Nhà họ Diệp là một đại gia tộc có danh tiếng, người đứng đầu Diệp gia chính là Diệp Nhất Giang.
Diệp gia không hoàn toàn thuộc bạch đạo cũng không phải là người của hắc đạo. Tuy nhiên, những vụ làm ăn ngầm giữa hai giới hắc và bạch đều do một tay Diệp gia sắp xếp.
Có thể nói, Diệp gia chính là chiếc cầu nối kinh tế giữa hai thế lực này
Dựa vào điều này đã sớm biến Diệp gia trở thành gia tộc tiếng tăm vang dội mà ai cũng biết đến. Nhưng không ai biết trước được điều gì.
Sóng có thể đẩy thuyền, nhưng cũng có thể lật thuyền.
Con dao hai lưỡi này đã biến Diệp gia trở thành một mồ chôn đẫm máu.
...
"Tiểu Viễn, mau đưa em con chạy đi, tìm chỗ nào kín đáo nấp vào"
Tiếng người đàn bà thét lên trong hoảng loạn, tại ngôi biệt thự ngoại ô thành phố, cả sân nhà dường như đã nhuộm kín một màu sắc đỏ, màu đỏ tươi của máu
"Ba ơi...Mẹ ơi"
Tiếng gọi mếu máo của đứa bé gái chỉ tầm năm tuổi cất lên, giữa gian nhà lớn, tiếng súng thay phiên nhau nổ liên hồi không ngớt.
Đoàng....Đoàng....Đoàng
Cứ như vậy, một tiếng súng vang lên thì một mạng người lại ngã xuống đất, máu chảy thấm xuống sàn nhà phút chốc gần như trở thành tấm thảm lớn bao phủ lấy nền đất.
Lúc này, đứa bé trai đã bế đứa em gái nhỏ của mình nấp dưới một chiếc bàn nép sát trong góc tường, đứa bé trai tên Tiểu Viễn cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh, vòng tay ôm chặt lấy đứa em gái, một tay cậu bé đưa lên cao bịt miệng đứa em gái bé nhỏ nhắn của mình
"Tiểu Diệp đừng sợ, có anh ở đây"
Hai đứa trẻ hé mắt vào khe hở nhìn ra sảnh trước của nhà lớn, cảnh tượng bây giờ chính là một thảm kịch, những người ăn kẻ ở trong căn biệt thự đều bị giết sạch, ở giữa sảnh lớn chỉ còn lại một người đàn ông cùng một người đàn bà, họ chính là hai vị gia chủ của ngôi nhà.
Người đàn bà níu một cánh tay của chồng bà ta, trên tay phải của người đàn ông đang cầm một khẩu súng ngắn. Xung quanh họ bị bao vây bởi một đám người mặc âu phục đen, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí, trên tay họ đều đang trang bị cho mình một khẩu súng, họ đứng trong tư thế sẵn sàng nổ súng bất kỳ lúc nào.
"Các người thuộc thế lực của ai, sao lại hại chết cả nhà tôi" Người đàn ông cố gắng trấn tĩnh hỏi đám người mặc âu phục tàn ác
Người đàn bà thận trọng liếc nhìn xung quanh, đặt một tinh thần đề cao cảnh giác
Cả đám người mặc âu phục đen mặt vẫn lạnh lùng không hé răng một lợi. Đột nhiên một tiếng nói vang lên từ phía ngoài cửa chính, khiến cho người nghe thấy phải run bần bật.
"Tốt lắm...rất có khí chất...không hổ danh là Diệp Nhất Giang"
"Ngụy Hồng...là mày" Diệp Nhất Giang nhận ra được kẻ vừa bước vào và hiện đang đứng trước mặt ông là ai.
"Bất ngờ không?" Ngụy Hồng dửng dưng nhếch mép cười một cách ma mị
"Thằng khốn, chỉ vì tao không chấp nhận giúp mày tiêu thụ lô hàng ma túy mà hôm nay mày tìm đến đây thảm sát cả nhà tao. Nếu như tao chết, mày nghĩ hai giới hắc bạch đạo sẽ không vì lợi ích riêng mà tìm đến mày sao?" Diệp Nhất Giang nổi giận mắng nhiếc kẻ tàn nhẫn vô lương tâm.
Hắn ta không khác gì một con quỷ đội lớp người
Ngụy Hồng mang theo một ngữ khí châm biếm, với về ngoài lạnh lùng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, sát khí tỏa ra từ người hắn ầm ầm như giông tố, giọng điệu lại vô cùng ngông cuồng và độc đoán
"Hôm nay...tôi thiết nghĩ Diệp Nhất Giang ông cũng nên nhìn bầu trời này lần cuối và tạm biệt nó đi"
Vừa dứt lời, hắn nổ liền hai hồi súng, người đàn ông và người đàn bà ấy đồng loạt ngã xuống đất. Không khí đầy mùi máu tanh
Hai đứa bé nấp trong góc kín trợn to mắt hoảng hốt, chúng theo quán tính lại đồng thanh gọi lớn, ngữ khí mang theo vẻ kinh hãi cùng đau lòng tột độ
"Ba...mẹ" Tiếng gọi vừa dứt, hai đứa bé đồng loạt lau ra ngoài như mũi tên
Người đàn ông tàn nhẫn nghe thấy tiếng gọi khi vừa định quay lưng đi liền dừng chân, hắn quay lại nhìn ra phía sau, bất giác khóe môi cong nhẹ đầy nham hiểm.
Tiểu Viễn liền nhào đến bên xác của ba mẹ khóc gầm lên. Liên tục gọi ba mẹ mình, nước mắt giàn giụa hai bên má.
Đứa bé gái thì hoàn toàn ngược lại, đôi mắt của con bé có chút thất thần nhìn xác của ba mẹ mình nằm dưới đất lạnh, sắc mặt từ kinh sợ lại dần dần chuyển sang lạnh nhạt hẳn. Tiểu Diệp đưa tay tự lau đi mấy dòng nước mắt chảy ròng ròng trên má của mình.
Tiểu Diệp đảo mắt nhìn sang người đàn ông tàn ác, cao lớn đứng kênh kiệu trước mặt mình, trong mắt bé gái lóe lên một tia lửa, sự oán giận toát lên từ đôi mắt tưởng chừng như ngây thơ đơn điệu ấy.
Từ lúc vừa lau ra ngoài, cô bé đã lạnh lùng tiến đến bên xác ba mình, nhặt khẩu súng nằm bên cạnh ông.
Tiểu Diệp run rẩy chĩa thẳng khẩu súng vào người đàn ông đã hại gia đình mình, con bé không hé răng nói một lời. Đôi mắt lại chằm chằm dán chặt vào người đàn ông đứng sừng sững như ngọn núi trước mặt mình.
Đôi mắt của đứa bé ấy lại bất giác khiến Ngụy Hồng có một cảm giác kích động.
Người đàn ông nhìn chăm chú hành động của Tiểu Diệp, có thật đây là một đứa bé chỉ mới năm tuổi không. Những tên thuộc hạ thấy động thái của đứa bé có chút khác thường, tất cả lập tức nâng khẩu súng trên tay cảnh giác nhắm thẳng vào Tiểu Diệp
Ngụy Hồng giơ tay ra hiệu dừng hành động, những tên thuộc hạ nhìn nhau rồi mới từ từ hạ nòng súng xuống.
Ngụy Hồng bước lại gần bé gái, hắn khụy một chân xuống đất, ngắm nhìn đứa bé gái xinh xắn kiều diễm trước mặt mình
"Cháu bé thật to gan, không sợ chết à"
Đứa bé gái vẫn giữ khư khư tư thế chĩa họng súng vào người đàn ông, gương mặt lúc này của Tiểu Diệp toát lên vẻ giận dữ không thể nào có được ở một bé gái năm tuổi, nhưng hắn ta có thể nhìn ra nỗi sợ hãi vẫn biểu hiện trên gương mặt trẻ con.
Ngụy Hồng nhếch mép cười nham hiểm, nụ cười này thật khiến người khác lạnh sống lưng "Cháu không dám nổ súng thì đừng cầm súng mà dọa người, đó không phải đồ chơi"
Nói dứt câu, Ngụy Hồng lãnh đạm đứng lên, gương mặt hắn lộ ý giễu cợt vì hành động giả vờ ngông cuồng của một đứa bé
Đoàng...
Tiếng súng vang lên ngay lập tức sau khi hắn vừa đứng dậy.
Viên đạn bay vụt đâm thẳng vào cánh tay trái của người đàn ông.
Ngụy Hồng đau đớn liền đưa tay giữ chặt vết thương ở tay mình. Trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Tại sao con bé biết dùng súng?
Một tên trong đám thuộc hạ nhắm vào Tiểu Diệp lập tức nổ súng, Tiểu Diệp cảm thấy đau đớn rồi đuối sức mà ngã nhào xuống đất, máu bắt đầu lan ra khắp lưng
Tiểu Viễn lúc này mới hoàn hồn, thằng bé hoảng sợ nhào đến ôm lấy em gái của mình, toàn thân nó đầy máu, run rẩy hét lên
"Tiểu Diệp...Tiểu Diệp"
Ngụy Hồng cau mày, nhíu mắt nhìn kẻ đã bắn gục đứa bé gái.
"Ta không ra lệnh sao ngươi dám nổ súng"
Hắn mang theo tức giận tự tay mình bắn chết tên thuộc hạ làm càng đó ngay tức khắc.
Hắn bước đến đỡ lấy Tiểu Diệp từ trong vòng tay của Tiểu Viễn, vác cô bé lên vai mình nhẹ nhàng rồi nhanh chóng đi ra khỏi đó, Tiểu Viễn chạy theo hét lên "Trả em gái tôi lại đây, tên khốn kiếp"
Tiểu Viễn bị một tên thuộc hạ khác giữ tay lại làm cậu không có cách nào để đuổi theo. Tên thuộc hạ cất giọng hỏi lớn
"Lão Đại, thằng nhóc này giải quyết thế nào?"
Ngụy Hồng bước chậm một nhịp nhưng không hề quay đầu nhìn lại, hắn cất giọng lạnh lùng ra lệnh cho tên thuộc hạ của mình
"Chỉ biết khóc lóc thì giữ lại trên đời này làm gì? Giúp nó đoàn tụ với ba mẹ nó đi"
Không đợi thêm một giây phút nào nữa, tiếng súng lập tức nổ vang ngay sau đó
Trong tiềm thức tỉnh táo còn sót lại cuối cùng mà Tiểu Diệp nhìn thấy chính là hình ảnh người anh trai bị viên đạn ghim thẳng vào đầu, vết máu loang lổ ứa ra ngoài rồi anh ấy dần ngã quỵ xuống đất. Đôi mắt của anh trai nhắm nghiền, toàn thân đau đớn bất động.
Bị vác trên vai gã đàn ông, Tiểu Diệp hoàn toàn mất đi cảm giác, cô bé ngất lịm rồi dần dần chìm vào vô thức.
Bên cạnh những ông trùm hắc đạo luôn có một tên cận vệ biết y thuật, hắn ta cũng không ngoại lệ, vừa lên xe, hắn lập tức gọi một người với danh xưng Huyết Phong chạy đến chữa trị vết thương của Tiểu Diệp
"Cứu sống con bé cho tôi"
"Dạ" Người cận vệ tên Huyết Phong phục tùng mệnh lệnh, anh ta cũng không hề hỏi lý do vì sao lại cứu một đứa bé xa lạ.
Phục tùng mệnh lệnh chính là quy tắc sống sót duy nhất mà bất kỳ ai cũng phải tuân theo
Ngụy Hồng lại ra lệnh cho thuộc hạ mình lần lượt rút về, rời khỏi Diệp gia
....
Ba ngày sau, Tiểu Diệp mới dần hồi phục, cô bé mở mắt ra nhìn quanh, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
"Tỉnh rồi à?" Một tiếng nói phát ra làm Tiểu Diệp giật mình liếc mắt nhìn về hướng đó. Vẫn là người đàn ông đó, bên cạnh hắn ta còn có một người lạ mặt khác đang cầm trên tay một quyển sổ ghi chép gì đó
Ngụy Hồng lãnh đạm cong môi cười, hắn bước đến gần nhìn đứa bé rồi quay lại hỏi người đàn ông lạ mặt mà Tiểu Diệp không biết là ai
"Kiểm tra lại lần nữa chưa? Đã an toàn?"
Huyết Phong gật đầu "Đã kiểm tra kỹ càng, bất tỉnh quá lâu là do mất máu nhiều, thuộc hạ đã liên tục tiếp máu cho nó, chắc chắn không có gì đáng ngại. Bây giờ tỉnh lại đồng nghĩa với việc có thể sống"
Ngụy Hồng ngồi xuống cạnh Tiểu Diệp trầm ngâm nhìn bé "Ta đã cứu sống mạng cháu, từ giờ mạng của cháu thuộc về ta"
Gã hài lòng đứng lên chấp tay sau lưng rồi ra lệnh cho Huyết Phong " Ngươi chăm sóc nó đi. Ngày mai có thể bắt đầu không?"
Ý của Ngụy Hồng hơi khó hiểu nhưng thuộc hạ thân cận như Huyết Phong lý nào lại không đoán ra ý tứ của hắn ta, suy nghĩ một lúc Huyết Phong mới thận trọng đáp
"Nếu là bài tập loại trừ thì không có vấn đề, nhưng nếu nó vô dụng thì ngày mai có thể chết, không cần chúng ta phiền phức ra tay"
"Chưa chắc đâu, ngươi cứ đợi mà xem" Ngụy Hồng cười ngạo nghễ như vừa xem một câu chuyện hài, hắn ta sải chân bước thẳng ra bên ngoài.
Tiểu Diệp còn quá bé, không hiểu ý tứ của hai người này đang nói gì, bé chỉ biết ngồi đó im lặng quan sát, mắt không hề rời khỏi người đàn ông đã sát hại ba, mẹ, anh trai mình và tất cả các mạng người trên, dưới Diệp gia
Khi nhớ đến cảnh tượng hôm ấy, sắc mặt Tiểu Diệp đột nhiên thay đổi mạnh, hai bàn tay bé nhỏ nắm lại thành nắm đấm run run.
Đây chính là ý niệm hạ quyết tâm.
....
Sáng hôm sau, khi bình minh còn chưa ló dạng. Huyết Phong nhanh chóng đến phòng, nơi mà Tiểu Diệp nghỉ ngơi để đánh thức cô, giúp cô thay một bộ quần áo khác. Hắn nắm cổ áo Tiểu Diệp xách bé lên rồi đưa đến một gian sảnh lớn.
Nơi đây rộng lớn đến mức kinh người, Tiểu Diệp bị Huyết Phong vứt xuống nền đất, bé ngước mặt lên nhìn xung quanh.
Có rất nhiều đứa bé khác, trên người cũng mặc bộ trang phục giống hệt Tiểu Diệp, bé đứng bất động nhìn xung quanh, tỉ mỉ quan sát.
Người đàn ông hôm qua xuất hiện liền thu hút sự chú ý của Tiểu Diệp, cô bé thu tầm mắt lại ngự trên người hắn
Ngụy Hồng đảo mắt nhìn quanh một lượt, có khoảng hơn vài chục đứa bé độ tuổi từ bảy đến mười tuổi, chỉ có Tiểu Diệp là nhỏ tuổi nhất ở đây, tất cả đều bị bỏ đói hai ngày nay, vài em bé khác vừa khóc vừa gào lên vì hoảng sợ.
Ngụy Hồng nhìn quanh rồi dừng mắt lại tại vị trí Tiểu Diệp đang đứng, hắn nhìn thẳng vào mắt cô bé và nở một nụ cười kỳ lạ.
Một vài đứa bé khá lớn hơn nên bọn chúng có vẻ hiểu chuyện, chính vì thế mà hoảng sợ tháo chạy, đám nhóc cứ nhắm vào đường lớn mà cắm đầu chạy ra ngoài, không ngờ bên tai lại vang lên tiếng súng đùng đùng đinh tai điếc óc, vài đứa bé trên người đầy máu ngã lăn xuống đất.
Những đứa bé còn lại càng kinh sợ hơn, bọn chúng khóc toáng lên ầm ĩ cả một góc.
Không đợi bao lâu, Ngụy Hồng ra hiệu cho thuộc hạ nhanh chóng hành động.
Hôm nay, hắn ta tổ chức một cuộc xét duyệt tuyển sát thủ, những đứa bé vượt qua sẽ trở thành công cụ giết người của hắn sau này.
Tiểu Diệp lại bị Huyết Phong xách cổ áo mang đi, những đứa bé khác cũng giống như Tiểu Diệp. Cô bé bị Huyết Phong vứt vào một căn phòng, bên trong căn phòng là ba đứa bé khác, một bé gái và hai bé trai. Trên nền đất là hai khẩu súng gây mê được đặt sẵn từ trước
Trong căn phòng đặt một chiếc loa, giọng nói từ loa vang lên ồ ồ
"Chỉ có hai trong bốn người được ăn cơm, ai muốn ăn thì bắn chết những kẻ khác đi, sẽ có cơm để ăn trưa nay"
Hai bé trai nhanh chóng chạy đến nơi đặt khẩu súng, hai đứa bé ấy giật lấy hai khẩu súng liên tục bắn nhau loạn xạ, Tiểu Diệp nấp vào quan sát một lúc, rõ ràng là đứa bé trai kia rất hung hăng, vì quá đói nên bọn chúng rất muốn ăn cơm.
Tiểu Diệp vừa kịp phát hiện ánh mắt của đứa bé trai liếc nhìn sang mình, cô bé lập tức đứng lên chạy, bé trai kia cũng liên tục nhắm Tiểu Diệp mà bắn loạn xạ
Súng này chỉ có khả năng gây mê, khiến đối thủ ngất đi chứ không lấy mạng đối phương. Tiểu Diệp hiểu được công dụng của súng, bé liền chạy quanh phòng, hai đứa bé trai liên tục bắn những viên đạn gây mê không ngừng.
Đứa bé gái còn lại cũng nhanh nhẹn lắm, bám sát Tiểu Diệp để không bị bắn trúng.
Hai đứa bé trai cầm khẩu súng bắn mãi vẫn không trúng, bọn chúng gần như mất kiên nhẫn, một thằng nhóc đề xuất ra một ý kiến
"Cậu muốn ăn cơm thì giúp mình hạ hai đứa nó, chúng nó là con gái nên rất yếu"
"Được. Vậy để mình đuổi theo con nhỏ kẹp nơ hồng" Đứa bé trai còn lại nghe xong lại rất tán thành. Thế là hai đứa nó thỏa thuận bắt nạt hai bé gái ở cùng
Bé gái kẹp nơ hồng chính là Tiểu Diệp, chiếc kẹp của mẹ cô tặng lúc bà còn sống
Tiểu Diệp nghe thấy kế hoạch của hai thằng nhóc kia, cô nói một giọng vừa đủ để cô bé còn lại nghe thấy
"Bạn muốn ăn cơm thì tiếp tục chạy về phía này, đừng thay đổi tốc độ"
Đứa bé gái kia gật đầu đồng ý nghe theo, Tiểu Diệp nhanh chóng xoay người đổi chiều chạy về hướng ngược lại. Hai bé gái chạy vòng tròn quanh hai đứa bé trai, chạy đúng một vòng, hai đứa bé trai chỉ mãi lo nhấm bắn đối phương mà không để ý vị trí đứng của bản thân, hai bé trai ấy lại đứng đối diện nhau rồi vô tình bắn trúng nhau, hai viên đạn gây mê lập tức phát huy tác dụng làm chúng nó ngã xuống đất ngất lịm tại chỗ
Bên ngoài quan sát camera, Ngụy Hồng vỗ tay tán thưởng, vẻ mặt hài lòng hơn bao giờ hết
"Hahaha...Giỏi lắm...giỏi lắm"
Huyết Phong đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thưởng, hắn bật cười vì chưa bao giờ thấy lão đại của hắn vui đến như vậy
"Không dùng vũ khí vẫn có thể hạ gục đối thủ. Lão đại, người nhặt nó về từ đâu thế, đứa bé này tư chất không tệ"
Ngụy Hồng không trực tiếp đi thẳng vào câu trả lời nhưng lại nghiễm nhiên ra lệnh cho Huyết Phong
"Cho chúng ăn đi, nhốt bọn chúng lại, ngày mai lại tiếp tục"
Nói rồi Ngụy Hồng đứng dậy rời đi, Huyết Phong cuối đầu đồng thời nhận lệnh
"Dạ, lão đại".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...