Vũ Động Bách Liên Đình

Đã năm ngày trôi qua hắn không đến tìm y, bây giờ cũng không biết y như thế nào. Hắn cũng năm ngày rồi không vào triều, chỉ đưa một cái tin là hắn đổ bệnh. Hoàng thượng vì tín nhiệm hắn nên cũng không khó dễ, sai người bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi.



Thu Nhàn cũng là ba ngày rồi chưa chợp mắt được chút nào. Tuy không muốn gặp người kia nhưng bên trong lại vô thanh vô thức nhớ y đến cháy lòng. Bình tĩnh suy nghĩ kĩ, thật sự mà nói, hắn và y gặp nhau thời gian tuy không nhiều nhưng tính cách y hắn lại hiểu rõ, hắn không tin năm xưa y tàn nhẫn phụ tình đại tỷ. Hắn phải tìm y hỏi cho rõ chuyện năm đó mới xong.

Thu Nhàn biết, hắn hận nam nhân kia, nhưng hắn không làm sao hận được y. Hắn muốn biết, tột cùng là vì cái gì y không đối tỷ tỷ quan tâm. Hắn muốn biết lý do vì sao y không đến tìm đại tỷ, và hắn cũng không muốn hy sinh tình yêu của bản thân mình.

Nghĩ rồi hắn vào phòng tắm rửa thay một bộ y phục mới màu lam nhạt. Cũng bởi vì không muốn người kia nhìn thấy bộ dạng thảm thương của mình lúc này, hắn biết y sẽ đau lòng.

Lần này hắn không bay vào nhà người ta nữa, mà đường hoàng vào bằng cửa chính. Hạ nhân trong nhà biết hắn là đại tướng quân, nên cũng rất cung kính. Biết hắn tìm đại thiếu gia nhà mình nên hạ nhân liền mời hắn đến Bạch Liên tiểu cư. Chỉ là mời hắn ngồi rồi dâng trà, nói là y còn trong cung chưa về.

Khi nha hoàn đi rồi hắn chậm rãi đứng dậy, bước vào nội ốc bên trong, căn phòng không quá rộng, một kệ sách, không cần nhìn cũng biết là y thư, một tủ thuốc, một cái bàn, một cái mộc sàn, một cây cổ cầm cùng với hương sen nhàn nhạt. Thu Nhàn hít một hơi, trong lòng ân ẩn đau. Y lúc nào cũng đơn giản như thế, thanh khiết như thế, sao có thể…

Đứng lặng một lúc lâu, bên ngoài có tiếng bước chân. Thu Nhàn quay lại, nhìn thấy y đi vào. Y cũng đã nhìn thấy hắn, bước chân dừng lại. Trong mắt ánh lên niềm vui sướng, nhưng trong đó có không ít thống khổ.

“ Ngươi đợi ta lâu chưa?” Âm thanh vẫn đạm mạc như thế.

“ Cũng không bao lâu…” Hắn cũng ôn nhu như trước.

“Ta phải thay y phục rồi”, Kỳ Y đến bên tủ lấy ra một kiện bạch y. Thu Nhàn không có đi ra mà bước tới gần: “Ta giúp ngươi…”

Kỳ Y quay lại nhìn vào mắt hắn, một lúc đưa bạch y cho hắn: “Ân!”

Thu Nhàn giúp y cởi bỏ quan phục, lấy bạch y giúp Kỳ Y mặc vào, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng. Trong lúc đó, dường như nghe được hơi thở của đối phương, trong lòng cả hai lại đau nhói.


“ Ngươi đến tìm ta có việc gì?” Kỳ Y hỏi, biết rằng hắn không phải như lúc trước, đến tìm y chỉ là muốn ở bên nhau. “ Chúng ta ra ngoài kia ngồi đi.”

Thu Nhàn theo Kỳ Y ra ngoài hiên, ngồi xuống ghế, nha hoàn cũng tiến vào bưng cho y một chung trà nóng cùng với đổi cho hắn một chung trà khác. Kỳ Y cũng ngồi xuống đối diện hắn.

Thu Nhàn lên tiếng: “Mấy hôm nay ngươi vẫn vào cung?”

“ Ân!”

“ Ta có điều muốn hỏi ngươi…”

“ Ân, ngươi cứ hỏi…”

Thu Nhàn khàn giọng , có chút bối rối: “Ta… ta muốn biết chuyện năm đó của ngươi cùng đại tỷ…”

Kỳ Y ngạc nhiên, hóa ra chuyện y muốn biết là chuyện này. Không nghĩ rằng y lại quan tâm. Kỳ Y cười khẽ: “Chuyện khá lâu rồi, nhưng ta vẫn nhớ rất rõ…” Y nhấp một ngụm trà, rồi mới bắt đầu.

“ Năm đó ta mười chín tuổi, y thuật cũng gọi là có danh tiếng, cha ta liền đem ta tiến cử vào cung làm ngự y. Tính ta vốn trầm mặc, ít có bạn, suốt ngày chỉ biết có y thư và thuốc. Một ngày, ta ra ngoài thành lên núi hái ít thuốc thì gặp Thu Hồng, nàng là bị rắn cắn. Ta cứu được nàng, và rồi chúng ta kết giao bằng hữu. Nói tới nàng thì đúng là tính cách so với ta một trời một vực. Nàng đáng yêu, sôi nổi, lại rất kiên cường. So với ánh trăng đơn bạc như ta thì nàng đúng là dương quang sáng chói. Chúng ta thường gặp nhau ở con sông ngoài thành tây. Ta đánh đàn còn nàng ca hát, rồi chúng ta yêu nhau.”

Kỳ Y dừng lại một chút, nhìn xem Thu Nhàn sắc mặt vẫn bình thường y mới tiếp: “Đến một đêm, là đêm trung thu, ta cùng Hồng Nhi ra ngoài bờ sông đốt lửa ngồi uống rượu. Cả hai đều say và cùng nhau trải qua một đêm bên nhau. Lúc đó, chúng ta không nghĩ nhiều, chỉ thấy rất hạnh phúc. Nhưng đến một ngày, nàng gặp ta thần sắc vô cùng hoảng hốt. Nàng nói cho ta biết hoàng thượng hạ chỉ nàng phải tiến cung. Lúc đó chúng ta đều rất lo lắng. Nhưng nàng là một nữ nhân mạnh mẽ, làm sao có thể buông xuôi. Hồng Nhi cùng hẹn với ta ba ngày sau là ngày tiến cung, nàng sẽ lén bỏ trốn cùng ta. Nhưng ba ngày sau, khi ta chờ nàng mòn mỏi cả một ngày, nàng vẫn không đến….”

Kỳ Y hạ mắt xuống, trong đó đã có chút nuối tiếc: “Ta liền quay về Diệp phủ và hay tin nàng đã vào cung, ta đau đớn khi nghĩ rằng nàng phụ bạc, tại sao nàng nói muốn cùng ta bỏ trốn vậy mà nàng vẫn tiến cung. Ta đã trách lầm nàng… Nếu ta biết nàng bị nhốt trong Vệ phủ, ta đã chạy đến cầu xin, cho dù có bị đánh chết cũng không sao, nhưng ta lại không biết, người tiến cung kia lại là Thu Tĩnh… càng không biết, Hồng nhi lại mang cốt nhục của ta…”

Thu Nhàn cũng thở dài, hắn đoán biết y không phải người dễ dàng bội tình, tất cả cũng chỉ là ý trời, là ý trời. “ Nhưng sau đó, đại tỷ đã trốn ra được, sao vẫn không đi tìm ngươi?”


Kỳ Y cười khổ: “Nàng làm sao tìm thấy ta, khi ta đã bỏ đi khỏi kinh thành ngay đêm hôm đó. Ta không chịu nổi nỗi đau này, nên đã lập tức bỏ đi. Từ đó cho đến lúc sau này, ta cũng chưa một lần quay lại kinh thành.”

Y lại thở dài: “Chắc nàng hận ta lắm…”

Thu Nhàn nhìn vào mắt y: “Đại tỷ không hận ngươi, nếu là hận, đại tỷ đã không yên lặng giữ cái tên ngươi trong lòng mà nói ra cùng Vệ gia rồi. Nàng chính là không muốn cha ta tìm giết ngươi, càng không muốn đệ đệ nàng tìm giết ngươi. Đại tỷ chỉ là quá thương nhớ ngươi mà thôi…”

“ Ta thật vô dụng…” Đối chuyện xưa, tất cả đều đã giãi tỏa, cả hai thấy tâm mình cũng nhẹ đi ít nhiều. Kỳ Y đối Thu Nhàn nói:” Tuy ta là cha của Phi Nhi nhưng ta tự thấy mình không xứng đáng, ngươi sáu năm nay đã thay ta làm tốt một người phụ thân. Thế thì ngươi cũng đừng nói cho Phi Nhi biết làm gì, đợi sau khi Thu Tĩnh sinh hạ long nhi cho hoàng thượng, ta cũng không muốn làm ngự y nữa…”

Thu Nhàn trong lòng sửng sốt. Sáu năm nay, tuy hắn đối Phi Nhi thập phần yêu thương nhưng nay nghe xong chuyện, cũng không phải khó dễ mà không cho y nhận lại hài tử của mình, cư nhiên y lại nói như vậy…  Hắn một mực tức giận: “Ngươi tại sao lại ôm hết lỗi lầm vào người mình chứ? Tất cả chỉ là do ý trời, dù trước đây có hận ngươi cách mấy, thì biết được sự thật ngươi không phải phụ tình đại tỷ, ta cũng đã không còn hận ý, sao ngươi…”

Kỳ Y lắc đầu: “Nhưng tất cả đều do ta mà thành như vậy,…” Rồi y nhìn vào mắt hắn: “Bây giờ ta lại liên lụy đến ngươi…”

“ Ngươi thật cố chấp…” Nói xong hắn một bước bay đi.

***

Hoàng cung tối đó đèn đuốc sáng trưng, tỳ nữ chạy ra chạy vào Hồng Phi các, hoàng thượng đứng bên ngoài phòng Hồng Phi đi tới đi lui thập phần lo lắng. Trong phòng lâu lâu lại vọng ra tiếng kêu thét của nữ nhân. Trong lòng hoàng đế lại càng đau như xé…

Hồng Phi sinh khó, cả mụ bà cũng không làm sao đỡ được, hắn liền cho gọi Diệp thái y vào hỗ trợ, thế nào mà lâu như vậy vẫn chưa xong…

Đúng lúc đó nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc thét lên, rất to và rõ ràng. Hoàng đế mất hết kiên nhẫn đẩy cửa bước vào trong. Nhìn thoáng qua Diệp Kỳ Y đang ôm một đứa nhỏ được gói trong bọc vải đỏ rồi chạy nhanh tới bên giường cằm tay Hồng Phi lo lắng: “Hồng Nhi, nàng có sao không? Chắc là mệt lắm… Ta sẽ kêu người hảo hảo tẩm bổ cho nàng…”


Thiếu phụ trẻ xinh đẹp vừa mới hạ sinh hài tử gương mặt trắng nhợt nhưng cũng khẽ cười: “Đa tạ hoàng thượng, ngài sao còn chưa xem long nhi ?”

Hoàng đế vén mấy sợi tóc đẫm nước bết lại trên trán Hồng phi cười:“Ta lo cho nàng quá, nên quên mất,…”

Diệp Kỳ Y bồng đứa nhỏ qua cho hoàng đế: “Chúc mừng hoàng thượng, là một hoàng tử rất khôi ngô.”

Hoàng đế đỡ lấy đứa trẻ từ tay Kỳ Y vỗ về nhè nhẹ cười rất tươi, đứa nhỏ vẫn còn oe oe khóc, hoàng đế ôm lấy nó đi vòng vòng trong phòng dỗ dành. Kỳ Y tiến lại gần Hồng Phi:” Nương nương, cơ thể người vẫn còn rất yếu, ta sẽ kê vài đơn thuốc, dặn sẵn tỳ nữ tẩm bổ cho người. Người phải hảo hảo nghỉ ngơi.”

Hồng Phi cười rất hiền: “Đa tạ Diệp đại phu, đại tỷ cùng người có một đoạn yêu thương nhau quả nhiên không uổng phí…”

Kỳ Y trợn mắt: “Vì sao, vì sao người biết là ta?”

Hồng Phi cười diễm lệ, mặc dù đang rất mệt nhưng cũng không che được vẽ đẹp của nàng:“Đại tỷ không kể cho bất cứ ai, nhưng lại kể với ta. Tỷ ấy sau khi biết ngươi vì đau khổ mà bỏ đi biệt tích thì suốt ngày tự trách mình, đến chết vẫn không quên được người, lúc sắp lâm chung, tỷ cầm tay ta mà nói… Cả đời này, tỷ nợ người một ân tình…”

Kỳ Y hạ mắt : “Ta mới đúng là đã phụ một ân tình… Nếu năm đó có ta bên cạnh, chắc nàng cũng không vắng số như vầy… “

Hồng Phi nói:” Người cũng đừng tự trách mình, tất cả chỉ do thiên ý, đại tỷ cũng không trách gì người, tỷ hiểu người có nỗi khổ riêng…”

Kỳ Y gượng cười: “Nương nương người hảo nghỉ ngơi, thần cáo lui trước.”

***

Trong một đình viện trong ngự hoa viên Diệp Kỳ Y quỳ xuống trước hoàng đế: “Hạ thần đã quyết, mong hoàng thượng chấp thuận.”

Hoàng đế thở dài: “Khanh đứng lên đi, nếu như khanh đã cương quyết, trẫm cũng không làm khó khanh làm chi, Tĩnh Nhi cũng đã kể rõ mọi chuyện cho trẫm, ngày mai trẫm sẽ ban tự lại cho Tĩnh Nhi, cũng đổi Hồng Phi Các thành Tĩnh Phi Các, nên trả về cho Thu Hồng dưới huyệt lạnh kia một danh tự. Dù sao thảm cảnh của khanh ngày hôm nay trước đây cũng có một phần do trẫm… Nếu như lúc đó trẫm chỉ định Tĩnh Nhi thì sự việc không như ngày hôm nay.”

Kỳ Y cúi đầu: “Cũng không thể trách hoàng thượng, tại thiên mệnh bắt buộc vi thần như vậy… Nếu không còn gì nữa, thần xin cáo lui.”


Hoàng đế không nói gì chỉ phất tay. Kỳ Y cũng đã lo liệu hết rồi, trong thái y viện mấy hôm nay cũng có vài người là môn đệ của cha y, khả năng gánh vác mọi chuyện là không thành vấn đề. Y cũng sắp xếp ổn thỏa. Dự định ngày mai sẽ rời kinh thành. Y chỉ muốn một mình sống với nỗi đau hiện tại. Không muốn liên lụy thêm cho người kia.

Dù sao thì y biết, nhất thời hắn cũng khó chấp nhận tất cả. Cũng có thể cả đời cũng khó chấp nhận. Y muốn gặp Phi Nhi một lần nữa. Từ khi biết đó là con ruột của mình, y không đêm nào không nghĩ tới. Vừa bước ra khỏi Diệp Phủ đã thấy bóng một đứa nhỏ chạy ào vào lòng mình.

“ Tiểu phụ thân…”

Kỳ Y ngạc nhiên nhìn đứa nhỏ đang ôm lấy chân mình. Y ngồi xuống trước mặt nó: “Phi Nhi, sao ngươi lại một mình tới đây…?”

Không nghĩ một đứa nhỏ như vậy mà có khả năng tự một mình đến tìm y.

“ Phi Nhi nhớ tiểu phụ thân, từ hôm đó tới nay, tiểu phụ thân không đến chơi với Phi Nhi… Phi Nhi mới lẻn tổng quản chạy đến tìm tiểu phụ thân. Phi Nhi nghe phụ thân nói là tiểu phụ thân ở chỗ tên là “Diệp Phủ.” Phi Nhi chỉ tay lên tấm biển trước cổng: “Đây không phải là Diệp phủ đó sao.”

Kỳ Y xoa đầu con: “Phi Nhi giỏi thật, chữ khó như vậy cũng đọc được. Phi Nhi theo ta vào trong đi nào.”

Bây giờ y mới biết vì sao chỉ mới gặp nhau nhưng cả hai đã có một thứ gì đó vô hình ràng buột . Đứa trẻ này chính là con của y, trong lòng y tự dưng dâng lên một niềm hạnh phúc. Mà Phi Nhi cũng không hiểu vì sao lại quyến luyến người này không thôi.

***

Buổi sáng, sương vẫn còn động trên những ngọn cỏ xanh. Vệ Thu Nhàn cầm kiếm bước lên đồi, đến trước mộ của Thu Hồng hắn dừng lại. Nhìn thấy trước phần mộ có một một bó hoa cúc trắng còn tươi, hắn biết y vừa đến thăm đại tỷ.

“ Đại tỷ, sau bảy năm cuối cùng tỷ cũng đã được gặp lại người mà tỷ yêu thương. Nhưng đệ hiện tại cũng yêu thương người kia không thua kém gì so với tỷ ngày trước. Có phải tỷ đã cố tình cho đệ gặp y? “

Thu Nhàn đưa tay vuốt nhẹ lên tấm bia:” Đệ có nghe nhị tỷ nói rõ rồi,… ân tình này, đệ sẽ thay đại tỷ dành cho y, đời này kiếp này đệ sẽ không muốn buông y ra.”

Nói xong Thu Nhàn quỳ xuống, lễ ba lễ trước mộ Thu Hồng. Rồi dứt khoát đứng dậy, quay bước xuống đồi.

***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui