Edit: Ry
Là Giới Chu Diễn!
Đèn ngoài hành lang cũng không tính quá tối, ánh sáng trắng mềm rơi trên mặt Giới Chu Diễn, chiếu rọi ngũ quan cực kì tuấn tú của hắn. Nhưng hình ảnh này không có chút gì động lòng người.
Đối với lão Vương, khuôn mặt hắn như toát ra từ bóng tối, thấm đẫm tàn ác và khủng bố. Ở tình cảnh thế này thấy mặt Giới Chu Diễn khiến ông hốt hoảng, ngập tràn cảnh giác.
Trong lòng ông, sự tồn tại của Giới Chu Diễn không thân thiện hơn đám quỷ kia là mấy.
Ông theo bản năng nắm đạo cụ trên cổ tay, không tấn công, chỉ là đề phòng. Nhưng sau đó lão Vương càng thêm căng thẳng, vì có vẻ Giới Chu Diễn đã phát hiện ra động tác của ông, hờ hững liếc sang. Ông thấy lạnh cả người, mồ hôi rơi như mưa, suýt nữa cho rằng mình cứ thế đi đời tại đây, tâm trạng buồn đau. Lại phát hiện Giới Chu Diễn chầm chậm bước tới, nhưng không phải hướng về phía ông hay tới giết ông, người hắn nhìn là Nguyên Dục Tuyết.
"Cuối cùng cậu cũng ra."
Giới Chu Diễn khẽ nói. Giọng điệu có chút bất mãn và rầu rĩ. Nguyên Dục Tuyết thấy Giới Chu Diễn mím môi, biết là hắn không vui --- Vì lúc nãy cậu đã cam đoan sẽ mau chóng giải quyết, Giới Chu Diễn mới chịu đợi ở trước cửa.
Bèn giải thích một chút: "Có chút chuyện kéo dài..."
Nguyên Dục Tuyết tóm tắt câu chuyện về Trình Giai và yêu cầu của cô ta, Giới Chu Diễn rủ mắt nghe cậu nói, cảnh tượng này thế mà lại hết sức hài hòa.
Đến giờ Vương mới nhớ ra Giới Chu Diễn là bạn tốt của Nguyên Dục Tuyết, dù hắn có muốn làm chuyện ác thì cũng sẽ không làm trước mặt Nguyên Dục Tuyết. Thế là thấy hơi xấu hổ... Ông luôn vô thức quy Giới Chu Diễn sang vai phản diển, ai bảo cảm giác hắn mang lại cho người khác đáng sợ như vậy chứ. Chẳng qua phản ứng vô thức thôi mà?
Cảm thấy người ta cố ý chạy tới diệt khẩu mình, cũng hơi quá tự cao thật.
Giới Chu Diễn nghe Nguyên Dục Tuyết nói xong, nhàn nhạt "ừ" một tiếng, dường như không so đo chuyện Nguyên Dục Tuyết để hắn đợi lâu nữa, còn quan tâm hỏi han: "Giờ muộn rồi, có muốn về ngủ không?"
Lão Vương đứng cạnh nghe, tuy biết ý Giới Chu Diễn là hai người cùng xuống lầu nghỉ ngơi, nhưng ông cứ thấy là lạ, sao tư tưởng lại không đứng đắn như thế...
Nguyên Dục Tuyết lắc đầu: "Còn chuyện cần xử lý, không chỉ có một con quỷ."
Lúc này lão Vương mới bắt được cơ hội hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Nguyên Dục Tuyết chỉ nói ra một cái tên: "A Kiếm."
Lão Vương tuy không tính là người nhạy bén, nhưng ở phương diện này vẫn đủ thông minh.
Ông lập tức hiểu được nhắc nhở vừa rồi của nữ quỷ.
Nếu như ông phạm sai lầm trong công việc dẫn tới bị quỷ tấn công, vậy A Kiếm cũng sẽ gặp phải khó khăn tương tự.
Thường thì ông sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng Nguyên Dục Tuyết vừa cứu ông, đến lúc cần ra tay ông đương nhiên không thể trốn tránh, quyết định xuống lầu một cùng họ tìm A Kiếm.
Thật ra với thân thủ của Nguyên Dục Tuyết, cần tốc độ thì cậu có thể nhảy thẳng từ lầu sáu, chớp mắt là xuống tới lầu một. Nhưng suy xét tới hai con người bên cạnh, Nguyên Dục Tuyết chọn phương pháp bình thường hơn --- Đi thang máy xuống.
Tiếng thang máy vang lên trong đêm tĩnh lặng vô cùng rõ ràng.
Đợi con số nhảy tới tầng 6, cửa thang máy theo đó mở ra, ba người bước vào, nhấn phím tầng 1.
Chỉ tốn chừng mười mấy giây mà thôi.
Nhưng lão Vương cứ lo ngay ngáy, cửa thang máy vừa mở đã chực bước ra. Nhưng khi thang máy mở ra, ông đối diện với một khuôn mặt tái nhợt, dưới ánh sáng mờ nhạt cực kì quỷ dị, khiến lão Vương suýt cho rằng mình lại gặp quỷ, tí thì thở không ra hơi.
Rồi ông nhanh chóng nhận ra khuôn mặt quen thuộc đó, đúng là người họ đang tìm.
"A Kiếm, cậu..."
Lão Vương định hỏi thăm, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lẽo của A Kiếm, bỗng quên mất lời muốn nói.
A Kiếm lúc này vô cùng lạnh nhạt thiếu kiên nhẫn, chẳng trách cái mặt vô cảm đó sẽ bị nhận nhầm là mặt quỷ. Mắt y như chứa băng đá, sắc mặt u ám khó hiểu.
Tuy A Kiếm là kiểu lạnh nhạt, nhưng y thật ra khá lễ độ, chưa bao giờ cho người ta ấn tượng y là người khó gần xa cách.
Hai bên một đứng trong thang máy, một đứng ngoài thang máy. Hàng mi đang rủ của Nguyên Dục Tuyết nâng lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt A Kiếm, rơi trên mặt y.
A Kiếm không nói gì.
Yết hầu chuyển động, lão Vương nuốt một ngụm nước bọt, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất hiện giờ: "Cậu có bị quỷ quái tấn công không?"
Vẻ mặt y vẫn lạnh nhạt như cũ, khuôn mặt kia hơi cúi xuống, ánh đèn ảm đạm rơi trên ngũ quan, tạo ra những chiếc bóng mờ nhạt.
Y đáp: "Có."
"Vậy cậu có sao không?"
A Kiếm cười khẩy, giọng điệu lười biếng mang chút trào phúng: "Tôi mà có sao thì còn đứng đây trước mặt ông à?"
Lão Vương đỏ mặt già, ý thức được mình vừa hỏi ngớ ngẩn.
A Kiếm có thể nguyên vẹn xuất hiện trước mặt ông, chứng tỏ dù có gặp phiền phức thì y cũng giải quyết xong rồi.
A Kiếm bước sang bên cạnh, dường như là nhường đường cho họ: "Con quỷ kia lẻn vào phòng tôi, muốn tấn công tôi, đã bị tôi dùng kiếm gỗ đào đền tội."
"Đúng lúc tôi nghe thấy tiếng thang máy nên tới xem một chút có phải là có cá lọt lưới không."
Lão Vương giải thích: "Không phải đâu. Chẳng qua là vừa rồi tôi cũng gặp phải quỷ... Nguyên Dục Tuyết giúp tôi giải quyết, sợ cậu cũng xảy ra chuyện nên chúng tôi xuống xem thử."
A Kiếm cười một tiếng, ý vị không rõ đáp: "... Thế thì mấy người giỏi thật."
Không nói tính tình của Giới Chu Diễn, Nguyên Dục Tuyết cũng là người kiệm lời, nhưng sự im lặng của hai người vẫn khiến lão Vương cảm nhận được điều bất thường.
Thang máy vì thời gian dài không có ai ra vào tự động đóng lại. Lão Vương theo bản năng nhấn nút mở cửa, định ra ngoài cho tiện trò chuyện. Lại thấy Nguyên Dục Tuyết giơ tay, mũi đao Phá Hồng Mông lóe lên sắc lạnh. Cậu đứng trong thang máy, mũi đao chỉ về phía A Kiếm, mặt mày vẫn lạnh nhạt, không có bất cứ biểu cảm nào.
Nhưng phản ứng của cậu đã khiến lão Vương hiểu ra, mặt mày sa sầm nhìn A Kiếm: "Mi là ai?"
Ông tin tưởng tuyệt đối vào phán đoán của Nguyên Dục Tuyết, nhìn một cái có thể phát hiện bất thường. Mà A Kiếm thấy mũi đao chĩa về phía mình còn cười một tiếng.
"Tôi đương nhiên là A Kiếm chứ là ai?" Mặt mũi gã chìm trong ánh sáng lập lòe trở nên vô cùng kì dị. A Kiếm thoáng nghiêng đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Tôi biết quan hệ giữa chúng ta không được tốt lắm... Có vài hiểu lầm. Nhưng chẳng lẽ cậu sẽ vì những mâu thuẫn nhỏ đó mà giết đồng đội của mình sao?"
"..." Nguyên Dục Tuyết không nói gì.
Chính vì cậu đã gặp chị Đỏ khi bị chiếm xác nên mới biết tình trạng hiện giờ của A Kiếm vô cùng đặc thù... Cũng cực kì khó giải quyết.
Gã không có gì đặc biệt, hoàn toàn khác với chị Đỏ bị quỷ ám xong tỏa đầy quỷ khí. Dù nhìn từ góc độ nào thì người này chính là A Kiếm.
Nếu không phải gã khinh thường việc diễn kịch, không buồn bắt chước tính tình của A Kiếm thì chắc ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng không thể phát hiện ngay điểm vô lí.
Nguyên Dục Tuyết chưa từng xử lý tình huống tương tự. Thứ cậu am hiểu là dùng bạo lực nghiền ép, trừ tà chỉ là tay mơ, đương nhiên không biết cách để đối phó với A Kiếm rõ ràng có vấn đề... Lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Mà lúc này, A Kiếm còn vô cùng phách lối giơ tay chặn Phá Hồng Mông. Lưỡi đao sắc bén lập tức cắt rách một đường, lòng bàn tay chảy xuống máu nóng tươi mới. Xét từ góc độ nào thì đây cũng là đặc điểm của con người. Gã cúi xuống nhìn dòng máu đang chảy, giọng điệu có chút bỡn cợt, thậm chí như đang chỉ dẫn: "Sao? Chẳng lẽ cậu muốn giết tôi à?"
Nguyên Dục Tuyết im lặng thu hồi Phá Hồng Mông.
Cậu rủ mắt nói: "... Cậu là A Kiếm."
"Tất nhiên."
Màu da Nguyên Dục Tuyết dưới ánh sáng ảm đạm và bóng đêm càng thêm nhợt nhạt. Dáng vẻ rủ mắt của cậu hiện chút yếu thế, đón nhận lần trừng phạt hiếm hoi.
Bộ dạng này không hiểu sao lại khiến người thương tiếc. A Kiếm cảm nhận được có thứ gì xao động trong cơ thể, dường như bị kích thích, đang ra sức giãy giụa. Gã cười gằn, đè tay lên ngực, vô cùng ngang ngược tiếp tục chi phối cơ thể này.
Nguyên Dục Tuyết ra khỏi thang máy, Giới Chu Diễn cũng đuổi theo.
Cửa thang máy chầm chậm khép lại, A Kiếm liếc nhìn thang máy. Gã định ra tay, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế xúc động, u ám nói: "Có việc gì để mai rồi nói, giờ tôi đang buồn ngủ."
Sau đó gã thấy Nguyên Dục Tuyết làm một hành vi vô cùng khó tin.
Cậu bật con mắt điện tử đang bay lơ lửng cạnh mình. Điều chỉnh góc độ camera một chút, chĩa thẳng về phía A Kiếm.
Nguyên Dục Tuyết vừa mở phát sóng, chỉ trong mười mấy giây đã tụ tập vài người xem --- Không biết họ vội vã tự hành bản thân như vậy để làm gì, nhất quyết phải tới xem phát sóng của Nguyên Dục Tuyết.
Lúc này màn đạn rất náo nhiệt bàn luận:
"Chuyện gì vậy? Tên streamer thất đức này chưa từng livestream lúc nửa đêm mà?"
"Không kiên trì cái trò livestream 1 tiếng mỗi ngày nữa à? À, muốn fame đúng không, để anh cho chú biết, bọn này không dễ bị lấy lòng vậy đâu."
"Streamer à, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp với danh vọng sao? Nếu biết thế này thì sao lúc trước còn làm vậy."
Một đống bình luận chi chít hiện lên, Nguyên Dục Tuyết không thèm liếc lấy một cái, cũng lười để ý tới sự trào phúng xấu xa của người xem, tiếp tục chĩa máy quay về phía A Kiếm.
Màn đạn đang sôi nổi lập tức tạm ngưng.
Biến thành các loại "...", dường như không hiểu tình huống hiện giờ.
Mà sắc mặt A Kiếm trở nên khó coi vô cùng, có quy tắc kích thích, quỷ khí trên người gã càng lúc càng đậm, gần như khó mà khống chế nổi bản năng giết chóc của mình bùng nổ.
Nhưng gã cũng biết, trước đó đã tiêu hao âm khí cực lớn, giờ đối đầu với người chơi là hành vi cực kì không lí trí.
Thế là miễn cưỡng thu hồi âm khí xao động, muốn chạy về phòng.
Thậm chí còn có chút không cam tâm mà nghĩ --- Lần này tạm tha cho các người một mạng, lần sau, lần sau nhất định sẽ giết sạch mấy người. Lại thấy bầu không khí xung quanh Nguyên Dục Tuyết thay đổi.
Quỷ khí mất không chế bộc lộ, cuối cùng Nguyên Dục Tuyết cũng có thể khóa mục tiêu ở mắt trái của "A Kiếm".
Hồng Mông Đao đột nhiên rời vỏ, đâm thẳng vào mắt gã, mục tiêu của luồng đao khí cũng vô cùng rõ rệt, sắc bén và chuẩn xác.
Kể cả những kẻ trong phòng phát sóng, lần đầu tiên chứng kiến dáng vẻ dùng đao của Nguyên Dục Tuyết, màn đạn vốn thưa thớt vài dấu chấm nay hoàn toàn tĩnh lặng, im re quan sát hình ảnh này.
Chắc chắn Nguyên Dục Tuyết biết điểm gian trá của phát sóng.
Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ thu hút quỷ quái, mỗi ngày phát sóng trực tiếp cũng sẽ thu hút tà ma --- Nhiệm vụ chỉ nói phát sóng có liên quan mật thiết tới nhiệm vụ, lại chưa từng nói mối liên hệ này là tốt hay xấu.
Trên thực tế, nhiệm vụ còn thêm điều kiện cưỡng chế thời lượng phát sóng, vốn chính là để thử thách và tăng độ khó cho người chơi.
Mỗi ngày Nguyên Dục Tuyết chỉ livestream đúng 1 tiếng, chưa từng nhiều thêm một giây đồng hồ đã đủ để đám khán giả xấu xa kia đoán ra, cậu đã biết livestream sẽ mang tới ảnh hưởng trái chiều. Ban đầu có thể là vô ý, nhưng về sau chắc chắn là cố ý.
Nhưng cảnh tượng trước mắt này, liên hệ trước sau vẫn khiến họ kinh ngạc --- Bọn họ đang làm gì? Dùng livestream để câu cá ư!
Mà, là con cá bị câu, "A Kiếm" chỉ biết hốt hoảng né tránh, con ngươi bên trái lóe lên ánh đỏ.
Gã như muốn cầu xin, Nguyên Dục Tuyết lại không hề có ý định thu tay.
Hồng Mông Đao vốn khá to, nhưng ở trong tay Nguyên Dục Tuyết lại trở nên vô cùng tinh tế linh hoạt, điều khiển trơn tru như cánh tay. Từng luồng đao phong đều nhằm vào con mắt bên trái, mỗi lần chỉ cách chừng vài mi-li-mét, hơi bất cẩn chút sẽ đâm thủng mắt A Kiếm.
Nhưng chỉ tới gần như vậy đã đủ cho đao khí xâm nhập, mang tới áp lực nặng nề, như thiên la địa võng bao phủ, không thể tránh né.
Quỷ quái trốn trong mắt A Kiếm không chống đỡ được sự đáng sợ và nguy hiểm như vậy, mà nó đã bại lộ, có tiếp tục cứng rắn chống đỡ cũng vô nghĩa.
Cơ thể A Kiếm bỗng mềm nhũn, cứ như vậy xụi lơ tại chỗ, một luồng quỷ khí chạy ra khỏi mắt trái y. Nguyên Dục Tuyết còn chưa ra tay, quỷ quái đã cảm nhận được một lực áp chế cực mạnh, chưa gì đã bị bạo lực đè xuống đất. Nó chưa hiện hình cụ thể, ném xuống đất lại tạo thành một cái hố lớn. Đúng lúc đó, lưỡi đao Hồng Mông cũng đè lên cơ thể nó, không còn chỗ trốn.
Màn đạn lúc này: "..."
... Đáng, đáng sợ quá!
Luồng quỷ khí kia dần hiện hình. Mà lúc nó giương mắt lên, lại bắt gặp Giới Chu Diễn đứng bên cạnh.
Cơ thể hắn được bao phủ bởi bóng tối, không thấy rõ, chỉ cảm giác được một ánh mắt vô cùng hờ hững, không chứa đựng bất cứ tình cảm nào rơi trên người nó.
Giết thì giết thôi.
Nó như đọc được ý tứ này.
Đó là một loại tùy ý miệt thị từ cường quyền.
Đến lúc này, quỷ quái mới phát hiện ra Giới Chu Diễn.
Cơ thể nó thoáng tụ lại, nằm bò dưới mặt đất, sợ hãi không ngừng lan tràn.
Mà A Kiếm mất ý thức ngã xuống đã được lão Vương đúng lúc chạy tới giúp một tay, đỡ lấy.
Thấy đồng đội sắc mặt như người chết, ông nhíu mày, giơ tay vỗ nhẹ lên hai má y.
"Cậu ấy sao vậy?" Lão Vương có chút lo lắng hỏi.
Nguyên Dục Tuyết cũng đang nghĩ tới chuyện này, nhưng cậu không hỏi, mà dùng một cách khác có hiệu suất cao hơn, chĩa mũi đao về phía con quỷ, im lặng uy hiếp.
Quỷ quái bị đao khí đánh phải cuộn người lại. Bởi vì luồng áp lực đáng sợ kia, nó không còn khả năng phản kháng, đành yếu ớt nói: "... Chỉ là tác dụng phụ sau khi bị chiếm xác, anh ta sẽ mau chóng tỉnh lại."
Nó vừa giải thích xong, mí mắt A Kiếm cũng run run.
Tác giả có lời muốn nói:
Khán giả trong phòng phát sóng: Im như thóc.jpg
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...