Vú Em Là Bạch Cốt Tinh

Editor: Ưu Tịch

Sáng sớm ngày thứ hai Hư Ngụy liền đến nơi xây mộ tổ tiên nhà Lam đại nhân để xem xét.

Nguyên quán nhà Lam đại nhân vốn ở Tuyền Châu, trải qua nhiều thế hệ người trong gia tộc luôn được an táng ở khu rừng rậm xung quanh thành khoảng 30 dặm. Vì tổ tiên từng có người là khai quốc công thần, hoàng đế liền ra lệnh tu bổ nghĩa trang cho toàn gia tộc, sau đó đời đời con cháu đều được an táng ở đây, hình thành khu nghĩa trang to lớn như vậy.

Hư Ngụy đứng ở trên một gò đất cao giữa khu nghĩa địa, quan sát phong thủy của cả đàn mai táng, đến khi tiến tới mộ phần của phụ thân Lam đại nhân, không khỏi mặt nhăn mày nhíu. Chiếu theo kinh nghiệm của hắn từ trước đến giờ, tự nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra được phần mộ tổ tiên của Lam đại nhân không hề bị trộm mộ viếng thăm, mà đều do thi thể bên trong phần mộ đào đất chui lên.

Lam đại nhân nghe xong giật mình, trong lòng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ với những gì Hư Ngụy nói. Hắn vốn cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao đào trộm mộ tổ tiên hắn không ăn trộm vật bồi táng, mà lại chỉ trộm đi một thi thể? Nhưng nếu nói phụ thân hắn là tự mình chui lên từ dưới đất, thế thì chẳng phải là nói phụ thân hắn đã biến thành cương thi? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Hư Ngụy thượng nhân núi Nam Hoa dù gì cũng là người đức cao vọng trọng, tuy rằng Lam đại nhân nghi ngờ nhiều hơn tin tưởng, cũng không dám coi thường, sau khi hồi phủ liền phân phó hạ nhân mở tiệc nhắm rượu và làm thức ăn ngon để khoản đãi.

Hư Ngụy cũng không để ý lắm, trong suốt yến hội lúc nào cũng nhíu mày suy tư.

Vài năm nay Linh Linh đều đi theo bên người Hư Ngụy xuống núi tróc yêu, dù gì cũng có chút kiến thức, nàng ở phía sau hắn thấp giọng hỏi: “Chỉ là một con cương thi mới thành hình, cũng không khó đối phó, sư phụ cần gì phải mặt co mày cáu?”

Hư Ngụy lắc đầu. Mới vừa rồi hắn đã xem qua mộ phần tổ tiên Lam gia, quả đúng thật là một khối bảo địa phong thủy, có tệ thế nào cũng không thể hình thành ra cương thi mới đúng chứ? Lần này vụ việc cương thi thành hình thật kỳ quái, chỉ sợ là có yêu nghiệt âm thầm quấy phá...

Linh Linh thấy sư phụ trầm ngâm không nói, cũng không hỏi nhiều. Rốt cuộc nàng vẫn còn trẻ, cũng không cảm thấy có gì phải lo lắng.

Dùng cơm xong, Hư Ngụy nói muốn đi xung quanh Lam phủ xem xét. Châu phủ nha môn Lam đại nhân còn có việc phải xử lý, Lam Dã Du thân là trưởng tử trong nhà, tất nhiên là phải đảm nhiệm việc chiêu đãi bọn họ.

Dọc trên đường đi Hư Ngụy luôn trầm mặc suy tư, lại có bốn kẻ ngưu quỷ xà thần (đại khái là bí ẩn, đáng sợ). Trong đó hai kẻ luôn chạy tán loạn không thấy bóng dáng, một kẻ lười biếng luôn nằm trong lòng Hư Ngụy ăn no lại ngủ, còn có một tên quái dị luôn choàng áo choàng đen không bao giờ nói chuyện, Lam Dã Du có muốn nói gì cũng chỉ có thể nói với Linh Linh.

Linh Linh sống ở trên núi cao đã lâu, không rành thế sự, lời nói luôn thiên chân vô tà (trong sáng ngây thơ), Lam Dã Du cũng yêu thích nàng đôi chút. Dọc đường đi bọn họ nói chuyện, chẳng mấy chốc đã trở nên thân quen hơn hẳn lúc mới gặp. Hắn nhã nhặn có lễ thỉnh giáo tên họ Linh Linh, nhưng khi nàng nói nàng gọi 'Bạch Tiểu Linh', hắn cảm thấy thật nghi hoặc.


Nguyên lai Lam đại nhân này là đồng học cùng Bạch Ngọc Thư phụ thân Bạch Tiểu Linh, từng cùng chung một lớp một thầy. Hai người đều xuất thân thư hương thế gia, đều là công tử danh môn, thanh niên tài tuấn, ở kinh thành thời ấy cũng là đối tượng được ái mộ của nhiều khuê tú. Mà sau này hai người lại trước sau cưới hai nữ nhi của Phạm thượng thư nên thân càng thêm thân, hắn Lam Dã Du cũng được coi như là biểu ca của Bạch Tiểu Linh.

Từ nhỏ Lam Dã Du đã đi cùng phụ thân về phía nam xa xôi, nhiều năm không hề quay lại kinh thành, rất ít khi qua lại cùng thân thích trong nhà. Nhưng dù khi đó tuổi hắn còn nhỏ cũng nhớ rất rõ nhà dượng Bạch Ngọc Thư có một nữ nhi gọi là Bạch Tiểu Linh bị người xấu bắt cóc từ khi còn bé. Hắn nhớ rõ tiểu biểu muội so với hắn chỉ nhỏ hơn ba tuổi, mà tiểu cô nương trước mắt chỉ có bộ dáng của cô bé mười hai mười ba tuổi, chắc chắn không thể là Bạch Tiểu Linh kia.

Hắn lại nghĩ tới con trai của dượng Bạch Tiểu Mậu ở trên Nam Hoa. Lần này hắn lên núi Nam Hoa đã từng hỏi thăm về Bạch Tiểu Mậu qua một vị đệ tử tiếp đãi, đáng tiếc Tiểu Mậu đã đi cùng hai vị sư huynh xuống núi tróc yêu, cho nên hai người cũng không có cơ hội ôn chuyện.

Hắn liền hỏi Linh Linh có biết cách liên lạc với Bạch Tiểu Mậu không. Linh Linh nào biết hắn đang nói tên ca ca nàng, hồi còn bé nàng cũng chỉ gọi “ca ca, ca ca”, nên chỉ ngây thơ lắc đầu: “Ta ở phía sau núi, những sư huynh khác ta cũng không quen biết.”

Lam Dã Du gặp Hư Ngụy uy nghiêm, nên cũng không dám hỏi nhiều. Vả lại hắn cũng không hiểu biết nhiều về Nam Hoa, liền nghĩ đại để là có một bộ phận đệ tử ở sau núi, nào biết đâu rằng Linh Linh là bị giấu ở phía sau.

Hư Ngụy đi phía trước nghe hai người nói chuyện cũng đoán được Lam gia này có chút quan hệ với gia đình Linh Linh. Hắn đã đáp ứng Tướng Diêu giấu diếm việc này, tự nhiên sẽ không tiết lộ. Nhưng nếu thiên ý muốn bọn họ thân nhân đoàn tụ, hắn cũng không muốn can thiệp.

Linh Linh cùng Lam Dã Du tán gẫu vài câu liền trở nên thân thiết. Từ nhỏ xung quanh nàng đều là yêu quái, khó có được một bằng hữu cùng chủng tộc, tất nhiên là thực thích Lam Dã Du.

Hư Ngụy xem xét một vòng trong phủ liền hiểu rõ. Sau khi nói Linh Linh tự đi chơi xung quanh, hắn liền bế Mãng Xà tinh trở lại phòng đi ngủ. Linh Linh muốn đi theo Lam Dã Du đi chơi, đôi mắt to long lanh sáng như sao nhìn hắn đầy mong chờ. Lam Dã Du cũng rất có tu dưỡng, nho nhã lễ độ mời Linh Linh đi dạo trong khu viện với hắn.

Cốt Đầu nhìn thấy liền muốn đi theo. Cả đường đi nó nhìn Hư Ngụy dẫn đầu ôm trong tay “Tiểu Linh Linh” bộ dáng xinh đẹp đáng yêu đang ngủ khì, lại ai oán nhòm nhòm Linh Linh nửa ngày.

Nay nó đeo mặt nạ, Lam Dã Du chỉ có thể nhìn thấy một cặp huyết đồng sâu thăm thẳm, chắc chắn là yêu quái. Nhưng thấy Linh Linh rất thân cận với nó, hai người một đường đi từ trên núi xuống đều luôn như hình với bóng, liền cũng nho nhã lễ độ mời.

Cốt Đầu tên ngốc này đã nghe không hiểu tiếng người còn kiêu ngạo( =;= vênh váo quá ~), giống như đại nhân gia nhà người ta xoay mặt đi không thèm nhìn. Nó thấy Linh Linh luôn nhìn Lam Dã Du, nó liền có chút ghen tức.

Lam Dã Du là công tử nhà thế gia, đọc đủ thứ thi thư, rất có phong độ, đương nhiên sẽ không cùng Cốt Đầu một yêu quái so đo. Hắn dẫn đường ở phía trước, Cốt Đầu đi sau nắm tay nhỏ bé của Linh Linh. Thấy Linh Linh đi đường luôn nói chuyện cùng Lam Dã Du, nó vẫn thực bất mãn trừng hắn, chỉ kém không trừng ra cái lỗ trên lưng Lam Dã Du.

Nơi ở của Lam gia đại công tử có một cái sân viện rất thanh u lịch sự tao nhã, tên là Thuỵ Hương cư. Trong viện nuôi rất nhiều tiểu động vật, có tới hơn mười con, cũng không là động vật xinh đẹp quý hiếm gì, tất cả đều là mấy con mèo hoang Lam Dã Du nhặt được bên đường.


Hắn cũng là một thanh niên hiền lành giàu tình cảm(… “thanh niên”…), có khi xuất môn thấy con chó con mèo nào không có nhà để về thật tội nghiệp, hắn đều ôm trở về nuôi dưỡng. Mấy ngày nay vài sủng vật của nhóm di nương cha hắn đều bị cắn chết, duy độc trong viện tử của hắn cả đám chó mèo vẫn rất ổn, hoạt bát vô cùng.

Linh Linh cũng đặc biệt có cảm tình với tiểu động vật, linh thú phía sau núi Nam Hoa đều là bằng hữu của nàng. Nàng thấy Lam Dã Du yêu thương tiểu động vật như thế, liền cảm thấy hắn thật sự là người tốt, càng thêm yêu thích hắn.

Trong viện có trồng rất nhiều giống hoa lan khác nhau. Có thanh diễm lạnh lùng như sương tuyết, có muôn hồng nghìn tía rực rỡ, trong lương đình thủy các* cũng trồng vô số giò hoa lan nở hoa bồng bềnh, làn gió thơm phiêu đãng ra xa.

*lương đình: đình nhỏ ven hồ, giữa vườn. Thủy các: kiến trúc tương đối giống đình, được xây giữa hồ, thường có cây cầu nối ra hoặc phải đi thuyền nhỏ ra.

Tiểu cô nương đều yêu thích chút hoa hoa cỏ cỏ. Trước mắt Linh Linh nhất thời sáng ngời, vui vẻ chạy tới chạy lui giữa nơi muôn vàn hoa sắc thắm tựa như thế ngoại đào nguyên này, nhìn trái nhìn phải.

Nàng còn ngượng ngùng hái một bông, dịu dàng chạm vào đóa này rồi ngửi hương đóa kia, lại chạy trở lại tò mò hỏi tên giống lan đó. Lam Dã Du cũng không nề hà nàng phiền toái, kiên nhẫn giảng cho nàng nghe, chẳng mấy chốc hai người đã nói rất nhiều.

Nhị đệ Lam Dã Du là một nam hài mười ba mười bốn tuổi. Trong nhà xảy ra chuyện đã lâu, Lam đại nhân đều dặn không cho phép hắn ra ngoài chạy loạn, tiểu tử này sắp buồn đến hỏng rồi, chạy tới tìm lão ca chơi cờ. Lam Dã Du cũng không thể bỏ mặc khách nhân sang một bên, liền bảo Linh Linh tới chơi cùng.

Linh Linh có chút thẹn thùng: “Cờ vây sao, ta không biết chơi.”

“Ta dạy ngươi.” Lam Dã Du đưa bọn họ tới lương đình trong viện, để Linh Linh ngồi trên ghế bên bàn đá đánh cờ cùng nhị đệ của hắn, còn chính hắn lại đứng phía sau dạy nàng đi như thế nào.

Hắn vẫn còn trẻ, lại thêm lòng tĩnh như nước, Linh Linh lại là một tiểu cô nương đơn thuần, hắn liền không để ý tới nam nữ chi phòng(nam nữ không được ở chung phòng) cho lắm. Có khi Linh Linh do dự, hắn liền lấy quân cờ giúp nàng hạ xuống, tay khoát lên cạnh bàn bên người Linh Linh, cúi gập thắt lưng ở bên tai nàng giải thích cho nàng nghe. (giống ôm vào lòng ý)

Cặp mắt đen nhánh ôn nhu của hắn thi thoảng liếc nàng một cái, xem xem nàng có hiểu hay không, nụ cười ôn nhu đẹp đẽ dịu dàng, tiếng nói trầm thấp ôn nhu bên tai nàng kiên nhẫn giải thích… Linh Linh một chữ cũng không nghe vào.

Mặt nàng nóng bỏng, thân mình cứng đờ thẳng tắp. Hơi thở thiếu niên nam tính xa lạ phả vào tai nàng bỏng rát, nàng lại đúng trong tuổi bắt đầu biết tới tình yêu, cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác phái ( Cốt Đầu thỉnh xem nhẹ ). Đối mặt với một đại ca ca tuấn tú ôn hòa như vậy, tiểu cô nương liền chăm chú giương mắt nhìn thiếu niên anh tuấn chuyên chú trước mắt, khuôn mặt đỏ bừng.


...

Lam Dã Du ăn xong cơm chiều liền đi tìm Hư Ngụy nói chuyện riêng.

Hắn rất để ý tới mấy tin đồn, nhưng phụ thân hắn lại thủy chung không tin tưởng thuyết quỷ thần, thỉnh đạo sĩ cũng chỉ là thuận theo ý tứ phu nhân, chẳng qua cũng chỉ làm để cho nữ quyến an tâm. Nhưng dọc trên đường đi Lam Dã Du đã biết được bản sự của mấy yêu quái bên người Hư Ngụy, nên hắn cũng tin vài phần.

Hư Ngụy đưa hắn vào trong phòng. Mãng Xà tinh ăn no xong liền biến thành tiểu kim long dài một thước, giống y như con cá chạch, xoay trên mặt đất đi qua đi lại tiêu thực, xoay đến vui sướng vô cùng —— từ trước tới giờ nó cũng không phải là một yêu quái tầm thường, một ít tập tính của nàng đến là làm người ta súng bái.

Hư Ngụy vừa mở của nàng đã nghĩ muốn chuồn ra ngoài. Lam Dã Du nhấc chân đi vào, thiếu chút nữa dẫm nát thân thể nàng. Hư Ngụy nhanh chóng xoay người ôm nàng lên, thật sự có chút thất lễ, quẫn bách nói: “Gia giáo không nghiêm, công tử chê cười rồi.”

Lam Dã Du thấy sinh vật nhỏ bé Hư Ngụy ôm vào trong ngực thực giống “Long”, chính là cái đầu nhỏ như vậy thực có chút kỳ quái. Hắn còn nhìn thêm vài lần, ở trong lòng thì nghĩ chắc đó là một sinh vật thần kỳ nào đó.

Hư Ngụy cho hắn vào nhà. Hắn ở trước mặt Hư Ngụy cũng không dám ngồi, cũng rất biết cấp bậc lễ nghĩa, mông vừa chạm tới mép ghế liền đứng dậy, nâng tay áo thi lễ với Hư Ngụy, cung kính nói: “Đạo trưởng, thực không dám đấu giếm. Kỳ thật trong thành Tuyền Châu mỗi khi sắp tới trăng tròn thường phát sinh án mất trộm thi thể, đến nay nha môn chưa tra được chút manh mối nào. Ta từng lén cha đọc một vài hồ sơ trong nha môn, những thi thể bị đánh cắp đi có cả nam và nữ, độ tuổi cũng không giới hạn, điểm duy nhất giống nhau chỉ là không phú thì quý, tức là những danh gia vọng tộc.”

Hư Ngụy xét thấy việc này cũng có chút hơi kỳ quái, lập tức hỏi kỹ. Lam Dã Du cũng đối hắn tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.

*Không biết không nói, biết thì nói hết.

...

Lại nói tới hắc bào yêu quái lúc đuổi theo con tân cương thi kia đến tận thâm sơn cùng cốc, cương thi đó thẳng chạy về hang ổ, là một cái hang động thật lớn trong thâm sơn. Hắc bào yêu quái đuổi vào, nhất thời hai mắt tỏa sáng.

Nguyên lai bị trộm mộ trong thành Tuyền Châu không chỉ có nhà Lam đại nhân.

Gần đây thường liên tục có những vụ án trộm mộ phát sinh, tất cả đám thi thể đó đều tụ tập tại nơi đây. Nó chợt liếc mắt một cái, nhìn lại sơn động rộng như thế mà lại có tới hơn trăm con cương thi du đãng.

Hắc bào yêu quái thực giống như con sói vồ vào bàn mỹ vị, ăn lắm không tả được. Sau khi ăn hơn mười con cương thi mới hình thành, nó no nê liền trở về, lúc này Hư Ngụy liền phát hiện ra điều bất thường.


Cả thân người nó thi khí tận trời. Nó vốn cũng là cương thi, nhưng thi khí cũng không quá mức, mùi vị tương đối giống người hơn so với đồng loại. Hắc bào yêu quái được người nuôi dưỡng phía sau núi Nam Hoa dư thừa linh khí, nhiều năm chưa gần tà khí, nên thân mình nó cũng không nặng tà khí. Mà nay cả thân nó tràn ngập tà khí cũng các loại hương vị hỗn tạp khác, tất nhiên là Hư Ngụy lập tức biết nó tới nơi cương thi tụ tập.

Lúc trước Hư Ngụy đã phát hiện trong Lam phủ có dấu vết cương thi lui tới, lại thêm cuộc nói chuyện với Lam Dã Du hôm nay, liền đoán được trong Tuyền Châu thành cương thi không chỉ có một hai con. Hắn đang tính tối nay sẽ tìm ổ cương thi, mà nay hắc bào yêu quái đánh bậy đánh bạ tìm ra chỗ đó, Hư Ngụy cũng đỡ phải tốn một phen khí lực.

Nhưng lấy chỉ số thông minh của hắc bào yêu quái, tất nhiên không thể trông cậy vào việc nó có thể hiểu được tiếng người. Hư Ngụy cướp lấy bình Thu Yêu trên cổ nó, đưa hồ ly tinh từ bên trong ra. Khứu giác hồ ly vốn linh mẫn, mặc dù hắn ở trong bình không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng trên bình có khe hở, hắn đương nhiên có thể ngửi thấy mùi, tự nhiên có thể dẫn đường.

Lần này nó liền vênh váo, sau khi bị đổ ra ngoài liền thản nhiên ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, cái mặt viết rõ 'Đến cầu xin bổn đại gia a~ đến cầu ta a~, cầu xin đến khi gia sướng rồi sẽ dẫn bọn ngươi đi'.

Hư Ngụy đối phó hắn, căn bản không cần nhấc một đầu ngón tay, lạnh nhạt ngồi đó:

“Linh Linh.”

“Có!” Linh Linh đáp thanh thúy vang dội, lập tức đứng lên nhéo lỗ tai hồ ly tinh.

Hồ ly tinh cùng Cốt Đầu và hắc bào yêu quái là bất đồng. Cốt Đầu là thương Linh Linh nên để nàng nhéo lỗ tai, hắc bào yêu quái là không để nàng nhéo Cốt Đầu sẽ đánh nó, cho nên nó chỉ có thể để nàng đánh. Hồ ly tinh để Linh Linh nhéo lỗ tai cũng là vì cái tên này trước vốn phong lưu, lòng vốn thương hương tiếc ngọc. Linh Linh tiểu cô nương nũng nịu nhéo lỗ tai hắn, hắn chẳng những không phản kháng, lại còn rất hưởng thụ. Sau này nếu Linh Linh bất mãn liền nhéo lỗ tai hắn, cứ thế dần dần cũng thành thói quen, chỉ cần Linh Linh nhéo, hắn sẽ không phản kháng.

Lam Dã Du nhìn ở một bên cũng có vài phần kinh ngạc. Không nghĩ Linh Linh là một tiểu cô nương nũng nịu lại gan dạ sáng suốt và có năng lực bực này, lại có thể khống chế được hồ ly tinh một yêu quái lợi hại như vậy. Hắn mới đầu chỉ cho rằng nàng là một tiểu cô nhược văn nhược*, mà nay mới nhìn lại nàng.

*Yếu đuối, mỏng manh, dịu dàng.

Linh Linh phát hiện hắn nhìn chính mình có chút kinh ngạc, nàng vẫn còn véo lỗ tai hồ ly tinh lại quay đầu cười 'Ha ha' với hắn. Tiểu cô nương cười thực thuần khiết, ngọt ngào , cười đến xuân về hoa nở minh diễm sáng lạn, chọc Cốt Đầu đứng một bên lại ghen tị.

Nhưng tâm địa hồ ly tinh cũng bướng bỉnh. Hắn đáp ứng thì tất nhiên là đáp ứng rồi, nhưng không nói trong sơn động kia số lượng cương thi là bao nhiêu. Hắn có tâm muốn Hư Ngụy chịu chút giáo huấn, đến khi xuất phát vào ban đêm lòng vẫn ấm ức.

Lam đại nhân mang theo Lam Dã Du cũng muốn đi theo. Không nói đến phụ thân nay có biết đã biến thành cương thi hay không, mà xác chết của người cũng vạn vạn không thể bỏ mặc, nếu không bọn họ làm con cháu cả đời cũng không thể an tâm.

Hồ ly tinh còn có yêu cầu, muốn bỏ hắc bào yêu quái vào bình thu yêu đưa cho hắn để hắn báo thù (nhỏ mọn =;=). Linh Linh cũng phối hợp, không nói hai lời liền bỏ hắc bào yêu quái đã ăn no đang ngủ gà ngủ gật nhét vào.

Vì thế đoàn người chuẩn bị xong, nhân lúc nguyệt hắc phong cao, do hồ ly tinh dẫn đường, chạy về phía động cương thi đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui