Lập tức, Hướng Tiểu Vãn
bước ra, chỉ vào một bà tám mập mạp mặc y phục màu đỏ nói: “Ai ai ai, một con
heo mẹ không biết từ đâu tới.”
Bà tám bị chỉ kia kinh ngạc một hồi, xoay đầu nhìn chung quanh.
Hướng Tiểu Vãn vẫn chỉa về phía nàng ta. “Không sai, chính là nói ngươi đó,
diện mạo giống heo còn chưa tính, ngươi còn mang đầu heo ra ngoài cũng không sợ
mất mặt sao, ai, thật là nghiệp chướng, vóc người giống heo rồi, đầu óc lại
cũng như heo, ta thật đồng tình với mẹ của ngươi.” Nói xong, còn bày tư thế rất
áy náy.
Nữ bà tám mập mạp kia vốn để ý người khác nói nàng giống heo nhất, hơn nữa nàng
còn thấy có lỗi với mẫu thân, khi còn bé trong nhà nghèo khổ, cũng là bởi vì
mình rất ham ăn, cho nên mới ăn hết cả tiền chữa bệnh của mẫu thân, mẫu thân
chết đi, khiến cho nàng hận tất cả người trong thiên hạ, cho nên hiện tại mới
có thể biến thái như vậy, không nghĩ tới hai đại tử huyệt đều bị Hướng Tiểu Vãn
đạp lên rồi, nữ mập mạp này giận đến không thể mở miệng nói chuyện.
Những bà tám khác thấy đồng bạn bị kích đến nói không ra lời, không khỏi rối
rít nhằm vào Hướng Tiểu Vãn triển khai thế công sắc bén hơn.
Nhưng bất kể bọn họ nói thế nào, Hướng Tiểu Vãn đều là một bộ dáng bình tĩnh,
về mặt khí thế các nàng rõ ràng đã bị thua, chỉ có thể giành lại trên miệng lưỡi
thôi.
“Tiện nhân.”
Hướng Tiểu Vãn: “Ta có thể gặp người, ngươi không mặt mũi nhìn người, nên cứ
thấy người liền kêu tiện nhân, thật là đứa trẻ đáng thương.”
“Con điếm.”
Hướng Tiểu Vãn: “Vị đại nương này, bà đang nói bà đó à, ta thấy cũng phải, khó
trách thật xa xôi đã ngửi thấy được một mùi hôi, đại nương à, bà một tháng rồi
không có tắm sao?”
Mặt đại nương kia liền biến sắc, không sai, cuộc đời này của bà sợ nhất là tắm,
có thể không tắm, thì không tắm, đây vốn là một bí mật, tiện nhân này làm sao lại
biết được?
“Ngươi, làm sao ngươi biết?”
“Nói nhảm, người không thấy thối sao, cả người lẫn vật mười dặm xung quanh đều
muốn té xỉu luôn rồi, ta làm sao có thể không biết.”
Mặt đại nương kia liền xấu hổ và giận dữ, nhìn ánh mắt khinh bỉ của các tỷ muội,
bà lại tìm không ra lời nói để phản bác.
...
Một khắc đồng hồ đã qua, trận bà tám của đám nữ bà tám này dần dần ít đi.
Hướng Tiểu Vãn vẫn phát huy lời nói ác độc của nàng, không sợ chết chỉ vào đám
bà tám kia nói: “Ai ai ai, ta nói vị đại tỷ này, tỷ đang mua thịt sao? Nếu
không sao lộ nhiều thịt khô như vậy, ai ui, nhìn màu thịt của tỷ kìa, cũng sắp
tím bầm rồi, tỷ còn dám để lộ ra.”
Một nữ nhân che cặp vú thịt cắn răng rời đi.
“Ai ai ai, ta nói vị đại nương này, bà cho rằng mặt của bà là tường thành à,
còn đắp phấn dày thế, bà xem một tầng trắng xóa trên đất, không phải là lãng
phí sao, thật không biết thẹn.”
Một đại nương xấu hổ che mặt chạy đi.
“Vị kia trổ mã thật không tốt, đúng, chính là nói ngươi đó, không được nuôi
dưỡng tốt không phải là lỗi của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần thiết dùng
hai cái bánh bao để làm giả như vậy, gạt được mọi người, nhưng ngươi lừa được
lương tâm của mình à, ngươi xem, bánh bao của ngươi lộ ra thế kia, báo ứng tới
rồi đó.”
Một thiếu nữ trổ mã không tốt đè lại hai cái bánh bao ở ngực, rời đi như gió.
“Ôi mẹ nó, ta nói đại thẩm này, bà là gà núi sao? Lấy nhiều hoa dại cắm lên đầu
như vậy, bà cho rằng chỉ cần như vậy là có thể hóa thân thành Phượng Hoàng rồi
hả?”
Đại thẩm kia thấy mình bị Hướng Tiểu Vãn chỉ tên, cố giả bộ trấn định nói lại:
“Gà núi, gà núi gì? Lão nương đây là... Thiên nữ rải hoa, hiểu chưa cái bướm
nhà ngươi.”
Phụt ——
Thanh âm buồn cười này không phải từ Hướng Tiểu Vãn, mà là hai người Bạch Bàn
Bàn và Hắc Diệu đã dừng chiến đấu bên cạnh, Bạch Bàn Bàn nghe xong, mặt béo phì
không ngừng được cười lớn, mà Hắc Diệu mặc dù không cười, nhưng nhìn đầu vai
lay động kia, cùng với khóe miệng co giật, chỉ rõ ràng hắn đang cực lực che
giấu nụ cười.
“Thiên nữ tán hoa (rải hoa)?”
“Không sai, lão nương tên gọi là Thiên Nữ, vũ khí gọi là Tán Hoa, tiểu tiện
nhân, xem chiêu.” Đại thẩm kia vừa nói xong, trăm đóa hoa dại trên đầu rối rít
bắn về phía Hướng Tiểu Vãn.
Kim công công thấy thế, không khỏi khẩn trương hô: “Hướng nha đầu, cẩn thận hoa
dại này, rất nhiều gai đó.” Mới vừa rồi ông bị hoa dại đâm trúng vào mông, cái
này cũng không phải đáng sợ, đáng sợ là chủ nhân hoa dại này phát tình với ông,
đây quả thực là hình phạt đáng sợ
Đại thẩm kia rất đắc ý, trong lòng tự tin Hướng Tiểu Vãn chết chắc, hừ, dám đắc
tội Thiên nữ một đời như bà, quả thật tìm chết mà.
Vậy mà một giây kế tiếp, đại thẩm kia phát ra tiếng la tê tâm liệt phế. “Ngươi,
ngươi, ngươi dám phá hủy hoa của ta?”
Hướng Tiểu Vãn đạp lên đóa hoa dại cuối cùng, nói với đại thẩm kia: “Ta nói vị
đại thẩm này, bà một đống tuổi rồi, dù có chơi Thiên nữ rải hoa cũng không thể
thành hoa đâu, không đúng, bà căn bản không phải một đóa hoa, mà là một đống bã
đậu thôi.”
Đại thẩm chịu đựng không nổi đả kích như vậy, hộc máu không ngừng tại chỗ, vừa
lẩm bẩm “Ta không phải là đậu hủ ta là hoa” vừa rời đi.
Liên tiếp cuối cùng, đám bà tám không một người nào có thể ngăn cản được Hướng
Tiểu Vãn. Cả trận bà tám, rốt cuộc phá giải.
Kim công công cười to văng vẳng. “Ha ha ha, Hướng nha đầu, không nghĩ tới cái
miệng nhỏ nhắn của ngươi lợi hại như vậy đó.”
Bạch Bàn Bàn cũng cười rất lớn. “Tiểu sư muội, không tệ không tệ, chẳng những
công lực tăng cao, ngay cả công phu miệng lưỡi cũng tăng nữa.”
Hắc Diệu nhìn chằm chằm Hướng Tiểu Vãn, không nói một lời, làm như đang định vị
Hướng Tiểu Vãn lần nữa.
Độc Cô Hoa bên cạnh liếc thấy vẻ mặt Hắc Diệu, không khỏi kéo kéo ống tay áo
Hướng Tiểu Vãn. “Nhũ mẫu, đi mau.”
Hướng Tiểu Vãn vừa phản ứng lại, ở trong nháy mắt Hắc Diệu yên lặng, nàng ôm
Độc Cô Hoa đạp khinh công nhảy lên, mắt thấy sắp chạy tới miệng cốc, lại bị một
cánh tay ngăn lại.
Thanh âm Hắc Diệu từ xa xa truyền đến. “Thiên Tử, mang nàng ta và Thiếu cốc chủ
trở về điện.”
Người áo đen gọi là Thiên Tử đáp một tiếng. “Dạ, chủ tử.”
Hướng Tiểu Vãn còn chưa phản kích, liền bị người gọi là Thiên Tử cướp đi.
Bạch Bàn Bàn nhìn chằm chằm tiểu sư muội bị cướp, không khỏi tung người nhảy
tới, tính toán cứu Hướng Tiểu Vãn, lại bị Hắc Diệu ngăn lại.
“Bạch Mộ Ngôn, thả tiểu sư muội của lão tử ra, nếu không đừng trách lão tử lòng
dạ độc ác.”
Vẻ mặt Hắc Diệu lạnh như băng, không nói một lời.
Kim công công chạy vội tới, cùng Bạch Bàn Bàn đối phó Hắc Diệu. “Bàn Tử, đừng
nói nhảm nhiều với hắn nữa, chúng ta trực tiếp xông lên, ông đánh trên, ta đánh
dưới.”
“Được.”
Hai người liên thủ, hướng về Hắc Diệu.
Trong khi khó, ở ngoài cửa Vô Sinh cốc, không ai phát hiện có bốn bóng dáng nho
nhỏ đang chạy vào Vô Sinh cốc.
“Lão Tứ, có phải vị trí này không?” Độc Cô Phi chỉ vào miệng cốc, hỏi Độc Cô
Sương đứng cạnh cậu.
Độc Cô Sương nheo mắt nhìn đỉnh đen sẫm cách đó không xa, gật đầu nói: “Nơi đó
là Vô Sinh cốc, chúng ta đi nhanh một chút”
“Không biết nhũ mẫu và Tiểu Ngũ thế nào rồi?”
“Nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta chạy nhanh qua, hồi nữa cứ theo
kế hoạch làm việc.”
Ở cửa Vô Sinh cốc, bốn bóng dáng nho nhỏ liếc thấy có ba người đang đánh nhau,
bốn tiểu gia nhìn nhau, sau đó nhỏ giọng nghị luận.
Lão Đại: “Chúng ta có cần giúp ông lão kia không?”
Lão Nhị: “Xem bọn họ, chắc là người của Vô Hoàn cốc rồi, nếu nhũ mẫu thật sự là
đệ tử của họ, chúng ta giúp bọn họ cũng hợp tình hợp lý.”
Lão Tam: “Hắc hắc he he, lão... độc dược Nhị ca chuẩn bị bây giờ bắt đầu hữu
dụng rồi.”
Lão Tứ: “Các ngươi nhìn kia, đó có phải...” Mắt lão Tứ chỉ về hướng đối diện
kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...