Vũ Động Bách Liên Đình

Diệp Kỳ Y muốn hỏi hắn cho rõ mọi việc nhưng trời cũng đã sáng, y phải vào thái y viện làm việc nên không có cơ hội. Cũng bởi vì đêm qua Thu Nhàn ôm y bay về đây nên hiện tại y không biết mình đang ở chỗ nào trong kinh thành. Thu Nhàn lại phải dùng khinh công ôm y bay một cái về Diệp phủ, nhẹ nhàng thả y xuống Bạch Liên Tiểu Cư.



“ Chà! Trong phủ của ngươi cũng có cái hồ sen nữa a?”

Diệp Kỳ Y vội vàng mặc quan phục vào người, “Uhm! Tuy là hồ sen nhưng nhỏ thôi, không như cảnh trí ở Bách Liên Đình, ta thích ở đó hơn…”

Thu Nhàn ôm lấy eo y cười: “Sau này ta cùng ngươi hội ra đó ở, nơi đó cũng không xa kinh thành bao nhiêu, mỗi sáng ta sẽ ôm ngươi bay về kinh thành.”

Kỳ Y hôn lên má hắn, “Thôi, ta vào cung đây, còn bao nhiêu việc mà phụ thân đổ lên đầu ta…”

Nói xong y tất tả chạy ra cửa, bộ dáng rất đáng yêu. Thu Nhàn cười một cái, cũng nên sớm về chuẩn bị để vào triều thôi.

Sau khi thượng triều, Thu Nhàn cùng hoàng thượng đến Hồng Phi các, Hồng quí phi mang thai cũng đã đến tháng thứ chín, bụng đã to lắm rồi, chỉ còn vài ngày nữa là sinh. Thời gian này hoàng thượng luôn túc trực ở đây, chăm chút từng ly từng tý cho Hồng Phi.

Sau khi Vệ Thu Nhàn dùng bữa trưa tại Hồng Phi Các xong cũng thong thả ra về, trên đường đi cố ý ghé qua thái y viện. Nhìn bóng dáng người tâm ái đang miệt mài làm việc, cười một cái rồi rời đi.

Diệp Kỳ Y ngồi nơi bàn viết trong thái y viện, tâm tình không được tốt. Trong lòng còn đang thắc mắc chuyện kia của Vệ Tam. Vừa rồi hoàng thượng còn bảo y đến thăm qua Hồng quí phi, lại hạ chỉ muốn y hộ sinh cho nàng. Trong lòng vết thương cũ lại ân ẩn đau. Nguyên lai y cùng Hồng quí phi bảy năm trước là một đôi oanh oanh yến yến. Cũng bởi vì hoàng thượng hạ chỉ tiến cung mà chia lìa nhau, y cũng bởi việc này mà bỏ quan trường bỏ cả gia môn tìm đến Bách Liên Đình ẩn dật. Bảy năm sau gặp được Vệ Tam, nghĩ rằng chuyện kia không còn làm y nghĩ ngợi nhưng bây giờ….

Dù y có là một danh y xuất chúng, cũng làm sao bảo y đến hộ sinh cho người tâm ái trước đây, nỗi đau ngày trước lại dày vò tâm trí Kỳ Y.

Về đến Diệp phủ, Kỳ Y đến tiểu cư của mình, thay bộ quan phục ra. Lại ôm đàn ra sân nhưng lại không tấu nên được khúc nào. Thở dài một hơi, y phân vân không biết mình nên làm thế nào mới tốt. Cũng bởi vì phụ thân tuổi đã cao, không thể một mình làm hết việc trong thái y viện, mấy năm gần đây, nhân tài y học lại cực kỳ hiếm, cũng khó trách ông dùng biện pháp mạnh buộc y trở về. Hai đệ đệ của y cũng không muốn nối nghiệp của ông mà ra tham gia khoa cử, cuối cùng liên tiếp trở thành hai đợt khoa cử hai cái trạng nguyên. Vào triều làm quan văn. Chuyện trong thái y viện bây giờ chỉ mình y có khả năng cáng đán. Nhưng hội về cung thể nào cũng có ngày giáp mặt với người kia. Y không biết nên đối mặt thế nào mới được.

Nói là quên đi thì cũng không phải, mà nói là còn ôm một khối tình si thì cũng không đúng. Đó chỉ còn là một cái quá khứ đau thương, đau thương đến mức y không thể bình thản đối diện. Hiện tại bao nhiêu tình ý y đã dành cho hắn, chỉ có điều y không thể dễ dàng vứt bỏ hồi ức kia.

Trong lúc đang âm trầm suy nghĩ, một vòng tay mạnh mẽ siết lấy Kỳ Y. không cần quay lại y cũng biết là hắn. Lúc này, y không biết đối diện với hắn ra sao? Chỉ khẽ thở dài, quay lại tựa đầu vào ngực người kia. Lập tức cảm giác bất an bay biến chỉ còn lại là tình yêu dào dạt.


“ Vệ Tam… ngươi thật sự rất tốt với ta…”

Thu Nhàn nâng mặt y lên, nhìn sâu vào mắt y: “Ngươi là trong lòng có tâm sự sao?”

“ Ân!?”

Vệ Thu Nhàn hôn khẽ lên môi người kia, nhưng nụ hôn khẽ đó lại dần lãnh liệt hơn, Kỳ Y lại chủ động gặm mút lấy hai cánh môi Thu Nhàn, cảm xúc như biển ào ạt trào dâng. Đến khi cả hai gần như sắp không thở nổi mới buông nhau ra. “ Ngươi trong lòng không tốt, vậy chúng ta đi dạo một chút, biết đâu ngươi sẽ thấy thoải mái hơn”

Kỳ Y gật đầu: “ Ân” 

Thu Nhàn cùng Kỳ Y đi dạo qua vài con phố, cảnh người buôn bán dần dần thưa thớt, cả hai đã đi tới cổng thành Đông. Bước chân cũng không dừng lại, ra khỏi cổng thành người qua đường cũng không nhiều. Thu Nhàn mới khẽ nắm tay Kỳ Y bởi vì tay áo rộng nên bên ngoài không để ý sẽ không phát hiện.

“ Hài tử kia là con của ngươi sao?” Kỳ Y muốn hỏi rõ chuyện gút mắt trong lòng.

“ Ân, là hài tử của ta. Nhưng bất quá không phải là ta nạp thê …”

“Sao lại như vậy? Phi Nhi năm nay chắc cũng năm hay sáu tuổi rồi nhỉ…?”

“ Ân, sáu tuổi rồi.”

Kỳ Y nghe hắn nói chưa nạp thê tảng đá trong lòng như được dỡ bỏ: “Ngươi năm nay bao nhiêu rồi?”

“ Hai mươi… dù sao ta cũng lớn hơn ngươi mà!” Hắn cười hắc hắc.

“ Ngươi… ngươi hai mươi ? Hài tử của ngươi sáu tuổi… Oa, ngươi mười bốn tuổi đã dụ dỗ nữ nhi nhà người ta, quỉ sắc…”

Thu Nhàn cười khổ: “Ta không có mà… chỉ là… chỉ là… thật sự cũng khó nói…”


Kỳ Y cười mỉm, “Bởi vì ngươi mới ít tuổi mà gây ra chuyện rồi nên mới khó nói chứ gì…”

Thu Nhàn dẫn Kỳ Y đi lên một ngọn đồi nhỏ ngoại vi thành đông, cảnh sắc nơi đây thập phần thanh khiết, cây cối không nhiều, cỏ xanh tươi mát. Vệ Thu Nhàn có chút trầm mặt, “Chuyện cũng đã bảy năm rồi, nghĩ lại như một giấc mộng….” Rồi nhìn y khẽ cười, “ Ngươi trong lúc làm việc trông bộ dạng thật đáng yêu nha.”

Kỳ Y tròn mắt: “Ngươi làm sao thấy ta làm việc chứ?”

“ Lúc sáng ta vào cung, có đi ngang qua thái y viện.”

Kỳ Y sững sờ: “ Ngươi? Vào cung?” 

“ Phải a…” Thu Nhàn nhướng mi:” Ta vẫn chưa nói với ngươi sao? Ta làm quan, phẩm vị cũng không phải tính là lớn, nhưng cũng là một đại tướng quân hàng tam phẩm nha… sáng nay lúc thượng triều ta còn gặp hai đệ đệ của ngươi trong triều… Ách, ngươi …ngươi…”

Thấy Thu Nhàn trợn mắt nghẹn họng Kỳ Y lo lắng cầm tay hắn lây lây: “Ngươi sao vậy?” 

Thu Nhàn lắp bắp, “Cái kia, đệ đệ ngươi… một người hai mươi mốt một người mười tám, ngươi là đại thiếu gia… Cái kia, cái kia… ngươi lớn hơn ta?”

Diệp Kỳ Y cuối cùng cũng hiểu là hắn đang nghĩ cái gì liền phì cười: “Ta khi nào nói ta nhỏ tuổi hơn ngươi chứ?”

Thu Nhàn kinh ra một trạng thái độ vô cùng ủy khuất: “Ta thế nào cũng không nhìn ra ngươi vậy mà niên thượng hơn ta… bất quá cũng đừng quá lớn nha…” Vệ Thu Nhàn nghĩ nghĩ đoán đoán chắc là y cùng lắm là một cái hai mươi hai, hay hai mươi ba. Không ngờ Kỳ Y mở miệng làm hắn một khắc kinh suyễn.

“ Ta…hai mươi sáu” Kỳ Y nói ra vô cùng đắc ý.

Vệ Thu Nhàn nhìn như rất ủy khuất không nói được lời nào, Kỳ Y cũng cười cười nhướng người lên ôm cổ hắn: “ Ta tuy niên thượng hơn ngươi, nhưng bất quá so về vóc dáng làm sao bằng ngươi được…” 

Thu Nhàn cười khẽ, hôn lên môi hồng của người kia: “Ngươi nói cũng đúng, chỉ là thắc mắc một chút, ngươi làm sao dưỡng nhan tốt như vậy a? Nhìn ngươi người ta đoán nhiều lắm là mười bảy mười tám. Ta thấy phi tầng trong cung chắc phải ngày đêm theo ngươi học hỏi đó nha…”


Nhắc tới hoàng cung, Diệp Kỳ Y mới nhớ tới: “ Ngươi vào triều bao lâu rồi, bảy năm trước ta đã làm ngự y, nhưng không có gặp qua ngươi?”

“ Cũng không lâu lắm, từ hồi cha ta thụ thương từ sa trường về, đại phu nói ông không còn luyện công được nữa nên đành về hưu, ta lúc đó thay thế cũng được mười bảy, mới ba năm thôi. Ta với hoàng thượng là đồng học nha, sau này hoàng thượng lập đại tỷ làm phi ta tự nhiên trở thành hầu gia, nhưng ta lại không thích cái tước kia, làm tướng quân vẫn thấy thích hơn…”

Kỳ Y không nghĩ tới hắn vậy mà có lai lịch hiểm hách như vậy, trước đây lại còn nghĩ hắn chỉ là một đại hiệp trong chốn võ lâm, không nghĩ lại là quan trường như mình.” Đại tỷ của ngươi là vị quí phi nào, ta sẽ theo đó mà hảo hảo chiếu cố.”

“ Đại tỷ ta đúng là cần ngươi chiếu cố, tỷ ấy còn mấy ngày nữa là sinh hạ cho hoàng thượng một long nhi…”

Kỳ Y biến sắc, không thể nào, không thể nào là Hồng Nhi chứ? Sao ông trời lại đối với y như vậy? Không phải đâu… “ Đại tỷ ngươi không phải là…”

“ Là Hồng Phi…”

Kỳ Y thấy trời đất tối sầm trước mắt, như thế nào mà y lại không đoán ra ngay từ đầu chứ? Vệ Thu Hồng, Vệ Tam? A, cùng là người Vệ Tướng Phủ. Sao y lại không sớm phát hiện ra chứ? Kỳ Y không chịu nỗi đả kích lớn như vậy hai chân tự dưng cũng thấy vô lực. Thu Nhàn vội ôm lấy thân người loạng choạng của y: “Ngươi sao vậy?”

Kỳ Y ngước lên trong đôi mắt đã đẫm lệ : “Vệ tướng phủ, Vệ tướng phủ… Ngươi là đệ đệ của Vệ Thu Hồng, là đệ đệ của Hồng quí phi… sao ta lại không sớm nghĩ tới chứ? Oan trái… oan trái mà…”

Vệ Thu Nhàn sững sờ không hiểu sao Kỳ Y lại có phản ứng này, trong lòng thập phần lo lắng, đưa tay lau lệ cho y hắn cũng thấy hoảng hốt:” Y Y, ngươi sao vậy, ta là người Vệ tướng phủ thì sao?”

Kỳ Y vẫn còn lầm bầm trong miệng không để ý câu hỏi của hắn, “Thu Hồng, Hồng Nhi… oan trái…oan trái…”

Thu Nhàn chừng nghe được y lầm bầm trong miệng là tên đại tỷ, nên cũng ôm lấy y bay nhanh lên đỉnh đồi, phía trước là nghĩa trang nhà họ Vệ, Thu Nhàn ôm y đến trước một phần mộ, trên bia khắc mấy chữ ‘Vệ Thu Tĩnh chi mộ’.

Thu Nhàn đỡ y tựa vào bia mộ, “ Y Y, ngươi thế nào lại gọi danh tự Hồng Nhi của đại tỷ? Ta không biết, nhưng ta đoán chắc ngươi cùng đại tỷ có quen biết nhau, chuyện này đáng ra là đại bảo mật của Vệ gia, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết…” 

Kỳ Y ngước nhìn hắn, rồi nhìn mấy chữ trên bia mộ: “Đây không phải là nhị muội của Hồng Nhi, Tĩnh Nhi chứ?” Thế nào lại chết như vầy?

Thu Nhàn nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ đau đớn lắc đầu: “ Vệ tướng phủ có ba hài tử, đại tỷ Vệ Thu Hồng, nhị tỷ Vệ Thu Tĩnh, còn ta Vệ Thu Nhàn…”

Kỳ Y lập lại như vô thức: “Thu Nhàn…?”

Thu Nhàn nắm tay y: “Phải, là Vệ Thu Nhàn, tên của ta là Vệ Thu Nhàn, bất quá ta là con thứ ba, nên mọi người hay gọi là Vệ Tam…”


Kỳ Y cười đau xót: “Vệ Thu Nhàn… Vệ Tam…” Nếu y biết danh tự thật sự này thì có lẽ ngày đầu tiên y đã đoán ra được người này cùng Hồng Nhi có quan hệ. Và biết chừng cũng sẽ không dẫn tới kết cục như ngày hôm nay.

Thu Nhàn không biết vì sao y cười đau khổ như vậy, nhưng cũng muốn kể ra tất cả sự thật: “Bảy năm trước, đại tỷ được hoàng thượng tuyên chỉ tiến cung, cả nhà đều rất vui mừng, nhưng đại tỷ sau khi nghe xong chiếu chỉ lại lăng ra ngất đi. Khi đại phu đến bắt mạch liền phán…đại tỷ có thai đã ba tháng rồi…” 

Kỳ Y trợn mắt: “ Cái gì? Có thai ba tháng?” 

Thu Nhàn giọng đã khàn đi: “Phải, lúc đó biểu tình của ta cũng như ngươi bây giờ, rất không tin được, nhưng đó là sự thật. Cả nhà ta, trên dưới đều nơm nớp lo sợ, nếu như để hoàng thượng phát hiện, chỉ có con đường chết. Cuối cùng, nhị tỷ Thu Tĩnh của ta mới nghĩ ra một cách, đó là thay đại tỷ tiến cung. Sau ngày nhị tỷ lấy danh nghĩa đại tỷ tiếng cung. Cha đã vô cùng tức giận, nhốt đại tỷ trong phòng không cho ra ngoài, bắt đại tỷ phải khai ra cha đứa nhỏ là ai, nhưng đại tỷ vẫn một mực im lặng.”

Thu Nhàn siết lấy tay y càng chặc: “Lúc đó ta đã rất hận gã nam nhân kia, ta tự hỏi, tại sao y không đến Vệ tướng phủ cầu xin, tại sao bỏ mặt đại tỷ một mình chịu đựng, tại sao?” Thu Nhàn lúc này đã gần như mất bình tĩnh: “Đến lúc đại tỷ trốn được ra khỏi nhà, vì sao lại một mình quay về? Cuối cùng cái gì cũng không nói, suốt ngày chỉ như người mất hồn. Bảy tháng sau, tỷ ấy sinh hạ Phi Nhi, cũng bởi vì sinh khó mà …qua đời…”

Cả người Kỳ Y run rẫy kịch liệt, đôi tay chụp lấy cổ áo Thu Nhàn, đôi mắt đã dại đi rất nhiều: “Ngươi nói cái gì? Thu Hồng chết rồi sao? Nàng chết rồi sao?” 

Thu Nhàn không trả lời chỉ là hướng mắt nhìn về phía mộ phần bên cạnh. Kỳ Y cũng theo đó mà dời mắt sang mộ phần kia. Cuối cùng cũng hiểu ra sự thật. Thu Hồng… nàng vì y mà chết, Phi Nhi… lại chính là giọt máu của y…

Diệp Kỳ Y buông Thu Nhàn ra nhào vào mộ phần bên cạnh. Y quỳ xuống ôm lấy tấm bia. Nước mắt đã trào ra mờ mịt, từng tiếng nấc nghẹn bật ra khó lòng kiềm chế. Đưa bàn tay khẽ vuốt mấy chữ trên bia, y cảm thấy lòng đau như ai dùng dao đâm liên tiếp vào mình.

Vậy mà bảy năm qua, y cứ nghĩ nàng đã yên ổn làm quí phi của nàng, tự trách người ta phụ bạc, bây giờ mới hiểu ra, mình chính là phụ bạc người ta… Thu Hồng chết đi, cũng không được ghi danh tự rõ ràng, thật là oan uổng cho nàng… Tất cả đều là tại y… Kỳ Y chỉ muốn lập tức chết đi mới mong chuộc lại lỗi lầm…

Nhìn thấy người yêu ôm lấy mộ phần đại tỷ đau thương như vậy, Thu Nhàn trong lòng chấn động. Phải chăng…

“ Phải, ta là người mà ngươi hận nhất, là người mà ngươi muốn một kiếm giết chết… là ta… là ta hại nàng ra nông nỗi này, tất cả là tại ta….”

Vệ Thu Nhàn cũng không còn bình tĩnh được nữa, trong lòng dâng lên một cỗ lãnh khí bức bối, hắn đứng bật dậy, tuốt kiếm ra kề vào cổ y.

Kỳ Y vẫn ngồi bất động, mắt nhắm nghiền, nếu được chết trong tay hắn, y cũng không còn gì hối tiếc. Một kiếm chém xuống, rửa sạch hết oán thù…

Thu Nhàn muốn chém chết người nam nhân đã gây ra tất cả nỗi đau cho Vệ phủ nhưng đối với người kia, hắn không thề xuống tay. Tình yêu của hắn dành cho y quá lớn, lớn đến mức có thể vì y mà chết, thì làm sao hắn giết y cho đươc. Nhưng cũng không cách nào đối mặt với y. Nhìn thấy y, hắn lại nhớ đến hình ảnh ngây ngây dại dại của đại tỷ, hắn không cách nào chấp nhận được.

Thu kiếm về, hắn quay bước chậm rãi bỏ đi. Kỳ Y cũng không đuổi theo, ngồi tựa vào phần mộ Thu Hồng, y cười khổ: “Thu Hồng, sao nàng lại cho ta biết chuyện trong tình cảnh này cơ chứ? Nàng có biết, nàng cho chúng ta gặp nhau là đã trả được mối hận của nàng, nhưng đệ đệ của nàng, Thu Nhàn… hắn sẽ làm sao?” Y biết, tất cả thống khổ này, y phải chịu, đó là tội lỗi của y, nhưng Thu Nhàn vô tội, y biết hắn vì sao không nỡ xuống tay. Y cũng biết bản thân mình bây giờ vì cái gì lại nói như vậy, chẳng phải vì y quá yêu hắn sao. Chẳng phải những lo lắng trong lòng trước đây đã được giải tỏa sao… Y biết bản thân mình yêu chính là hắn Thu Nhàn, không phải yêu Thu Hồng qua hắn… Nhưng biết được đáp án rồi thì sao… cuối cùng cũng chia lìa…

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui