Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Hướng Tiểu Vãn cười nhẹ
nhàng, giống như căn bản không nhìn thấy Độc Cô Ly tức giận.

Bưng hộp đựng thức ăn đi thẳng một mạch đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng để hộp thức
ăn xuống, nhìn về phía Độc Cô Ly đang phát hỏa cất giọng nói: “A Ly chúng ta ăn
cơm.”

Lần đầu tiên Độc Cô Ly bị coi thường như thế, càng gào lớn:”Nữ nhân chết tiệt,
ngươi là điếc hay mù, bổn đại gia lặp lại lần nữa, bổn đại gia tuyệt thực không
ăn, còn nữa, không được gọi ta là A Ly.”

Nữ nhân chết tiệt, dám giả vờ thân thiết với nó, nó sẽ không chừa cho nàng mặt
mũi.

Hướng Tiễu Vãn cũng không nói tiếp, nàng đưa tay mở hộp thức ăn, động tác chậm
chạp mang thức ăn từ bên trong ra, bày biện ở trên bàn.

Trong nháy mắt, mùi thức ăn thơm ngát tỏa ra bốn phía, không giống với các món
ăn nổi tiếng trước kia, lúc này trên bàn chỉ có một chén cháo trắng, một ít
thức ăn, một phần canh đầu cá.

Những món ăn này rất bình thường nhưng lại có mùi thơm khác biệt, làm cho tất
cả mọi người đứng trong sân đều muốn ăn.

Vốn đang quay cuồng trên mặt dất, tất cả mọi người đều ngừng lại, ánh mắt đồng
loạt quét về thức ăn phía trên bàn, nuốt nuốt nước bọt.


Thật ra thì bọn họ cũng đã một ngày một đêm không ăn rồi. Trong đêm qua tứ tiểu
thư đã đến một lần, nói nếu bọn họ không thể khuyên đại thiếu gia ăn cơm vậy
thì bọn họ cũng khỏi cần ăn. Đây chính là lý do vì sao bọn họ liều mạng khuyên
Độc Cô Ly ăn cơm, bọn họ cũng đói nha.

Khóe mắt Độc Cô Ly quét qua thức ăn trên bàn, cuối cùng dừng lại ở bát canh đầu
cá, nước bọt nơi cổ họng khẽ chuyển động, cậu thật thèm nha, nhưng cậu nhịn
xuống.

Ánh mắt quét về phía đám nô tài đã dừng lại trên mặt đất, quát: “Ai cho các
ngươi dừng lại!”

Mọi người run lên, chuyển động thân thể, rất nhanh liền lăn ra khỏi Hiền Nhân
cư.

Hướng Tiểu Vãn lấy ra một cái chén không, đặt trước mặt Độc Cô Ly, múc một chén
canh cá, sau đó nhấc tay lên, đặt vào phía góc bàn trước mặt Độc Cô Ly, khóe
miệng vừa động, làm như muốn nói, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã bị Độc Cô Ly
căm phẫn nói trước.

“Xú nữ nhân chết tiệt,
bổn đại gia nói không... ăn.” Cái chữ kia vừa bay ra khỏi miệng, cậu liền thấy
Hướng Tiểu Vãn bưng canh cá, uống một hớp lớn, thanh âm bắt đầu yếu dần.


Thật quá đáng, xú nữ nhân này thật quá đáng, cậu nghĩ nàng mang những thức ăn
này tới là khuyên cậu ăn cơm, không nghĩ ra rằng cái nữ nhân ngu xuẩn này ăn
một mình, hơn nữa còn làm ra vẻ vô cùng say mê?

Trong cổ họng lần nữa chuyển động, khó khăn nuốt nước bọt xuống.

Cậu không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bộ dạng say sưa của Hướng Tiểu Vãn, trong
lòng nghi ngờ, thật sự là ngon như vậy sao?

Hướng Tiểu Vãn uống canh cá xong cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng thịt gà, bỏ
vào miệng.

Nếm------------------Nhai----------------Nuốt.

“Thật là thoải mái, vừa vào đến miệng đã tràn ra cảm xúc, mỹ vị, thật là mỹ
vị.” Chiếc đũa lại tiếp tục di chuyển, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.

Lại là vẻ mặt say mê.

Tuy tính tình của Độc Cô Ly khó chịu, kỳ quặc nhưng dù sao thì vẫn là một đứa
nhỏ, lại đói bụng đã một ngày một đêm, hơn nữa liên tiếp bị thức ăn ngon dụ dỗ,
đã không còn kiên nhẫn được nữa.

Nuốt nuốt nước miếng, không được tự nhiên hỏi: “Thật là ngon như vậy sao?”

Hướng Tiểu Vãn liếc nhìn cậu một cái, tuy là cậu ta đang nói chuyện cùng nàng,
nhưng đôi mắt nhỏ xíu kia hoàn toàn nhìn chằm chằm không rời chén canh đầu cá
kia, khiến nàng cố ý phát ra âm thanh nhai to hơn: “Ngô...Dĩ nhiên là ngon, con
có biết đã dùng loại cá nào để làm ra chén súp này không?

Bụng của Độc Cô Ly lúc này vang lên mấy tiếng rất mất mặt, trên mặt hơi đỏ, giả
bộ quát:

“Cá gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận