Nữ nhi của Bạch đại nhân tên là Bạch Tiểu Linh. Từ nhỏ, nàng chính là một hòn ngọc quý ở trên tay của cha mẹ. Nàng chính là được sủng đến tận trời a. Nhưng tính tình của nàng lại không có lấy nửa điểm kiêu căng, nàng lại thập phần nhu thuận cùng nghe lời. Lúc này, nàng đang ngoan ngoãn ngồi ở trên đầu gối của Bạch đại nhân, hai chân nhỏ đung đưa, một bên vừa liếm kẹo hồ lô, một bên thì nghịch cái bàn tính bằng hạt châu của chưởng quầy. Nàng rất ngoan, không ầm ĩ cũng không nháo.
Ca ca của nàng là Bạch Tiểu Mậu, hắn ngược lại lại không phải là một đứa nhỏ thành thật. Hắn vốn là một kẻ thích nghịch ngợm lại hay gây sự. Hắn có bị đánh, hắn cũng không sợ. Lúc này, Bạch Tiểu Mậu đang giả vờ im lặng ngồi nghe ở bên cạnh, thừa dịp Bạch đại nhân sơ ý, hắn ngay lập tức túm lấy muội muội của mình hướng ra phía bên ngoài của khách điếm chạy đi.
Bạch đại nhân đang cùng với trưởng quầy thảo luận về tên 'Yêu quái' kia, như thế nào lại có thể ba lần bảy lượt đào tẩu ở ngay dưới mí mắt của nha dịch, thì bỗng nhiên, hắn liền cảm giác sức nặng ở trên đùi mất đi. Hắn cúi đầu nhìn xuống, người ngồi trên đùi đã không còn.
Di, bảo bối khuê nữ của hắn như thế nào lại không thấy?
(Ta chết cười với ông này.......mải nói chuyện mà ngay cả con gái ngồi ở trên đùi đi lúc nào cũng không biết)Nghiêm khắc dạy con là nhất quán tôn chỉ của hắn, nhất là hắn cực kỳ đau khuê nữ nhà hắn a. Tiểu tử này chính mình chạy đi liền thôi đi, lại còn mang theo cả muội muội chạy loạn. Đừng nói là gặp phải quái nhân hay bắt đứa nhỏ đi kia, cho dù là tùy tiện gặp phải kẻ có tâm không chính đáng, khi nhìn thấy bộ dạng khuê nữ của hắn phấn nộn đáng yêu như vậy, còn không phải cũng sẽ nổi lên lòng xấu xa, lừa bán nàng đi a?
Nhất thời hắn liền cảm thấy, hôm nay không giáo huấn xú tiểu tử này, chắc chắn là không được. Bạch Ngọc Thư nhanh chóng nhảy bật lên đuổi theo, sau đó là mang Bạch Tiểu Mậu cùng Bạch Tiểu Linh hồi khách sạn. Hắn hùng hùng hổ hổ xắn cổ tay áo, vén quần nam hài nhấn ở băng ghế bắt đầu đánh đòn.
Bạch Ngọc Thư chính xác là một kẻ nô lệ của vợ cùng nữ nhi. Đại nhi tử của hắn là Bạch Tiểu Mậu năm nay mới tám tuổi. Nguyên bản đúng là một tên nhóc nghịch ngợm hay gây sự. Mỗi một lần nhi tử của hắn gây chuyện là ngay lập tức, hắn liền thổi râu trừng mắt kêu đánh kêu giết. Nhưng bảo bối khuê nữ mới năm tuổi của hắn, cho dù nàng có uy hiếp hắn, cho dù nửa đêm nàng còn leo lên giường để vẽ rùa trên mặt của hắn, tất cả hắn đều có thể nén giận, thậm chí, hắn còn muốn tán dương thêm hai câu: nữ nhi ngoan của ta, họa thật đẹp a.
Cái loại đãi ngộ khác nhau này, nguyên là do Bạch gia có truyền thống tốt đẹp: khuê nữ là nhất, khuê nữ đau mình cũng đau. Bạch đại nhân từ nhỏ không hiểu qua lão cha của hắn. hiện tại hắn đã làm cha, tự nhiên hắn liền thấu hiểu hết.
Bạch Tiểu Mậu bị đánh đau, liền gào khóc. Tiếng khóc nhất thời ở trong khách điếm vọng ra ngoài, vang lên đến tận trời xanh. Không ít khách trà đều tiến lên, còn có người tốt bụng khuyên hắn một hai câu.
Đừng nhìn Bạch đại nhân tướng mạo tuấn nhã, một người có bộ dáng nhã nhặn mà hiểu lầm a. Hắn chính là không ngại tổn hại hình tượng của mình ở trước mặt công chúng, ngang nhiên đánh mông con trai hắn. Bàn tay đánh đến uy vũ sinh phong, vài tiếng 'Ba ba ba' vang lên, cái mông trắng noãn của Bạch Tiểu Mậu chẳng mấy chốc liền sưng đỏ.
Bảo bối đáng yêu, khuê nữ ngoan ngoãn ở trong mắt của Bạch đại nhân thì đang khéo léo đứng ở một bên, hết sức chuyên chú liếm liếm xâu kẹo hồ lô ở trong tay. Nàng, cũng không sốt ruột ca ca mình đang bị đánh. Phải đợi đến khi, Bạch phu nhân đang ở trên lầu nghe thấy được tiếng nhi tử đang gào khóc thảm thiết, nàng mới vội vội vàng vàng chạy xuống. Bạch phu nhân hiền lương thục đức, nàng là người phản đối bạo lực gia đình, khi nhìn thấy Bạch ngọc Thư đang đánh nhi tử của mình thì ngay lập tức, hai mắt của nàng liền trợn tròn: "Không cho phép chàng dùng cách xử phạt đến thể xác của con!"
"Phu nhân, tiểu tử này không giáo huấn không được." Một bàn tay của Bạch đại nhân lại thêm một lần hung hăng đi xuống, Bạch Tiểu Mậu ăn đau, chân tay vung toán loạn, hào hào nói: "Muội muội, muội muội, ca ca sắp bị đánh chết, về sau sẽ không có người cùng chơi với muội đâu." Hắn còn thông minh, còn bết gọi viện binh a.
Bạch Tiểu Linh còn đang cắn cắn kẹo hồ lô, nghe thấy lời của ca ca nói, nhất thời hai mắt liền mở thật to. Mắt đen to lúng liếng, hai tròng mắt chuyển qua chuyển lại, sắc mặt Bạch đại nhân của chúng ta liền nhanh chóng cứng đờ, hắn còn chưa kịp ngăn cản: "Đừng..." Tiểu nha đầu đang cắn cắn xiên kẹo hồ lô, nhất thời 'Oa' một tiếng, cổ họng mở ra, ngay sau đó là khóc đến kinh thiên động địa: "Ô ô ô, oa ô... Ca ca..."
Bạch đại nhân nhất thời đầu phình to ra. Hắn tuy rằng bỏ được đánh con còn chưa có luyến tiếc khuê nữ khóc, hơn nữa khuê nữ này của hắn chính xác là làm từ nước a, mỗi lần nàng khóc lên chính là khóc mãi không dứt, giống y như ma âm hại não vậy. Ngươi còn không đầu hàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn đành phải oán hận bỏ lại hỗn tiểu tử kia.
Bạch Tiểu Mậu nhặt trù khố lăn lông lốc ở dưới đất. Tiểu nha đầu một khắc trước còn khóc đến kinh thiên động địa, ngay lập tức cái mũi chỉ còn sụt sịt hít không khí. Nàng thấy ca ca không có việc gì, nước mắt nói thu liền thu, một tay cầm xâu kẹo hồ lô đưa cho hắn: "Ca ca cho ngươi ăn một ngụm." Thanh âm của nàng mềm nhũn, mười phần nhu nhu chọc cho người ta phải trìu mến a.
Bạch Tiểu Mậu cắn một ngụm, nghĩ nghĩ "đây gọi là người ta cho bánh quy đi, hắn sẽ phải cho bánh quy lại a". Hắn từ thuở nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, bây giờ tất nhiên là phi thường để ý: "Muội muội hảo ngoan hảo ngoan, đợi ca ca mang ngươi đi chơi nga."
*****Phân cách tuyến*****
Một bên, Bạch đại nhân còn đang khuyên bảo phu nhân của hắn, tận tình giải thích: "Phu nhân ngươi hãy nghe ta nói, tiểu tử vô liêm sỉ này không giáo huấn không được, cả ngày chỉ biết gây rắc rối. Tình hình bây giờ thập phần nguy hiểm, bên kia ta mới nghe nói..."
Bạch phu nhân vừa nghe nói trong thành có một nam nhân điên vừa đến đây, gặp đứa nhỏ liền bắt đi... nàng quyết định thật nhanh, hai mắt linh động, bước lên lầu hướng tới nhi tử đang ở phía sau cổ nói: "Trở về trong phòng, phạt quỳ một canh giờ, không quỳ đủ không được ăn cơm."
Vào đêm, Bạch Tiểu Mậu quỳ đúng một canh giờ, đang ở trong phòng dùng cơm. Bạch đại nhân thân là mệnh quan triều đình. Hắn nghe nói, tối hôm nay nha môn sẽ bày ra thiên la địa võng muốn bắt nam tử điên hay bắt đi đứa nhỏ kia. Hắn thân là quan phụ mẫu, tự nhiên bụng làm dạ chịu, vội vàng rút hai khẩu cơm, dặn dò nha hoàn chiếu cố thật tốt thiếu gia tiểu thư, sau đó liền đi xuống dưới lầu.
Hôm nay nha môn sớm đã phát hạ thông cáo giới nghiêm, ban đêm dân chúng không được ra khỏi nhà. Lúc này, dưới lầu cũng đã là cảnh người ra vào tấp nập.
Dân chúng ở trong thành đều đã bị tên nam nhân điên kia dọa cho trường kỳ lo lắng cùng hãi hùng, người nào người đấy đều sợ con mình sẽ thành mục tiêu tiếp theo của hắn. Cho nên, sau khi người dân nghe nói, nha môn muốn bắt người, người người xoa tay, người nào người lấy đều chuẩn bị tốt một cái giỏ trúc đựng trứng gà thối cùng đồ ăn thừa đều đứng chờ ở một bên. Bọn họ chỉ chờ nha môn bắt người đến, là ngay lập tức sẽ ném đồ này nọ. Cho nên tạo ra một khung cảnh, nha môn bộ khoái còn phải đích thân ra chấn thủ để duy trì trật tự.
Bạch đại nhân cũng không để lộ thân phận, hắn chỉ khoanh tay đứng ở đội ngũ dự bị, chính là đứng nhìn xem năng lực làm việc của bộ khoái này nọ.
Bạch phu nhân đã dùng qua cơm, đem một đôi hài tử để ở trên giường. Dưới lầu tiếng người vẫn đang nháo nhác ầm ầm ĩ ĩ, nàng tổng thấy tâm thần không yên, có chút lo lắng cho trượng phu của mình.
Hai cái hài tử ở trên giường đang quay cuồng vui đùa ầm ĩ ở chính hiên, Bạch phu nhân có tâm tránh đi đứa nhỏ, liền đứng dậy đi vòng qua cửa sổ. Sau khi nàng nhìn thấy nha hoàn đang trông trừng nhi tử cùng nữ nhi của mình rất tốt, thế này mới yên tâm đi xuống lầu.
Trên đường cái, ở bên ngoài khách điếm, chỉ toàn đầu người là đầu người, đó đều là những dân chúng chủ động bủa vây, vô số ánh sáng đỏ từ cây đuốc chiếu sáng cả một bầu trời đêm đen tối.
Đột nhiên, ở trong đám người như là pháo hoa nổ tung, nháo nhác ồn ào, náo loạn thành một đoàn, trong đó, có người lớn tiếng kêu to: "Đến đây đến đây!"
Bạch phu nhân nghe theo tiếng vọng đi qua. Nàng chỉ thấy xa xa, ở chỗ rẽ ngã tư, có một bóng dáng ở chỗ tối đang chậm rãi trốn đi, chỉ còn lại một bóng dáng nhỏ dài lấp lóe.