Vũ Động Càn Khôn

Phần Thiên lão nhân mở mắt, ngài nhìn người thanh niên trước mắt, gương mặt ấy vẫn có chút quen thuộc nhưng ngài lại chau mày, không thể khiến thần trí hoàn toàn tỉnh táo được. Tuy việc luyện chế bản thân thành người chết sống khiến ngài tồn tại được lâu nhưng rõ ràng vẫn có sai biệt với người bình thường.

- Ngươi...

Phần Thiên lão nhân mơ hồ nói.

- Phần Thiên tiền bối, vãn bối là Lâm Động, ba năm trước từng có duyên gặp mặt tiền bối một lần.

Lâm Động mỉm cười rồi vung tay lên, một chiếc đỉnh lò đỏ rực xuất hiện trong lòng bàn tay, chính là Phần Thiên Đỉnh mà Phần Thiên lão nhân đã tặng hắn. Món bảo bối này cũng đã cùng Lâm Động vượt qua không ít ải khó, thậm chí nó đã từng cứu mạng hắn.

- Đây là....Phần Thiên Đỉnh?

Phần Thiên lão nhân sững người nhìn Phần Thiên Đỉnh, ánh mắt mơ màng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nhận lấy, quan sát Lâm Động một lúc, dường như nhớ ra điều gì, chấn kinh nói:

- Ngươi...ngươi là anh bạn trẻ năm đó?

Phần Thiên lão nhân không có khía niệm thời gian rõ ràng, trong ý thức mơ hồ của ngài chỉ nhớ dường như nhiều năm trước có gặp Lâm Động rồi còn tặng Phần Thiên Đỉnh cho hắn.

Chỉ có điều ngài không thể ngờ khi mình tỉnh lại thì người thanh niên năm đó chẳng là gì trong mắt mình lại giờ lại có thực lực đáng sợ như vậy.

Ngài có thể cảm thấy rõ ràng thứ áp lực phát ra từ Lâm Động, cảm giác áp lực này khiến sinh tử khí trong cơ thể ngài cũng chảy chậm lại ít nhiều.

Lâm Động khẽ gật đầu:

- Năm đó tiền bối nói, muốn cứu tiền bối thì phải tham ngộ Luân Hồi rồi hãy trở lại. Tuy nay vãn bối chưa đạt được mức đó nhưng ta nghĩ mình đã có đủ sức mạnh gọi ngài tỉnh dậy.

Phần Thiên lão nhân sững người, ánh mắt có phần phức tạp nhìn người thanh niên trước mặt. Năm đó ngài chẳng qua tưởng mình chắc chắn sẽ chết nên mới tặng chút sinh khí cuối cùng cho Lâm Động. Đó chỉ là một hành động vô tâm trước khi chết, nhưng nào ngờ nhiều năm sau lại là chút thiện duyên khiến ngài có được hồi báo lớn thế này

- Tiểu hữu...đa tạ ngươi!


Phần Thiên lão nhân thở dài, hành một lễ với Lâm Động. Điều ngài cho Lâm Động năm đó so với lợi ích nhận lại hôm nay thật chẳng đáng nhắc đến.

- Tiền bối đừng khách khí. Sinh tử khí trong cơ thể tiền bối đã được cân bằng. Nếu vào được Luân Hồi thì chưa biết chừng sẽ thoát khỏi trạng thái người chết sống này, có được sinh mệnh thật sự.

Lâm Động xua tay.

- Ài, đâu có dễ vậy. Trạng thái này căn bản không thể có cảm ứng Luân Hồi được nữa.

Phần Thiên lão nhân thở dài.

- Điều đó chưa chắc, tiền bối hãy cảm ứng một chút đi.

Lâm Động cười một cách thần bí.

Phần Thiên lão nhân nghe thế cũng khựng người rồi làm theo, ngay sau đó gương mặt hiện vẻ kinh ngạc, rồi trở thành mừng rỡ:

- Đây...đây là Luân Hồi ý?

- Vãn bối có được truyền thừa từ một vị tiền bối, hôm nay xin tặng Phần Thiên tiền bối chỗ Luân Hồi ý này.

Lâm Động cười.

Phần Thiên lão nhân xúc động đến run người, nước mắt giàn giụa, ngài vốn tưởng cả đời này sẽ trong trạng thái sống không bằng chết kia, nhưng không ngờ nay không chỉ được thức tỉnh mà trong cơ thể còn có Luân Hồi ý. Dựa vào nó ngài sẽ lại có tư cách xung kích Luân Hồi Cảnh.

Lâm Động nhìn Phần Thiên lão nhân mỉm cười, tuy cơ duyên ngài cho hắn năm đó có lẽ bây giờ không là gì, nhưng sự xả thân vì đại nghĩa của ngài đã khiến Lâm Động hắn kính phục, nay giúp đỡ được một chút trong lòng hắn rất vui.

- Tiểu hữu, đại ân đại đức này ta không bao giờ quên. Nếu sau này có việc gì lão phu nhất định có chết cũng không từ!

Phần Thiên lão nhân xúc động hành đại lễ với Lâm Động, nhưng hắn đã vội ngăn lại.


- Tiền bối khách khí quá rồi.

Lâm Động lắc đầu cười, định nói gì thì thần sắc bỗng thay đổi. Hắn cảm thấy ngọn núi bỗng hơi rung chuyển, phía dưới chân núi lại có ma khí tỏa ra.

- Hỏng rồi, tên Dị Ma Tướng bị ta trấn áp cũng thức tỉnh rồi.

Phần Thiên lão nhân thấy thế giật mình. Không ngờ tên Dị Ma Tướng bị trấn áp bên dưới cũng thức tỉnh theo.

Uỳnh!

Ngay khi ngài dứt lời, ma khí phía dưới càng thêm đậm đặc, rồi ma khí thuận theo ngọn núi xâm thực lên trên. Chỉ trong mười mấy giây cả ngọn núi đã bị ma khí biến thành tro bụi.

Sau khi ngọn núi lửa biến mất, một luồng ma khí kinh người bắn lên trời. Bên trong đó là một đạo ma ảnh gầm thét, thanh thế mạnh mẽ hơn năm xưa vô số lần.

- Đây là...

Phần Thiên lão nhân cảm nhận sự ngang ngược của luồng ma khí đó, sắc mặt biến đổi, thất thanh kêu lên:

- Sao có thể? Tên Dị Ma Tướng này đã tiến hóa sao?

Lâm Động nghe thế ánh mắt lộ vẻ kinh dị, đương nhiên hắn cảm nhận được thực lực của tên Dị Ma Tướng này đã tiến bộ vượt bậc, hiển nhiên đã là Dị Ma Vương. Hắn ta cũng thật lợi hại, trong thời gian bị phong ấn lại tích trữ đủ năng lượng xung kích thành công Dị Ma Vương.

- Hỏng rồi, Lâm Động tiểu hữu, các ngươi mau trốn đi. Dị Ma Tướng đã tiến hòa thành Vương, có thể sánh ngang với cường giả Luân Hồi Cảnh, ta cũng không thể trấn áp được hoàn toàn.

Phần Thiên lão nhân vội nói.

- Khặc khặc, Phần quỷ, ngươi không ngờ phải không? Bản tướng không chỉ không bị tan thành tro bụi mà còn đột phá được trong tuyệt cảnh. Giờ bản tướng đã là cấp Vương, ngươi đấu lại với ta thế nào?


Ma khí cuồn cuộn trong không gian, ma ảnh đứng trên không nhìn Phần Thiên lão nhân, gương mặt tối tăm lạnh lùng.

Phần Thiên lão nhân nghiến răng, định liều mạng với tên Dị Ma Vương đó nhưng lại bị Lâm Động ngăn lại. Lâm Động nhìn Dị Ma Vương chỉ lắc đầu cười, nói:

- Ngay Thất Vương Điện của Ma Ngục ta còn từng giao đấu, ngươi mới đột phá cấp Vương mà cũng dám ngông nghênh trước mặt ta, đúng là nực cười.

Tiếng cười lớn của Dị Ma Vực ngưng bặt, hắn kinh dị nhìn Lâm Động rồi cười chế giễu:

- Tiểu tử ngươi nói tầm bậy gì vậy, Thất Vương Điện là đại nhân vật có thể ngang ngửa với Bát Chủ Viễn Cổ. Ngươi trong mắt đại nhân không đáng là con kiến.

Lâm Động cười cười, cũng không tranh luận, chỉ là trong mắt trào dâng hàn ý lạnh băng.

Uỳnh!

Đột nhiên tiếng sấm vang dậy khắp không gian, trên bầu trời lôi vận tụ tập, vô số tia sét cuồng bạo lóe sáng phát ra sức mạnh kinh người.

Tên Dị Ma Vương cũng giật mình vì biến cố đó, ngẩng đầu lên, mắt ngưng đọng nhìn cảnh tượng đó, trong lòng bỗng thấy bất an.

- Tên tiểu tử này có gì đó không đúng.

Dị Ma Vương cũng không phải kẻ ngốc, cảm giác nguy hiểm dâng lên, ánh mắt nhấp nháy rồi lùi nhanh về sau.

Phần Thiên lão nhân cốn định đại chiến với Dị Ma Vương thấy hắn ta hốt hoàng như vậy thì kinh ngạc, nhưng không đợi ngài nói gì thì Lâm Động cười, tay siết chặt, chỉ thấy không gian quanh Dị Ma Vương biến dạng, bốn cái xoáy đen khổng lồ bao quanh, lực kéo cuồng bạo bùng nổ, Dị Ma Vương kinh hãi, vận chuyển ma khí chống lại.

Uỳnh!

Trên bầu trời, vô số đạo lôi định hội tụ, cuối cùng biến thành một con lôi long khổng lồ mấy nghìn trượng giơ nanh múa vốt lao thẳng tới Dị Ma Vương.

Bùm!

Một vầng mặt trời từ sấm sét mọc lên, lôi đình lực hùng hồn mà cuồng bạo lan tỏa, khiến ma khí của Dị Ma Vực cũng bị thanh trừ không ít.

Tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ vầng mặt trời ấy, rồi Phần Thiên lão nhân sững sờ khi khi thấy một Dị Ma Vực vừa mới thăng cấp, ban nãy còn rất ngông cuồng giờ đang tan đi với tốc độ kinh người, nháy mắt đã hoàn toàn biến mất khỏi trời đất.


- Cái này…

Phần Thiên lão nhân vẻ mặt đầy chấn động, ngài từng giao đấu với không ít dị ma, đương nhiên biết sinh mệnh lực ngoan cường của chúng, một Dị Ma Vương, dù cùng là Luân Hồi Cảnh cũng khó giết được hoàn toàn, chỉ có cách phong ấn lại. Nhưng lúc này Lâm Động đã dễ dàng tiêu diệt một Dị Ma Vương, năng lực này thật quá khủng khiếp.

Lâm Động khẽ đập đập tay, lôi vân trên trời tan đi, ánh mắt hắn vẫn không hề có chút dao động. Với thực lực hiện tại của hắn, Dị Ma Vương bình thường không phải đối thủ của hắn. Huống hồ tên Dị Ma Vương này mới vừa lên cấp, dám ngông cuồng trước mặt hắn đúng là không biết viết chữ chết thế nào.

- Lâm Động tiểu hữu thật khiến lão phu chấn động, vừa nãy ta đã thất thố rồi.

Phần Thiên lão nhân dần tỉnh lại, nhìn Lâm Động cảm thán.

Lúc này ngài mới hiểu người thanh niên năm đó cần nhận ân huệ của mình đã mạnh đến mức độ nào.

Lâm Động cười, nhìn tên Dị Ma Vương biến mất rồi nhìn xuống dưới, trán nhăn lại, theo lẽ thường, nếu bị phong ấn thì hắn dù có không càng ngày càng yếu đi thì cũng không thể tăng cấp được. Tại sao hắn lại kỳ quái như vậy?

Phải biết là, khoảng cách giữa cấp Tướng và cấp Vương là rất lớn, muốn tăng cấp là vô cùng khó.

Lâm Động trầm tư một lúc không nghĩ được gì đành lắc đầu, có lẽ hắn may mắn.

- Phần Thiên tiền bối, dị ma đã bị trừ bỏ, ngài định đi đâu?

Lâm Động nhìn Phần Thiên lão nhân hỏi.

- Cái mạng già này của ta là được tiểu hữu ban cho, dị ma đã bị loại bỏ, nếu tiểu hữu không chê ta sẽ theo ngươi.

Phần Thiên lão nhân nghĩ một chút rồi cười. Ngài vốn là người thời Viễn Cổ, nay chẳng quen biết một ai, cũng không có nơi an thân.

- Vừa hay ta muốn trở về gia tộc, nếu Phần Thiên tiền bối không có nơi nào đi, có hứng thú thì có thể làm khách trong nhà ta.

Lâm Động cười, vừa hay thực lực Phần Thiên lão nhân cũng mạnh, nếu ở lại Lâm gia được thì cũng có thể giúp hắn bảo vệ người nhà.

Phần Thiên lão nhân vốn không có nơi nào đi, nghe thế cũng không phản đối, bèn gật đầu.

Lâm Động thấy vậy liền vung tay, bay ra ngoài Dị Ma Vực. Khi đi hắn không kìm được quay lại nhìn, không biết vì sao hắn cứ có cảm giác không thoải mái, chỉ có điều cảm giác ấy lóe lên rồi mất ngay, ánh mắt hắn hiện chút nghi hoặc rồi biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui