Diệp Vô Tâm là một kiểu người trời có sập cũng không biến sắc. Thiên hạ này dù cho có sóng to gió lớn đến mức nào đi nữa thì cũng đã có bà đây một tay chống đỡ
Sợ gì chứ...
Người tài xế khi nãy lại vừa hay mở cửa xe ra, một gương mặt tuấn tú mang đậm nét Châu Á xuất hiện nhưng người đàn ông này mang một khí chất không hề tầm thường một chút nào, giọng nói trầm ổn phát ra lại rất hút tai
"Diệp tiểu thư, mời cô đến tư gia làm khách"
Diệp Vô Tâm khẽ nhướng mày, khuôn miệng lại vô tư lự nhếch lên đầy điệu bộ giễu cợt "Hóa ra là vậy. Nhã ý này của Vương lão đại thật là lớn quá, tôi không nhận nổi"
Miệng tuy là chống đối nhưng cô biết thời điểm mình nhảy lên chiếc taxi này thì gần như đã rơi vào tay của Vương Minh Hàn, nếu còn cố gắng chống trả, e rằng chỉ tự ngược đãi bản thân
Diệp Vô Tâm dịch người rời khỏi xe, cánh cửa đóng kín lại bởi tay người tài xế, lúc này cô mới có cơ hội mặt đối mặt với người lúc nãy.
Anh đưa tay giữ lấy cổ tay đang bị chiếc còng khống chế. "Cạch" chìa khóa thích hợp chiếc còng liền mở ra, nụ cười trên môi khẽ cong lên nhè nhẹ
E hèm....hắn là Vương Minh Hàn. Vương lão đại trong truyền thuyết...
Diệp Vô Tâm có chút thất thần vì ánh mắt này, có một điều gì đó khiến cô vô tâm vô phế mà phải đắn đo, phải do dự, phải suy ngẫm.
Vương Minh Hàn là một người đàn ông thế nào không phải cô không biết rõ. Anh ta rất nguy hiểm, có dã tâm, nhưng lại có một sức hút kỳ lạ khiến người khác phải khó kìm lòng mà lưu luyến ngắm nhìn
Diệp Vô Tâm kiêu ngạo đứng đối diện với Vương Minh Hàn, thái độ của cô tuy có phần ương bướng nhưng thâm tâm lại có chút nhún nhường mà mắng thầm cho bỏ ghét
Đúng là người đàn ông có gương mặt yêu nghiệt
Cả hai đứng đối diện nhau ngay trước sân lớn của Vương gia, không ai nói thêm bất kỳ câu nào. Họ chỉ đơn giản là muốn đứng ngắm nhìn mà thận trọng thăm dò đối phương.
Khoảng không gian gần như hoàn toàn ngưng động, dưới chân lại nhom nhớm vài ngọn cỏ non mỏng manh yếu ớt, chỉ cần một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua cũng khiến nó lung lây không đứng vững.
Đôi lúc mạng sống con người cùng mỏng manh như vậy
Vương Minh Không không biết có phải bị sắc đẹp của Diệp Vô Tâm thu hút hay không, anh không nhịn được mà đưa bàn tay của mình nhẹ nhàng chạm vào cằm của cô, ngay sau đó đầu ngón tay mang theo lực đạo nhẹ nhàng mà từ từ nâng lên một cách trân trọng
"Diệp tiểu thư, cô sẽ không từ chối lời mời của tôi chứ?"
Càng nói, gương mặt yêu nghiệt của Vương Minh Hàn càng tiến đến gần Diệp Vô Tâm hơn, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ là chóp mũi của họ sẽ chạm nhau. Diệp Vô Tâm lại không có quá nhiều phản ứng bất thường, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười như có như không, nụ cười mang đầy ý tứ trào phúng.
"Được Vương lão đại nể mặt như vậy, tôi đây làm sao dám chối từ"
Chỉ vừa dứt lời, Diệp Vô Tâm mang theo một vẻ mặt kiêu ngạo hất sang phía khác, rời khỏi phạm vi kiểm soát của Vương Minh Hàn, cô một lời cũng không nói liền tiến thẳng vào sảnh chính Vương gia.
Bên trong chẳng khác gì một cung điện hoàng gia, nội thất được trang hoàng bố trí một cách cả kinh, cô càng không hiểu nỗi đám người lắm tiền này sao lại có sở thích quái dị như vậy, cô quá tinh mắt khi phát hiện ra chiếc đèn chùm lớn đặt ở giữa nhà không phải là những loại xa xỉ bình thường nữa, mà xung quanh mỗi bóng đèn đều nạm kim cương. Là kim cương thật.
Ở giữa gian sảnh chính là đám thuộc hạ của Vương Minh Hàn trịnh trọng xếp hàng ngay ngắn ở hai bên
Diệp Vô Tâm lại chẳng muốn chú ý thêm vẻ ngoài tráng lệ của nơi này. Trong tâm tư của cô chính là một sự mỉa mai có tổ chức "lãng phí"
Cô dửng dưng đi thẳng vào bên trong, vô tư ngồi vào chiếc ghế đặt ở nơi cao nhất của căn biệt uyển này. Hàng trăm ánh mắt đổ dồn về phía cô, ánh mắt ngạc nhiên có, bất bình có, câm phẫn cũng có nhưng đối với Diệp Vô Tâm mà nói thì đó chẳng khác gì cưỡi ngựa xem hoa.
Diệp Vô Tâm thản nhiên nằm dài lên chiếc ghế lớn ấy, đầu ngã vào nằm lên một bên tay ghế, hai chân gác lên tay ghế con lại, mặc sức đung đưa cơ thể.
Vương Minh Hàn lần này lại mặc trên người một bộ âu phục đen huyền. Hai tay anh cho vào hai bên túi quần, thân hình cao cao cùng bộ âu phục lịch lãm đầy nam tính lại rất hút mắt.
Vương Minh Hàn vừa bước đến cửa chính, đập vào mắt anh chính là một kẻ không biết sợ trời, không biết sợ đất, dám ngang nhiên ngồi lên chiếc ghế của người làm lão đại là anh. Không hề tức giận, cũng không quá khắc khe. Ngược lại chính là nụ cười dần dần xuất hiện trên môi của anh, ánh mắt mang theo một ý tứ yêu chiều như đang xem một đứa bé làm trò nghịch phá.
Vương Minh Hàn máy móc bước đi giữa hai hàng thuộc hạ, Bạch Hổ hiểu rõ Vương Minh Hàn là một người cực kỳ không thích người khác chạm vào đồ của mình, chính vì vậy khi thấy Diệp Vô Tâm nhảy lên chiếc ghế ngồi của Vương Minh Hàn, thái độ anh ta liền có chút khó chịu mà đanh mặt lại.
Vừa phát hiện lão đại tiến vào, anh liền bước đến trước mặt Vương Minh Hàn như muốn thỉnh ý xử lý chuyện này. Bạch Hổ không muốn lão đại vì chuyện này mà nhắc nhở hay nổi giận.
"Lão đại, thuộc hạ sẽ lập tức giải quyết cô ta"
Vương Minh Hàn bật cười vỗ tay lên vai Bạch Hổ "Các người lui ra ngoài trước đi, không có lệnh thì không ai được vào"
Bạch Hổ uy nghiêm quyền thế ngày thường thì giờ đây phải mắt mở to, mồm không khép lại được "Hả? Lão đại...người...vừa nói gì?"
Vương Minh Hàn nhíu mày tỏ ra bất mãn, đáy mắt sâu thẳm nhìn Bạch Hổ "Ngươi không nghe rõ à. Có cần ta phải lặp lại không?"
Trong tâm tư của Bạch Hổ bây giờ chính là...Lão đại của hắn bị ma nhập rồi.
Bạch Hổ lùi về sau một bước, cúi gập người trước mặt Vương Minh Hàn "Thuộc hạ tuân lệnh"
Sau khi tất cả đám thuộc hạ của Vương gia rời khỏi trong trạng thái kỳ lạ. Thì ở bên trong, một người vẫn thờ ơ như bản thân chính là khách quý
Vương Minh Hàn bước đến trước chiếc ghế của mình, vẻ mặt lạnh lùng mang hơi hướng cưng chiều một cách kỳ lạ. Anh đứng lặng người quan sát từng đường nét trên gương mặt tỏa ra khí chất lạnh lùng của Diệp Vô Tâm
Vẫn là tâm trạng ấy, thật sự rất vấn vương. Một tâm trạng vấn vương khó lòng lý giải được
Diệp Vô Tâm, rốt cuộc thì cô là ai? Tại sao tôi lại có một cảm giác không muốn rời bỏ cô đến vậy...
Diệp Vô Tâm mắt nhắm nghiền nhưng lại đột ngột cất tiếng nhắc nhở "Vương lão đại, khách đến nhà không trà cũng rượu"
Khóe môi của anh cong lên nhè nhẹ, Vương Minh Hàn tiến đến một bước, cúi người kề sát mặt mình vào thật gần gương mặt xinh đẹp của Diệp Vô Tâm mà hỏi lại
"Vậy Diệp tiểu thư muốn dùng trà hay dùng rượu"
Diệp Vô Tâm rõ ràng lại bị chính ánh mắt đầy bí ẩn Vương Minh Hàn khiến cô đột nhiên mất đi khí thế ung dung ban đầu, nửa giây sau liền đảo mắt liếc nhìn sang nơi khác
"Theo tôi nghĩ nên dùng trà vẫn tốt hơn. Rượu vào thì lời ra, có những việc không nên nói lại vô tình nói ra thì không hay lắm"
Vương Minh Hàn vẫn không thay đổi tư thế, không hề có ý tha cho cô, ánh mắt vẫn trầm ngâm nhìn trực diện vào mắt của cô
"Nói đi, cô là ai?"
Diệp Vô Tâm hơi nghiêng đầu, ngay sau đó lại can đảm thẳng thừng đưa tay đặt lên cằm của Vương Minh Hàn, nâng lên nhè nhẹ
"Tôi là ai? Vương lão đại, ngài hỏi một câu như vậy thật khiến tôi buồn cười đó. Tôi là ai, chẳng lẽ ngài không biết"
Vương Minh Hàn từ đầu đến cuối vốn không hề có ý cắt cớ muốn hỏi thân phận của Diệp Vô Tâm
Cô là ai?
Ba từ này chỉ vẻn vẹn muốn hỏi Diệp Vô Tâm có phải là người đó không?
"Tiểu Diệp"
Mãi đến cuối cùng, Vương Minh Hàn chỉ có thể thốt lên hai từ này. Cô gái trước mặt anh luôn khiến cho anh có một cảm giác rất kỳ lạ. Cô ta là ai?
Diệp Vô Tâm lại khác, cô bị hai từ "Tiểu Diệp" này khiến cho đầu óc có chút quay cuồng. Không thể bị động, một lực nhỏ ở cổ tay liền đẩy Vương Minh Hàn ra khỏi phạm vi của mình
"Vương lão đại, mối quan hệ giữa tôi và ngài không thân thiết đến mức gọi nhau như vậy đâu"
Vương Minh Hàn rất dửng dưng mà giữ nét cười trên môi. Anh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép khuân mặt nhỏ nhắn của Diệp Vô Tâm phải đối mặt với mình
"Nhưng tôi gọi quen miệng rồi. Không sửa được. Tiểu Diệp"
Diệp Vô Tâm nghẹn họng "..."
Hẳn là gọi quen miệng, như vậy cũng lấy làm lý do được. Vừa mới gọi lần đầu lại bảo là quen miệng.
Hai từ thôi "Vô sĩ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...