Edit: Ry
"Nhìn tớ nè."
"Sao cậu không để ý tớ?"
"Cậu giận à? Bọn mình là bạn thân mà ---"
Giọng y đi từ quấn quít si mê cuối cùng biến thành ai oán phẫn nộ khó hiểu, âm cuối cũng trở nên bén nhọn, cực kì u ám.
Dân gian có truyền thuyết độc quỷ*, kể rằng lúc đêm khuya âm khí nặng nhất, nếu ở một mình thì không nên nói những chuyện ma quỷ.
*Độc ở đây là cô độc chứ không phải thuốc độc
Nếu là ngày xưa thì có thể là đọc truyện đọc sách, nhưng giờ khoa học kỹ thuật phát triển, xem video hay nghe thu âm mấy truyện kinh dị, lại còn đang ở một mình, cũng rất dễ thu hút sự tò mò của độc quỷ, gọi nó tới "xem phim" cùng.
Có khi gặp vài tình tiết dọa cho người ta phải hét lên thành tiếng, hét một hồi lại phát hiện bên cạnh có thêm một "người" đang khen hay.
Dân gian cũng lưu truyền phương pháp đối phó với độc quỷ, chỉ cần không để ý tới nó, giả vờ như không thấy nó, đợi những bộ phim kinh dị kia kết thúc, nó sẽ tự động bỏ đi.
Nguyên Dục Tuyết là người máy, mặc dù cậu có thể truy cập cơ sở dữ liệu bất cứ lúc nào, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không vô cớ lôi mấy chuyện ma dân gian này ra đọc, đương nhiên không biết truyền thuyết độc quỷ. Nhưng không hiểu sao... Có lẽ là xuất phát từ bản năng đối phó với các sự kiện ma quái, trong tình huống như hiện tại, chọn không nhìn là bình thường.
Bên trong màn chiếu khổng lồ trước mặt, bộ phim vẫn còn đang tiếp tục. Tình tiết đang dần tới cao trào, nhân vật chính liên tiếp đâm bạn mình tới chết, xong chặt xác ra ném vào lò thiêu.
Hình ảnh thể hiện mùi khói bốc ra từ lò sặc sụa, khói trắng mịt mù, đồng thời còn có tiếng nổ lách tách của dầu trơn bị đốt, bọt khí phồng lên rồi vỡ. Nhân vật chính đứng trước lò thiêu, vẻ mặt gần như là si mê.
Nguyên Dục Tuyết vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng ưỡn thẳng. Dù có đang xem loại phim kinh dị này, vẻ mặt cậu vẫn thờ ơ, bình tĩnh tựa như một bông tuyết run rẩy rơi xuống trong ngày đông, chỉ nhìn bóng dáng đó thôi đã cảm giác được một sự bình lặng.
Cậu hoàn toàn không có biểu hiện gì là bị cuốn theo bộ phim --- Hay tỏ vẻ sợ hãi buồn nôn vì cảnh phim đẫm máu, hay bị những cảnh tượng bạo lực kia kích thích khiến dopamine trong máu tăng cao. Mọi triệu chứng nên có Nguyên Dục Tuyết đều không có. Cậu vẫn thản nhiên hờ hững, như thể thứ đang chiếu trên màn hình chỉ là một bộ phim bình thường, thậm chí không đáng cho cậu phải để ý.
Nhưng con quỷ bên cạnh Nguyên Dục Tuyết lại như bị thái độ thờ ơ của cậu chọc giận.
- -- Tại sao không nhìn?
Tại sao không sợ?
Tại sao có thể nhắm mắt làm ngơ?
Nó không phải độc quỷ trong truyền thuyết dân gian mà chỉ cần bịt tai vờ như không biết là sẽ biến mất.
Trong luồng nhiệt cao tới kì quái kia, tốc độ tan rã của cơ thể nó bắt đầu tăng.
Dầu mỡ màu trắng vàng như mỡ bò bị sức nóng hòa tan biến thành trạng thái chất lỏng, lẫn trong mùi dầu có thứ mùi khác cực kì kinh tởm.
Máu thịt như miếng cao su bị bóp thành một khối, hỗn hợp nửa lỏng nửa rắn cứ thể chảy xuống đất, lan ra trên ghế sô pha, chầm chậm chảy về phía Nguyên Dục Tuyết như một con suối nhỏ --- Chỉ còn một chút nữa thôi là dính vào người cậu.
Đúng lúc đó, Nguyên Dục Tuyết đứng dậy.
Đống dầu chảy xuôi kia lập tức như con mãng xà tấn công, cắn nuốt ghế sô pha.
Dường như có thể ngửi được, có thể nghe được mùi dầu cháy và tiếng xèo xèo.
Từ khứu giác đến thị giác đều có thể khiến nỗi sợ đạt tới đỉnh cao ở thời khắc này.
Nhưng ánh mắt Nguyên Dục Tuyết không có bất cứ thay đổi nào. Cậu chỉ đứng dậy khỏi ghế sô pha, thay đổi vị trí một chút. Thậm chí mắt vẫn còn dán vào bộ phim đang ở khúc kịch liệt trên màn hình, như thể hoàn toàn không chú ý tới người bên cạnh mình đã lặng lẽ biến đổi sang một trạng thái hết sức tồi tệ.
Loại thái độ này một lần nữa chọc giận nó.
Bãi dầu trắng vàng đang chầm chậm chảy trên ghế sô pha dần hiện ra ngũ quan quen thuộc, giống như một người bị nghiền nát chỉ còn bộ da, sau đó gắn một cái mặt lên trên.
Thanh âm của nó không còn tràn ngập ai oán và phẫn nộ như trước, chỉ nhìn Nguyên Dục Tuyết, cười hì hì.
"Lộ rồi nha."
"Biết mà."
"Tôi biết mà ---"
Nó bắt đầu lặp đi lặp lại một câu, cố chấp kì quái, cuối cùng rít lên ---
"Mi bại lộ rồi, mi nhìn thấy ta!!"
Theo tiếng thét gào, vật thể dầu nhớt kia cười phá lên những tiếng dồn dập.
Rất khó dùng ngôn từ để miêu tả trạng thái hiện giờ của nó, nhưng nó đang không ngừng lan rộng ra.
Từng vũng dầu không chỉ chảy từ trên ghế xuống, còn loang ra khắp sàn nhà.
Chúng sóng sánh đặc như mật ong, từng chút từng chút chiếm lĩnh mặt đất, chầm chậm bao vây Nguyên Dục Tuyết.
Tầm mắt Nguyên Dục Tuyết vẫn khóa chặt trên màn ảnh, không hề cúi xuống nhìn đống chất lỏng kia. Vẻ mặt cậu có thể dùng điềm tĩnh để hình dung, lạnh nhạt thờ ơ, hàng mi dài khẽ rủ, che đi xúc cảm trong mắt, trông còn ngoan một cách khó hiểu.
Quỷ quái nhận định đây chỉ là một phương thức bịt tai trộm chuông làm giảm bớt sợ hãi của cậu, nên không để ý nữa.
Nó không ngừng dùng bãi dầu mỡ vàng khè bao vây lấy Nguyên Dục Tuyết, cho đến khi chỉ còn sót lại nơi cậu đang đứng, những nơi khác trên sàn nhà đã bị chất lỏng phủ kín.
Rõ ràng chỉ cần xâm nhập thêm một chút nữa là nó sẽ cắn nuốt được Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng nó như tìm được vui thú trong hành động này, cố ý đe dọa tinh thần cậu.
Tốc độ nhấn chìm của lớp dầu dần chậm lại, cuối cùng phẳng lặng trên sàn nhà. Sàn nhà lại như có sinh mạng, giống một miếng thịt bắt đầu run rẩy, lại như mặt biển chập trùng sóng cả, mùi mỡ người tanh tưởi cũng càng thêm nồng nặc.
Sàn nhà hiện ra hết khuôn mặt này tới khuôn mặt khác, tất cả chúng đều có nụ cười kì dị.
Tiếng cười ở khắp mọi nơi, truyền tới từ bốn phía, nó khúc khích nói: "Bạn tốt của tôi, tới gần đi nào, tôi muốn hòa làm một với cậu."
Nó chọn phương thức quái dị nhất, chuẩn bị nhai nuốt mỹ vị trong tầm tay, chất lỏng cũng chầm chậm chảy về phía đó.
Trong phòng im ắng quá độ.
Nó không giống một căn phòng đang diễn ra sự kiện ma quái, không giống nơi chứa một người làm nhiệm vụ xui xẻo sắp bị loại dầu mỡ không rõ nguồn gốc này cắn nuốt.
Đừng nói là la hét, một tiếng động cũng không có, thậm chí đến cả quỷ quái cũng nhận ra sự kì lạ.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có bộ phim trên màn hình vẫn đang tiếp tục chiếu.
Khi nhân vật chính ném xác bạn mình vào trong lò thiêu, gã chờ ở bên ngoài một hồi, như thằng điên đợi lửa tắt rồi đào đống tro cốt ra. Thậm chí còn không ngại tro tàn vừa cháy khiến ngón tay gã bỏng rát.
Những vật chất protein hay tóc tai đều đã bị thiêu hủy gần như sạch sẽ, chỉ còn lại một ít vụn xương đen sì hoặc mấy thứ cứng rắn như móng tay với răng.
Gã quỳ trên mặt đất nhìn chúng, bỗng khóc rống, vừa bi thương tru lên vừa rơi lệ, nhưng lại không khống chế được nở nụ cười dị hợm, tinh thần vô cùng bất thường. So với lúc gã mới bắt đầu giết người còn khủng bố hơn.
Mà nhân vật chính đào tro cốt của bạn mình ra xong lại làm một chuyện hết sức kì lạ --- Tuy hành động này đã được khái quát trong giới thiệu phim.
Tiết tấu của phim được đẩy nhanh, khả năng làm việc của nhân vật chính rất mạnh, gã vừa phát điên vừa khảm xác của bạn mình vào trong bức tường vừa sửa.
Gã kê một chiếc sô pha cạnh tường, xếp hộp phát nhạc và máy chiếu phim. Nhạc kết phim vang lên, trên màn hình là nhân vật chính khẽ mỉm cười, đặt hai tay lên tường vuốt ve: "Giờ, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau."
Hình ảnh dần tối lại, mà tiếng nhạc trúc trắc kì dị kết phim cũng chầm chậm biến mất --- Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết cuối cùng cũng rời khỏi màn hình, bình thản rơi trên sàn nhà phủ đầy dầu mỡ.
Từng khuôn mặt nổi trên đó vẫn đang nhìn cậu chòng chọc, Nguyên Dục Tuyết nhìn chúng một giây, thân hình thoắt một cái, trong tay đã xuất hiện một thanh đao dài sáng như tuyết.
Cậu dồn sức vào chân, khung xương vô cùng nhẹ nhàng linh hoạt, gần như là bay giữa không trung --- Đương nhiên là Nguyên Dục Tuyết không biết bay, chỉ là sức bật của cậu xuất sắc, cơ thể lại nhẹ và linh hoạt, nhìn qua cũng không khác bay lắm.
Lúc chất lỏng bắn tới, Nguyên Dục Tuyết giẫm lên mặt bàn chưa bị dầu bao phủ.
Một chớp mắt sau cậu đã nhìn về phía màn hình chiếu phim ở gần đó.
Nguyên Dục Tuyết hơi nâng tay, cổ tay chuyển động, cây đao sáng như tuyết được rút ra. Không phải hướng về những khuôn mặt quỷ quái đầy đất, mà là bổ thẳng tới vách tường bên kia.
Một đao rơi xuống, vách tường kia lại không sứt mẻ gì.
Đây là tình trạng rất hiếm thấy, phải biết Phá Hồng Mông không gì không phá được, huống hồ người sử dụng nó còn là Nguyên Dục Tuyết. Hiếm khi cậu ra tay mà lại không tạo thành được bất cứ uy hiếp nào.
Tuy vách tường không sứt mẻ, nhưng lớp giấy dán tường bên trên lại như bị hơi nóng nung chảy, bỗng nổi bọt khí.
Bọt khí hiện lên càng lúc càng rõ, cuối cùng lại ghép thành... Một hình người.
Ngũ quan nổi lên vô cùng rõ rệt, sau đó là lồng ngực, eo và tay chân cũng "nổi" lên. Giống như một người vẫn luôn trốn trong vách tường, im lặng đứng ngoài quan sát.
Cảnh tượng này thật sự quá kì dị, giống như móc ra được một mô hình người.
Nguyên Dục Tuyết không hề có bất cứ hành động nào khác, nhưng con quỷ đang đuổi theo tấn công cậu lại bắt đầu lồng lên. Nó gào những tiếng cực kì thê thảm như thể Phá Hồng Mông vừa chém vào người nó. Tiếng hét kia thê lương mà mặt mày Nguyên Dục Tuyết vẫn lạnh nhạt, cậu không hề bị ảnh hưởng, còn quay người về phía vách tường nổi kia, chém thêm một đao ---
Như có thứ gì bị cắt, vách tường đột nhiên phun ra một luồng chất lỏng tanh hôi, vừa đen vừa đỏ.
Luồng chất lỏng đỏ thẫm chảy hết rồi cái hình người trên tường mới như bong ra từng mảng, rơi xuống từng khúc xương trắng, thậm chí nhìn ra được có răng và móng tay.
Tiếng hét của con quỷ đã không thể thê thảm hơn được nữa, dầu mỡ loang đầy phòng như chưa từng xuất hiện, biến mất sạch sẽ.
Căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tiếng hét của quỷ biến mất. Phim đã chiếu xong, màn hình vẫn còn dừng lại ở cảnh màu xám cuối cùng.
Nguyên Dục Tuyết không thu đao, chỉ cán đao về phía máy chiếu phim.
"Ra đây." Nguyên Dục Tuyết nói.
Không có bất cứ chuyện gì xảy ra, im ắng tới nỗi gượng gạo.
Nguyên Dục Tuyết lại tới gần thêm một bước, cậu quan sát cái máy chiếu đang trong trạng thái chờ, như thể đã quyết định, miệng nói: "... Không sao."
Hàng mi dày rủ xuống, ánh mắt lạnh lẽo từ góc độ này không hề bị che giấu, thậm chí thẳng thừng, đầy nguy hiểm hiện ra. Nguyên Dục Tuyết nhìn cái máy chiếu, bình tĩnh nói: "Hỏng rồi tôi vẫn có thể sửa lại."
Khoảnh khắc lưỡi đao sắc bén chuẩn bị chạm tới, máy chiếu bỗng điên cuồng hoạt động. Nó phát ra những tạp âm tần số cao như sắp cháy, chói tai vô cùng, lại không hề ảnh hưởng tới động tác tiếp theo của Nguyên Dục Tuyết.
Thế là máy chiếu đang phát tạp âm bỗng tắt ngúm, chốt mở bị vặn. Một cái bóng màu đen bỗng xuất hiện trước mặt Nguyên Dục Tuyết, nó ngồi dưới đất, trông vô cùng chật vật. Ngũ quan có thể nói là thanh tú... Chí ít còn nhìn ra được là mặt người, vừa tức vừa sợ không dám nói gì nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Nguyên Dục Tuyết tương đối nhân văn, không có chém nó ngay mà hơi nghiêng đầu, dời Phá Hồng Mông trên tay sang bên cạnh một chút, nhìn nó.
"Có chuyện gì thì nói thẳng." Nguyên Dục Tuyết rất kiên nhẫn, cậu ngẫm nghĩ rồi bắt chước cách nói của con người, khuyên nó: "Đừng có giả thần giả quỷ."
Quỷ: "..."
Giả cái củ cải mà giả, ông đây là quỷ.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyền thuyết độc quỷ là tui bịa đấy, mong là không có thím nào xui xẻo đang đọc truyện một mình.jpg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...