Vũ Khuynh Thành

“ Thiên nhi, tỉnh rồi sao? Đến uống miếng thuốc sẽ không đau…” Vũ Khuynh Thành đưa chén thuốc, ôn nhu an ủi tiểu hài tử.

“ Tỷ tỷ, đau….” tiểu hài tử nhẹ giọng nỉ non, khuôn mặt bình thường nhỏ nhắn hồng hào nay lại trắng bệt không chút sức sống khiến cho Vũ Khuynh Thành đau lòng không thôi. Hiên Viên Tiếu Điệp, xem ra lần này không thể bỏ qua cho nàng ta. Nhớ đến Tiêu Dạ Thần cả người mê mang bất lực như rối gỗ oa nhi, đôi bàn tay bình thường nàng thích ngắm nhất nay lại đầy vết máu, khiến cho lòng đau xót không thôi. Nàng thật ra từ lâu không giống vô tâm không phế như lúc trước, lòng vô cớ có ràng buộc, là hắn, nam nhân có khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ lúc nào cũng ôn nhu mỉm cười nhìn nàng, lúc nào cũng lí giải nàng, thông cảm nàng, hiểu nàng, yêu chiều, sủng nịnh nàng. Nam nhân ấy khiến cho nàng vui, nàng buồn, nàng đau lòng, hắn đã chiếm trong lòng một vị trí không nhỏ a, haiz!!!

“ Ngoan, Thiên nhi, uống thuốc vào sẽ không đau nữa…” Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nói, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử. Tiểu hài tử nhắm mắt uống một hơi chén thuốc, khuôn mặt đáng yêu nhăn nhó trông buồn cười vô cùng. Vũ Khuynh Thành đưa cho nó một khối điểm tâm, tiểu hài tử ngay lập tức nhét nó vào miệng, ánh mắt rạng ngời như muốn cảm ơn tỷ tỷ của mình.


Vũ Khuynh Thành mỉm cười, giúp tiểu hài tử nằm xuống, dịch dùm nó góc chăn, cười yếu ớt: “ Thiên nhi, ngủ một lát, ngày mai sẽ khỏe ngay thôi”

“ Tỷ tỷ, bồi Thiên nhi thêm một lát nhé…” tiểu hài tử làm nũng.

“ Thiên nhi ngoan, tỷ tỷ còn đi thăm Thần ca ca, Thiên nhi cũng thích Thần ca ca mà đúng không”. Vũ Khuynh Thành nói

“ Ân, tỷ tỷ đi thăm Thần ca ca đi, Thiên nhi một mình ngủ…” tiểu hài tử gật đầu, âm thanh trĩ nộn đáng yêu, một bộ dáng ông cụ non thật dễ thương, khiến cho Vũ Khuynh Thành hung hăn hôn trán nó một cái. Chỉ là Vũ Khuynh Thành không biết, khi nàng vừa bước ra khỏi cửa, tiểu hài tử đang nằm trên giường đôi mắt không còn ngây thơ như thường ngày nữa, mà thay vào đó là lạnh như băng không độ ấm, đôi môi nhỏ xinh bất giác vẽ nên nét cười lạnh, không giống bộ dáng của tiểu hài tử mới 6,7 tuổi chút nào…

“ Thần, ngươi định đi đâu…” Vũ Khuynh Thành lên tiếng, ngăn bước đi của Tiêu Dạ Thần. Nàng vừa mới bước vào cửa hắn cũng đang định bước ra. Hắn không ý thức được bản thân là đang bị thương sao chứ, thật là khiến cho người ta không thể không lo được.


“ Thành nhi…” Tiêu Dạ Thần lo lắng nắm lấy cổ tay của Vũ Khuynh Thành, động tác nhu hòa vô cùng, dở lên cánh tay áo, thấy một dải lục trắng sơ xài bọc lấy vết thương. Tiêu Dạ Thần khẽ cau mày, nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương, đau lòng vấn: “ đau không?”

“ Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, Thần…ngươi sao rồi…” Vũ Khuynh Thành lắc đầu, sau đó ấp a ấp úng hỏi.

“ Nàng không đau, nhưng ta đau…” Tiêu Dạ Thần khe khẽ thở dài, tiếp tục vì Vũ Khuynh Thành băng lại vết thương. Vũ Khuynh Thành sững sờ, lòng ấm áp…hắn thật ngốc! ánh sáng nhẹ nhàng len lõi qua khung cửa, vuốt ve lấy khuôn mặt của y, khiến cho dung nhan của hắn càng thêm tuấn mỹ như khối mỹ ngọc tuyệt đẹp. Vũ Khuynh Thành một thoáng mê say, tay còn lại nhẹ nhàng sờ khuôn mặt của hắn. Tiêu Dạ Thần bị bàn tay của nàng đụng chạm, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm tinh tế khiến cho hắn càng muốn nhiều hơn. Ánh mắt hai người giao nhau, triền miên tình ý. 


Ánh mắt của hắn thâm thúy tựa hải, nhìn vào như hòa tan trong ánh nhìn quá nhu tình ấy.

Ánh mắt của nàng long lanh tựa vì sao rực rỡ nhất trên bầu trời, sóng mắt lưu chuyển ôn nhu khiến cho hắn như si như túy trong đó.

Mùi hương thoang thoảng của nàng còn đang vương vấn nơi chóp mũi hắn. Tâm của tiêu dạ thần như đang thôi thúc hắn làm một việc gì đó, nhưng mà lí trí của hắn giữ lại, cuối cùng hắn cứ ngây ngốc nhìn nàng, một chốc ngẩn ngơ ( Nam Cung Dao: haiz!! Huynh ấy đúng là ngây thơ quá >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui