Vũ Khí Hình Người

Edit: Ry

Bà vừa dứt lời, đám sinh viên ở dưới không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất an.

"Các bạn thuộc top 100 sau khi kết thúc buổi học hôm nay hãy tới phòng làm việc của tôi. Lớp tiếp tục tự học." Chủ nhiệm Nghiêm lạnh nhạt bổ sung rồi rời khỏi lớp.

Bởi vì thi giữa kỳ đã kết thúc, trong lớp lại không có giáo viên trông coi, đám học sinh cũng không ngoan ngoãn đọc sách ôn tập, chủ yếu là bàn tán về những gì chủ nhiệm Nghiêm vừa nói.

Nhưng sự chú ý của họ nhanh chóng bị vấn đề khác thu hút, vẫn là một bài đăng đang hot trên diễn đàn trường, vừa đăng đã lên top tìm kiếm. Nguyên Dục Tuyết nghe được người xung quanh bắt đầu xì xào, có người còn thúc giục: "Mau lên diễn đàn xem đi, không lát nữa bị xóa bây giờ."

Nguyên Dục Tuyết không đi xem bài đăng hot họ nhắc đến, nhưng cũng từ những lời bàn tán mà chắp vá được mạch sự kiện.

Nghe đồn có một sinh viên một mình tới trạm y tế, trở lại bị quỷ ám, giết chết ba người bạn cùng phòng của mình.

Tình huống này chưa từng xuất hiện, trước đây bị quỷ ám thì nhiều nhất là thay đổi tính tình, tham đồ sống máu tươi, lôi thôi không chịu nổi, rồi một ngày bỗng chạy ra khỏi phòng kí túc, li kì mất tích.

Nhưng cậu sinh viên bị quỷ ám này không chỉ giết chết bạn cùng phòng, sau đó còn đi tấn công các học sinh khác, tính uy hiếp vô cùng lớn. Cũng may mấy người ở phòng bên cạnh phản ứng nhanh, kịp khóa cửa nên chỉ bị thương nhẹ, không nguy hiểm.

Cậu sinh viên bị quỷ ám đó đã bị quản lí kí túc xá đuổi đi, có người đăng ảnh chụp phòng người bị hại lên ---

Máu be bét đầy đất, thi thể được xử lí đơn giản rồi mang đi, nhưng vẫn sót lại một ít tay chân đứt lìa.

Còn có ảnh tên sinh viên kia bị trói lại bởi một sợi xích màu bạc kì lạ, bị đẩy ra khỏi kí túc xá.

Từ bức ảnh có thể thấy được sống lưng cong một cách kì dị, đi đứng lảo đảo như thú vật, máu dính nửa người. Những tấm ảnh này được chụp liên tiếp, có cái chụp được đúng lúc cậu ta nhìn về phía ống kính, có thể thấy ngũ quan vẫn bình thường, nhưng cặp mắt đỏ lên, bên trong rỉ ra lít nhít tơ máu màu đen. Còn có vết máu bên môi, thậm chí cậu ta còn thè lưỡi liếm rồi toét miệng trông như nở nụ cười.

"A---"


Nữ sinh ngồi trước Nguyên Dục Tuyết lướt tới bài đăng này nhìn thấy ảnh, như thể bị cậu sinh viên kia xuyên qua ống kính, xuyên qua màn hình điện thoại, nhìn đăm đăm, không khỏi hét lên một tiếng, điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống đất.

Di động của cô vừa hay trượt tới dưới chân Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết không nói gì, cúi người nhặt điện thoại lên trả lại cho nữ sinh. Trong vài giây tiếp xúc, cậu bỗng cảm nhận được thứ gì đó rất lạ truyền tới thông qua điện thoại, đầu ngón tay thấy lành lạnh.

"Cảm, cảm ơn." Nữ sinh nói cảm ơn Nguyên Dục Tuyết, mặt còn hơi đỏ.

Nguyên Dục Tuyết còn đang nghĩ về cảm giác vừa rồi, không đáp lời.

Cô bạn bên cạnh thấy vậy lại gần trêu chọc: "Nhìn thấy gì đấy, mấy bài như này mà bà cũng sợ á?"

Nữ sinh nói: "Nhưng trông sợ thật mà, bà không thấy cái ảnh tên kia nhìn vào ống kính, biểu cảm có hơi... Đáng sợ sao?"

"Cũng bình thường mà, kệ đi, còn không đáng sợ bằng cái bài gì về đám khốn nạn bị trả thù đó." Bạn cô lại đi trò chuyện với những người khác: "Này cưng ơi, xem bài này chưa?"

"Bài nào? Gần đây nhiều bài hot quá, tôi xem không hết."

"Để tôi gửi link cho ---"

"Tốt nhất đừng." Khi các cô còn đang nhiệt tình trò chuyện, một giọng nói lạnh nhạt bỗng truyền tới từ đằng sau, giống tuyết mùa đông tan chảy nhỏ giọt vào tim, khiến tư duy trống rỗng.

Nguyên Dục Tuyết nói: "Tốt nhất đừng xem mấy bài viết đó nữa."

Có lẽ là do giọng Nguyên Dục Tuyết rất êm tai, còn là thánh học trong lớp, rất được các bạn nữ quý mến. Nữ sinh bị bất ngờ khuyên như vậy cũng không giận, chỉ hơi ngạc nhiên, nhìn xuống tay mình, chợt có chút bối rối.

Trước kia cô nhát gan lắm mà? Tại sao đọc mấy bài viết này lại không thấy khó chịu hay sợ hãi, thậm chí không hiểu sao còn muốn chia sẻ cho những người khác, để tất cả đều đọc được.


Hình như có gì đó không đúng...

Cơ thể cô gái vô thức cứng lại, giọng nói cũng có vẻ căng thẳng: "Tôi biết rồi... Cảm ơn."

Thật ra cũng không có tác dụng gì, vì dù bọn họ không thảo luận về mấy bài đăng đó thì hoàn cảnh xung quanh cũng không thay đổi. Tất cả học sinh đều nói toàn chuyện máu me, không hề biết trên mặt là vẻ vô tâm mang theo chút cuồng nhiệt, mở miệng ngậm miệng đều không thoát khỏi những chuyện đó.

"Mày xem hết bài đăng trên diễn đàn chưa?"

"Tao có ảnh chụp trực tiếp cái phòng ngủ đó sau khi xảy ra chuyện này --- Thi thể còn chưa được xử lí luôn, trông kích thích hơn nhiều."

"Tôi gửi ảnh chụp đoạn chat lên WeChat nhé, nghe nói cậu sinh viên kia bị bệnh, nhờ bạn cùng phòng đưa tới trạm y tế, nhưng không đứa nào chịu đi, giờ thấy chết chưa."

Nữ sinh nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói bọn họ: "Đừng nói nữa, các cậu không thấy kinh khủng à? Những học sinh đã chết kia cũng rất đáng thương, không nên bàn tán về người ta như vậy."

"Kinh khủng cái gì?" Nam sinh bị ngắt lời còn có vẻ khó hiểu: "Bọn nó vi phạm nội quy trường thì mới chết chứ, bọn mình không làm gì sai thì sao phải sợ? Vả lại tôi chả thấy bọn nó có gì đáng thương hết, tự tìm đường chết thôi."

Lòng cảm thông và sự kính sợ với những sự việc chưa rõ nguyên do của con người vào lúc này dường như bị đè xuống tận đáy.

Nguyên Dục Tuyết nghe được đối thoại của bọn họ, hàng mi khẽ rung, cánh môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Chỉ cần không làm trái với nội quy thì sẽ không phải chết.

... Nhưng nếu nội quy trường mất hiệu lực thì sao? Nguyên Dục Tuyết ngẩn người nghĩ.

Tăng Bạch và Đường Viễn cũng rất chú ý tới thái độ kì lạ của NPC với các sự kiện ma quỷ, nhưng lại không để ở trong lòng.


Hay nói ra có chút lạnh lòng. Họ là người chơi, sống chết của đám NPC này không liên quan gì tới họ, mục tiêu cuối cùng của họ là rời khỏi phó bản này. Ngoài một nhân vật tương đối đặc thù, dù có chết thêm nhiều người nữa thì cảm xúc của họ cũng sẽ không dao động.

Tăng Bạch vụng trộm mở giao diện nhiệm vụ của mình xem thử.

Nhiệm vụ chính "vượt qua kì thi giữa kì", tiêu chuẩn có là "qua môn" hay "xuất sắc" thì họ cũng đã hoàn thành. Nhưng họ chưa được báo rời khỏi phó bản --- Chẳng lẽ phải đợi thời lượng phó bản kết thúc thì mới được tự động rời đi?

Khi Tăng Bạch nhìn tới dòng chữ "sống sót cho tới khi phó bản kết thúc", mí mắt khẽ giật, anh ta cảm thấy họ còn phải trải qua một sự kiện quan trọng thì mới tính là thành công sống sót.

Trước thời điểm đó, không thể lơ là.

Tăng Bạch đóng giao diện nhiệm vụ, đúng lúc nhìn sang Nguyên Dục Tuyết, không khỏi thở dài, tâm tình có chút phiền muộn.

Mặc dù Nguyên Dục Tuyết chỉ là NPC, nhưng có thể nói cậu ấy là NPC đặc biệt nhất trong vô vàn phó bản mà anh ta từng tham gia. Hơn nữa còn từng giúp anh và Đường Viễn, so với đám người chơi cùng phe thì Tăng Bạch yên tâm tin tưởng cậu hơn nhiều.

Sắp đến lúc rời khỏi phó bản, Tăng Bạch lại có chút lưu luyến.

Loại cảm xúc sa sút này khiến anh ta mất hồn mất vía cho tới giờ cơm trưa, còn không kiềm được nói với Đường Viễn: "Phó bản này sắp kết thúc rồi, ông có thấy không nỡ xa Nguyên Dục Tuyết không?"

Đường Viễn: "..."

"Hầy, biết rồi, biết là ông không có rồi." Tăng Bạch mệt mỏi nói: "Tôi biết ông là người lí trí, sẽ không có loại mâu thuẫn này. Tôi cũng biết có cảm tình với một NPC là chuyện hết sức ngu ngốc, ông cũng đừng có cười tôi, nhân chi thường tình mà, sống với nhau nhiều ngày như vậy. Nhưng mà ông yên tâm đi, tôi vẫn nghĩ thoáng lắm, sẽ không kích động đâu."

Đường Viễn: "..."

Tăng Bạch: "Giá mà Nguyên Dục Tuyết là người chơi nhỉ, tuy làm người chơi thì ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng biết đâu có cơ hội gặp nhau trong phó bản khác thì sao."

Đường Viễn không nhịn được nữa nói: "Ông ngậm mồm vào đi."

...


Mặc dù tâm tình của Tăng Bạch rất phiền muộn, nhưng anh ta không thể hiện ra trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Buổi chiều vừa học xong, Tăng Bạch đã chạy tới chỗ Nguyên Dục Tuyết cùng nhau lên văn phòng của chủ nhiệm Nghiêm.

Kể cũng khéo, phòng kí túc của họ như phòng của sinh viên xuất sắc vậy, bốn người chiếm bốn vị trí đầu của lớp. Tăng Bạch thậm chí còn chợt nghĩ, hồi đầu tới lấy giấy ghi nội quy hình như cũng là đội hình này. Chỉ là giờ thiếu một Đặng Xu Xu, thêm một Giới Chu Diễn.

Khi đó anh ta vẫn còn muốn thăm dò Nguyên Dục Tuyết, vô cùng cảnh giác. Chưa từng nghĩ rằng đến lúc sắp rời khỏi phó bản, mình không chỉ không có thù với người ta mà còn có chút thất vọng mất mát.

Lúc đi tới văn phòng giáo viên, cả nhóm còn gặp phải vài sinh viên các ban khác, chia ra đi vào các phòng, xem ra "học sinh giỏi" đều bị gọi lên gặp mặt.

Cô Nghiêm ngồi trong phòng làm việc, vẫn là bộ đồng phục màu xanh ngọc rộng thùng thình, người gầy trơ xương, quầng thâm dưới hốc mắt càng thêm rõ rệt, trông bà có vẻ ốm yếu.

Khi Tăng Bạch lớn tiếng báo cáo, bà liếc sang, dường như là đếm số lượng rồi mới nói: "Vào đi."

Chồng giấy ghi nội quy trước đó luôn được đặt trên bàn làm việc không biết đã chuyển đi đâu --- Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng quan sát căn phòng, thấy được xấp giấy ghi nội quy được tùy ý nhét vào trong ngăn tủ ở một góc phòng.

Lần trước tới đây, mặc dù cô Nghiêm không có hành động gì đặc biệt, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhìn ra được bà rất trân trọng nó.

Giờ lại ném sang một bên.

Cô Nghiêm lấy từ trong ngăn kéo ra một chồng thư mời màu vàng, lật từng tờ lên, đóng dấu rồi đưa cho bọn họ.

Cổ tay bà quá gầy, động tác đóng dấu cũng có vẻ thật cố sức, như thể sẽ khiến cái cổ tay đó gãy lìa. Đám người nhìn động tác chật vật của bà, luôn có cảm giác cô Nghiêm đang tiêu hao một lượng lớn tâm tư công sức, cả đám vô thức ngừng thở, không dám phát ra một tiếng động.

"Đúng 9 giờ sáng Chủ Nhật tuần này, tới hội trường lớn ở tầng hầm tòa tổng hợp A2 nghe tọa đàm. Nhớ đấy, ai cũng phải đi, không được tới trễ."

Bọn họ cầm lấy lá thư màu vàng, Tăng Bạch nghiền ngẫm giở lên xem, tươi cười thử pha trò với cô Nghiêm: "Cái này là phần thưởng cho top 100 toàn trường ạ? Chỉ có thế thôi à cô, chẳng lẽ là tọa đàm đặc biệt của giáo sư nào sao?"

Cô Nghiêm im lặng.

Qua rất lâu, bà mới nhẹ nhàng đắng chát nói: "... Đây đã là phần thưởng tốt nhất."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui