Vũ Động Càn Khôn

Sau cuộc đột kích của Thất Vương Điện, Hắc Ám Thành hiển nhiên sẽ xây dựng tầng phòng ngự thâm nghiêm hơn hẳn. Nhưng bọn Lâm Động cũng hiểu, sự phòng ngự này với cường giả như Thất Vương Điện mà nói thì không có mấy hiểu qua. Nói cho cùng vẫn phải dựa vào sức mạnh bản thân họ.

Nhưng cũng may Thất Vương Điện đã bị trọng thương mà rút lui, theo Lôi Chủ nói thì tiếp theo có lẽ chúng sẽ không dám có hành động gì. Dù sao thì, tuy Ma Ngục lợi hại nhưng cục thế hiện nay khá nhạy cảm, chúng cũng không dám tùy tiện hành động.

Mấy người Lâm Động dừng lại ở Hắc Ám Thành mấy ngày, Thanh Đàn cuối cùng cũng ổn định được nhân tâm trong Hắc Ám Điện, coi như đã hoàn toàn nắm giữ được Hắc Ám Điện, không còn bất cứ sự phản kháng nào nữa.

Đến lúc đưa tiểu nha đầu này về Đông Huyền Vực rồi.

Hắc Ám Thành, trên một khu quảng trường, bầu trời có một đạo trận pháp không gian đang xoay chuyển phát ra thứ năng lượng cuồng bạo.

- Điện chủ, trận pháp dịch chuyển không gian đã xong, lúc nào cũng có thể dùng được.

Trưởng lão hắc bào ngẩng lên cung kính nói.

Thanh Đàn khẽ gật đầu:

- Trình trưởng lão, thời gian ta không có mặt ở đây, ngài thay mặt ta quản lý Hắc Ám Điện, nếu có đại sự gì thì dùng truyền âm phù ta lập tức về ngay.

- Vâng.

Trưởng lão nghe vậy cung kính đáp.


Thanh Đàn dặn dò xong thì khẽ gật gù, thân hình khẽ động là xuất hiện trên đài cao cách đó không xa. Gương mặt vừa rồi còn uy nghiêm lập tức cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay Lâm Động:

- Lâm Động ca, chúng ta có thể đi rồi.

Lâm Động gật đầu cười, nhìn Lăng Thanh Trúc:

- Vậy chúng ta đi thôi.

Dứt lời, hắn vung tay, ba người lập tức xuất hiện trong trận pháp, phía dưới là vô số cường giả Hắc Ám Điện quỳ xuống đầy cung kính.

- Cung tiễn điện chủ!

Thanh Đàn nhìn xuống gật đầu, tay đưa lên, trận pháp lập tức lan tỏa sức mạnh không gian cuồng bạo, ngân quang chói lòa bao bọc quanh ba người.

Uỳnh!

Ánh sáng tỏa ra, mọi người nheo mắt lại, đến khi mở ra thì ba người đã biến mất, chỉ còn không gian vẫn còn biến dạng.

Đến khi ba người Lâm Động xuất hiện ở Đông Huyền Vực thì đã là ba ngày sau. Tốc độ rõ ràng nhanh hơn mấy lần khi đi. Hơn nữa nếu sau này muốn quay lại thì cũng có thể dựa vào dấu vết không gian để lại mà đi không cần phải vượt qua nghìn trùng núi non nữa.


Lâm Động bước ra khỏi không gian, quét mắt nhìn quanh rồi đột nhiên nhìn về phương bắc, ánh mắt có chút kỳ lạ:

- Đó là?

Lăng Thanh Trúc cũng nhìn về phía đó, rồi quay sang Lâm Động, khẽ nói:

- Đó là hướng Dị Ma Vực.

- Dị Ma Vực à…

Nghe đến nơi đã để lại cho mình ấn tượng sâu sắc, Lâm Động không khỏi thở dài. Năm đó, chính tại nơi ấy ba huynh đệ hắn đã bị Nguyên Môn buộc phải chạy trốn trong thê thảm.

- Đã đến đây rồi thì đi Dị Ma Vực một chuyến đi.

Lâm Động nói. Hắn vẫn nhớ ở Dị Ma Vực năm đó từng có một vị tiền bối tên là Phần Thiên lão nhân đã có ân tình với hắn. Chỉ có điều sau đó ngài đã tọa hóa để trấn áp một Dị Ma Tướng.

Dị Ma Tướng trong mắt Lâm Động hồi đó dường như không thể đối địch, nhưng nay có lẽ hắn lật tay là có thể giết được vô số tên.

Lăng Thanh Trúc và Thanh Đàn đương nhiên không có ý kiến gì, khẽ gật đầu. Lâm Động thấy vậy thì vẩy tay, ba người biến thành lưu quang bay đi.


Chỉ trong mấy phút đã vượt qua hàng mấy nghìn dặm. Một tòa thành khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt Lâm Động, hắn nhìn nơi quen thuộc ấy ánh mắt không khỏi hoài niệm.

Lâm Động nhìn Dị Ma Thành chăm chú một lúc lâu rồi mới lại động thân. Sau đó họ xuất hiện bên ngoài Dị Ma Vực, phía trước có một đạo trận pháp cổ xưa như ẩn như hiện. Đây là trận pháp được lưu truyền từ thời Viễn Cổ để phong ấn ma khí bên trong Dị Ma Thành. Năm đó bọn Lâm Động muốn vào trong phải đợi khi phong ấn yếu đi mới vào được. Nhưng lúc này hiển nhiên hắn không cần phải đợi nữa. Hắn vung tay, chỉ thấy không gian phía trước bị tách ra một hoảng, ba người bay vào trong.

Khi họ vào trong Dị Ma Vực, phía dưới còn có không ít cường giả đợi Dị Ma Vực khai khởi để vào mạo hiểm. Họ thấy ba người có thủ đoạn đáng sợ đó đều sững sờ.

Lâm Động đương nhiên chẳng để tâm những điều nhỏ nhặt đó, sau khi vào Dị Ma Vực, hắn nhìn quanh. Mấy năm không gặp, Dị Ma Vực vẫn có ma khí lượn quanh. Nhìn ra xa, mặt đất đầy rẫy những khe nứt khổng lồ, cho thấy ở đây năm đó đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa.

Ba người Lâm Động không dừng lại lâu, tiếp tục đi vào sâu trong Dị Ma Vực. Với thực lực hiện tại của họ, nơi từng là cấm địa của Đông Huyền Vực giờ không còn bất cứ trở ngại gì nữa, chỉ hơn chục phút là họ đã vào sâu trong Dị Ma Vực. Dựa vào những gì nhớ được ba năm trước, Lâm Động dần dừng lại, nhìn về phía xa, ở đó là một ngọn núi lửa đỏ rực đứng sừng sững, trong tòa điện trên ngọn núi đó có thể thấy một thân ảnh đang ngồi như tượng.

Lâm Động tiến lại gần, chỉ thấy thân ảnh đó giống như bức tượng đá, thân thể phủ đầy bụi trần, từ trong ngọn núi lửa cũng tỏa ra thứ năng lượng khiến người ta không thể lại gần. Nhưng nay thứ năng lượng ấy không có tác dụng mấy đối với Lâm Động.

- Tiền bối!

Lâm Động cúi người trước thân ảnh kia. Tuy thực lực của hắn hiện nay có lẽ đã vượt qua Phần Thiên lão nhân rồi nhưng năm đó khi tọa hóa lão nhân ấy đã dùng chút sinh khí cuối cùng của mình ngưng kết thành đan tặng hắn, ân tình này hắn vẫn ghi nhớ.

- Vị tiền bối này đã tọa hóa, lẽ nào vẫn cứu được?

Lăng Thanh Trúc nhìn thân ảnh phủ đầy bụi trần, khẽ nói. Năm đó nàng cũng có mặt đương nhiên biết Lâm Động đã nhận không ít ân huệ từ vị tiền bối này.

- Tình hình của ngài ấy có chút đặc thù, không phải tọa hóa hoàn toàn. Năm đó để trấn áp Dị Ma Tướng ngài đã luyện chế bản thân thành người chết sống để cầu bất diệt, vĩnh viễn trấn áp Dị Ma Tướng. Vì thế nhìn từ góc độ nào đó thì Phần Thiên tiền bối không phải tọa hóa.

Lâm Động khẽ lắc đầu, năm đó khi rời đi hắn đã từng hỏi Phần Thiên lão nhân thì ngài đã nói, nếu muốn cứu ngài thì phải đợi hắn tham ngộ được Luân Hồi đã. Lâm Động hiện giờ tuy chưa thực sự bước vào Luân Hồi Cảnh nhưng cũng coi như đã chạm tới. Tinh thần lực đã đạt đến cảnh giới Đại Phù Tông, cường giả Luân Hồi Cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của hắn.


- Vị tiền bối đây luyện chế bản thân thành người chết sống, nhưng tử khí trong cơ thể tiền bối rất thịnh, sinh khí cạn kiệt vì thế mới tọa hóa. Nếu bổ sung đủ sinh khí thì có lẽ tiền bối sẽ tỉnh lại được.

Thanh Đàn nghĩ một chút rồi nói.

Lâm Động gật đầu tán động, rồi hắn mỉm cười với thân ảnh kia, nói:

- Phần Thiên tiền bối, năm đó tiền bối đã tặng hết sinh khí cho vãn bối, hôm nay ta sẽ trả lại tiền bối ân tình này.

Dứt lời, Lâm Động đưa tay ra, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, bên trong là sức mạnh sinh tử hòa hợp một cách hoàn hảo. Tâm thần Lâm Động khẽ động, từ trong nguyên lực có ánh bạch quang được tách ra, bên trong mang thứ sinh khí thuần túy đến cực điểm.

Sinh khí lan tỏa, Lâm Động búng tay một cái, chỉ thấy sinh khí biến thành một cái xoáy khổng lồ, trung tâm là Phần Thiên lão nhân.

Sinh khí không ngừng chảy vào thân thể Phần Thiên lão nhân, nguồn sinh khí ấy thậm chí khiến đỉnh núi lửa có cây xanh mọc lên.

Tử khí trong cơ thể Phần Thiên lão nhân rõ ràng rất đậm đặc, muốn cân bằng sinh tử trong cơ thể ngài, dù là cường giả Luân Hồi Cảnh cũng rất khó làm được. Nhưng cũng may Lâm Động không còn như xưa, nguyên lực trong cơ thể dồi dào như biển lớn, cộng với sự tương trợ của tinh thần lực, nửa ngày sau thì thấy bề mặt da khô héo của Phần Thiên lão nhân đã mềm ra, một chút sinh khí bất đầu thẩm thấu.

Khi truyền nguyên lực Lâm Động cũng đem ý Luân Hồi từ Thôn Phệ Chủ dung nhập vào sinh khí. Sinh khí ngập trời hóa thành viên đan hoàn màu trắng sữa, rồi chui vào cơ thể Phần Thiên lão nhân qua đỉnh đầu.

Phần Thiên lão nhân vốn là cường giả đỉnh cấp chạm tới Luân Hồi, chỉ còn một bước nữa thôi. Năm đó ngài đột phá thất bại, nếu giờ có Luân Hồi ý của Thôn Phệ Chủ trợ giúp, có lẽ sẽ xung kích Luân Hồi Cảnh được.

Khi viên đan hoàn chui vào cơ thể Phần Thiên lão nhân, thân thể gần như chết của ngàu đột nhiên rung chuyển, gương mặt già nua trở nên hồng hào, hai mắt chầm chậm mở ra.

Ngài mơ màng mở mắt, rồi nhìn thấy gương mặt trẻ tuỏi đang mỉm cười trước mặt mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui