Giang sơn và mỹ nhân, ngươi chọn cái nào, đây là câu hỏi quá quen thuộc, giang sơn tươi đẹp như họa cùng mỹ nhân ngươi yêu, chọn cái nào từ bỏ cái nào điều khó khăn. Trăm năm trước Thiên cổ nhất đế Chu Khánh vì giang sơn quên đi tình của ái nhân, đợi cho đến khi nàng nhắm mắt lìa đời hối hận không ngớt, lúc đó vứt bỏ cả giang sơn ôm nàng tìm kiếm một Chu giáng hồng. Trăm năm sau, hậu duệ của người, cả một đời mưu toan tính kế chung quy cũng chỉ là một chữ tình ấy mà thôi…
Chu đế để tay lên trán, nhàn nhạt thở dài, mâu quang một mảnh xa xăm mờ mịt, yêu hận một đời, điều khiến cho ngài mệt mỏi. Đế vương một nước chí cao vô thượng nhưng mà lại không thể bảo vệ nữ nhân mà mình yêu nhất, quyền khuynh thiên hạ lớn như vậy, rốt cuộc cũng chỉ như thế mà thôi. Ngài thê lương cười, ánh nến nhàn nhạt tỏa ánh sáng hoặc nhân, như xa như gần như ẩn như hiện hình bóng nữ nhân.
Bạch y tuyệt trần, mi mục thanh tú, nàng nở nụ cười ôn nhu nhìn ngài, đôi con ngươi tràn đầy linh khí, hàng lông mày cong cong tiếu ý tràn đầy phong tình, nữ tử bạch y, dung mạo không khuynh thành khuynh quốc nhưng giơ tay nhấc chân điều tràn đầy ôn nhu cùng noãn ý. Hốt nhiên Chu đế mở mắt thật lớn, đôi môi khô khốc lên tiếng: “ Nhan nhi…”, ngài đưa tay như muốn nắm chặt lấy giai nhân trước mặt, chỉ là thoáng chốc tất cả không còn, căn phòng hoa quý lạnh lẽo đến thê lương, Chu đế thất thần, ‘ Nhan nhi! Nàng là đến thăm ta sao?’
Chu đế từ mười lăm tuổi đăng cơ, tuy không kịp Chu Khánh đế là thiên cổ nhất đế nhưng cũng là một minh quân hiếm thấy, cần kiệm vì dân vì nước. Mười bảy tuổi lập hậu, cùng hoàng hậu đến giờ tương kính như tân, hậu cung Chu đế không nhiều phi tần như các đế vương khác, chỉ có 1 hậu, tứ phi, tứ tần cùng năm quý nhân mà thôi, so với hậu cung ba ngàn của các đế vương khác quả nhiên con số ấy thật khiêm tốn. Nhưng không ai biết, Chu đế mỹ nhân bên cạnh nhiều như mây nhưng không dành tình cho bất cứ ai. Mãi cho đến khi một lần vi hành, gặp được một bạch y nữ tử, từ đó lòng vấn vương, đế vương vô tình nhưng cũng là người, cũng có cảm tình, yêu vốn không phân biệt đối tượng.
Bạch y nữ tử, dung mạo không đẹp bằng giai nhân hậu cung, cũng không tài năng bằng giai nhân hậu cung, nàng bộ dạng chỉ thanh tú đáng yêu, đôi con ngươi tràn đầy linh khí, cũng không tinh thông cầm kì thư họa, cũng không biết ca hát nhảy múa. Nàng chỉ là một cô nương thường tình, dưỡng hoa hoa, cỏ cỏ sống qua ngày mà thôi, chỉ là không hiểu sao mỗi khi bên cạnh nàng Chu đế cảm thấy ấm áp đến kì lạ, quyến luyến khó buông, y muốn đem nàng về cung nhưng nàng chối từ, hậu cung là nơi đáng sợ, y hiểu cho nên cũng không ép, hàng năm y ra cung ba lần điều đến cùng nàng, tình cứ như vậy theo năm tháng không những giảm đi mà ngày càng tăng, ngày càng khiến chi Chu đế si luyến, y biết nữ nhân thanh tú tên gọi Liễu Tố Nhan ấy đã lấy mất tâm y.
Chu đế, y hiểu một khi để lộ ra việc y yêu nữ nhân này, nàng sẽ gặp tai ương lớn như thế nào cho nên y luôn luôn ra sức bảo vệ, bảo vệ nữ nhân của y. Và rồi một ngày, nàng nói với y, nàng có hài tử, hài tử của y và nàng. Niềm vui, niềm hạnh phúc dâng trào không từ nào diễn tả nỗi, nữ nhân trong cung của y sinh cho y cũng không ít hoàng tử cùng công chúa nhưng mà y chỉ vui sướng đơn thuần, không bằng niềm vui không nói nên lời lúc bấy giờ, khoảnh khoắc đó y biết, người kế thừa ngai vàng của y không ai khác chính là hài tử này.
Một ngày mưa tầm tã, sấm giông đầy trời, ngày ấy là ngày Thục phi sinh hài tử, cũng là ngày y lòng tan nát, nữ nhân của y, ái nhân của y sinh non, chạy một đêm trong mưa khi đến nơi bạch y nữ nhân ấy chỉ kịp mỉm cười nhìn y lần cuối, ôn nhu trao hài tử cho y, y đã khóc, một đời minh tranh ám đấu, một đời chứng kiến đế vương gia vô tình, một đời thấy không biết bao nhiêu sinh mạng oan uổng lìa khỏi trần thế, y tưởng chừng tâm địa đã hóa sắt hóa đá cả rồi, nhưng nữ nhân này, nụ cười ôn nhu như nước ấy khiến lòng y mềm mại, đôi mắt thâm tình ấm áp ấy khiến cho y dở xuống lớp xa cách mà nở nụ cười thật lòng ôn nhu, cũng chỉ có nữ tử bạch y đấy khiến y rơi lệ, nước mắt của cả đời y chung quy chỉ vì nữ nhân đó mà rơi…
Nhan nhi, nàng có nhớ không cái mùa đông năm ấy, tuyết rơi se lạnh, lạnh đến tái tê, nàng đứng trong tuyết đưa tay nghịch tuyết, trông đáng yêu như tiểu tinh linh khiến cho ta luyến tiếc bước đi.
Nàng có còn nhớ, khi lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng vấn: “ Tại sao ngươi lại cô đơn đến vậy?”, ngay lập tức khiến cho ta ngơ ngẩn.
Nàng có còn nhớ, mỗi khi ta đến căn nhà nhỏ tìm nàng, nàng điều nở nụ cười ôn nhu nhìn ta, khi ấy lòng ta như có cả thiên hạ trong tay, thỏa mãn vô cùng.
Nàng có còn nhớ, khi ta nói câu ‘ ta yêu nàng’, nàng nươc mắt như mưa, cười dịu dàng nói với ta: “ ta tưởng, ngươi cả đời này sẽ không nói ba từ ấy với ta”
Nàng có còn nhớ…, nhớ rất nhiều…kỉ niệm giữa ta và nàng, ta điều nhớ, điều trân trọng, chỉ là ở bến bờ hoàng tuyền nơi đó nàng có nhớ đến ta hay là nàng đã đi rồi, qua cầu nại hà chuyển kiếp lai sinh, có khi nào nàng có nhớ có một nam nhân luôn yêu nàng, luôn nhớ đến nàng không?
Ta biết, ta biết nàng không phải vô cớ sinh non, cũng biết nàng là bị người hãm hại, nhưng ta không thể báo thù cho nàng, nàng có trách ta? Nhưng nàng yên tâm, trước khi ta chết ta sẽ khiến cho bọn họ hối hận những gì mình đã làm, biết không Nhan nhi, Thiên Vũ ngày càng trưởng thành ngày càng thành thục, ta cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Lúc trước để cho Thục phi nuôi nấng, sắc phong con nàng ta làm thái tử như vậy sẽ khiến cho Thiên Vũ đỡ bị người chú ý, nhưng không ngờ nàng ta dám cả gan sát hại Thiên Vũ của chúng ta.
Nhưng trời xanh đối đãi chúng ta không tệ, Thiên Vũ trở lại, nhìn thấy hài tử ấy gọi hai tiếng ‘phụ hoàng’ lòng ta vui mừng khôn tả, nhưng cũng cố kiềm nén cảm xúc ôm lấy hài tử ấy vào lòng, cũng vì ta là đế vương, đế vương! Hai từ nặng trĩu ấy khiến cho ta thật mệt mỏi, Nhan nhi…!! không có nàng, cả thế gian này điều khiến ta mệt chết đi được. Năm năm, nàng chờ ta năm năm được không, ta sắp đặt tất cả, trao cho Thiên Vũ rồi cùng nàng rời đi, ta sẽ để lại cho con của chúng ta cả một giang sơn phồn hoa gấm vóc rồi cùng nàng rời đi. Hi vọng kiếp sau ta cùng nàng có thể cùng nhau thường thường cuộc sống, cùng nhau là một đôi bình thường vợ chồng, bình thường nhân sinh, bình thường tình yêu, bình thường hạnh phúc…được không?
Chu đế khẽ nhắm mắt, mi gian nặng trĩu ưu sầu khiến cho ngài càng thêm thương cảm, lòng nhàn nhạt thở dài…
Đế vương, chung quy cũng là thường nhân thôi, haiz….!!
“ Vũ nhi, đến bên mẫu phi, lại đây..” Thục phi ôn nhu cười, vẫy tay kêu gọi tiểu hài tử, chỉ có đều đôi con ngươi một mảnh lạnh băng không độ ấm khiến cho Diễm Thiên Vũ khẽ cười lạnh, mẫu phi, người đây là thiếu kiên nhẫn sao?
“ Mẫu phi…” ngay lập tức Diễm Thiên Vũ hồn nhiên gọi, đến bên mẫu phi của mình cung kính hành lễ, chỉ có điều đáy mắt tràn đầy trào phúng, hoàng cung người tranh ta đấu, lúc nào cũng đeo lớp mặt nạ bên ngoài khiến cho nó mệt mỏi vô cùng. Nhớ quá! Tỷ tỷ…
“ Vũ nhi, mệt không, lại đây uống chút canh gà, mẫu phi đích thân làm đấy…” Thục phi nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu hài tử, ôn nhu vấn, giọng điệu khiến cho người ta dễ lầm tưởng nàng ta là một ôn nhu mẫu thân
“ Mẫu phi, nhi thần không mệt…” Diễm Thiên Vũ lắc đầu, động tác đáng yêu vô cùng khiến cho người ta dễ dàng dở mọi phòng bị. Thục phi bị tiểu hài tử như vậy làm nũng có chút cứng ngắc nhưng ngay lập tức lại khôi phục bộ dạng ôn nhuận thường ngày, khe khẽ thở dài: “ Vũ nhi, vậy cứ đi làm việc của con đi, mẫu phi hơi mệt…”
“ Nhi thần cáo lui, mẫu thân ngài nhớ giữ sức khỏe…” Diễm Thiên Vũ nhu thuận gật đầu, xoay người li khai, nhìn bóng dáng nho nhỏ khuất dần Thục phi bất giác lòng đau như cắt. Nói tình cảm nàng dành cho đứa nhỏ này, không biết là yêu hay hận, cứ tưởng là hài tử của mình ai ngờ mười năm trước bị đánh tráo, hài tử của nàng đã chết yểu, chết yểu rồi còn đâu? Nếu không phải tình cờ phát hiện thì có lẽ suốt cuộc đời này nàng không biết hài tử kia thật ra là con của nữ nhân kia đi
Liễu Tố Nhan là cái gai trong mắt, cái kim đâm trong thịt nàng, nữ nhân kia đã chết mười năm nhưng vết sẹo trong lòng nàng vẫn còn đầm đìa máu chảy. Làm sao không hận khi mà nữ nhân đó cướp đi trái tim của phu quân nàng, người nàng yêu tha thiết. Lần đầu tiên bước chân vào cái chốn cung đình cao quý này, nàng hoang mang lo sợ nhưng ngay lập tức nàng nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia, lòng nàng đã bị cầm tù, lưu luyến hình bóng nam nhân ấy. Nàng biết nam nhân ấy vô tình hơn bất cứ ai nhưng vẫn kìm lòng không đậu yêu thương hắn. Cứ tưởng hắn sẽ không yêu bất cứ một ai, nào ngờ một ngày hắn từ bên ngoài về, khuôn mặt tràn đầy vui sướng, ngay lập tức nàng lo lắng, quả nhiên lo lắng của nàng không sai, hắn đã yêu, yêu một nữ nhân bình thường, lại khiến hắn khuynh đảo đến như vậy.
Nàng đã cười, đã khóc, cười như điên mà khóc đến não lòng, tại sao, tại sao hắn không yêu nàng, nàng không đẹp sao, không tài giỏi sao, có chỗ nào không bằng nữ nhân kia, nàng yêu hắn mười năm cũng không bằng hắn bên cạnh nữ nhân kia ba tháng. Nàng điên cuồng cho người thăm dò, điên cuồng cho người truy tung tích, nhưng để bảo vệ nữ nhân đó ngay cả Ám dạ hắn cũng để lại bên cạnh bảo vệ.
Ba năm hờn ghen, hai năm căm hận, ba chữ Liễu Tố Nhan như nỗi đau cứ âm ĩ trong lòng nàng, đau triệt tâm can. Rồi một ngày trời xanh cũng giúp nàng, giúp nàng có cơ hội hạ sát nữ nhân đó, ha hả…nữ nhân đó sinh non, sinh mệnh lìa đời, nàng vui sướng, nàng hò hét..nhưng rồi cũng ngày đó nàng sinh hài tử của mình, nhưng ông trời lại khiến cho nó mất đi, vương của nàng, phu quân của nàng lại đem hài tử của nữ nhân đó cho nàng nuôi nấng, khiến nàng lầm tưởng nó là hài tử của mình. Nếu không phải ngày sinh thần Thiên Vũ năm tuổi, tình cờ nàng nghe được lời của hắn thì có lẽ nàng đã không biết sự thật này.
Tiểu hài tử năm năm gọi nàng hai tiếng ‘mẫu phi’, luôn tìm cách khiến nàng vui vẻ, nhưng mà có ích gì chứ, nó không phải hài tử của nàng, đó là cốt nhục của nữ nhân kia, kẻ mà nàng căm hận nhất, chỉ là năm năm tình cảm mẹ con, nói vứt bỏ hoàn toàn, làm được sao? Thục phi cười giễu, hàng ngày đối mặt với tiểu hài tử nàng không biết sao cho phải, nàng cũng hiểu rõ thân sinh nhi tử của nàng được phong làm thái tử chẳng qua cũng chỉ là tấm chắn cho hài tử của nữ nhân kia mà thôi! Vương a, người thật nhẫn tâm, cũng là con nhưng tại sao người lại đối xử phân biệt như vậy, là vì đó là hài tử của nữ nhân kia sao? Nàng không phục, Vũ nhi đừng trách mẫu thân độc ác, có trách thì nên trách mẫu thân của ngươi.
Nàng giăng bẫy khiến cho hoàng hậu sát hại Thiên Vũ, một mũi tên trúng hai con chim, như vậy có thể tiêu diệt hoàng hậu có thể sát hài tử kia. Ngày hắc y nhân về báo tin tiểu hài tử có lẽ tử, lòng nàng không thống khoái, ẩn ẩn đau lòng, nó là hài tử năm năm gọi nàng hai tiếng mẫu phi nha….nhưng mà nếu nó còn sống, hài tử của nàng sẽ chết, cho nên nàng không thể không xuống tay…
Nhưng mà, Thiên Vũ nếu ngươi còn sống thì không nên trở về, không nên quay về, cứ yên lặng mà sống bên ngoài không được sao? Tại sao cứ quay về, ngươi có biết ánh mắt của ngươi đặc biệt giống nữ nhân đó khiến cho ta điên cuồng, mỗi lần nhìn Vương nhìn ngươi lại tưởng niệm đến nữ nhân kia, ta hi vọng ngay lập tức ngươi chết đi, ha hả..nữ nhân kia đã chết mười năm, nhưng vương vẫn không quên, ta cuối cùng cũng thua, thua một cách thê thảm…
Thục phi mệt mỏi nhắm mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp theo năm tháng tràn đầy phong sương, khóe mắt còn vương vấn trong suốt một giọt lệ, lặng lẽ chạy xuống đôi gò má….
Yêu hận tình cừu, là ai sai, là ai đúng, mười năm yêu hận, mười năm tưởng nhớ, mười năm tương tư si luyến, rốt cuộc là ai nợ ai…!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...