Vụ Đô Dạ Thoại

Họ đang suy ngẫm thì bất thình lình nghe ngoài cửa có người quát lên: “Này! Mấy người làm gì đó?!” Hai người quay đầu nhìn lại, thì ra lúc nãy Vương Cẩm bước vào đã quên mất đóng cửa, có một y tá đi ngang qua phát hiện bọn họ.

Lúc này y tá kia vừa cảnh giác vừa hoài nghi nhìn bọn họ chằm chằm, miệng liên tục đặt ra câu hỏi: “Mấy người là ai, vào bằng cách nào, đang lục lọi cái gì?!”

Giọng của cô gái này không nhỏ, hoàn toàn coi bọn họ là ăn trộm, trong lúc nhất thời đã có vài nhân viên y tế đứng lên nhìn về phía bên này, đang chuẩn bị nếu như thấy tình hình không ổn liền lập tức gọi bảo an, mà người thân chăm sóc bệnh nhân của mấy gian phòng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng động mà chạy ra xem trò vui. Thấy sự tình có xu hướng lớn chuyện, Trương Truyện Tỳ liền nhanh chóng làm một động tác bình tĩnh đừng nóng với y tá kia, một bên móc điện thoại di động ra gọi.

“Truyện Doanh? Bọn anh đang ở khoa sản… Ừm, có chút phát hiện, em mau gọi người của em đến đây một chuyến, mang cả giấy chứng nhận của mọi người tới.” Sau khi cậu cúp điện thoại liền dùng giọng điệu chân thật đáng tin nói với y tá: “Lực lượng cảnh sát đang phá án, gọi người phụ trách lãnh đạo của mấy người đến đây một chút.”

“…”

Sau đó nhân mã hai bên gần như cùng lúc chạy tới, phía bệnh viện chính là đội trưởng đội bảo an cùng một vị Phó viện trưởng, còn Trương Truyện Doanh lại tự mình dẫn người chạy tới, vừa đến liền sắc mặt nghiêm túc nói: “Anh, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Trương Truyện Tỳ kéo hắn qua một bên, đem đầu đuôi câu chuyện nhanh chóng nói sơ lược một lần, đồng thởi bảo thuộc hạ của Trương gia lấy ra giấy chứng nhận yêu cầu bệnh viện phối hợp giúp bọn họ điều tra——

Người của Trương gia bởi vì thường xuyên bôn ba khắp nơi xử lý những vụ án linh dị nên họ làm việc rất mau lẹ, mọi hành động đều có giấy chứng nhân hợp pháp. Giấy chứng nhận này thoạt nhìn không quá mức khác thường, còn ghi là đơn vị trực thuộc công an, bộ phận điều tra đặc biệt —— chớ xem thường loại chức danh này, bởi vì tính bảo mật nên xưa nay họ đều dùng tên này để che mắt người ngoài, người ngoài nhìn vào không hiểu thì làm sao biết bọn họ đang làm gì?!


Trương Truyện Tỳ giải quyết chuyện giấy phép ổn thỏa, Phó viện trưởng lau mồ hôi bảo đảm nhất định phối hợp, vì vậy những người không liên quan bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, họ liền đóng cửa, điều tra bắt đầu.

“Bác sĩ Triệu trước khi được mời trở lại bệnh viện, cô ta có từng làm việc ở bệnh viện này không?”

“Không, không có.” Từ lời khai của Phó viện trưởng, mọi người biết được thời gian bác sĩ Triệu làm việc tại bệnh viện này là khoảng một năm, nghe đâu trước khi về hưu đã từng công tác trong một bệnh viện lớn ở tỉnh khác, kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú.

“Bệnh viện lớn ở tỉnh khác? Tỉnh nào? Bệnh viện nào?”

“Cái này…” Phó viện trưởng nghẹn lời, có chút không trả lời được.

“Lẽ nào mấy ông tuyển người cũng không thèm điều tra gốc gác của cô ta? Tùy tùy tiện tiện liền tuyển?”

Phó viện trưởng lau mồ hôi nói: “Không phải, mấu chốt là bác sĩ Triệu… Cô ấy là do viện trưởng nhận vào.”

Trương Truyện Tỳ sững sờ. “Viện trưởng của bệnh viện…”


“Viện trưởng và bác sĩ Triệu có quan hệ gì hay không, chúng tôi cũng không rõ ràng lắm, bất quá có một tin tức ngầm… Là tin tức ngầm nha!” Phó viện trưởng đặc biệt nhấn mạnh, sau đó mới có chút nhăn nhó nói: “Nghe nói cô ta đưa cho viện trưởng một món đồ cổ quý giá, chuyện này là do viện trưởng phu nhân lúc đánh bài không cẩn thận nói lộ ra, sau đó bà ấy liền không thừa nhận, cho nên đến cùng có chuyện này hay không, chúng tôi cũng không biết…”

Trương Truyện Tỳ, Vương Cẩm cùng Trương Truyện Doanh trao đổi ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Vậy viện trưởng của bệnh viện hiện tại ở đâu?”

“Đi Bắc Kinh họp, không có ở đây.”

Trương Truyện Tỳ gật gật đầu, chuyển đổi đề tài.”Bác sĩ Triệu bình thường biểu hiện thế nào?”

“Ờ, rất tốt, tốt vô cùng! Kỹ thuật xác thực vẫn rất vững vàng, nêu gặp phải tình huống tương đối nguy hiểm ở phụ nữ có thai đều cần cô ấy ra tay.”

“Quan hệ với đồng nghiệp, trong bệnh viện này có ai khá thân với cô ta hay không?”

Phó viện trưởng chần chờ một chút, nói: “Cái này, sợ là không có… Có thể là do cô ấy tuổi đã cao, cho nên không tham gia những hoạt động trong bệnh viện, cũng có chút… thái độ thanh cao của phần tử trí thức, người bình thường không lọt được vào mắt cô ấy… Cái này không bằng mấy người đi hỏi thăm những người làm việc chung phòng với cô ấy, bọn họ giao tiếp mỗi ngày với cô ấy, có lẽ khá hơn một chút.”


Trương Truyện Doanh nghe vậy liền vẫy tay một cái, lập tức có thuộc hạ hiểu ý, đi ra ngoài tìm người điều tra.

“Ông có biết hoàn cảnh gia đình cô ta không? Có chồng hay là con gì không?”

“Trên hồ sơ chưa từng nhìn thấy chồng cô ấy, hẳn là đã chết rồi,  nhưng cô ấy có con trai, hình như là người làm ăn, nha, điều kiện kinh tế trong nhà cô ấy tương đối khá, nhà ở đoạn đường đó… Ngược lại ngay cả tôi cũng không có tiền mua.”

Trương Truyện Tỳ trong mắt loé ra một tia kinh ngạc, căn nhà ngay cả Phó viện trưởng cũng mua không nổi, xem ra vị bác sĩ Triệu này thật sự rất có tiền.

“Đã như vậy, tại sao cô ấy không ở trong nhà an hưởng tuổi già, lại còn chạy tới bệnh viện đi làm chứ?”

“Cái này… Có thể là do mỗi người có suy nghĩ khác nhau, vẫn còn lòng nhiệt huyết với nghề và vân vân.”

Trương Truyện Tỳ cười cười, sau khi cùng Trương Truyện Doanh và Vương Cẩm trao đổi một chút ý kiến liền đứng lên tuyên bố: “Được rồi, vậy chúng tôi đến nhà bác sĩ Triệu thăm hỏi một chút.”

Từ trong phòng làm việc đi ra, thuộc hạ Trương gia vẫn còn đang hỏi thăm những nhân viên y tế, Trương Truyện Tỳ tùy ý liếc mắt một cái, thấy đa số đều là mấy cô gái mười mấy hai mươi tuổi, gương mặt lo sợ bất an, không khỏi dừng lại cười hỏi: “Nghe nói con trai của bác sĩ Triệu siêu cấp đẹp trai, các cô có thấy qua hay chưa?”

Cậu cười rất tươi, lại còn hỏi ngay đề tài mà mấy cô gái trẻ thích nhất, mấy y tá sau khi sững sốt, rất nhanh liền có người đánh bạo đáp: “Xin chào… Có lần đột nhiên trời mưa, anh ấy tới đón bác sĩ Triệu tan tầm.”


Trương Truyện Tỳ cười một tiếng, lại tiếp tục hỏi: “Vậy các cô chưa từng hỏi thăm bác sĩ Triệu về con trai cô ấy sao? Tỷ như năm nay bao nhiêu tuổi, làm việc chỗ nào, có bạn gái hay không và vân vân?”

Mấy y tá trẻ hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới có người nhỏ giọng thầm thì nói: “Cái này ai mà dám…”

“Hả? Tại sao không dám?”

Người kia không lên tiếng, có một y tá tương đối thận trọng nhỏ giọng giải thích: “Bác sĩ Triệu không thích nghe chúng tôi nhắc tới con trai cô ấy… Trước đây có một thực tập sinh đùa giỡn nói câu “Bác sĩ Triệu ơi con của cô thiệt đẹp trai, có bạn gái chưa vậy?”, kết quả là lúc đó sắc mặt cô ấy liền thay đổi, đen như đáy nồi.”

Chuyện này cũng quá kỳ quái, người làm mẹ không phải ai cũng thích khoe khoang con cái của mình sao? Trương Truyện Tỳ cảm thấy khá bất ngờ, cười hỏi: “Vì sao lại như vậy, các cô có biết không?”

Mấy y tá toàn bộ đều hạ thấp mắt không lên tiếng, Trương Truyện Tỳ tầm mắt bất động thanh sắc đảo qua từng người. Mấy cô gái trẻ thường không giỏi nén giận cho lắm, cũng có nhiều người miệng mồm không kín, cho nên cậu đang đợi.

Quả nhiên, có một cô gái bỗng nhiên cắn răng, lửa giận ngút trời nói: “Chúng tôi làm sao biết tại sao, nói không chừng do người ta sợ chúng tôi có ý gì đó với con trai người ta ——” bên cạnh dường như có người nhát gan, lấy tay kéo kéo cô gái ý bảo cô ấy nói ít vài câu, nhưng lại bị hất ra, cô gái đỏ mặt, âm thanh ngày càng lớn:

“Loại quả phụ tự mình nuôi con trai lớn, hình như cũng coi con trai thành người đàn ông của mình, nhìn thấy ai cũng coi như kẻ thù, huống chi là những người phụ nữ khác!”

Trương Truyện Tỳ sững sờ, nụ cười trên mặt dần dần sâu đậm. “Thật là … Thú vị…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui