Valentine
“Ta thấy ta vừa ngắt ngang chuyện gì rồi,” Valentine nói, giọng khô khốc như buổi chiều trên sa mạc. “Con trai, con có định nói cho ta biết đây là ai không? Một trong những đứa trẻ nhà Lightwood chăng?”
“Không phải,” Jace đáp. Anh nghe có vẻ mệt mỏi và không vui, nhưng lực nắm cổ tay cô không hề lỏng đi. “Đây là Clary. Clarissa Fray. Cô ấy là bạn con. Cô ấy...”
Đôi mắt đen của Valentine đang chậm rãi nhìn cô, từ mái tóc xơ xác tới mũi giày mòn vẹt. Chúng dừng lại trên con dao vẫn đang nằm trong tay cô.
Một vẻ biểu cảm khó hiểu hiện ra trên nét mặt hắn - có phần vui vui, có phần bực bực. “Cô gái trẻ, sao cô có con dao kia?”
Clary lạnh lùng đáp. “Jace đưa cho tôi.”
“Tất nhiên rồi,” Valentine nói. Giọng hắn rất nhẹ nhàng. “Cho ta xem được không?”
“Không!” Clary lùi một bước, như thể cô tưởng hắn sẽ lao vào mình, rồi cô cảm nhận thấy con dao bị giật ra gọn gàng khỏi những ngón tay. Jace, đang cầm con dao, nhìn cô với vẻ biết lỗi. “Jace,” cô rít lên, đẩy mọi phân lượng của cảm giác bị phản bội vào từng chữ cái của tên anh.
Nhưng anh chỉ bảo. “Em vẫn không hiểu, Clary.” Và với một kiểu cung kính khiến cô buồn nôn, anh tới chỗ Valentine đưa con dao cho hắn. “Đây này, thưa bố.”
Valentine cầm lấy con dao trong bàn tay lớn, dài, mà xem xét. “Một thanh kindjal, một con dao của người Thổ Nhĩ Kỳ. Riêng con dao này từng thuộc về một cặp đồng bộ. Đây, nhìn ngôi sao của nhà Morgenstern khắc trên con dao xem.” Hắn quay con dao lại, đưa cho Jace xem. “Ta ngạc nhiên là nhà Lightwood chưa bao giờ nhìn ra nó.”
“Con chưa bao giờ đưa cho họ xem,” Jace nói. “Họ để con giữ những đồ vật cá nhân. Họ không tọc mạch.”
“Tất nhiên là không rồi,” Valentine nói. Hắn trả thanh kindjal lại cho Jace. “Họ tưởng con là con trai của Michael Wayland.”
Jace nhét con dao cán đỏ vào thắt lưng và ngước nhìn. “Con cũng tưởng vậy,” anh khẽ đáp và trong khoảnh khắc, Clary thấy rằng anh không đùa, rằng Jace không chỉ giả vờ giả vịt cho mục đích riêng của mình. Anh thực sự nghĩ Valentine là người bố đã trở về tìm anh.
Một sự tuyệt vọng lạnh lẽo lan chảy trong mạch máu của Clary. Jace giận, Jace thù hằn, Jace nổi khùng, cô đều có thể đương đầu được, nhưng một Jace mới, yếu đuối và rạng rỡ trong phép nhiệm màu của chính anh, với cô lại là một người xa lạ.
Valentine nhìn cô qua mái tóc màu vàng nâu của Jace; đôi mắt hắn bình thản thích thú. “Có lẽ,” hắn nói, “cháu nên ngồi xuống Clary nhỉ?”
Cô cứng đầu khoanh tay trước ngực. “Không.”
“Tùy cháu thôi.” Valentine kéo ghế và ngồi xuống đầu bàn. Sau một lúc, Jace cũng ngồi xuống, bên cạnh những chai rượu đã vơi một nửa. “Nhưng cháu sẽ nghe thấy những điều khiến cháu ước gì mình đã ngồi xuống đấy.”
“Tôi sẽ báo ông biết,” Clary đáp, “nếu điều đó xảy ra.”
“Rất tốt.” Valentine dựa lưng vào ghế, tay đặt sau đầu. Cổ áo sơ mi của hắn hơi mở để lộ phần xương quai xanh đầy những sẹo. Sẹo chằng chịt, giống như con trai mình, giống như những Nephilim khác. Một cuộc sống với những vết sẹo và giết chóc,” Hodge đã nói thế. “Clary,” Valentine lại gọi, như thể đang nhấm nhá âm thanh tên cô. “Gọi tắt của Clarissa phải không? Không phải cái tên mà ta hẳn sẽ chọn.”
Môi hắn hơi cong lên. Hắn biết mình là con gái hắn, Clary nghĩ. Bằng cách nào đó hắn đã biết. Nhưng hắn sẽ không nói ra. Vì sao hắn không nói.
Vì Jace, cô nhận ra. Jace sẽ nghĩ - cô không thể tưởng tượng nổi anh sẽ nghĩ gì. Valentine đã thấy họ ôm nhau khi hắn bước qua cánh cửa kia. Hắn phải biết hắn đang giữ thông tin tàn khốc trong tay. Ở đâu đó đằng sau đôi mắt sâu khó dò kia, trí óc sắc sảo của hắn đang hoạt động nhanh như điện, tìm ra cách tốt nhất để sử dụng điều hắn biết.
Cô lần nữa liếc mắt van nài Jace, nhưng anh đang chăm chú nhìn ly rượu trên tay trái, lưng lưng thứ chất lỏng màu huyết dụ. Cô có thể thấy nhịp nhấp nhô gấp gáp của ngực anh khi anh thở; anh bực bội hơn mức anh đang thể hiện ra.
“Tôi thực sự chẳng quan tâm xem ông hẳn sẽ chọn cái gì,” Clary nói.
“Ta chắc chứ,” Valentine nói, nhoài người lên trước, “rằng cháu không quan tâm rồi.”
“Ông không phải bố Jace,” cô nói. “Ông đang cố lừa chúng tôi. Bố của Jace là Michael Wayland. Nhà Lightwood biết thế. Ai cũng biết thế.”
“Nhà Lightwood bị thông tin sai lạc thôi,” Valentine nói. “Chúng thực sự tin - vẫn tin rằng Jace là con trai của người bạn Michael. Hội Clave cũng vậy. Thậm chí các Tu Huynh Câm cũng không biết nó thực sự là ai. Dù họ cũng sẽ sớm biết thôi.”
“Nhưng chiếc nhẫn nhà Wayland...”
“À phải,” Valentine nói và nhìn tay Jace, nơi chiếc nhẫn sáng lên như vảy rắn. “Chiếc nhẫn. Buồn cười thật, đúng không, khi một chữ M đeo lộn ngược lại là chữ W ấy?”
Clary trân trối. “Tôi chẳng hiểu ý ông là gì cả.”
“Ta quên mất là sự giáo dục của người thường ít ỏi tới đáng thương thế nào,” Valentine nói. “Morgenstern có nghĩa là ‘sao mai.’ Như trong, Sao ngươi rơi xuống khỏi Thiên Đường, O Lucifer, đứa con của bình minh! Sao ngươi làm nứt tan mặt đất, và làm suy kiệt những quốc gia?
Một cơn rùng mình chạy dọc người Clary. “Ông, muốn nói tới quỷ Sa Tăng.”
“Hay bất cứ thế lực vĩ đại nào đã biến mất,” Valentine nói, “vì đã từ chối không chịu phục tùng. Cả thế lực của ta cũng vậy. Ta sẽ không muốn phục vụ một chính quyền thối nát, và vì thế ta đã mất đi gia đình, đất đai, suýt mất cả mạng...”
“Vụ Nổi Loạn là lỗi của ông!” Clary quát. “Con người chết trong vụ đó! Những Thợ Săn Bóng Tối như ông!”
“Clary.” Jace nhoài người tới, suýt hất đổ ly rượu ngay khuỷu tay. “Hãy nghe bố nói, được không? Không giống như em tưởng đâu. Lão Hodge đã nói dối chúng ta.”
“Em biết,” Clary nói. “Lão ấy đã bán đứng chúng ta cho Valentine. Lão ta chỉ là quân cờ của Valentine.”
“Không,” Jace nói. “Không, lão Hodge mới là người lâu nay muốn có chiếc Cốc Thánh. Lão là người cho Ravener tới tấn công mẹ em. Bố anh - Valentine sau đó mới phát hiện ra và đã tới để ngăn chặn lão. Bố anh mang mẹ em tới đây để điều trị, không phải để làm hại mẹ em.”
“Và anh tin tất cả những điều vớ vẩn đó sao?” Clary kinh tởm nói. “Không hề đúng. Hodge đã làm việc cho Valentine. Bọn chúng đồng mưu trong chuyện này, để tìm chiếc Cốc. Đúng là lão đã bẫy chúng ta, nhưng lão chỉ là một thứ công cụ thôi.”
“Nhưng lão ấy mới là người cần đến Cốc Thánh,” Jace nói. “Để lão có thể xóa bỏ lời nguyền và bỏ chạy trước khi bố anh nói với hội Clave về toàn bộ những điều lão đã làm.”
“Em biết là không phải mà!” Clary nóng nảy nói. “Em đã ở đó!” Cô quay sang Valentine. “Tôi đã ở trong căn phòng khi ông đến lấy chiếc Cốc. Ông không thấy tôi, nhưng tôi đã ở đó. Tôi đã thấy ông. Ông lấy chiếc Cốc và gỡ bỏ lời nguyền trên người lão Hodge. Lão ấy không thể tự mình làm được. Lão đã nói thế.”
“Đúng là ta đã giải lời nguyền,” Valentine đáp một cách cân nhắc, “nhưng là vì thương hại. Trông hắn thảm quá.”
“Ông không biết thương hại. Ông chẳng cảm thấy gì hết.”
“Đủ rồi đó, Clary!” Đó là Jace. Cô trừng mắt nhìn anh. Má anh đỏ lên như thể đã uống cạn cốc rượu cạnh khuỷu tay, đôi mắt thì quá sáng. “Đừng nói với bố anh như thế.”
“Hắn không phải bố anh!”
Jace trông có vẻ như vừa bị cô tát. “Vì sao em cứ quyết không tin bố con anh?”
“Vì con bé yêu con,” Valentine nói.
Clary cảm thấy máu rút hết khỏi gương mặt. Cô nhìn hắn, không biết hắn sẽ nói gì tiếp, nhưng cô khiếp sợ chuyện này. Cô có cảm giác như mình đang tiến tới một mép núi, quá sợ bị rơi xuống khoảng hư không. Cơn chóng mặt bóp nghẹn lấy dạ dày cô.
“Cái gì?” Jace có vẻ ngạc nhiên.
Valentine đang nhìn Clary thích thú, như thể hắn biết hắn đã ghim cô ở đó như ghim một con bướm lên bảng. “Con bé sợ ta sẽ lợi dụng con,” hắn nói. “Rằng ta đã tẩy não con. Tất nhiên không phải là thế rồi. Nếu cháu nhìn vào ký ức của mình, Clary ạ, thì cháu sẽ biết thôi.”
“Clary.” Jace bắt đầu đứng dậy, ánh mắt hướng về phía cô. Cô có thể thấy quầng thâm quanh mắt anh, thấy sự căng thẳng anh đang hứng chịu. “Anh...”
“Ngồi xuống,” Valentine nói. “Để con bé tự mình nghĩ đi, Jonathan.”
Jace ngay lập tức vâng lời, ngồi lại xuống ghế. Qua cơn quay cuồng chóng mặt, Clary dò dẫm để hiểu ra. Jonathan? “Em tưởng tên anh là Jace,” cô nói. “Anh cũng nói dối về chuyện đó sao?”
“Không, Jace là tên tắt.”
Giờ cô đã đến rất gần vách núi rồi, gần đến nỗi cô sắp nhìn được đáy vực. “Tắt của tên gì?”
Anh nhìn cô như không thể hiểu vì sao cô lại làm quan trọng hóa một vấn đề nhỏ nhặt như vậy. “Vì đó là những chữ cái đầu tên anh,” anh đáp. “J.C.”
Vách núi mở toang trước mặt cô. Cô có thể thấy đoạn đường dài rơi vào bóng tối. “Jonathan,” cô nói lí nhí. “Jonathan Christopher.”
Lông mày Jace nhíu chặt lại. “Sao em...?”
Valentine xen vào. Giọng hắn dỗ dành. “Jace, ta từng nghĩ không kể cho con nghe vài chuyện. Ta nghĩ câu chuyện mẹ con đã chết sẽ làm con bớt tổn thương hơn câu chuyện về một người mẹ đã bỏ rơi con ngay trước ngày con tròn một tuổi.”
Những ngón tay thon dài của Jace vô thức nắm chặt lấy đế ly. Clary thoáng tưởng nó sẽ vỡ. “Mẹ con còn sống?”
“Đúng,” Valentine đáp. “Còn sống, và đang ngủ ở trong một trong mấy căn phòng dưới lầu ngay trong lúc này. Phải,” hắn nói, trước khi Jace kịp xen vào. “Jocelyn là mẹ con đó, Jonathan. Và Clary - Clary là em gái con.”
Jace giật tay lại. Chiếc ly hơi nghiêng ngả, làm sánh thứ chất lỏng màu đỏ sậm lên khăn trải bàn trắng muốt.
“Jonathan,” Valentine gọi.
Jace đã biến thành một thứ màu ghê sợ, một dạng màu trắng xanh. “Không đúng,” anh nói. “Hẳn phải nhầm lẫn gì rồi. Không thể nào.”
Valentine nhìn cậu con trai một cách kiên định. “Vui mừng quá độ đây mà,” hắn nói bằng giọng thấp, trầm tư, “lẽ ra ta phải nghĩ đến chứ. Hôm qua còn là một đứa trẻ mồ côi, Jonathan. Và giờ một bố, mẹ, một cô em gái mà con không hề biết.”
“Không thể nào,” Jace nhắc lại. “Clary không thể là em gái con. Nếu thế thì...”
“Thì sao?” Valentine hỏi.
Jace không trả lời, nhưng vẻ mặt như muốn buồn nôn của anh là quá đủ cho Clary. Hơi loạng choạng một chút, cô đi qua bên bàn và quỳ bên cạnh ghế của anh, vươn tay chạm vào tay anh. “Jace à...”
Anh giật phắt khỏi cô, những ngón tay anh nắm chặt lấy khăn trải bàn ướt sũng. “Đừng.”
Sự thù hận với Valentine bừng lên trong cổ họng cô tựa như nước mắt không được khóc. Hắn đã giữ bí mật, và bằng việc không nói điều hắn biết - rằng cô là con gái của hắn - đã khiến cô có liên quan tới sự im lặng của hắn. Và giờ, khi trút sự thật lên họ như trút một tảng đá ngàn cân, hắn ngồi xuống quan sát trong sự chiêm nghiệm bình thản. Sao Jace lại không thấy hắn đáng ghét thế nào chứ?
“Nói với anh đó không phải sự thực đi,” Jace nói, nhìn chằm chằm xuống khăn trải bàn.
Clary nuốt khan cái cảm giác bỏng rát trên cổ họng. “Em không thể.”
Valentine nói như thể đang cười. “Vậy giờ con thừa nhận là ta nói thật từ đầu đến cuối?”
“Không,” cô đáp mà không buồn nhìn. “Ông đang nói dối và thêm vào đó một chút xíu sự thật, chỉ thế mà thôi.”
“Chuyện càng lúc càng mệt mỏi,” Valentine nói. “Nếu con muốn biết sự thật, Clarissa, đây là sự thật này. Con đã nghe câu chuyện về vụ Nổi Loạn và con nghĩ bố là người xấu. Đúng không?”
Clary không nói gì. Cô đang nhìn Jace, người có vẻ như sắp nôn mửa. Valentine tỉnh bơ tiếp tục nói. “Thực ra thì đơn giản lắm. Câu chuyện con nghe cũng đúng ở vài phần, nhưng không hoàn toàn đúng - lời nói dối trộn thêm chút sự thật, như con nói. Sự thật là Michael Wayland không phải và chưa bao giờ là bố của Jace. Wayland đã chết trong vụ Nổi Loạn. Ta đã dùng tên và nơi ở của Michael và trốn khỏi Thành Phố Pha Lê cùng cậu con trai. Quá dễ; Wayland không có ai thân thiết, còn những người bạn thân nhất, nhà Lightwood, lại chịu cảnh lưu đày. Bản thân hắn cũng sẽ bị ruồng rẫy vì đã tham gia vụ Nổi Loạn, và vì thế ta đã sống cuộc đời bị người ta hắt hủi, yên tĩnh vô cùng, một mình cùng với Jace trong trang viên của gia đình Wayland. Ta đọc sách. Ta nuôi dạy con trai. Và ta đợi thời cơ.” Hắn trầm tư vuốt ve miệng cốc xẻ rãnh. Clary nhận thấy, hắn thuận tay trái. Giống như Jace.
“Sau mười năm, ta nhận được một lá thư. Người viết thư ám chỉ rằng hắn đã biết thân phận thật của ta, và nếu bố không sẵn sàng ra tay một số bước nhất định, thì hắn sẽ tiết lộ. Ta không biết lá thư tới từ ai, nhưng cũng chẳng vấn đề gì. Ta không sẵn lòng đưa cho chủ bức thư điều hắn muốn. Hơn nữa, ta biết sự an toàn của mình đang bị đe dọa, và chỉ trừ phi hắn nghĩ là ta đã chết, thì hắn mới không thể động tới ta được. Ta giả chết lần hai, với sự giúp đỡ của Blackwell và Pangborn, và vì sự an toàn của Jace, ta đã phải làm sao cho con trai ta được gửi tới đây, sống dưới sự bảo vệ của nhà Lightwood.”
“Vậy ông để Jace nghĩ rằng ông đã chết? Ông cứ để anh ấy tưởng rằng ông đã chết, trong suốt bao nhiêu năm trời như thế? Quá bỉ ổi.”
“Đừng,” Jace lại nói. Anh đưa tay che mặt. Tiếng nói của anh nghẹn ngào, vang qua những kẽ ngón tay. “Đừng mà, Clary.”
Valentine mỉm cười nhìn cậu con trai nhưng anh không hề thấy. “Jonathan phải nghĩ rằng ta đã chết, đúng. Nó phải nghĩ rằng nó là con trai Michael Wayland, hoặc không nhà Lightwood sẽ không bảo vệ nó như chúng đã làm. Chúng nợ Michael chứ không phải ta. Vì Michael mà chúng yêu thương Jace, chứ không phải vì ta.”
“Có lẽ họ yêu anh ấy vì chính anh ấy thôi,” Clary nói.
“Một sự thông dịch ủy mị đáng hoan nghênh,” Valentine nói, “nhưng không đâu. Con không hiểu nhà Lightwood như ta từng hiểu.” Dường như hắn chẳng để ý tới việc Jace vừa giật mình, hoặc nếu có, hắn cũng bỏ qua. “Mà dù gì thì cũng chẳng sao hết,” Valentine nói thêm. “Nhà Lightwood được lợi dụng chỉ bảo vệ Jace, chứ không thay thế gia đình được, con thấy đấy. Nó có một gia đình. Nó có một ông bố.”
Jace ậm ừ gì đó trong họng, và bỏ tay ra khỏi mặt. “Mẹ con...”
“Bỏ chạy sau vụ Nổi Loạn,” Valentine nói. “Bố là người bị ruồng bỏ. Hội Clave hẳn đã truy diệt ta nếu biết ta còn sống. Mẹ con không chịu được có dây dưa với ta, và đã bỏ đi.” Sự đau đớn trong giọng nói hắn thật khôn cùng - và giả tạo, Clary cay đắng nghĩ. Tên khốn nạn khéo chống chế. “Lúc đó ta không biết được mẹ con mang bầu. Đang có Clary.” Hắn cười nhẹ, ngón tay chậm rãi lần dọc ly rượu. “Nhưng như người ta thường nói, lá rụng về cội,” hắn tiếp tục. “Định mệnh đã đưa chúng ta tới buổi đoàn viên ngày hôm nay. Gia đình chúng ta, một lần nữa lại ở bên nhau. Chúng ta có thể sử dụng Cổng Dịch Chuyển,” hắn nói và nhìn Jace. “Để về Idris. Về trang viên nhỏ ngày xưa.”
Jace hơi run rẩy nhưng vẫn gật đầu, vẫn nhìn ngây dại xuống đôi bàn tay.
“Chúng ta sẽ ở đó cùng nhau,” Valentine nói. “Như chúng ta phải thế.”
Nghe tuyệt thật, Clary nghĩ. Chỉ có ông, người vợ đang hôn mê, cậu con trai bị tổn thương tâm lý và cô con gái ghét ông tới tận ruột gan. Đấy là chưa nói đến việc hai đứa con còn yêu nhau nữa. Phải rồi, nghe như một buổi đoàn tụ gia đình hoàn hảo. Nhưng cô chỉ nói rằng, “Tôi sẽ không đi đâu cùng ông, và mẹ tôi cũng vậy.”
“Ông ấy nói đúng, Clary.” Jace khàn khàn nói. Anh xòe tay, những đầu ngón tay dính máu khô. “Đó là nơi duy nhất chúng ta có thể tới. Chúng ta có thể giải quyết mọi việc ở đó.”
“Anh không nói thật đấy chứ...”
Một tiếng rắc đinh tai vang lên từ tầng dưới, quá lớn nghe như thể một bức tường bệnh viện đã đổ sập. Chú Luke, Clary nghĩ, nhảy dựng lên.
Jace, dù có vẻ kinh hoàng tới buồn nôn, phản xạ tự động, nửa đứng dậy, tay sờ xuống thắt lưng. “Bố, họ...”
“Họ đang trên đường tới.” Valentine cũng đứng dậy. Clary nghe thấy tiếng bước chân. Một lát sau cánh cửa bật mở, và chú Luke đứng trước ngưỡng cửa.
Clary bậm môi ngăn tiếng hét. Người chú bê bết máu, quần bò và áo sơ mi đen bện lại, nửa mặt dưới cũng thế. Tay chú đỏ tới tận cổ tay, máu dính trên đó còn ướt và đang nhễu xuống. Cô không biết liệu có chút nào trong đó là máu của chú không. Cô nghe tiếng mình thét lên gọi tên chú, và rồi cô chạy băng qua phòng về phía chú, suýt vấp ngã trong cơn hối hả muốn bám lên vạt áo trước của chú mà đu mãi lên đấy, điều mà cô đã không còn làm từ hồi tám tuổi.
Trong một lúc bàn tay to lớn của chú đưa lên ôm trọn sau đầu cô, ôm chặt cô bằng một cánh tay. Rồi chú nhẹ nhàng đẩy cô ra. “Chú toàn thân đều là máu,” chú nói. “Đừng lo - không phải máu của chú đâu.”
“Vậy thì là của ai?” Lần này là giọng của Valentine, và Clary quay lại, bàn tay chú Luke đặt trên vai cô một cách bảo vệ. Valentine đang quan sát cả hai, đôi mắt nheo lại và đang tính toán. Jace đã đứng dậy và đi vòng qua bàn và tần ngần đứng sau bố. Clary không thể nhớ anh đã từng làm gì một cách ngần ngừ trước đây.
“Của Pangborn,” chú Luke nói.
Valentine đưa tay trước mặt, như thể cái tin đó làm hắn đau. “Tôi hiểu. Vậy là cậu đã dùng răng xé toạc họng hắn?”
“Thực ra,” chú Luke nói, “tôi giết hắn bằng cái này.” Với bàn tay còn lại chú giơ con dao dài mảnh đã dùng để giết Kẻ Lầm Đường. Dưới ánh sáng, cô thấy viên đá xanh nơi chuôi dao. “Anh có nhớ ra nó không?”
Valentine nhìn, và Clary thấy hắn siết hàm lại. “Có chứ,” hắn nói và Clary tự hỏi liệu hắn có nhớ cuộc nói chuyện lúc trước không.
Đây là thanh kindjal, một con dao của người Thổ Nhĩ Kỳ. Riêng con dao này từng thuộc về một cặp đồng bộ.
“Anh đưa nó cho tôi mười bảy năm về trước và bảo tôi hãy dùng nó mà kết thúc cuộc đời,” chú Luke nói, vũ khí nắm chặt trong tay. Lưỡi dao này dài hơn lưỡi dao cán đỏ trên thắt lưng Jace; nó nửa giống dao nửa giống kiếm và lưỡi dao nhọn như đầu kim. “Và tôi đã suýt làm vậy.”
“Cậu muốn tôi từ chối điều đó sao?” Có sự đau thương trong giọng Valentine, ký ức về một nỗi buồn trong quá khứ. “Tôi cố cứu cậu khỏi chính cậu đó, Lucian. Tôi đã sai lầm nghiêm trọng. Giá mà tôi có đủ dũng khí để tự mình ra tay, thì cậu đã có thể chết như một con người.”
“Như anh chăng?” chú Luke hỏi, và trong khoảnh khắc ấy Clary thấy điều gì đó ở một chú Luke mà cô luôn biết, người luôn biết khi nào cô nói dối hay giả bộ, luôn mắng cô những lúc cô kiêu căng hay không đáng tin. Trong sự cay đắng của giọng chú, cô nghe ra tình yêu chú từng dành cho Valentine, bị sự thù hận yếu ớt phủ lên. “Một con người đã xích người vợ hôn mê lên giường để tra tấn cô ấy nhằm lấy được thông tin khi cô ấy tỉnh dậy ấy à? Đó là sự dũng cảm của anh ư?”
Jace nhìn bố. Clary thấy sự giận dữ đáng kể trong giây phút đó bóp méo mọi đường nét trên khuôn mặt hắn; khi cơn giận biến mất, khuôn mặt hắn phẳng phiu lại như cũ. “Tôi không hành hạ cô ấy,” hắn nói. “Tôi xích cũng là vì muốn bảo vệ cô ấy mà thôi.”
“Khỏi cái gì?” chú Luke hỏi, bước sâu hơn vào phòng. “Điều duy nhất đang đe dọa cô ấy là anh. Điều duy nhất từng làm hại cô ấy chính là anh. Cô ấy đã dành cả đời trốn chạy để tránh khỏi anh.”
“Tôi yêu cô ấy,” Valentine nói. “Tôi chưa bao giờ muốn làm cô ấy tổn thương. Chính cậu là người khiến cô ấy quay lưng với tôi.”
Chú Luke cười lớn. “Cô ấy không cần tôi làm cô ấy quay lưng với anh. Cô ấy tự mình học cách căm ghét anh.”
“Dối trá!” Valentine gầm lên với sự tàn bạo không ngờ, rồi rút kiếm khỏi vỏ. Lưỡi kiếm mỏng và đen tuyền, trang trí họa tiết hình sao bạc. Hắn giơ thanh kiếm ngang tầm trái tim chú Luke.
Jace bước một bước về phía Valentine. “Bố...”
“Jonathan, im lặng!” Valentine quát, nhưng đã quá muộn; Clary nhìn thấy sự choáng váng trên mặt chú Luke khi chú nhìn Jace.
“Jonathan?” chú thì thào.
Miệng Jace cau lại. “Đừng gọi tôi bằng tên đó,” anh gay gắt, ánh mắt vàng tóe lửa. “Tôi sẽ giết ông nếu ông dám gọi tôi bằng cái tên đó.”
Chú Luke, chẳng thèm để ý tới thanh kiếm đang chĩa vào tim, không hề rời mắt khỏi Jace. “Mẹ cháu hẳn sẽ rất tự hào,” chú nói, quá nhỏ đến nỗi ngay cả Clary đứng gần bên chú, cũng phải căng tai mà nghe.
“Tôi không có mẹ,” Jace nói. Tay anh run run. “Người đàn bà đẻ ra tôi đã bỏ đi trước khi tôi kịp nhớ mặt bà ta. Tôi chẳng là gì với bà ta, nên bà ta cũng chẳng là gì với tôi.”
“Mẹ cháu không phải là người bỏ cháu mà đi,” chú Luke nói, ánh mắt từ từ chuyển sang Valentine. “Tôi cứ nghĩ kể cả anh,” chú nói chậm rãi, “cũng không sử dụng máu mủ của mình làm mồi nhử. Hóa ra tôi đã nhầm.”
“Đủ rồi đấy.” Giọng Valentine đã khá uể oải, nhưng có sự ngang tàng trong đó, một sự thèm khát bạo lực. “Thả con gái tôi ra, hoặc không tôi sẽ giết chết anh ngay tại chỗ.”
“Tôi không phải con gái ông,” Clary quát lớn, và chú Luke đẩy cô lùi lại, quá mạnh làm cô suýt ngã.
“Đi ra khỏi đây,” chú nói, “Tới nơi an toàn.”
“Cháu không thể bỏ chú!”
“Clary, nghe lời chú đi. Rời khỏi đây,” Chú Luke đã giơ dao. “Đây không phải trận chiến của cháu.”
Clary loạng choạng rời xa chú, về phía cánh cửa dẫn ra đầu cầu thang. Có lẽ cô có thể tìm người giúp, tìm Alaric...
Rồi Jace đứng trước mặt cô, chắn đường ra cửa. Cô đã quên mất anh di chuyển nhanh thế nào, khẽ khàng như mèo, nhanh như nước. “Em điên sao?” anh rít lên. “Chúng đã phá cửa trước. Nơi này toàn những Kẻ Lầm Đường.”
Cô đẩy anh. “Để em ra...”
Jace giữ chặt cô như gọng kìm. “Để chúng xé xác em ra à? Không bao giờ.”
Tiếng kim loại va chạm vang lên sau lưng cô. Clary giằng tay khỏi Jace và quay lại thấy Valentine đang chém đến chú Luke, chú gạt đòn tấn công ra với một tiếng động đinh tai. Kiếm của họ văng xuống đất, và giờ họ di chuyển ngang dọc trong phòng giữa những động tác giả và những nhát chém nhanh tít mù mịt. “Ôi, Chúa ơi,” cô thì thào. “Họ sẽ giết nhau mất thôi.”
Màu mắt Jace gần như thành đen. “Em không hiểu rồi,” anh nói. “Chuyện phải thế thôi...” Anh ngừng lời và hít một hơi khi chú Luke vượt qua vòng phòng thủ của Valentine, chém một nhát ngang vai hắn. Máu túa ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của Valentine.
Valentine ngửa cổ mà cười. “Một cú trúng đích,” hắn nói. “Tôi không nghĩ là anh có khả năng này đó, Lucian.”
Chú Luke đứng rất thẳng, con dao che khuôn mặt chú khỏi Clary. “Chính anh đã dạy tôi chiêu này.”
“Nhưng đó là nhiều năm trước rồi,” Valentine nói bằng cái giọng như lụa thô, “và từ đó, anh đâu có cần dùng dao mấy đâu nhỉ? Khi anh đã có răng nanh và móng vuốt để thay thế.”
“Chỉ để xé tim anh ra dễ hơn.”
Valentine lắc đầu. “Anh đã xé toạc trái tim tôi ra từ nhiều năm trước rồi,” hắn nói và Clary cũng không biết sự buồn bã trong giọng hắn là thật hay giả nữa. “Khi anh phản bội và bỏ rơi tôi.” Chú Luke lại xông tới, nhưng Valentine lanh lẹ lùi đi. Với một người to lớn, hắn di chuyển nhẹ nhàng tới đáng ngạc nhiên. “Chính anh đã khiến vợ tôi quay lưng với giống nòi. Anh tới với cô ấy khi cô ấy yếu đuối nhất, bằng sự thảm thương, bằng thứ nhu cầu vô dụng của anh. Tôi thì ở xa còn cô ấy tưởng anh yêu cô ấy. Cô ấy ngốc quá.”
Jace người căng như dây đàn đứng cạnh Clary. Cô có thể cảm nhận sự căng thẳng nơi anh, như những tia lửa bắn ra từ sợi cáp điện đã đứt. “Valentine đang nói về mẹ anh đó,” cô nói.
“Bà ấy đã bỏ rơi anh,” Jace nói. “Chỉ là một bà mẹ nào đó thôi.”
“Mẹ nghĩ anh đã chết. Anh muốn biết sao em biết không? Vì mẹ vẫn giữ một chiếc hộp trong phòng ngủ. Trên đó có chữ viết tắt tên anh. J.C.”
“Vậy bà ta có một chiếc hộp,” Jace nói. “Rất nhiều người có hộp. Họ để đồ trong đó. Anh nghe nói đó là một xu hướng.”
“Trong đó có một lọn tóc của anh. Tóc em bé. Và một bức ảnh, có lẽ là hai. Mỗi năm mẹ lại lôi chúng ra mà khóc. Những tiếng khóc nức nở nghe mà tan nát cõi lòng...”
Bàn tay Jace nắm chặt ở hai bên thân. “Thôi đi,” anh nghiến răng nói.
“Thôi cái gì? Thôi nói cho anh biết sự thực ư? Mẹ nghĩ anh đã chết - mẹ sẽ không bao giờ bỏ anh nếu mẹ biết anh còn sống. Anh nghĩ bố anh đã chết...”
“Anh thấy bố anh đã chết! Hoặc anh tưởng thế! Anh chỉ không - chỉ nghe về điều đó và chọn tin vào nó!”
“Mẹ tìm thấy những mẩu xương bị cháy thành than của anh,” Clary lặng lẽ nói. “Trong đống đổ nát của căn nhà bà. Cùng với nắm xương tàn của ông bà ngoại.”
Cuối cùng Jace cũng nhìn cô. Cô thấy sự ngờ vực khỏa lấp trong mắt anh, và quanh mắt anh, là sự căng thẳng phải duy trì nỗi ngờ vực ấy. Như thể nhìn xuyên qua ảo ảnh, Clary có thể thấy sự hình thành mong manh của niềm tin trong anh vào bố, được anh khoác vào một lớp áo giáp trong veo, bảo vệ anh khỏi sự thực. Ở đâu đó, Clary nghĩ, trên lớp giáp kia đã xuất hiện một vết nứt; đâu đó, nếu cô có thể tìm được lời đúng đắn, nơi ấy sẽ bị chọc thủng. “Thật lố bịch,” anh nói. “Anh không hề chết - chẳng có xương cốt gì cả.”
“Có đó.”
“Đó chỉ là ảo ảnh mà thôi,” anh cự nự.
“Hãy hỏi bố anh xem chuyện gì đã xảy ra cho bố mẹ vợ ông ta,” Clary nói. Cô đưa chạm vào tay anh. “Hãy hỏi ông ta xem đó chỉ là một ảo ảnh hay không..."
“Câm mồm!” Sự kiềm chế của Jace đã vỡ toác và anh quay sang cô, mắt long sòng sọc. Clary thấy chú Luke đang liếc về phía họ, giật mình vì tiếng hét, và nhân phút phân tâm đó Valentine đã lợi dụng sơ hở và đâm, găm lưỡi kiếm vào ngực chú Luke, ngay dưới xương quai xanh.
Đôi mắt chú Luke lồi ra vì kinh ngạc hơn là vì đau. Valentine rút tay lại và lưỡi kiếm kéo ra, dính máu đỏ tới tận chuôi. Với tiếng cười lanh lảnh Valentine tiếp tục đâm một nhát nữa, lần này đánh rơi vũ khí chú Luke ra khỏi tay. Thanh kindjal rơi xuống sàn nhà kèm theo tiếng lanh canh vang vọng trong không gian, và Valentine đá nó bay xuống gầm bàn trong lúc chú Luke đổ sụp xuống.
Valentine giơ thanh kiếm đen trên thân thể sống soài của chú Luke, sẵn sàng đâm một nhát kết liễu đời chú. Những ngôi sao bạc khắc chìm sáng lên dọc theo chiều dìa lưỡi kiếm và Clary nghĩ, chết lặng trong khoảnh khắc kinh hoàng, tại sao một thứ nguy hiểm chết người lại đẹp tới vậy?
Jace, như thể biết được Clary định làm gì trước khi cô kịp hành động, đã quay phắt về phía cô. “Clary...”
Giây phút chết lặng đã qua. Clary tránh khỏi Jace, thụp xuống tránh đôi bàn tay đang vươn ra của anh, và chạy băng qua sàn đá về phía chú Luke. Chú đang nằm trên sàn, dùng một tay chống đỡ cơ thể; Clary lao vào chắn trên chú ngay khi thanh kiếm của Valentine đâm xuống.
Cô thấy ánh mắt Valentine khi thanh kiếm lao về phía cô; có thể khoảnh khắc đó chỉ là một tích tắc, nhưng với cô, nó là vĩnh viễn. Cô thấy hắn có thể ngừng tay nếu muốn. Thấy rằng hắn thừa biết thanh kiếm sẽ đâm vào cô nếu hắn không ngừng lại. Thấy rằng ngả nào hắn cũng sẽ ra tay.
Cô vung hai tay lên, nhắm chặt mắt...
Một tiếng keng. Cô nghe Valentine hét lên, cô nhìn lên thấy hắn đang ôm bên tay không cầm kiếm nữa, mà chảy máu ròng ròng. Con dao kindjal chuôi đỏ nằm cách đó vài foot trên sàn nhà, ngay cạnh thanh kiếm đen. Quay lại trong kinh ngạc, cô thấy Jace đứng bên cửa, tay vẫn giơ ra, và nhận ra hẳn anh đã phi con dao bằng một lực đủ mạnh để đánh bay thanh kiếm đen khỏi tay bố mình.
Mặt trắng bệch, anh từ từ hạ tay xuống, đôi mắt đang hướng về Valentine... mở to khẩn khoản. “Bố, con...”
Valentine nhìn bàn tay chảy máu, và trong thoáng chốc, Clary thấy sự giận dữ co giật loáng qua mặt hắn, như một ánh đèn phục tắt. Giọng hắn, khi nói, lại rất hiền hòa. “Một cú ném đẹp đó, Jace.”
Jace lưỡng lự. “Nhưng tay bố. Con cứ tưởng...”
“Ta sẽ không làm em gái con bị thương,” Valentine nói, di chuyển nhanh gọn để lấy cả thanh kiếm đen lẫn thanh kindjal chuôi đỏ và nhét vào thắt lưng. “Ta sẽ ngừng tay. Nhưng sự quan tâm tới gia đình của con thật đáng tuyên dương.”
Đồ dối trá. Nhưng Clary không còn thời gian cho những lời nói vòng vo của Valentine. Cô quay ra nhìn chú Luke và cảm thấy cảm giác buồn nôn khủng khiếp đang dâng lên tận cổ. Chú Luke đang nằm ngửa, mắt nhắm hờ, hơi thở đứt đoạn. Máu sùi lên từ lỗ hổng trên áo sơ mi rách. “Em cần cuộn băng,” Clary nghẹn ngào nói. “Một miếng vải, bất cứ cái gì.”
“Đừng cử động, Jonathan,” Valentine lạnh lùng bảo và Jace đứng nguyên tại chỗ, tay đã nhét vào túi. “Clarissa,” bố cô nói, bằng cái giọng trơn như thép dính bơ, “người này là kẻ thù của gia đình chúng ta, và là kẻ thù của Clave. Chúng ta là thợ săn, và điều này có nghĩa đôi khi chúng ta phải đảm nhiệm vai trò sát thủ. Chắc chắn là con hiểu chuyện này.”
“Thợ săn quỷ,” Clary nói. “Kẻ giết quỷ. Không phải quân giết người. Khác nhau đấy.”
“Hắn ta là quỷ đó, Clarissa,” Valentine nói, vẫn bằng cái giọng mềm mại như cũ. “Một con quỷ mang mặt người. Ta biết những con quái vật kiểu đó lươn lẹo như thế nào. Hãy nhớ, ta từng tha mạng cho hắn rồi.”
“Một con quái vật ư?” Clary nhắc lại. Cô nghĩ tới chú Luke, chú Luke đẩy xích đu cho cô hồi cô lên năm, đẩy cao hơn, luôn cao hơn nữa; chú Luke trong lễ tốt nghiệp cấp hai của cô, tay cầm máy quay hệt như một ông bố tràn đầy sự tự hào về cô con gái rượu; chú Luke lựa từng hộp sách được chuyển tới cửa hàng, tìm kiếm bất cứ thứ gì cô thích và đặt sang bên. Chú Luke bế cô lên cho cô vặt táo từ những cây táo gần trang trại. Chú Luke, người đối với cô có vị thế như một người cha, trong khi người đàn ông kia đang cố cướp lấy vị trí đó. “Chú Luke không phải một con quái vật,” cô nói bằng cái giọng hệt như Valentine, lấy sắt thép đối chọi lại với sắt thép. “Hay quân giết người. Chính ông mới là kẻ đó.”
“Clary!” Đó là Jace.
Clary lờ anh đi. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh lùng của người bố đẻ. “Ông giết bố mẹ của vợ ông, không phải trong chiến trận, mà như một kẻ giết người máu lạnh,” cô nói. “Và tôi cá ông đã giết Michael Wayland và cậu con nhỏ nữa. Ném xương cốt họ cùng với xương cốt của ông bà tôi để mẹ tôi tưởng rằng ông và Jace đã chết. Đeo sợi dây chuyền của ông quanh cổ Michael Wayland trước khi thiêu xác ông ấy, để mọi người điều nghĩ những nắm xương tàn kia thuộc về ông. Sau tất cả những gì ông nói về dòng máu thuần chủng của Clave - ông chẳng quan tâm gì tới dòng máu hay sự vô tội của họ khi ông giết họ, đúng không? Giết người già và trẻ nhỏ không chớp mắt, đó mới là quái vật.”
Một cơn giận nữa làm biến dạng nét mặt của Valentine. “Thế là đủ rồi!” Valentine gầm lên, thanh kiếm đen một lần nữa được giơ cao, và Clary đã nghe ra sự thực về con người hắn trong giọng của hắn, niềm phẫn nộ đã đưa đẩy hắn cả một đời. Một niềm phẫn nộ sôi sục không bao giờ có ngày nguôi. “Jonathan! Lôi em gái con ra ngay, bằng không nhân danh Thiên Thần, ta sẽ đánh nó để giết con quái vật nó đang bảo vệ!”
Trong giây phút ngắn ngủi nhất, Jace đã chần chừ. Rồi anh ngẩng đầu. “Vâng thưa Bố,” anh nói và đi về phía Clary. Trước khi cô kịp giơ tay để gạt anh ra, anh đã hung tợn nắm lấy tay cô mà kéo lên. Anh kéo cô đứng dậy, kéo cô tránh xa chú Luke.
“Jace,” cô thì thầm, hoảng sợ.
“Đừng,” anh nói. Những ngón tay anh bấu vào tay cô phát đau. Anh có mùi rượu, kim loại và mồ hôi. “Đừng nói gì với anh.”
“Nhưng...”
“Anh bảo rồi, đừng nói.” Anh lắc cô rất mạnh. Cô vấp té, cố đứng dậy, ngước nhìn Valentine đang đứng đó, hau háu nhìn xuống cơ thể co quắp của chú Luke. Hắn dùng đầu mũi giày đắt tiền đá chú, khiến chú kêu lên những tiếng kêu nghèn nghẹt.
“Để chú ấy yên!” Clary hét, cố giằng tay ra khỏi tay Jace. Vô ích - anh quá khỏe.
“Dừng lại đi,” anh rít vào tai cô. “Em chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn với em thôi. Sẽ tốt hơn nếu em đừng nhìn.”
“Như anh sao?” cô rít lên đáp trả. “Nhắm mắt giả vờ như chuyện gì đó không xảy ra không thể khiến nó không có thật đâu Jace. Anh nên hiểu hơn mới phải...”
“Clary, dừng lại.” Giọng anh đột ngột làm cô im bặt. Anh nghe có vẻ tuyệt vọng.
Valentine đang chậc lưỡi. “Giá mà tôi đã nghĩ trước,” hắn nói, “mà mang theo con dao bạc thật sự, tôi sẽ kết liễu anh, để anh được chết đúng như một con sói, Lucian ạ.”
Chú Luke gầm ghè đáp lại gì đó mà Clary không nghe rõ. Cô mong là một câu nói thô lậu. Cô cố vùng khỏi Jace. Chân cô trượt ra và anh tóm lấy, kéo cô lại bằng lực mạnh tới phát đau. Anh đang ôm lấy cô, cô nghĩ, nhưng không phải theo cái cách cô từng mong muốn, cũng chẳng phải cách cô từng hình dung.
“Ít nhất hãy để tôi đứng dậy,” chú Luke nói. “Để tôi được chết trên đôi chân mình.”
Valentine nhìn theo chiều dài lưỡi kiếm về phía chú và nhún vai. “Anh có thể nằm ngửa hay quỳ mà chết,” hắn nói. “Nhưng chỉ có con người mới được quyền chết trên đôi chân, trong khi anh không phải người.”
“KHÔNG!” Clary hét lên trong khi chú Luke, không nhìn về phía cô, bắt đầu đau đớn nhấc mình vào thế quỳ.
“Vì sao em lại làm mọi chuyện tệ hơn với mình chứ?” Jace hỏi trong tiếng thì thầm nho nhỏ, căng thẳng. “Anh đã bảo em đừng có nhìn mà.”
Cô đang thở dốc vì dụng sức quá mức và vì đau. “Vì sao anh phải nói dối bản thân?”
“Anh không nói dối!” Anh thô bạo nắm lấy tay cô, dù cô không cố giằng tay ra. “Anh chỉ muốn những điều tốt trong đời - bố anh - gia đình anh - anh không thể mất tất cả thêm một lần nữa.”
Giờ chú Luke đang quỳ thẳng. Valentine đã giơ cao thanh kiếm đẫm máu. Mắt chú đã nhắm, và chú đang lầm bầm gì đó: những lời trăn trối, những lời cầu nguyện, Clary không biết. Cô vặn vẹo trong vòng tay Jace, cố giằng ra để có thể ngước lên nhìn gương mặt anh. Đôi môi anh mím chặt, hàm nghiến cứng, nhưng đôi mắt...
Lớp áo giáp mỏng manh đang vỡ. Chỉ cần tác động thêm một chút nữa thôi. Cô cố tìm từ đúng.
“Anh có gia đình,” cô nói. “Gia đình, đó là những người yêu thương anh. Như gia đình Lightwood đã yêu thương anh. Alec, Isabelle...” Giọng cô lạc đi. “Chú Luke là gia đình của em, và anh đang bắt em giương mắt nhìn chú ra đi hệt như anh tưởng anh đã thấy bố anh chết năm anh mười tuổi? Đó là điều anh muốn phải không Jace? Đó là dạng người anh muốn trở thành sao? Giống như...”
Cô dừng lại, đột nhiên sợ rằng mình đã nói quá xa.
“Giống bố anh,” anh nói.
Giọng anh lạnh băng, xa xôi, phẳng dẹt như lưỡi dao.
Mình mất anh ấy rồi, cô tuyệt vọng nghĩ.
“Ngồi xuống,” anh nói và đẩy cô rất mạnh. Cô loạng choạng ngã xuống đất, lăn qua một bên gối. Quỳ thẳng dậy, cô thấy Valentine đang giương kiếm cao quá đầu. Ánh sáng từ chúc đài treo trên đầu tỏa lên mặt kiếm tạo ra những tia sáng rực rỡ đâm thẳng vào mắt cô. “Chú Luke!” cô hét gọi.
Lưỡi kiếm chạm đích - xuống sàn nhà. Chú Luke không còn ở đó nữa. Jace, đã di chuyển nhanh hơn Clary có thể tưởng tượng nổi kể cả với một Thợ Săn Bóng Tối, đã đẩy chú đi, nằm sõng soài sang một bên. Jace đứng đối mặt với bố qua chuôi kiếm vẫn đang rung lên từng hồi, mặt anh trắng bệch, nhưng ánh nhìn rất kiên định.
“Con nghĩ bố nên đi,” Jace nói.
Valentine mở lớn mắt nhìn cậu con trai mà không thể tin nổi. “Con vừa nói gì?”
Chú Luke đã ngồi dậy được. Máu nóng một lần nữa chảy ướt áo chú. Chú nhìn trân trối trong khi Jace đưa tay ra và nhẹ nhàng, chừng như khá hờ hững, vuốt ve chuôi thanh kiếm đã cắm xuống sàn. “Con nghĩ bố đã nghe rõ rồi đấy, thưa bố.”
Giọng Valentine vang lên như tiếng roi quất. “Jonathan Morgenstern...”
Nhanh như chớp, Jace nắm lấy chuôi kiếm, giật khỏi sàn nhà và giơ cao. Anh cầm hững hờ, thẳng băng, mũi kiếm chỉ cách cằm bố mình vài phân. “Đấy không phải là tên tôi,” anh nói. “Tên tôi là Jace Wayland.”
Đôi mắt của Valentine vẫn dán vào Jace, hắn dường như chẳng còn để ý tới lưỡi kiếm trên họng. “Wayland?” hắn rống lên. “Con không có dòng máu của Wayland! Với con, Michael Wayland chỉ là một người xa lạ...”
“Vậy,” Jace bình tĩnh nói, “ông cũng thế thôi.” Anh giật kiếm sang trái. “Giờ đi đi.”
Valentine lắc đầu. “Không bao giờ. Ta không bao giờ nghe lệnh của một đứa trẻ.”
Mũi kiếm chạm tới cổ họng Valentine. Clary đang nhìn, vừa sợ hãi vừa hào hứng. “Tôi là một đứa trẻ được huấn luyện tốt,” Jace nói. “Ông đã tự mình chỉ dẫn cho tôi về nghệ thuật chém giết chính xác. Tôi chỉ cần nhúc nhích hai ngón tay để cắt cổ ông, ông có biết không?” Ánh mắt anh lạnh như thép. “Tôi đoán là ông có biết.”
“Con có đầy đủ các kỹ năng thật,” Valentine nói. Hắn nói có vẻ thô bạo, nhưng Clary để ý, hắn quả là đang đứng rất im. “Nhưng con không thể giết nổi bố đâu. Con từng luôn là kẻ yếu đuối.”
“Có lẽ thằng bé không thể.” Đó là chú Luke, giờ đã đứng dậy, trắng xanh xao và máu me bê bết nhưng đã đứng thẳng được. “Nhưng tôi thì có đấy. Và tôi không hoàn toàn chắc thằng bé có ngăn tôi nổi không.”
Đôi mắt đỏ ngầu của Valentine đảo sang Luke rồi lại nhìn cậu con trai. Jace không hề ngoái lại khi chú Luke nói, chỉ đứng im như tượng, thanh kiếm trên cổ tay không hề nhúc nhích. “Con nghe con quái vật kia đang đe dọa bố rồi đấy, Jonathan,” Valentine nói. “Con cùng phe với nó sao?”
“Cũng có điểm đúng đó,”Jace nhẹ nhàng nói. “Tôi không hoàn toàn chắc tôi có thể ngăn chú ấy nếu chú ấy muốn làm ông bị thương. Người sói lành nhanh lắm.”
Môi Valentine cong lên. “Vậy,” hắn nhổ toẹt, “giống như mẹ con, con thích sinh vật này, cái thứ quỷ nửa mùa này hơn là người cùng huyết thống với con, gia đình của con à?”
Lần đầu tiên thanh kiếm trên tay Jace dường như run run. “Ông bỏ rơi tôi khi tôi còn bé,” anh cẩn trọng nói. “Ông mặc cho tôi tưởng rằng ông đã chết rồi đưa tôi tới sống với những người xa lạ. Ông chưa bao giờ bảo với tôi rằng tôi còn có mẹ, có em gái. Ông bỏ tôi một mình.” Lời nói đó nghe như tiếng khóc.
“Ta làm thế vì con - để con an toàn,” Valentine phản đối.
“Nếu ông quan tâm tới Jace, nếu ông quan tâm tới những người chung huyết thống, ông đã không giết chết ông bà ngoại anh ấy. Ông đã giết những con người vô tội,” Clary giận dữ xen ngang.
“Vô tội ư?” Valentine quạc lại. “Chẳng ai vô tội trong một trận chiến hết! Họ đứng về phía Jocelyn để chống lại ta! Họ sẽ sẵn sàng giúp con gái cướp đi đứa con trai của ta.”
Chú Luke rít lên. “Anh biết cô ấy sẽ rời xa anh,” chú nói. “Anh biết cô ấy sẽ bỏ trốn, ngay cả trước vụ Nổi Loạn à?”
“Tất nhiên là ta biết chứ!” Valentine gầm lên. Sự kiềm chế lạnh băng của hắn đã vỡ và Clary có thể nhận ra cơn giận cuồn cuộn bên dưới, kéo căng các dây chằng trên cổ, siết chặt tay hắn thành hai đấm. “Ta đã làm điều phải làm để bảo vệ con cái của ta, và cuối cùng ta đã cho họ nhiều hơn những gì họ xứng đáng được hưởng: một giàn hỏa thiêu chỉ được dành cho những chiến binh vĩ đại nhất của Clave!”
“Ông đã thêu sống họ,” Clary thẳng thừng nói.
“Đúng!” Valentine hét. “Ta đã thêu sống họ.”
Jace kêu lên tiếng kêu nghe như bị bóp cổ. “Ông bà của tôi...”
“Con chưa từng biết họ,” Valentine nói. “Đừng giả bộ đau lòng khi còn không cảm thấy.”
Mũi kiếm đang rung mạnh hơn. Chú Luke đặt tay lên vai Jace. “Bình tĩnh lại đi,” chú nói.
Jace không nhìn chú. Anh thở dốc như thể giờ này đang chạy. Clary thấy mồ hôi lóng lánh trên hõm xương quai xanh của anh, làm tóc anh bết vào thái dương. Những mạch máu hiện rõ trên mu bàn tay. Anh ấy sẽ giết hắn, cô nghĩ. Anh sẽ giết Valentine.
Cô vội bước tới. “Jace... chúng ta cần chiếc Cốc. Hoặc anh biết rằng hắn sẽ làm gì với nó rồi đấy.”
Jace liếm đôi môi khô rang. “Chiếc Cốc, thưa Bố. Nó đâu rồi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...