Trải qua một đêm đói và rét, Liễu Cô Tuyết cùng Hiên Viên Tiếu Điệp cả người mệt đừ. Cũng may trời đã sớm dần, những tia nắng rạng đông chiếu khắp nơi, gây cho người ta cảm giác yên bình nhiều lắm. Những chú chim nhỏ líu lo rộn ràng hát khúc ca chào ngày mới, những động vật về đêm đã về với gia đình của nó nghĩ ngơi sau một đêm vất vả kiếm mồi, còn những động vật ăn cỏ lại nhô ra ngoài tìm kiếm thực vật. Một vài chú sóc con đáng yêu leo trèo nhảy nhót trên cây…một ngày mới lại bắt đầu
“ Tiếu Điệp tỷ tỷ, trời sáng rồi…’ Liễu Cô Tuyết vui mừng nói, hi vọng ca ca sẽ đến kịp, nàng mệt lắm rồi.
“ ừ …” Hiên Viên Tiếu Điệp gật đầu, nàng cũng không còn sức để nói nổi nữa. Từ nhỏ lớn lên trong cẩm y ngọc thực, có từng trải qua vất vả đâu cho nên Hiên Viên Tiếu Điệp cảm thấy mình như sắp chết đến nơi.
“ Tuyết nhi, muội có ở đó không…” Liễu Cô Phong lớn tiếng gọi, hắn mau điên mất, hắn đã kìm khắp nơi, chỉ còn cái bìa rừng này là chưa tìm thôi. Âm thanh khản đặc, Liễu Cô Phong suốt một đêm không ngủ tìm khắp nơi, tuy mệt mỏi nhưng mà khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vẫn như vậy không hề suy giảm chút nào nha
“ Âm thanh của ca ca…” Liễu Cô Tuyết vui mừng nói, đang định lên tiếng đáp trả thì một con rắn hổ mang đang nhăm nhe nhìn nàng làm cho liễu cô tuyết không dám cục cựa. Ô..ô..ô…có chết lần sau nàng cũng không bao giờ vào rừng đâu, thật đáng sợ qua đi mất
Hiên Viên Tiếu Điệp kinh hoàng hét lên, trên thế gian này nàng sợ nhất chính là rắn nha. Ngay lập tức con rắn độc tấn công về phía Hiên Viên Tiếu Điệp
“ A …” Hiên Viên Tiếu Điệp đau đến nhe răng tưởng chừng như ngất xỉu. Nàng đã bị rắn cắn rồi.
Liễu Cô Phong cùng Tiêu Dạ Thần nghe tiếng hét từ phía bên kia nhanh chóng dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất tiến về phía phát ra tiếng kiêu. Đến khi Liễu Cô Phong cùng Tiêu Dạ Thần đến nơi, đã thấy Hiên Viên Tiếu Điệp đang trân trối nhìn vết thương của mình, còn Liễu Cô Tuyết sắc mặt tái ngắt.
Hổ mang là loài kịch độc, không như các loài khác, khi bị rắn cắn sẽ trúng độc hôn mê, mà thay vào đó người bị tấn công sẽ vô cùng tỉnh táo mà chịu vết thương đau đớn hành hạ..đó là lí do vì sao, hổ mang là vua rắn cũng là loại xà có độc tính đáng sợ nhất
Liễu Cô Phong đang định rút kiếm giết chết độc xà thì bỗng có một giọng nói vang lên, âm thanh thanh linh mang theo bốn phần ôn nhu, hai phần nghịch ngợm cùng bốn phần nghiêm túc. Âm thanh dịu êm như cơn gió nhẹ mùa hè phả vào lòng người, khiến cho …lòng ai đó gợn sóng
“ Nếu như ngươi giết nó thì vị cô nương này cũng không sống xót được đâu”
Ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ vào thiếu nữ đang tiến lại gần, tạo nên lớp ánh sáng mờ mờ ảo ảo xung quanh nàng khiến cho nàng thêm một phần huyễn hoặc. Trong phút chốc, Tiêu Dạ Thần như thấy một đóa huyết mẫu đơn như nở rộ, cao quý mà kiều diễm vô cùng. Đóa mẫu đơn xinh đẹp ôm trọn tâm của hắn, cái cảm giác như ngừng thở của bốn năm về trước lại quay về, hắn chỉ biết, từ giờ trở đi…ánh mắt của hắn sẽ không bao giờ rời khỏi hình ảnh của nàng, tâm của hắn sẽ không bao giờ quên đôi thủy mâu xinh đẹp câu hồn nhiếp phách nhân tâm này, lòng của hắncàng không thể không nhớ âm thanh tuyệt đẹp này, tâm trí hắn vĩnh viễn khắc sâu thiếu nữ tuyệt diễm như mẫu đơn, thanh đạm như đóa u lan này. Hắn rốt cuộc tìm được rồi người khiến hắn yêu say đắm…
Liễu Cô Tuyết cùng Hiên Viên Tiếu Điệp kinh ngạc nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình, thật đẹp, ngay cả đệ nhất mỹ nhân như Võ Ngưng Sương cũng không bằng một nửa, thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Giác quan nữ nhân khá nhạy cảm, nhất là một thiếu nữ đang yêu, Hiên Viên Tiếu Điệp có cảm giác bất an khi nhìn thấy hồng y thiếu nữ này…
Liễu Cô Phong cảm thấy tim của mình như muốn chạy ra khỏi lồng ngực, một cảm giác lạ lẫm xen vào cõi lòng, nhưng mà rất nhanh việc cứu người khiến cho hắn bình tĩnh lại, nghiêm túc nói:
“ Cô nương giải được độc này” Nên nhớ rằng, vạn xà chi vương- Hổ mang, độc dường như vô khả giải
“ Ta không biết giải nha…” hồng y thiếu nữ trên tay ôm một tiểu bạch hổ đang ngủ, cười khẽ nói.
“ Nhưng nó có thể giải được…” hồng y thiếu nữ chưa đợi Liễu Cô Phong đáp lại đã nói tiếp, ánh mắt nhìn về phía con rắn hổ mang.
“ Nó?..” Liễu Cô Phong kinh ngạc
“ Cô nương là muốn dùng cách lấy độc trị độc…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, âm thanh mềm nhẹ, nếu không phải mọi người đang tìm cách cứu người không để ý nếu không chắc chắn sẽ hét lên kinh ngạc, Tiêu đại công tử vô tình lãnh tâm lại nói lời ôn nhu dễ nghe sao? Chuyện này tuyệt đối là không có khả năng
Hồng y nữ tử ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dạ Thần, đôi con ngươi một thoáng kinh ngạc. Thiếu niên này thật đẹp, tựa như thiên thần vậy, nếu hắn có thêm hai đôi cánh tuyết trắng chăc chắn sẽ là thiên thần rồi. Tiêu Dạ Thần ánh mắt mang chút ý cười, tuy thiếu nữ chỉ một thoáng kinh ngạc nhưng mà với người tinh tế như Tiêu Dạ Thần sao lại không thấy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy may mắn về dung mạo của mình khiến cho nàng dao động ánh nhìn.
Hồng y nữ tử nhẹ nhàng bắt lấy Hổ mang, động tác thành thục vô cùng khiến cho hai vị thiếu niên kinh ngạc không thôi, đó là vạn xà chi vương nha, nàng không sợ bị thương sao chứ? Tiêu Dạ Thần không khỏi cảm thấy lo lắng. Nhưng mà Hổ mang lại rất ngoan ngoãn cho nàng bắt. Hồng y thiếu nữ lấy một chiếc ly chỏ ép sát vào miệng rắn, một lát sau, Hổ mang tiết ra một chất nhày nhày chảy vào ly nhỏ. Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm, đôi con ngươi tỏa ý cười nhàn nhạt, cho thấy nàng rất hài lòng. Thiếu nữ mang rắn lại gần một thanh cây thả cho nó bò lên, lại quay về đưa cái ly nhỏ cho Liễu Cô Phong, ôn thanh nói:
“ Cho nàng uống, độc sẽ được giải, thật ra Hổ mang ban ngày không thấy đường, nó chỉ xác định phương hướng bằng tiếng động thôi, nếu vị cô nương này không la lớn chắc sẽ không sao rồi”
Hiên Viên Tiếu Điệp có chút xấu hổ, khi đó là nàng mất bình tĩnh thôi.
“ Cảm tạ cô nương..” Liễu Cô Phong ôn hòa cười, giải tỏa không khí xấu hổ.
Hiên Viên Tiếu Điệp nhắm mắt uống hết nọc độc của rắn Hổ mang, cả người như xé nóng bình thường, nhưng chỉ một lát sau, cơ thể lại hồi phục dần dần, xem ra độc đang lần lần giảm đi
“ Cảm tạ cô nương..” Hiên Viên Tiếu Điệp nhẹ giọng cảm tạ
“ ừ! không có gì…” hồng y thiếu nữ lắc đầu, cười khẽ. Tay nhẹ nhàng vuốt tiểu bạch hổ khiến cho tiểu hổ vô cùng thoải mái, nhẹ nhàng phát ra tiếng rên thoải mãn. Nhưng mà nàng không biết hành động đó của nàng khiến cho Tiêu Dạ Thần vô cùng bất mãn, hắn thật muốn chém chết con hổ nhỏ nằm trong vòng tay của nàng. Ôi! Chừng nào hắn mới có thể được nàng ôn nhu vuốt ve như thế chứ…( Nam Cung Dao: huynh cứ mơ đi!)
“ Xin hỏi cô nương phương danh…” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy nha.
“ Ngươi không biết muốn hỏi tên người khác thì phải báo ra tên mình trước sao…” hồng y thiếu nữ trêu ghẹo, thật ra nàng không cố ý trêu đùa hắn, nhưng ai bảo hắn dễ thương qúa làm chi, ôi cái khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên sứ kia thật khiến cho nàng muốn véo quá đi, thật ngứa tay mà…
“ Tại hạ thất lễ, ta là Tiêu Dạ Thần…” Tiêu Dạ Thần cười khẽ, đôi con ngươi ôn nhu tựa hải như muốn nịch nhân vào đó, khiến cho hồng y thiến nữ có chút bối rối. Quái! Nàng và hắn mới quen, cần chi dùng đôi mắt ôn nhu như vậy nhìn nàng chứ, sẽ khiến cho nàng thẹn thùng nha.
“ Vũ Khuynh Thành…” Vâng! Hồng y thiếu nữ không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta. Nhưng mà khoan, hắn nói hắn là Tiêu Dạ Thần… không phải là Tiêu Dạ Thần mà nàng đang tìm đó chứ.
“ Vũ Khuynh Thành…Khuynh Thành…” Tiêu Dạ Thần lẫm nhẫm, như muốn nuốt cái tên này vào trong lòng, in đậm vào trong óc. Vũ Khuynh Thành, cái tên mà y niệm, y gọi, y nhớ, y ghi khắc vào từng mạch máu trong cơ thể mình, muốn quên cũng không thể quên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...