Vũ Khí Hình Người

Edit: Ry

Tiếng trang giấy lật qua lật lại trong phòng học tĩnh lặng vô cùng rõ ràng, đề thi và giấy thi được truyền từ trên xuống, mỗi người cầm một phần, chỉ chừng khoảng mấy phút đã phân phát hết cho toàn bộ học sinh.

Trong phòng học, một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, có tiếng hít thở dè dặt và tiếng sột soạt lật trang khẽ khàng, thậm chí ngay cả hai loại tạp âm này cũng vô cùng nhỏ bé. Dưới sức ép của quy định cực đoan khắc nghiệt, gần như mọi người đều cố gắng nhẹ nhàng hết sức có thể.

Hai vị giám thị trông vô cùng u ám nghiêm khắc đang dùng cặp mắt ưng quan sát phòng thi. Bọn họ rất có trách nhiệm, không ngừng đi từ trước tới sau, ánh mắt nặng nề lặng lẽ rơi trên từng người, tạo thành áp lực vô hình cho đám học sinh.

Rõ ràng chỉ là thi giữa kì thôi, thế mà họ lại cảm thấy nguy hiểm và áp lực kì lạ.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt. Thật ra cậu chưa từng tham gia cuộc thi nào của con người. Sau khi hoàn tất thu thập thông tin liên quan trong kho dữ liệu, mô phỏng một lần quá trình, Nguyên Dục Tuyết cũng rất nghiêm túc dựa theo quy trình đã vạch ra viết tên mình lên giấy trả lời, số báo danh, rồi bắt đầu đọc một lượt đề thi.

Lúc này, một nam sinh ngồi cạnh Nguyên Dục Tuyết bỗng giơ tay.

Hắn hẳn là có chuyện rất quan trọng cần nói, nín nhịn tới nỗi mặt đỏ bừng. Nhưng hai vị giám thị lại chỉ nhìn lướt qua hắn, như thể không thấy cánh tay đang giơ lên, lạnh lùng tiếp tục đi tuần tra.

Cuối cùng sau vài lần bị ngó lơ, nam sinh quyết định mở miệng lí nhí nói: "Thầy ơi, đề của em trống không, có phải bị in nhầm không ---"

Thật ra ban đầu cầm đề, hắn có thấy chữ trên đề, không biết sao vừa quay đi điền tên trên giấy trả lời, quay lại đã thấy đề thi biến thành giấy trắng, các trang chỉ rải rác một vài câu hỏi, rõ ràng là in sai. Hắn không thể dùng đề như vậy tiếp tục thi, thế nên mới đưa ra câu hỏi.

Giọng nam sinh vang lên trong phòng thi có vẻ thật đột ngột, giám thị vốn không nhìn bỗng sắc bén quay sang, như thú dữ bắt được con mồi. Một vị giám thị khác bước nhanh tới, giật lấy đề thi của nam sinh.

Mặc dù nam sinh bị ánh mắt và hành vi của họ làm cho giật nảy, hơi rụt người lại. Nhưng thấy giám thị thu hồi đề thi của mình thì còn tưởng là muốn giúp hắn giải quyết vấn đề, đổi một tờ đề mới, thế nên cũng không sợ. Ai ngờ giám thị đứng trước mặt hắn, cặp mắt lạnh lẽo hơi đi xuống, dùng thái độ bề trên miệt thị nhìn nam sinh, như thẩm phán với phạm nhân. Y nói với chất giọng không cảm xúc: "Thí sinh Trần Minh số 273 ngang nhiên coi thường quy định thi, trái với kỷ luật trường thi. Bài thi đã được thu hồi, tư cách thi bị hủy, mời em lập tức rời khỏi phòng thi."

Trần Minh trợn mắt há mồm.


Hắn đương nhiên không hiểu chuyện gì, bắt đầu tranh luận: "Em chỉ muốn đổi một tờ đề khác thôi. Các thầy phát cho em đề in lỗi, chẳng lẽ không cho em đổi?"

"Thí sinh số 273, mời em lập tức rời khỏi phòng thi. Nếu không chúng tôi sẽ báo cho nhân viên tuần tra đưa em ra ngoài." Giám thị cao ngạo không hề có dấu hiệu muốn giải thích, y lạnh băng nhìn Trần Minh. Thậm chí một vị giám thị khác đã bắt đầu bấm máy nhắn tin, hiển nhiên đang báo cho ai đó. Đến lúc đó bị cưỡng chế lôi ra ngoài sẽ còn mất mặt hơn là tự mình bước ra.

Trần Minh bị giọng điệu của họ dọa sợ, nhưng trên tất cả là ấm ức và phẫn nộ. Hắn giơ tay giám thị làm lơ thì thôi, chỉ yêu cầu đổi đề thi bị in sai mà cũng tính là vi phạm quy định phòng thi, cái quy định kiểu gì vậy chứ --- Dưới cơn phẫn nộ, Trần Minh cũng dứt khoát không thi nữa, thu dọn đồ dùng rời khỏi phòng thi.

Các thí sinh khác tuy nói là bị ảnh hưởng một chút, nhưng nghe xong ngọn nguồn cũng cảm thấy tội cho Trần Minh, thầm may mắn mình không phải người xui xẻo đó. ngôn tình sủng

Nhưng rồi có người nhanh chóng phát hiện, tuy họ không đen đủi như Trần Minh gặp phải đề thi trống, nhưng tình huống cũng không khá hơn mấy, mấy tờ đề đằng sau rõ ràng in thiếu rất nhiều.

Giơ tay giám thị không để ý, muốn phát biểu sẽ bị đuổi ra ngoài giống Trần Minh. Họ chỉ đành nuốt xuống, trước hết làm những bài mình có thể, hi vọng cũng có nhiều người bị in sai giống mình, nhà trường sẽ tập trung lại điều tra, cho họ cơ hội thi lại.

Trần Minh ra khỏi trường thi mới phát hiện thế mà có không ít người giống mình, lên tiếng vì đề in sai đã bị giám thị lấy danh nghĩa vi phạm trật tự trong phòng thi, đuổi ra ngoài. Lúc này tất cả đều đứng ngoài căm giận bất bình bàn luận với những người khác, nói giám thị của họ quá không có tình người, chuyện này nhất định phải báo cáo lên lãnh đạo nhà trường, đến lúc đó cho họ cơ hội thi lại.

Trần Minh thấy không chỉ có mình xui xẻo thì không quá lo nữa, gia nhập đám người, bắt đầu phê bình giám thị ngang ngược vô lí.

...

Cùng lúc đó trong phòng thi, có vài sinh viên bị ảnh hưởng bởi sự kiện vừa rồi, không khỏi mất tập trung.

Nguyên Dục Tuyết lại rất chăm chú, đã bắt đầu làm sang trang thứ hai của đề thi.

Phạm vi của kì thi này nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả thì đó chính là thi rất tạp.


Ngay cả một người máy có kho dữ liệu khổng lồ như Nguyên Dục Tuyết cũng cảm nhận được sự tạp nham này.

Nửa bộ phận trước là trọng điểm trong chương trình học từ đầu kì đến giờ, nửa sau lại là câu hỏi liên quan tới "nội quy trường".

Viết lại nội dung cơ bản của 11 nội quy đã được ban hành trong trường, tình huống áp dụng 11 nội quy đó, suy đoán nguyên nhân chúng được ban hành (vừa hay Nguyên Dục Tuyết biết gần hết), tại sao nội quy thứ 11 lại rơi vào trạng thái chỉnh sửa không ổn định có nguy cơ bị loại bỏ, nếu như bạn muốn bổ sung nội quy trong trường, bạn sẽ đặt ra nội quy như thế nào...

Trừ cái đó ra, còn có vài câu hỏi vô cùng cụ thể.

"Mời điền tên của quỷ hồn đầu tiên xuất hiện ở đại học Hòe Âm, tại sao nó trở thành quỷ?"

"Người chơi nhạc quỷ hồn trong phòng âm nhạc thưởng thức nhất là ai, nguyện vọng lớn nhất của nó là gì?"

"Sinh viên khiến quỷ hồn ở trạm y tế sợ hãi nhất là ai, mời tường thuật nguyên nhân khiến nó sợ hãi như vậy..."

Mà Nguyên Dục Tuyết phát hiện, cậu càng trả lời thì câu hỏi càng nhiều. Dù tốc độ viết của Nguyên Dục Tuyết tương đối nhanh, nhưng cuối cùng vẫn gặp phải vấn đề, cậu đã hết giấy thi ---

Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra.

Cậu không yêu cầu thêm giấy, chỉ yên tĩnh ngồi tại chỗ đợi thời gian thi kết thúc, giám thị thu lại bài.

Nếu như lúc này có sinh viên ngẩng lên quan sát thì sẽ phát hiện có rất nhiều người đang ngẩn người như Nguyên Dục Tuyết, thẫn thờ ngồi một chỗ.


Bọn họ có vẻ khó xử, mày nhíu đến nỗi có thể kẹp vừa một cái bút bi. Điểm khác biệt nhỏ bé là bọn họ vắt hết óc cũng không trả lời được những câu hỏi tai quái kia, mà Nguyên Dục Tuyết thì chỉ là hết giấy làm bài rồi...

Sau hai tiếng rưỡi, chuông báo hết giờ vang lên.

Giám thị nghiêm nghị đến gần nhóm sinh viên ở cuối, chất giọng khản đặc lạnh lẽo quẩn quanh toàn bộ phòng thi: "Mời tất cả thí sinh dừng bút, ai còn tiếp tục viết sẽ bị tính là gian lận, hủy bỏ tư cách thi!"

Thật ra họ không nói thì cũng không ai tranh thủ mấy giây cuối để viết bài. Vì thật sự đề thi này quá kì lạ, không trả lời được là không trả lời được. Người ta bảo dưới áp lực, cái gì con người cũng có thể làm được, nhưng hiển nhiên Toán học với bài kiểm tra giữa kì của Hòe Âm là ngoại lệ.

Hai vị giám thị nhanh chóng bước xuống, thu hồi từng bài thi.

Vẻ mặt họ lạnh lùng như nhau, chỉ khi nhìn thấy giấy thi của Nguyên Dục Tuyết, thấy trên đó viết kín chữ thì mới có vẻ hơi nghi hoặc, thậm chí là ngờ vực. Nhưng họ phải tiếp tục thu bài, thế nên chỉ dừng một giây ngắn ngủi rồi làm việc tiếp.

Thu xong bài thi, do yêu cầu của giám thị, tất cả mọi người phải lập tức rời khỏi phòng học, không được nán lại. Cả tòa nhà chật ních sinh viên vừa thi xong ra khỏi phòng, hành lang có thể nói là rộng rãi bỗng chật như nêm, hầu hết đều đang tìm bạn bè của mình.

Giới Chu Diễn theo sau Nguyên Dục Tuyết.

Chẳng biết tại sao, rõ ràng những chỗ khác đều nhung nhúc người, khu vực xung quanh Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết lại có một khoảng trống, như thể mọi người đều vô thức tránh né họ.

Thật ra Nguyên Dục Tuyết không mấy quen với trường hợp đông đúc như thế này, về sau cậu dứt khoát đứng vào trong góc nhường cho mọi người đi trước. Cứ thế, việc xung quanh cậu trống trải vô cùng cũng không trở nên kì quái, vì hầu hết mọi người đã chen nhau xuống lầu. Giới Chu Diễn mặt không cảm xúc đứng cạnh Nguyên Dục Tuyết, cùng cậu đợi biển người đi qua.

Các thí sinh vừa kết thúc buổi thi, không khỏi bắt đầu bàn luận đề bài, vừa hay Nguyên Dục Tuyết đứng trong góc nghe được, nghe họ không ngừng phàn nàn đề thi quá biến thái. Nhưng nói một hồi thì xảy ra vấn đề ---

Hình như đề của mỗi người khác nhau.

Cũng không phải là hoàn toàn khác biệt, hầu hết các câu hỏi vẫn giống nhau. Nhưng có vài sinh viên, trong đề của họ lại xuất hiện câu hỏi liên quan tới "nội quy trường" khiến rất nhiều người không hiểu gì.

Đám sinh viên nhìn nhau, họ không nghe tin tức gì về việc chia đề, như vậy thì chẳng phải độ khó khi chấm điểm sẽ rất cao sao.


Nguyên Dục Tuyết giương mắt, nghiêm túc lắng nghe từng người thảo luận. Nhóm sinh viên nhỏ giọng bàn tán, tin tức trộn lẫn với nhau vô cùng ồn ào đều bị Nguyên Dục Tuyết thu về, nạp vào trong kho dữ liệu để phân tích ra nguyên nhân đề thi khác nhau. Trong đó đã có thể xác định, trong đề thi của mỗi người, điểm khác biệt lớn nhất chính là phần câu hỏi về "nội quy trường".

"Giới Chu Diễn." Nguyên Dục Tuyết bỗng quay sang hỏi: "Đề của cậu có câu hỏi về nội quy trường không?"

Giới Chu Diễn hơi đơ ra vài giây, trên khuôn mặt lạnh nhạt luôn không có một gợn sóng bỗng xuất hiện chút do dự: "... Có."

"Câu hỏi trong đề của cậu là gì?"

Câu hỏi của hắn ---

Giới Chu Diễn lại im lặng.

[... Lúc vào trong rừng bạn đã làm gì? Mời kể lại chi tiết.]

Nắm tay, ôm... Còn hôn nữa.

Giới Chu Diễn hơi quay đi, sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt, chỉ là giờ phút này có vẻ mất tự nhiên: "Hỏi rất lung tung. Tôi không trả lời."

Nguyên Dục Tuyết cũng không hỏi tiếp, đúng lúc bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc. Tăng Bạch dẫn theo Đường Viễn đang chen ra khỏi đám người, thấy bọn họ thì lập tức đi tới. Anh ta có vẻ buồn bực nói với Nguyên Dục Tuyết: "Không ngờ là bài thi có câu hỏi liên quan tới chương trình học thật, may mà cậu cho tôi mượn vở nên bổ sung được kiến thức, không bị mất điểm ở mấy câu này."

"Nói mới nhớ, hình như đề thi của mỗi người khác nhau thì phải. Đề của cậu có mấy câu kì lạ..." Tăng Bạch nói chưa hết đã ngậm miệng, sau đó như có điều suy ngẫm: "Thôi, kiểu thánh học như cậu thì chắc thi cử không có vấn đề gì đâu."

Đây là thanh niên nghiêm túc trong phó bản kinh dị vẫn còn chăm chỉ học tập đó.

Nguyên Dục Tuyết: "..."



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui