Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Kể từ khi trở về, Vương Minh Hàn gần như là người mất hồn, ở lỳ trong phòng như một kẻ bệnh. Bao nhiêu kế hoạch đều đột nhiên đổ vỡ, biến động ở Vương gia không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.

Tứ đại hộ pháp của Vương Minh Hàn nhiều lần khuyên ngăn đều phải nhận chịu phạt ở giữa Vương Gia Đại Trạch. Chuyện này dần dần tới tai của Phó Quân Hạo, hôm nay là là một ngày thời tiết không được đẹp lắm, cơn mưa dày hạt trút thẳng xuống đất, không gian vô tận lại bị chính hàng tỷ giọt mưa nhỏ nhoi che lấp.

Phó Quân Hạo cùng Tống Tiểu Tình xuất hiện ở đây lại như cứu tinh cứu lấy cuộc đời nhỏ nhoi của bốn người họ

"Phó tiên sinh, Tống tiểu thư, hai người đến rồi"

Phó Quân Hạo nhìn cảnh tượng này không khỏi chấn động "Con người khi thất tình thật đáng sợ quá"

Tống Tiểu Tình đẩy nhẹ Phó Quân Hạo một cái để ra hiệu cho anh, Phó Quân Hạo miễn cưỡng nghiêm túc, anh bước đến gõ cửa cộc cộc

"Vương lão đại, mình đến thăm cậu đây, còn sống hay chết thì báo một tiếng để chúng tôi còn biết mà đi phúng điếu"

Tống Tiểu Tình "...." Mặt nổi đầy hắc tuyến

Tứ đại hộ pháp "...." Cái gì thế?

Phó tiên sinh à, chúng tôi nhớ anh khuyên nhủ cứ không phải là chọc cho lão đại tức đến chết đâu.

Phó Quân Hạo đứng bên ngoài mạnh tay đập cửa ầm ầm "Cậu chết chưa vậy? Không lên tiếng là mình phá cửa xông vào đấy"

Vẫn không nghe thấy động tĩnh bên trong, Phó Quân Hạo quay lại đưa mắt nhìn bốn người đang quỳ bên dưới, biểu lộ vẻ mặt hết cách cứu chữa

Tứ đại hộ pháp kia vẫn không chịu bỏ cuộc, họ chấp tay làm điệu bộ như cầu xin. Tiếp tục, cứ tiếp tục đi Phó tiên sinh.

Phó Quân Hạo thở dài một tiếng, sau đó lại quay vào "Vương lão đại, bây giờ mình đếm đến ba, nếu cậu không mở cửa thì Vương Gia Đại Trạch này của cậu sẽ bị mình lấy xa cần cẩu nhấc lên đấy"

"1"

"2"

"3"

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, Vương Minh Hàn với ánh mắt vô hồn đứng ở đó, bộ dạng kém sắc đến khó hình dung


"Vài ngày nữa là Diệp Vô Tâm lên xe hoa rồi, cậu còn nằm lỳ trong phòng làm gì?"

Vương Minh Hàn không mấy quan tâm, anh lạnh lùng quay vào trong, Phó Quân Hạo nhọc lòng khuyên ngăn nên cũng đành bước theo sau vào phòng của Vương Minh Hàn.

Tống Tiểu Tình thản nhiên ngồi xuống bộ sofa lớn ở phòng khách, cô tự tay rót cho mình một tách trà nóng giữa tiết trời mưa lạnh, bộ dạng ung dung mà từ từ thưởng thức. Cô hớp một ngụm trà, mùi thơm dịu dàng quyến luyến lưu lại ở đầu lưỡi, Tiểu Tình gật đầu mỉm cười "Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất trà"

Tống Tiểu Tình đặt tách trà xuống bàn, cư nhiên mà quay sang hướng của bốn khổ chủ đang quỳ ở đằng kia "Bốn người các người quỳ ở đó làm gì? Sang đây uống trà đi"

Bốn người kia không hiểu gì cả mà đưa mắt nhìn nhau. Cái vị Tống tiểu thư này có gì đó không đúng rồi. Thời khắc dầu sôi lửa bỏng này mà lại bình chân như vại là sao?

Dường như nhìn thấu được vẻ mặt này của bốn người khó hầu hạ kia, Tống Tiểu Tình lắc đầu chầm chậm nói to tiếng như thể muốn cho bốn người họ nghe thấy vậy

"Yên tâm đi, một lúc nữa chắc chắn lão đại của các người sẽ phải bước ra khỏi phòng"

Thanh Long là người phản ứng đầu tiên, anh ta liền lên tiếng hỏi lại "Tống tiểu thư, cô nói thật chứ?"

Tiểu Tình cong miệng cười hiền lương "Thật, mau lại đây"

Bốn người mang theo một sự e dè mà tiến đến, Tống Tiểu Tình tự tay rót từng cốc trà ra không khác gì bà chủ nhà đang mời trà khách.

"Uống trà đi"

"Tự nhiên như ở nhà mình đi"

Tống Tiểu Tình thản nhiên nói khiến tứ đại hộ phải phải đần mặt ra.

Tứ đại hộ pháp "...." Đây là nhà của lão đại chúng tôi mà cô ơi.

...

Bên trong căn phòng lớn, Phó Quân Hạo nhìn quanh căn phòng này thì hỡi ơi hầu hết đều là vỏ chai rượu.

Phó Quân Hạo từ từ bước đến một góc, anh cúi người tiện tay nhặt lên một vỏ chai rượu đã bị uống cạn hết, anh không khỏi tiếc nuối mà lắc đầu


"Rượu whisky Scotland, nhãn hiệu Dalmore 62, sản xuất năm 1943. Chai này mua bao nhiêu?"

"58.000 USD"

Vương Minh Hàn đáp lời một cách dứt khoát. Phó Quân Hạo trầm tư lắc đầu "Chậc chậc....chai này giá trị lớn như vậy lại bị cậu uống như nước lã, thật lãng phí"

Phó Quân Hạo lại nhặt một vỏ chai khác nằm ngổn ngang bên cạnh, vẫn là tiện tay nhặt thêm một chai cầm lên ngắm nghía nhãn hiệu "Rượu vang M Merlot Limited bản giới hạn" nhìn người đàn ông này lãng phí rượu không khỏi chua xót trong lòng

Chưa kể dưới đất còn không ít kính thưa các loại rượu khác, từ loại đắt nhất, loại hiếm nhất đến loại lâu năm nhất, đều bị Vương Minh Hàn mang ra uống giải sầu.

Vương Minh Hàn mặc trên người một bộ quần áo xộc xệch tùy ý, ngã người nằm ườn ra giường, trên tay còn đang cầm một chai rượu đã bị uống một nửa. Bộ dạng này không khác gì một tên bợm rượu bất cần đời.

Phó Quân Hạo bỏ nhẹ hai vỏ chai xuống đất, anh bước đến đứng khoan thai trước mặt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Anh thở dài một hơi hết cách

"Vương lão đại, không cần phải vì một cô gái mà sống dở chết dở như vậy?"

Phó Quân Hạo vừa dứt lời đã thấy Vương Minh Hàn ngồi bật dậy, anh lại mang theo khí tức mà ném mạnh chai rượu bay thẳng vào tường, chai rượu vừa chạm vào liền vỡ ra tan tành, chất lỏng bên trong lại vì lực đạo quá mạnh mà văng tung tóe

Tiếng đổ vỡ vang vọng âm thanh ra bên ngoài khiến cho bốn người nào đó phải đứng ngồi không yên, Thanh Long vừa nhích người có ý định đứng dậy liền bị Tống Tiểu Tình ngăn cản "Đừng vội, ngồi xuống đi"

"Nhưng mà bên trong..."

Tống Tiểu Tình dùng một vẻ mặt chắc chắn mà trấn an tâm tư của bọn họ. Mãi một lúc bọn họ mới miễn cưỡng ngồi lại, cố gắng chờ đợi.

Vương Minh Hàn bị chính câu nói này của Phó Quân Hạo chọc có uất giận "Cậu thì biết cái gì?"

Phó Quân Hạo lạnh giọng khuyên ngăn "Bình tĩnh một chút mà quan sát mọi thứ. Có những vấn đề nếu không giải quyết thì nó sẽ mãi mãi là vấn đề"

Vương Minh Hàn gằn giọng quát lên "Thử đặt tình cảnh nếu như cậu phải tận mắt chứng kiến người cậu yêu thương nhất đi lấy người khác mà cậu lại không thể làm gì thì liệu cậu có bình tĩnh được nữa không?"

Phó Quân Hạo vẫn mang một âm giọng trầm trầm mà đáp lại "Đã như vậy thì sao? Mình biết cậu rất khó chịu trong lòng nhưng cậu không giống mình, cậu còn gánh nặng của gia tộc họ Vương, cậu không thể bỏ rơi mọi thứ chỉ vì một Diệp Vô Tâm. Mình biết cậu đặt rất nhiều tình cảm cho cô ấy nhưng thì sao chứ? Bộ dạng không giống người này của cậu sẽ khiến cơ ngơi của họ Vương bị hủy đi mất"

Vương Minh Hàn chỉ cần nghe thấy ai nhắc đến ba từ "Diệp Vô Tâm" thì anh lại không khác gì một con thú dữ đang bị thương, không ngại mà tấn công người.


Vương Minh Hàn điên tiết xông đến đẩy ngã Phó Quân Hạo, anh ngồi lên người của Phó Quân Hạo rồi liên tục tung ra những cú đấm như thể muốn trút giận

"Im miệng....Im miệng....Cậu im miệng cho mình..." Đi liền với mỗi một câu nói chính là một lần giáng đòn xuống người của Phó Quân Hạo.

Phó Quân Hạo không thể đánh lại một kẻ gần như đang lên cơn điên, anh chỉ có thể vung tay đỡ đòn.

Vương Minh Hàn lại không nể nang ai, mang hết lực đạo mà đánh xuống người của Phó Quân Hạo, đợi đến khi Vương Minh Hàn đuối sức rồi để lộ sơ hở, Phó Quân Hạo liền dùng sức hất mạnh anh ra đất, chuyển bản thân từ bị động thành người chủ động.

Lần này, lại đến lượt Phó Quân Hạo ra tay, anh mạnh tay đấm thẳng vào mặt của Vương Minh Hàn, mỗi cú đấm đều mang theo lực đạo không hề nhỏ.

"Tên khốn này, cậu muốn chết thì để mình giúp cậu"

Phó Quân Hạo gần như là không hề nương tay, cứ như thế mà đánh thẳng vào mặt của Vương Minh Hàn, đánh đến sặc máu mũi

"Tỉnh chưa?...Tỉnh chưa hả?...."

Gần đây vì dùng quá nhiều bia rượu, ngủ không đủ giấc lại không ăn uống đầy đủ nên khiến sức lực mà Vương Minh Hàn vốn có đã không còn nhiều nữa. Vì thế khi mà bị Phó Quân Hạo trở mình thì lại như một con hổ xuống đồng bằng, không còn khả năng phản kháng.

Vương Minh Hàn bất lực chịu đựng từng cú đấm của người bạn kia giáng xuống người mình.

Không những thế, Phó Quân Hạo gần như treo Vương Minh Hàn lên tường mà dạy dỗ anh ta...

Bộ dạng nửa sống nửa chết của Vương Minh Hàn làm cho hỏa khí trong người của Phó Quân Hạo lên đến đỉnh điểm, Phó Quân Hạo tùm lấy cổ áo của Vương Minh Hàn kéo anh ra ngoài.

"Mau đi theo mình"

Tống Tiểu Tình cùng tứ đại hộ pháp nhìn thấy Phó Quân Hạo muốn đưa Vương Minh Hàn đi liền vội vàng chạy theo sau

Phó Quân Hạo ném một Vương Minh Hàn bất lực ra giữa sân, sau đó lại tiếp tục nhào đến mà đấm thật mạnh vào mặt anh ta. Bầu trời vẫn không ngừng trút những cơn mưa nặng hạt xuống, nước mưa làm ướt sũng cả hai người đàn ông.

Phó Quân Hạo vừa đấm vào người của Vương Minh Hàn vừa gào thét từng câu một.

"Vương Minh Hàn. Người cha quá cố của cậu là Vương Hạo"

"Nếu như cậu để Vương gia diệt vong thì cậu phải ăn nói với người cha quá đã mất của mình như thế nào đây hả?"

"Vương Minh Hàn...Tên khốn nhà cậu có muốn chết cũng đừng hại người khác...Cậu nhìn xem tứ đại hộ pháp của cậu đã cùng cậu sống chết từ đó đến bây giờ, họ có từng bỏ rơi cậu không mà bây giờ cậu lại muốn bỏ rơi bọn họ...Hả?"

"Cậu có bộ dạng này cho ai xem? Diệp Vô Tâm cô ấy không nhìn thấy đâu? Cậu có bản lĩnh thì đến Ngụy gia mà đoạt cô ấy về...Chứ đừng có ở đây mà tự đày đọa bản thân"


Chỉ khi Vương Minh Hàn thật sự nghe thấy ba từ "Diệp Vô Tâm" thì mới có phản ứng, anh gào lên như một kẻ điên mà quật ngã Phó Quân Hạo xuống vũng nước mưa, nước mưa nương theo quán tính mà bắn lên tung tóe

"Phải, tôi muốn đày đọa bản thân đấy. Thì đã sao?"

"Lần đầu tiên cô ấy gặp tôi cũng là nằm trong kế hoạch của cô ấy"

"Là Tiểu Diệp cô ấy cố tình để lại hành tung để tôi tìm được cô ấy"

"Cô ấy cố tình khiến tôi phải chú ý đến cô ấy"

"Ban đầu cô ấy tìm đến tôi cũng chỉ vì muốn lợi dụng thế lực của tôi để tiêu diệt bớt thế lực của Ngụy Hồng"

"Nhưng thì đã sao chứ? Tôi bằng lòng để cô ấy lợi dụng mình. Mọi chuyện cô ấy làm đều là vì trả thù cho Diệp gia, nhưng tôi vẫn chấp nhận, chấp nhận mọi thứ, tôi tình nguyện để cô ấy lợi dụng mình"

"Ban đầu, tôi chỉ muốn xem thử Diệp Vô Tâm sẽ giở trò gì. Nhưng đến khi mọi chuyện được sáng tỏ, tôi mới nhận ra mình thật sự yêu cô ấy"

"Thậm chí tôi còn tình nguyện giúp cô ấy giết chết Ngụy Hồng"

"Nhưng bây giờ cô ấy lại đồng ý gả cho tên Huyết Phong đó. Tiểu Phó cậu khuyên tôi phải bình tĩnh, bình tĩnh thế nào đây hả"

Thấy Vương Minh Hàn không ngừng bị đánh đến còn nửa cái mạng, tứ đại hộ pháp vừa có ý định chạy đến kéo Phó Quân Hạo ra thì liền bị Tống Tiểu Tình giơ tay cản lại

Chu Tước không hiểu lập tức lớn tiếng hỏi "Tống tiểu thư cô muốn làm gì?"

Tống Tiểu Tình bình thản cong miệng cười "Các người không được nhúng tay vào ngăn cản mà ngược lại phải làm chuyện này càng lớn càng tốt, mang hết tin tức mấy ngày nay của Vương lão đại tung ra bên ngoài, tạm ngưng hoạt động các sòng bạc và không được giao dịch bất cứ vụ làm ăn nào"

"Tại sao vậy?"

Tống Tiểu Tình nhoẻn miệng cười, đáy mắt sâu thẳm nhìn về khoảng không trung vô tận "Thì cứ làm theo lời tôi đi"

Họ cứ như thế, một người khuyên răn, một người đánh đến chết đi sống lại, một người cứ u mê không chịu tỉnh. Họ cứ như vậy mà giáo huấn nhau dưới một cơn mưa lớn của ông trời ban tặng. Máu từ cơ thể họ chảy ra hầu hết đều hòa quyện hết vào dòng nước mưa không ngừng đổ xuống, cuốn trôi đi hết bao nhiêu hỉ nộ ái ố.

Sau cơn mưa trời lại sáng, mấy khóm hoa nhỏ li ti còn đọng lại vài giọt nước mưa tinh nghịch không chịu rơi xuống, bầu trời trong trẻo đến lạ thường, vài chú chuồn chuồn với đôi cánh mỏng toanh bay là đà trên mặt nước, một khắc chạm nhẹ liền khoáy động sự yên tĩnh sau cơn mưa.

Cửa phòng bật mở, Vương Minh Hàn người mặc âu phục chỉnh tề, toàn thân tỏa ra một khí chất vương giả ngút trời, mái tóc đen được chải thẳng vào nếp. Hình dáng bây giờ lại hoàn toàn khác với một tên chết tiệt lúc nãy. Mặc dù trên mặt vẫn còn lưu lại vết bầm nhưng những vết bầm ấy không những không làm mất đi vẻ điển trai vốn có mà còn làm tăng lên vẻ nam tính mạnh mẽ của một người đàn ông

Tứ đại hộ pháp đứng đó không khỏi thầm cảm ơn Phó Quân Hạo và Tống Tiểu Tình. Họ đã kéo được một người bị thất tình lục dục dày vò ra khỏi cửa chết.

Vương lão đại của họ trở lại rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui