Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Đúng vậy. Hoa này gọi là Dạ Mị, vốn sinh trưởng ở vùng núi phía Tây Bắc, hàng năm đến tháng ba nở hoa, chỉ nở vào ban đêm, hoa màu trắng mỹ lệ, mùi hương thanh nhã. Lá thân rễ của nó không độc, nhưng hoa lại là kịch độc, người thường nếu uống nước ngâm cánh hoa của nó sẽ toàn thân vô lực, không hô hấp được, cuối cùng chết vì không hít thở được.”
Khánh vương nghe được biểu tình ngưng trọng, trầm giọng nói: “Thật là độc hoa lợi hại.”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu mà nói: “Đúng vậy. Dạ Mị trên đời này chỉ tồn tại vài cây mà thôi, ta cũng chỉ là đọc qua trên sách của sư phụ, chưa từng nghĩ rằng có thể nhìn thấy ở trong cung.”
Y nhìn hoa viên ngày đông có chút vắng lặng, nói: “Trúng Dạ Mị rồi, toàn thân trên dưới đều không có chút dấu vết nào, không tra được là do trúng độc, thật là giết người vô hình. Có điều hoa Dạ Mị chỉ có độc lúc nở hoa, khi hoa tàn thì độc hoàn toàn biến mất, mà cây chỉ nở hoa một lần mỗi năm, nở hoa chỉ khoảng nửa giờ, nửa giờ sau là tàn rồi.”
Khánh vương nói: “Nếu nói, có người thực sự muốn dùng hoa này để hạ độc, phải động thủ trong nửa canh giờ hoa nở?”
Nhạc Cẩn Ngôn gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Khánh vương nhìn bồn cây, ôm lấy Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Trước cứ mặc kệ nói, giờ còn chưa nở hoa mà, bên ngoài lạnh muốn chết, chúng ta nhanh đến Đức điện đi.” Dùng áo chòng bao Nhạc Cẩn Ngôn vào, nhanh chóng bước về phía Đức điện.
Khánh vương vừa bước vào điện đã có một tiểu hài nhi chạy tới nhào vào trong lòng hắn gọi: “Tứ thúc! Ôm một cái!”
Khánh vương ôm lấy Mẫn nhi, xoay một vòng nói: “Mẫn nhi ngoan, để Tứ thúc nhìn xem, lại cao lên rồi.”
Mẫu phi Trần quý phi của Mẫn nhi ở một bên hé miệng cười nói: “Hài tử này, vừa thấy Tứ thúc liền mừng rỡ quên mất bộ dáng.”
Khánh vương buông Mẫn nhi ra, xoa xoa đầu của nó, xoay người muốn nói chuyện với Nhạc Cẩn Ngôn, không ngờ lại thấy Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm bị Khang vương phi kéo đến trước mặt thái hậu vấn an.
Thái hậu thấy Nhạc Cẩn Ngôn thì rất vui, kéo tay nhìn một hồi, nói với Tề phu nhân ngồi một bên: “Tiểu nhi tử của ngươi lớn lên thật là thanh tú.” Tề phu nhân cười nói: “Đa tạ Thái hậu khích lệ.”
Thái hậu thở dài, “Đáng tiếc tiểu hài tử ngoan Quang Hoa.” Tề phu nhân cùng Khang vương phi nghe xong đều biến sắc, Thái hậu cười ha ha, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ta nghe nói y thuật của ngươi rất tốt a, chữa bệnh cho A Tuyên hai lần, hôm nay ngươi cũng xem cho ta đi, xem bà lão này có bệnh gì không?” Nói xong vươn tay ra, sớm có cung nữ đặt khăn tay xuống.
Nhạc Cẩn Ngôn không dám từ chối, vươn tay bắt mạch cho Thái hậu, chẩn một hồi, rút tay lại, khom người nói rằng: “Thái hậu mạch tượng trường thọ, chỉ là hình như mấy ngày trước có ăn xôi nếp nên dạ dày có chút trất trệ.”
Thái hậu nghe vậy, chỉ vào Tề phu nhân nói: “Hài nhi này của ngươi đúng là thần y! Ngay cả việc ta ăn xôi nếp cũng đều biết. Vương ngự y chỉ nói là ta tích thực, nếu không nói với hắn thì hắn cũng không biết là ta ăn xôi nếp.” Thái hậu lại nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Hài tử ngoan, ai gia xưa nay rất thích ăn xôi nếp, nhưng giờ tuổi cao dạ dày không tốt như xưa nữa, không chịu nổi. Ngươi có cách nào giúp ta có thể ăn mà không sao không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Xôi nếp vốn là đồ ăn khó tiêu hóa. Nhưng nếu ăn một ít thì cũng có lợi cho sức khỏe. Thái hậu nếu thích ăn thì cũng không cần ăn kiêng, ta có một phương pháp, không tính là thuốc, chỉ là sau mỗi bữa ăn đi ngâm mình, vừa tiêu thực lại vừa nhuận phổi.”
Thái hậu vô cùng vui vẻ, lập tức gọi Nhạc Cẩn Ngôn viết đơn ra, cười với Nhạc Cẩn Ngôn: “Hài tử này thật là khiến người ta thích mà, hôm nay liền theo chúng ta đi.” Khánh vương ở bên cạnh cười ha ha, kéo Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Thái hậu, hoàng nhi phụng mệnh hoàng huynh mang Tề tiểu công tử đến thỉnh an người, nếu là bị bắt cóc mất thì không biết báo cáo kết quả công tác như thế nào đây.”
Thái hậu cười khúc khích: “Lão Tứ ngươi đúng là kẻ nói dối, ai gia hiểu các ngươi ở ngoài đang vui vẻ, được rồi các ngươi đi đi.”
Thấy Mẫn nhi chăm chú nhìn Khánh vương, hỏi nó nói: “Tiểu hầu tử này cũng muốn đi sao?”
Thấy Mẫn nhi liên tục gật đầu, cười nói: “Không được, bên ngoài đều là người lớn, con là tiểu hài tử không được học xấu.”
Khánh vương ngồi xuống nói với Mẫn nhi: “Mẫn nhi ngoan, hôm khác Tứ thúc sẽ quay lại thăm con.”
Mẫn nhi hiểu chuyện gật đầu, Khánh vương đứng lên, mang Nhạc Cẩn Ngôn từ biệt mọi người quay lại Phúc Xương điện.
Hai người đi được nửa đường thì tuyết rơi, Nhạc Cẩn Ngôn vui vẻ giơ tay ra đón, nói: “Tuyết rơi!” Y cười với Khánh vương: “Tứ ca, tuyết rơi đúng lúc chính là dấu hiệu được mùa đó.”
Khánh vương thấy dáng cười trong veo sạch sẽ như nước kia liền ngây dại, ngơ ngác nhìn Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn bị nhìn liền quay đầu đi, nói: “Tứ ca, mau đi thôi, không phải ngươi nói là hoàng thượng đang chờ chúng ta trở lại mở tiệc sao.”
Khánh vương ôm bả vai Nhạc Cẩn Ngôn kéo lại vào lòng, cảm giác Nhạc Cẩn Ngôn muốn tránh ra ngoài, nhẹ giọng nói: “Ngôn nhi, để ta ôm một chút, một chút thôi.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe xong, yên lặng tựa vào trong lòng Khánh vương, trong lúc nhất thời hai người không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng nghe nhịp tim của đối phương, nhìn hoa tuyết rơi xuống, xa xa mùi thơm của hoa mai phảng phất, quanh quẩn trong không gian trong trẻo lạnh lùng.
Đợi đến lúc hai người quay lại Phúc Xương điện thì mọi người đã chờ lâu không nhịn được, thấy hai người vừa vào, Hoàng đế liền đi đầu la hét phạt Khánh vương rượu, mấy huynh đề liền nhao nhao theo. Nhạc Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh Tề Chá An, thấy Khánh vương bị người chuốc rượu, trong lòng sốt ruột, Tề Chá An nhìn thấy biểu tình này của Nhạc Cẩn Ngôn, trong lòng thầm than, gắp một gắp thức ăn vào bát Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Chương nhi yên tâm đi, tửu lượng của Khánh vương rất tốt, không sao đâu.”
Nhạc Cẩn Ngôn bị phát hiện ra tâm sự, có chút đỏ mặt, cắm đầu ăn: “Cảm ơn cha.” Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Tề Chá An nhìn mình vừa từ ái vừa ưu thương, biết cha đang nhớ đến vị song sinh ca ca chưa từng gặp mặt kia, tâm trạng rầu rĩ, gắp một cái bánh bao vào trong bát Tề Chá An, mỉm cười nói: “Cha ăn thử bánh bao này đi, nhìn qua thấy rất ngon.”
Tề Chá An run một chút, Nhạc Cẩn Ngôn tuy rằng nhận cha mẹ, nhưng đối với vợ chồng Tề Chá An vẫn là tôn kính có thừa mà lại không quá thân thiết, đây là hành động thân cận nhất mà Nhạc Cẩn Ngôn làm từ lúc nhận thân đến giờ, viền mắt có chút nóng, bưng bát lên, cắn một miếng bánh bao lớn, cười nói: “Thực sự là rất ngon.” Thấy Nhạc Cẩn Ngôn nhìn mình cười liền khua chiếc đũa, nói rằng: “Mau ăn đi, a, mau ăn.”
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn mấy người huynh đệ đang uống rượu ồn ào bên kia, nói với Tề Chá An: “Cha, tình cảm của hoàng đế và mấy vị vương gia thật tốt.”
Tề Chá An đặt bát xuống, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Chương nhi, cha biết tâm tư con đơn thuần, tâm địa lại thiện lương, chỉ là nên nhớ kỹ một câu nói ‘vô tình nhất chính là đế vương gia’ a.”
Nhạc Cẩn Ngôn hạ tầm mắt, yên lặng ăn. Tề Chá An nhìn, trong lòng hối hận, chỉ vào Thành vương nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Kỳ thực mấy vị vương gia đều là những người cực kỳ xuất sắc, con xem Thành vương, hiện tại nhìn thì không có gì đặc biệt, thực ra lúc nhỏ hắn là người thông minh nhất trong các vị hoàng tử, đã gặp qua là không thể quên, sáng tạo mẫn tiệp.”
Nhạc Cẩn Ngôn hiếu kỳ hỏi Tề Chá An: “Vậy sao sau đó hắn lại không xuất chúng nữa?”
Tề Chá An thở dài nói: “Thành vương lúc mười tuổi bị một hồi bệnh nặng, sau khi khỏi liền không còn thông minh nữa, sau đó dù có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp mấy người còn lại nữa. Hắn cũng biết mình không thể so sánh với các vị hoàng tử còn lại nữa nên liền sa vào thú vui chăm sóc cây cỏ, hiện tại hoa cỏ Thành vương trồng, trong kinh thành cũng có giá ngàn vàng, mọi người gọi hắn là Bách hoa vương gia, được xưng là trong thiên hạ không có loại hoa nào không trồng được.”
Ánh mắt Nhạc Cẩn Ngôn chợt lóe, nhìn thoáng qua mấy vị huynh đệ đang náo loạn kia, trầm tư một hồi, thẳng đến khi Tề Chá An gọi mới phục hồi lại. Rượu bên kia cũng uống khá nhiều, Khánh vương có chút lảo đảo trở về, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Cẩn Ngôn, cười với y, gọi một tiếng “Ngôn nhi.” Nhạc Cẩn Ngôn đưa chén trà cho hắn, nhẹ nhàng vỗ lưng cho hắn, nhẹ giọng nói: “Tứ ca, ngươi lại uống nhiều rồi.”
Khánh vương liên tục lắc đầu, cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, cười hì hì nói: “không có, ta còn giữ lại để tối còn uống với lão Ngô a.” Nắm chặt lấy tay Nhạc Cẩn Ngôn, nói nhỏ: “Chúng ta đợi tiệc tan thì đi nhé? Ta cũng muốn ăn thịt kho tàu ngươi làm.”
Mấy người Khang vương ngồi ở đối diện, Cảnh vương nói nhỏ với Thành vương: “Lão Ngũ, ngươi nhìn lão Tứ càng ngày càng không giống a, trước mắt mọi người còn dám thân thiết với Tề tiểu công tử, Tề lão sư còn không bị làm tức chết.”
Thành vương ha ha cười, nói: “Tứ ca đây là cử chỉ tự nhiên khi say thôi…” Cảnh vương nói: “Đừng, lão Ngũ, ngươi đừng mang hoa kinh của ngươi ra giảng cho ta, ta cũng không hiểu đâu.” Thành vương nghe cũng tức giận, tự quay đầu đi nói với Thụy vương ngồi một bên.
Thụy vương tuy rằng ép buộc mình không được nghe đến Nhạc Cẩn Ngôn, nhưng vẫn không nhịn được nhìn sang bên kia, thấy Khánh vương gần như dán lên người Nhạc Cẩn Ngôn, nhịn không được chua xót trong lòng, Thành vương nói gì cũng không để ý, chỉ là lung tung đáp lại.
Hoàng đế nghĩ đến một chuyện, hỏi Nhạc Cẩn Ngôn: “Nhạc Cẩn Ngôn, à không, Tề Hạo Chương, ngươi chuẩn bị lúc nào thì bắt đầu chữa bệnh cho Khang vương hả?”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi người đáp: “Bẩm thánh thượng, để chữa cho Khang vương cần chuẩn bị đủ dược liệu, thần còn phải chế dược hoàn, khoảng mùng sáu là có thể bắt đàu.”
Hoàng đế cười nói: “Đó là anh rể của ngươi đó, ngươi nên chú ý một chút.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Thảo dân biết.”
Lúc tiệc tan Khánh vương đã nằm úp sấp trên bàn không dậy được, Thụy vương đi qua nói: “Ta tiễn các ngươi về.” Nhạc Cẩn Ngôn cảm kích nói: “Đa tạ vương gia, có điều chúng ta đi mã xa tới, không cần Vương gia vất vả.”
Thụy vương ngẩn người, miễn cười nói: “Được thôi, các ngươi cẩn thận vậy.” Xoay người đi. Tề Chá An lôi kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, có chút không nỡ, lòng tràn đầy muốn gọi y về Khang vương phủ, nhưng cũng biết tâm ý của Nhạc Cẩn Ngôn với Khánh vương, nói mấy câu rồi đành buông Nhạc Cẩn Ngôn.
Ngồi trong xe ngựa, Khánh vương ghé vào trên đùi Nhạc Cẩn Ngôn, từ từ nhắm mắt, vẻ mặt đỏ bừng, Nhạc Cẩn Ngôn tràn đầy yêu thương, lại có chút tức giận, lầm bầm nói: “Nói uống ít chút, lại còn uống nhiều hơn.” Đang muốn lấy khăn lau mồ hôi trên trán Khánh vương, Khánh vương đột nhiên mở mắt ra, hì hì cười nói: “Ai nói ta uống nhiều? Là ta giả vời đấy, nếu không thì còn bị Hoàng huynh cùng Tam ca chuốc say chết, buổi tối làm sao ăn được thịt kho tàu?”
Nhạc Cẩn Ngôn hoảng sợ, nhìn nhãn thần Khánh vương tỉnh táo, nào có chút men say nào, không khỏi nở nụ cười: “Ngươi giả vờ cũng giống thật đấy.” kéo tay Khánh vương “Nếu ngươi đã không say thì ngồi xuống đi.”
Khánh vương trái lại ôm chặt chân Nhạc Cẩn Ngôn, từ từ nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười: “Ta không có say, ta đang ngủ, dậy không được.”
Nhạc Cẩn Ngôn kéo thế nào hắn cũng bất động, đành phải theo hắn, Khánh vương dù sao cũng uống không ít, gối lên đùi Nhạc Cẩn Ngôn, theo sự lay động của xe ngựa, đúng thật là ngủ mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...