằng hữu của Nhạc Cẩn Ngôn, là tiêu sư của Long Uy tiêu cục Ngô Chinh. Ngô Chinh buông Nhạc Cẩn Ngôn ra, xoa xoa đầu y, cẩn thận đánh giá một phen, thấy đồ chơi trong tay y, cười nói: “Tiểu Ngôn ngươi vẫn như thế, một chút cũng không thay đổi.”
Nhạc Cẩn Ngôn cười hì hì nói: “Ngô đại ca ngươi vẫn là bộ dáng uy vũ dũng mãnh phi thường như trước.” Ngô Chinh vỗ nhẹ đầu của y một chút, “Tiểu tử thối, dám trêu ta.” Kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, “Ta đi vào xin phép lão đại.” xoay người thấy ở góc tường có thân ảnh chợt lóe, liền giật mình, lại giống như không có việc gì mà dẫn Nhạc Cẩn Ngôn vào sân tiêu cục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...