“ Thành nhi nàng đi đâu vậy, chờ ta với…” Tiêu Dạ Thần lớn tiếng gọi, nhưng hồng y nữ tử cứ liên tục tiến đến phía trước không chịu ngoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng của nàng ngày một xa mà y lại không thể đuổi kịp, Tiêu Dạ Thần la lớn: “ Thành nhi đừng đi!”
Tiêu Dạ Thần bật dậy, mồ hôi chảy ra như mưa, hơi thở khó nhọc, Thành nhi…. Thành nhi của y không cần y, nàng ấy cứ như vậy lẳng lặng bỏ đi không cần y sao? Là mơ đúng không, tất cả chỉ là giấc mơ thôi, chỉ cần tỉnh dậy vẫn có nàng bên cạnh, vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn y, Tiêu Dạ Thần quanh đi quẩn lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tất cả chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo, như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của y. Bỗng cánh cửa mở ra, Phượng Y Diễm giật mình, vui vẻ nói: “ ngươi tỉnh rồi sao? Đến uống thuốc đi, như vậy trọng thương mới khỏi!” Phượng Y Diễm là thần y nổi danh, Hiên Viên Tiếu Điệp bị trọng thương cũng là nhờ nàng mà khỏi nhưng Tiêu Dạ Thần bị thương nặng hơn nhiều, xem ra cũng mất ít nhất là ba tháng thời gian, haiz!!
“ Nàng..đâu..?” y vấn như vậy, ánh mắt mong chờ nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nữ nhân vốn lãnh tình như nàng bất giác cũng xót trong lòng, không thể thốt thành lời, âm thanh cứ ứ đọng ngay cổ họng, trân trân nhìn bạch y nam tử trước mặt. Bảo nàng nói gì đây, nói là nàng ấy đã rơi xuống miệng Hắc nhai sao? Phượng Y Diễm than nhẹ, đặt chén xuống trên bàn lại gần Tiêu Dạ Thần khuyên nhủ: “ Tiêu Dạ Thần! ta cũng không biết nên nói gì với ngươi cho phải, nhưng mà sức khỏe là quan trọng, có thể uống thuốc được không?” Tiêu Dạ Thần ánh mắt vô thần nhìn Phượng Y Diễm, lên tiếng: “ xin lỗi! có thể ra ngoài dùm ta, ta muốn một mình”. Phượng Y Diễm thở dài bước ra ngoài, trước khi đóng cửa nhẹ giọng nói: “ nàng ấy…hi vọng ngươi mạnh khỏe…”
“ Nói dối, tất cả là nói dối…” Tiêu Dạ Thần thì thào, âm thanh khô khốc, đôi con ngươi vô thần không chút ánh sáng, ảm đạm không màu, chẳng phải nàng đã nói suốt đời cùng ta không li không rời đó sao, nàng đã nói sẽ cùng ta ngao du giang hồ rong chơi tứ hải, hứa cùng ta cùng nắm tay nhau xem thế gian hồng trần này mãi cho bến khi bạc đầu, cho đến khi chúng ta không còn sức lực để đi nữa đó sao, vậy mà nàng nhẫn tâm cứ như vậy bỏ lại ta mà đi, Thành nhi! Nàng nói ta rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ, nàng biết rõ ta chỉ còn mình nàng mà thôi, nếu như nàng không có ta vì ai mà sống đây?
Khi ta bất lực mệt mỏi, ta cô đơn biết tìm ai để dựa vào cơ chứ, ta nấu ăn thì ai cùng ta thưởng thức nói đây, ai có thể mỉm cười để khiến cho tâm ta lại đập thêm lần nửa, Thành nhi….nàng hiểu rõ thế gian này cũng chỉ có nàng khiến cho tâm ta đập mà, tại sao lại vô tình đi như vậy.....y vùi mặt mình vào đôi bàn tay đầy thương tích, cười khổ, tay ta lại bị thương, mỗi lần như vậy nàng điều cau mày vì ta băng bó lại vết thương nhưng mà lần này nàng lại không làm thế, Thành nhi! Nàng có biết người ở lại, nổi đau sẽ lớn như thế nào hay không?
Tiêu Dạ Thần cười lớn, cười đến não lòng, nhưng lại chưa hề rơi được một giọt lệ nào cả, là y quá lãnh tình cho nên khóc không được, hay là vì nỗi đau này lớn quá đến nỗi khiến cho y chết lặng mà không thể khóc được đây? ba năm trước, từng y đã chịu cảnh sinh ly tử biệt, bây giờ ba năm sau lại tiếp tục chịu cảnh ấy, Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng nỉ non: “ ba năm trước người cướp đi sinh mạng của phụ mẫu ta, ba năm sau người lại lấy đi tính mạng nàng ấy, ông trời! Tiêu Dạ Thần này rốt cuộc đã làm sai gì chứ! Không lẽ là số mệnh sao, không đâu nếu là số mệnh thì Tiêu Dạ Thần này sẽ nghịch thiên mà đi.”
Ba ngày ba đêm, Tiêu Dạ Thần không ăn không uống, cũng không ngủ chỉ ngồi ngẩn ngơ như một pho tượng không linh hồn, đôi con ngươi ảm đạm không màu, cả người gầy hẳn đi, dung mạo đẹp như họa kia bơ phờ hốc hác vô cùng, tưởng chừng như ba ngày này như là ba năm vậy, Tiêu Dạ Thần nhìn suy sụp chịu không nỗi. Liễu Cô Phong quanh quẩn bên ngoài Tiêu tương các một nửa thì muốn vào một nửa lại không dám vào, y sợ phải đối diện với câu hỏi của Tiêu Dạ Thần rằng nàng ấy đâu?, khiến cho y không thở nổi. Nhưng mà ba ngày ba đêm cũng là mức giới hạn cuối cùng của Liễu Cô Phong, y tông cửa mà vào thấy Tiêu Dạ Thần phờ phạc như vậy, lòng khó chịu vô cùng, nhức nhối: “ Dạ Thần, huynh cứ định như vậy mãi sao?”
Tiêu Dạ Thần ngẩng đầu mỉm cười nhìn Liễu Cô Phong, nhỏ giọng lên tiếng, âm thanh khản đặc: “ Liễu..Cô..Phong!” Liễu Cô Phong mừng rỡ nhìn Tiêu Dạ Thần, tuy cả người gầy yếu rất nhiều nhưng ánh mắt không còn ảm đạm như ba ngày trước, y lên tiếng: “ Dạ Thần! huynh nhất định phải cố lên, chưa tìm được thi thể tức là còn hi vọng, nàng ấy võ công cao cường như vậy nhất đinh sẽ không sao mà đúng không?” Tiêu Dạ Thần ánh mắt bỗng dưng le lói lên hi vọng, gật gật đầu, Liễu Cô Phong thấy thế thấy được hi vọng, lại lên tiếng nói thêm: “ cho nên huynh phải uống thuốc như vậy mới có sức khỏe tìm nàng ấy đúng không?” Tiêu Dạ Thần lại gật đầu, Liễu Cô Phong bưng chén thuốc đưa cho Tiêu Dạ Thần. Lần này y cũng không từ chối mà uống hết, Liễu Cô Phong mừng rỡ, may quá, cứ tưởng nếu như huynh ấy nghĩ không thông thì dù có cậy răng ra thì y cũng sẽ cho thuốc vào miệng của huynh ấy mất thôi.
“ Liễu Cô Phong…ta đói..!!” Tiêu Dạ Thần lên tiếng, Liễu Cô Phong gật đầu nhanh chóng sai người mang một ít cháo đến cho Tiêu Dạ Thần. Nhìn Tiêu Dạ Thần như bình thường ăn cháo, uống thuốc Liễu Cô Phong vui mừng cơ hồ muốn rơi lệ, y đã mất một người cũng không muốn mất huynh đệ còn lại đâu, ba ngày này liên tục cho người xuống đáy hắc nhai tìm kiếm, nhưng điều không thể xuống được, đáy nhai quá sâu, sương cứ lượn lờ mê ảo không thấy đường xuống. Liễu Cô Phong thở dài, này kết quả y cũng không dám nói với Dạ Thần, sợ huynh ấy chịu không nỗi
“ Liễu Cô Phong, huynh nói xem…” nàng ấy có còn trở về nhìn ta không? Tiêu Dạ Thần đang ăn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Liễu Cô Phong mà vấn như vậy, Liễu Cô Phong kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ Thần, huynh ấy nói vậy là ý gì chứ? Tiêu Dạ Thần không đợi Liễu Cô Phong lên tiếng hỏi lại đã nói tiếp: “ lúc nãy ta thấy Thành nhi quay về tìm ta, nàng nói nếu như ta không chịu uống thuốc, không chịu ăn cơm thì nàng ấy sẽ bỏ rơi ta, không về nửa!” Tiêu Dạ Thần có chút mếu máo: “ lúc đó nàng ấy dường như có vẻ rất giận thì phải!” Y lại tiếp tục uống cháo. Liễu Cô Phong không biết từ lúc nào nước mắt cứ không tiếng động lặn lẽ rơi trên má, những giọt lệ nóng hổi cứ liên tục trải dài trên khuôn mặt tuấn mỹ, Khuynh Thành! Dù có thể không còn trên cõi dương gian này cũng vẫn như vậy lo lắng quay về tìm huynh, Tiêu Dạ Thần cảm tình giữa hai người, yêu nhau đến như vậy…tình cứ như thế.., ta…
Liễu Cô Phong y cứ như vậy ngây ngốc nhìn huynh đệ của mình, nước mắt đã lau khô nhưng lòng vẫn cứ nhói đau liên tục, làm sao mới tốt đây, Khuynh Thành! Dạ thần vì cô nương mà dường như đã…điên rồi thì phải? hàng ngày vẫn ăn cơm uống thuốc điều đặn nhưng mở mắt ra lại hỏi chừng nào Thành nhi lại quay về tìm y! cô nương bảo ta phải làm sao bây giờ?
“ Phượng Y Diễm, Dạ Thần chẳng lẽ không còn cách nào chữa trị nửa sao?...” Liễu Cô Phong lo lắng nhìn Phượng Y Diễm. Nàng thở dài: “ về nội thương thì đang dần khôi phục nhưng còn vấn đề này thì ta cũng không biết nói làm sao nữa, dường như Tiêu Dạ Thần tự phong bế kí ức lại để không đối mặt với hiện thực cho nên mới xảy ra hiện tượng này, muốn phá bỏ trừ khi kích thích trí não của y khiến cho y tỉnh lại, nhưng mà như vậy rất nguy hiểm…” Liễu Cô Phong than nhẹ, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ. Tam quốc bắt đầu xô xát, lục đục với nhau, mà huynh ấy cứ như vậy thì tam quốc nhất định sẽ tai ương mất thôi.
“ Hiên Viên Ngạo, vẫn chưa có cách xuống được đáy Hắc nhai sao?” Hồng Tuyệt lên tiếng, trong số đám người ở đây thì Hiên Viên Ngạo võ công cao nhất, có khả năng xuống được thì may ra cũng chỉ có hắn mà thôi. Hiên Viên Ngạo lắc đầu, mi gian nặng trĩu ưu sầu, nhìn thấy Vũ Khuynh Thành rơi xuống nhai hắn cũng đau lòng không thở nổi, cứ tưởng cảm tình ba năm trước đã buông xuống được nhưng cũng thật đau thật đau….nữ nhân đó luôn khiến cho y không thể kiềm nén được cảm xúc của mình, ai…
“ Ta có cách xuống dưới đó…” Huyền Trần từ bên ngoài lên tiếng, theo cùng có Huyền Ca cùng một lão giả bạch y tiên phong đạo cốt. Liễu Cô Phong mừng rỡ vấn: “ thật không? Huyền Trần ngươi nói có cách xuống được Hắc nhai đó sao?” Huyền Trần gật đầu, xem ra hắn cùng ca ca đã đến muộn một bước thì phải, Huyền Ca xen vào nói: “ đây là sư tổ phụ của chúng ta, người rất tinh thông địa lí ở Hắc nhai, như vậy sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta khi xuống đó”
Liễu Cô Phong khiêm tốn nói: “ vãn bối Liễu Cô Phong ra mắt tiền bối, không biết người có cách nào giúp chúng ta được không, chỉ cần xuống được Hắc Nhai thì Liễu gia nợ ngài một món ân tình, chỉ cần có thể làm được vãn bối không chối từ”. Lão giả mỉm cười vuốt râu, ôn tồn nói: “ không cần khách sáo như vậy, là hai đồ tôn nhờ ta, ta cũng không thể không giúp”. Ngài lại lên tiếng, Hắc nhai xung quanh sương mù dày đặc cho nên chỉ cần sương mù ko xuất hiện thì đường xuống nhai cũng không quá khó khăn. Cũng đúng lúc ngày mai lúc canh năm, khi ấy thời gian đó gió đông đi qua, sương trắng sẽ tán đi rất nhiều, nên nhớ thời gian này mỗi tháng chỉ có một lần, bỏ lỡ cơ hội ngày mai thì phải đợi một tháng sau đấy
“ Tạ ơn tiền bối…” Liễu Cô Phong mừng rỡ cảm tạ, chỉ cần sương tan đi thì sẽ dễ dàng thấy đường đi xuống Hắc nhai. Hiên Viên Ngạo lên tiếng, ta nghĩ cần dùng khá nhiều dây leo như vậy chúng ta sẽ dễ dàng xuống hơn, tránh bớt va chạm không cần thiết. Liễu Cô Phong gật đầu, ra lệnh mọi người tìm một số lượng dây leo lớn.
“ Ngày mai ta cùng Hiên Viên Ngạo, HuyềnTtrần, Huyền Ca..bốn chúng ta sẽ xuống Hắc nhai, như vậy được không…” Liễu Cô Phong nói. Cả ba người điều gật đầu, hi vọng ngày mai là một kết quả tốt.
“ Ta cũng muốn đi…” Tiêu Dạ Thần đột ngột xuất hiện chen vào nói, mâu quang một mảnh sáng rọi, Liễu Cô Phong giật mình nhưng rất nhanh phản đối ý kiến: “ Dạ Thần, công lực của huynh chỉ mới khôi phục ba phần như vậy không đi được đâu, huynh cứ yên tâm giao cho bọn ta, chỉ cần đợi tin tức là được” Tiêu Dạ Thần cũng không cãi lại, trầm mặc, trầm mặc cũng có nghĩa là đồng ý. Tiêu Dạ Thần cúi đầu trước vị lão giả, nhẹ giọng cảm tạ, lão giả thở dài nhìn Tiêu Dạ Thần, nhàn nhạt nói: “ không có gì, Tiêu công tử..à không phải là Dạ đế mới đúng, sư phụ của công tử cùng lão phu có chút ân tình, đừng bận tâm” Tiêu Dạ Thần mỉm cười không nói, ngầm hiểu!!
Nhìn bóng lưng lão giả khuất dần, Liễu Cô Phong nghi hoặc nhìn Tiêu Dạ Thần, lúng túng vấn: “ Dạ Thần…huynh…” y định vấn là huynh tỉnh từ lúc nào vậy nhưng câu hỏi này quả thật hơi bị xấu hổ. Tiêu Dạ Thần cười khẽ nhìn huynh đệ tri kỉ của mình, lắc đầu: “ ta vốn..tỉnh mà”. Liễu Cô Phong thở nhẹ, tốt rồi, cứ tưởng huynh ấy bị kích thích cho nên tâm thần bất ổn định chứ, bây giờ lại là một Tiêu Dạ Thần cơ trí lạnh nhạt, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tiêu Dạ Thần vỗ vỗ vai Liễu Cô Phong, cười yếu ớt: “ cảm ơn huynh! Liễu Cô Phong tươi cười đáp lại: “ giữa ta và huynh không cần hai tiếng ấy”. Giữa ta và huynh, là bằng hữu, là huynh đệ, là tri kỉ cho nên hai từ ấy chỉ cần hiểu là đủ rồi, cần chi nói ra, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...