Vũ Điệu Của Trung Tá

Sau khi Tịch Hạo Trạch đến, bà cụ đã thong thả hơn rất nhiều, quả nhiên trong nhà không thể thiếu được người đàn ông. Thái độ của Sơ Vũ đối với anh không còn quá lãnh đạm như trước, nhưng cũng chẳng mấy niềm nở.

Khi Tịch Hạo Nguyệt đến thăm cô, hai chị em ngủ cùng nhau trên chiếc giường ấm áp. Mà nay Hạo Trạch đến, trên danh nghĩa họ vẫn là vợ chồng thật sự nhưng lại mỗi người một nơi. Cô chỉ có thể làm tổ trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo và cô đơn của mình, trông rất đáng thương.

Đêm giao thừa, sau cơn tuyết đầu mùa, theo phong tục trong thôn, chiều hôm đấy bà cụ lên núi mừng tuổi cho mấy người bạn già. Sơ Vũ đang mang thai không thể đi cùng, Tịch Hạo Trạch là cháu rể, năm đầu tiên dĩ nhiên cũng phải đi đến chào hỏi.

Một mình Sơ Vũ ở nhà xem tivi, rồi gọi điện thoại cho ba. Mấy tuần trước Hàn Đức Quần có đến thăm cô, vốn định đưa cô và bà ngoại về cùng đón năm mới, sau lại thấy bà ngoại cũng chẳng lên tiếng nói gì nên ông đành từ bỏ.

Sơ Vũ nghe thấy ở đầu kia điện thoại Hàn Thần nháo nhác, khóe miệng bất giác nở nụ cười.

“Tiểu Vũ, mấy ngày trước, Hạo Trạch có đến đây, chuyện của hai con nó cũng đã nói cho ba. Ba thật xin lỗi , con gái chịu nhiều tủi hờn nhưng ba cũng không thể làm được gì.”

“Ba …” Sơ Vũ nghẹn ngào gọi: “Không phải thế ạ.”

“Ba cũng không muốn nhiều lời gì nữa. Người ta đã phát thông báo phá bỏ và di dời dãy nhà đi, hôm qua mẹ và ba đã bàn bạc kĩ rồi, năm sau chúng ta tính thuê một căn hộ ở Giang Bắc, đến lúc đó con quay trở về đi.”

Mắt Sơ Vũ đã ửng đỏ, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay.

“Ngoại con tuổi cũng đã lớn, con lại sắp sinh, sau này ai có thể chăm sóc cho con? Còn những hai đứa chứ.”

Hàn Đức Quần nói rất đúng, cô cũng không thể cả đời cứ trốn mãi nơi đây , Sơ Vũ hít hít mũi, thanh âm khàn khàn: “Ba, con sẽ suy nghĩ lại.”

“Tiểu Vũ, mẹ con…” Hàn Đức Quần hơi dừng, định nói nhưng rồi lại thôi.

“Chuyện gì ạ?”

“Không có việc gì, không có việc gì cả, con thay ba chúc ngoại năm mới.”

Sơ Vũ thấy trong lời nói của ba mập mờ đoán là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nếu ba không muốn nói, cô cũng không hỏi lý do: “Vâng ạ.”

Tối ba mươi, cả thôn làng rộn ràng tiếng pháo. Bà cụ làm rất nhiều thức ăn, nhiều năm qua bà đều một mình đón tết , hiếm khi mới có cháu ngoại và cháu rễ ở lại đón tết như năm nay, bà vô cùng vui vẻ, tâm tình hào hứng còn cùng Tịch Hạo Trạch uống một ly rượu.

Sơ Vũ vừa mới đứng dậy chuẩn bị đi múc sủi cảo, Tịch Hạo Trạch lập tức đứng lên lấy chiếc bát trong tay cô. Sau khi đến đây, mọi việc lớn nhỏ của Sơ Vũ anh đều dành làm. Lúc ban đầu Sơ Vũ còn cự tuyệt, nhưng anh vẫn cứ nằng nặc làm theo ý mình, sau đó cô cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong, bà cụ lấy phong bì đỏ ra lì xì, Tịch Hạo Trạch, Sơ Vũ một người một bao, còn có hai bao cho hai đứa bé trong bụng nữa . Tiền không nhiều, nhưng đó là phong tục lâu đời, là tiền may mắn cho năm mới.

Khi Tịch Hạo Trạch đến đây người nhà Tịch gia đều đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Sơ Vũ ảm đạm ngồi trên sô pha xem chương trình năm mới, Tịch Hạo Trạch ngồi bên cạnh, sau một lúc anh mới lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.


“Đây là của nội và mọi người bảo anh mang đến cho em.” Đây là cái tết đầu tiên cô trở thành con dâu trong gia đình, người lớn trong nhà phát lì xì cho con cháu cũng là tập tục. Tịch lão gia đã nói rằng, mặc kệ là người ở đâu, cô vẫn như trước, vẫn là con dâu của nhà họ Tịch.

Sơ Vũ mỉm cười nhận lấy: “Là cho mấy đứa nhỏ ư.”

Tịch Hạo Trạch bỗng sững sờ, sắc mặt căng thẳng: “Phần của hai đứa nhỏ anh vẫn giữ lại đây, đợi đến khi chúng nó lớn lên anh sẽ đưa lại cho chúng. Đây là phần của em.”

Sơ Vũ xấu hổ, hai đứa nhỏ phỏng chừng nghe được ba chúng vẫn giữ tiền lì xì của chúng cho nên bắt đầu cựa quậy kháng nghị.

Tịch Hạo Trạch khoanh hai tay, tiếp tục xem ti vi: “Thời gian trôi qua nhanh quá em nhỉ, giờ phút này năm ngoái anh còn ở trong doanh trại xem văn nghệ.”

“Sau lại gọi điện thoại cho em rồi bị em dập máy.” Nói xong, anh bất giác nở nụ cười.

Ánh mắt Sơ Vũ nhìn qua khuôn mặt anh: “Vậy ư? Sao em lại chẳng nhớ gì cả nhỉ .”

Tịch Hạo Trạch nhìn thoáng qua chiếc cằm thanh mảnh kia, nhẹ giọng nói.”Sơ Vũ, em đã thay đổi.”

Con người luôn luôn thay đổi theo thời gian , nhất là sau khi cô vừa trải qua hàng loạt chuyện như thế.

Cô mỉm cười: “Anh cũng đã thay đổi không phải sao? Trước kia anh chỉ biết bắt nạt em, ức hiếp em, khi đó em thật sự rất ghét anh, hơn nữa anh còn mặt một bộ quân phục xuất hiện trước mặt em.”

Mi tâmTịch Hạo Trạch thả lỏng ra: ”Sau nàythì sao?”

Sơ Vũ bỗng dưng trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ một lúc: “Sau này…sau này,em mới phát hiện ra anh chính là một tên khốn nạn.”

Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhất thời run rẩy: “Sơ Vũ, anh chỉ muốn nói rằng em đã béo lên .”

Sơ Vũ bực tức đứng dậy đi đến giường.

Tịch Hạo Trạch càng cười tươi hơn.

Bởi vì đêm nay là đêm đoàn viên, nên người nào đó cũng muốn đoàn viên cùng gia đình nhỏ của mình. Tối đến anh ở lại trong phòng, chuyển hết chăn của mình lên giường, rất tự nhiên nằm xuống bên cạnh Sơ Vũ.

Đêm giao thừa tiếng pháo hoa giòn dã kéo dài mãi không dứt. Lúc nửa đêm, Sơ Vũ râm râm rên rỉ. Tịch Hạo Trạch ngủ không quá sâu, nhất cử nhất động của cô làm anh bừng tỉnh.

“Sơ Vũ, Sơ Vũ …” vừa mở đèn thì nhìn thấy trên trán Sơ Vũ đã ướt đẫm mồ hôi.

Tịch Hạo Trạch thấy sắc mặt Sơ Vũ rất kém, tay đặt xuống chỗ kia kiểm tra, không thấy có dấu vết thấm ướt.


“Sơ Vũ, em tỉnh lại đi.”

Sơ Vũ chỉ biết là bụng rất đau, bụng dưới căng trướng ra đau buốt, mê man cố mở mí mắt nặng trĩu, cô nhìn thấy Tịch Hạo Trạch đang lo lắng nhìn cô, giúp cô mặc quần áo.

“Bụng em đau quá.” Cô bíu chặt lên tay anh, cắn răng nói.

Tịch Hạo Trạch luống cuống, không phải là sinh ngay ngày hôm này đấy chứ, rõ ràng vẫn còn sớm ba tuần cách ngày dự tính mà. Anh vội vàng mặc quần áo vào. Bà cụ nghe được động tĩnh liền chạy qua, nhìn thấy tình cảnh như vậy liền tiến đến: “Vẫn chưa vỡ nước ối mà, sao lại đau như thế chứ.”

“Ngoại, ngoại chăm coi Sơ Vũ giúp cháu một lát. Cháu đi gọi điện thoại, lát nữa cháu sẽ đưa cô ấy lên thị trấn.” Sắc mặt Tịch Hạo Trạch nghiêm trọng, vì trước đấy từng chứng kiến cảnh cô bị ngã trong lòng anh vẫn luôn bị ám ảnh, vô cùng lo lắng.

“Được .”

Anh chạy ra gọi điện thoại cho Trần Lộ Hà

“Con hãy nhanh đưa Sơ Vũ lên bệnh viện thị trấn trước đi.” Trần Lộ Hà hít sâu, rồi vội vã gọi điện thoại cho những người khác, trước đó bà đã luôn lo sợ đến việc này.

Đầu năm đầu tháng, Tịch gia đúng là bị làm cho run sợ mà.

Lúc Tịch Hạo Trạch đưa Sơ Vũ đến bệnh viện, Sơ Vũ quằn quại nằm ở trên xe đẩy. Cũng may Trần Lộ Hà đã tìm được người liên hệ với bác sĩ địa phương đến bệnh viện, vừa đúng là bác sĩ Trịnh, cô là bác sĩ nổi tiếng khoa phụ sản, đối với Sơ Vũ cũng rất quen thuộc.

Cô ấn lên bụng Sơ Vũ: “Đừng căng thẳng, thả lỏng từ từ, làm theo tôi, hít vào, thở ra.” Bác sĩ Trịnh nhẹ nhàng vuốt bụng cô.

Hồi lâu sau, sự đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt .

“Bác sĩ Trịnh, cô ấy bị làm sao thế ?”

“Tịch tiên sinh, anh yên tâm, không có việc gì cả, hai nhóc kia nghịch ngợm thôi. Mấy ngày này phải chú ý nhiều hơn nữa, đặc biệt là phụ nữ có thai cần phải thả lỏng tinh thần. Thường ngày anh phải vuốt ve bụng vợ để đứa bé cảm nhận được ba mẹ đang ở bên.”

Tịch Hạo Trạch thở dài nhẹ nhõm, phụ nữ mang thai quả thật còn khủng bố hơn so với huấn luyện nữa.

Sơ Vũ bị hai đứa giày vò đến mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi. Anh liền đi ra gọi điện thoại cho bà ngoại, nói cho bà tình trạng của Sơ Vũ, rồi lại gọi cho Trần Lộ Hà.

Cuối cùng Trần Lộ Hà nói một câu, lời nói không cho phép cự tuyệt: “Đợi khi con bé ổn định lại, hai ngày nữa đưa con bé quay về đây,nếu con không đưa được con bé về sau này con cũng đừng trở về Tịch gia nữa .”

***


Sơ Vũ quay về thành phố N. Hôm ấy, Tịch Hạo Trạch lái xe đưa Sơ Vũ về, Sơ Vũ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chỉ xa cách có mấy tháng thôi thế nhưng cô rất nhớ mảnh đất này.

Cô lẳng lặng nhìn, đến lúc cô bừng tỉnh lại thì xe đã đến cổng ngõ.

Tịch Hạo Trạch nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau: “Ba và mọi người đang đợi em.”

Sơ Vũ không biết hình dung tâm trạng của mình vào giây phút này như thế nào. Cô vẫn nghĩ rằng anh sẽ đưa cô về Tịch gia, dù sao bà Trần cũng đã hạ tối hậu thư, nhưng tình huống bây giờ cô ngờ hoặc nhìn anh. Tịch Hạo Trạch xoa trán: “Sao, em muốn cùng anh về đại viện ư?”

Sơ Vũ trừng mắt lườm anh.

Tịch Hạo Trạch khẽ thở dài, âm thanh kia xuyên thấu qua lòng cô.

“Sơ Vũ, em yên tâm từ nay về sau anh chỉ tuân lệnh tổ quốc và bà xã của mình thôi.” Anh nửa vui nửa đùa nói, đôi mắt đen nháy chan chứa sự chân thành tha thiết.

Tối qua khi cùng Từ Dịch Phong trò chuyện, Từ Dịch Phong đã hỏi anh một câu: “Cậu không sợ cô ấy sẽ một đi không trở lại sao?”

Anh biết cho dù hôm nay anh có đưa được Sơ Vũ trở về, khúc mắc trong lòng Sơ Vũ vẫn không giải được. Cô vì đứa nhỏ đã miễn cưởng cùng anh trở về. anh cũng sẽ không vì đứa nhỏ mà ràng buộc cô.

“Không .”

“Cậu chắc chắn đến vậy ư?” Từ Dịch Phong cười lạnh lùng, trái tim của phụ nữ có đôi khi rất sắt đá, ngay cả quan to … mặt lớn như bọn họ cũng không phải là đối thủ.

“Dịch Phong, vì sao Mạnh Hạ đã đi nhiều năm rồi, nay quay trở về, cậu vẫn cùng cô ấy dây dưa, không phải trước đây cậu rất ghét cô ấy sao?” Tịch Hạo Trạch vuốt mũi: “Có lẽ cậu cũng hiểu tâm trạng của tớ lúc này.”

“Mẹ nó, bởi vì bị coi thường.” Từ Dịch Phong bực tức dập máy, ánh mắt lướt qua con búp bê Barbie trên bàn làm việc, nhìn thấy búp bê anh lại nhớ đến Nhạc Nhạc, nhưng là…

Sơ Vũ không biết Tịch Hạo Trạch đã thuyết phục bà Trần như thế nào, cô cũng không bận tâm hỏi. Về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, lúc Tịch Hạo Trạch đến Hàn gia, trên khuôn mặt vẫn còn vài vết bầm tím. Hàn Thần không hề mong đợi gặp người anh rể này, trước kia cậu luôn nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ, nay chỉ còn lại sự khinh bỉ.

“Chị, anh ta bị đánh ư .” Hàn Thần thì thầm bên tai Sơ Vũ, cậu vui sướng khi thấy người gặp họa.

Sơ Vũ ậm ừ rồi tiếp tục thu xếp hành lý, Tịch Hạo Trạch tới đến đưa cô đi bệnh viện.Chỉ còn hai tuần nữa đã đến kỳ sinh, mọi người trong nhà đều bảo cô đến bệnh viện dưỡng thai. Sơ Vũ cũng lo sợ tình trạng đêm ba mươi kia lại tái diễn nên cô nghe lời nhập viện.

“Chị, để em đưa chị đi.” Hàn Thần nhìn sắc mặt hờ hững của Sơ Vũ, cậu cười hì hì.

Lúc đi ra, không biết Tịch Hạo Trạch đang nói chuyện gì với ông Hàn. Nhìn thấy con gái, ông luống cuống đóng nắp hộp giấy lại.

Sơ Vũ nhìn thoáng qua, Tịch Hạo Trạch đi đến định nhận lấy hành lý trên tay Hàn Thần. Hàn Thần hừ lạnh: “Không cần phiền ngài.” Thanh âm khó chịu không chút che giấu.

Lý Tú Vân đi tới, trừng mắt con trai: “Con về phòng học bài đi.”

“Con đi theo giúp chị.”


“Gần đến cuối kỳ rồi còn không lo, ngồi ở nhà mà học bài chuẩn bị kỳ thi lại của con đi.”

Hàn Thần tức tối quay về đạp mạnh cửa phòng, Lý Tú Vân nghe thấy tiếng vang vừa định mắng con trai.

“Mẹ, chúng ta đi thôi.” Sơ Vũ vội nói.

Lý Tú Vân đành nén cơn giận.

***

Đến bệnh viện, Tịch lão gia, bà Trần, Tịch Hạo Nguyệt đều đã ở đấy. Tịch lão gia nhìn thấy cô, vẻ mặt tràn đầy yêu thương: “Tiểu Vũ, cháu làm nội nhớ lắm rồi. Cháu trở về thăm ngoại cũng không thèm nhớ đến ông già này.” Ông cụ cường điệu lên.

“Nội à, cháu nào có.”

“Hai đứa cháu cố của nội, ai za, Tiểu Vũ, cháu vất vả rồi .”

Tịch Hạo Nguyệt bật cười: “Nội à, Tiểu Vũ có hay không nên trở về vì ông mà phục vụ dân luôn không.”

Bầu không khí ngột ngạt đã dịu hơn. Bà Trần nhìn Sơ Vũ, bụng vừa to lại vừa cồng kềnh,ngoại trừ cái bụng lớn hơn thì cả người vẫn gầy yếu như trước làm người ta nhìn thấy mà thương xót. Da mặt lại còn đen hơn, khóe mắt thâm quần. Lòng bà dâng lên niềm xót xa, bây giờ con dâu bà đang mang thai lại đi nơi này nơi khác, người bị hành hạ vẫn chính là hai đứa nhỏ.

“Tiểu Vũ à, đi thôi, mẹ đã hẹn với bác sĩ Lý ở khoa sản rồi.” Trần Lộ Hà kéo lấy tay Sơ Vũ, tình cảm trước đây bà dành cho cô con dâu này là thật sự, không dễ dàng phai nhòa. Thân phận kia không thể nào thay đổi được, bà chỉ còn cách chấp nhận, nghĩ thoáng ra cuộc sống mới có thể tốt đẹp hơn. Bà đã nhận ra điều đó!

Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn Trần Lộ Hà, đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng gọi: “Mẹ.” Tiếng này tựa như năm trước lần đầu tiên cô gọi bà.

“Chao ôi. Trước tiên hãy đi đã.”

Bác sĩ Lý là bạn học cũ của bà Trần, bà kiểm tra tổng quát cho Sơ Vũ, cười tủm tỉm nói: “BàTrần à, yên tâm đi.”

“Bác sĩ, thai nhi thế nào?” Trần Lộ Hà vẫn rất lo lắng, đêm đó, lúc bụng Sơ Vũ quặn đau làm bà ở xa ngàn dặm cũng bị dọa lây, mấy đêm liên tục ngủ không được.

“Tất cả đều bình thường, hai đứa nhỏ trộm vía khỏe mạnh, chỉ sợ khi sinh người mẹ phải chịu cực khổ.” Bác sĩ Lý nhìn sang Sơ Vũ: “Thế gia đình muốn sinh mổ hay sinh thường?”

“Sinh mổ.”

“Sinh thường.”

Tịch Hạo Trạch và Sơ Vũ đồng thanh trả lời, Tịch Hạo Trạch bình tĩnh bảo: “Cô Lý, sinh mổ đi.”

Bác sĩ Lý bị vẻ mặt kiên quyết của Tịch Hạo Trạch làm giật mình, sửng sốt vài giây, lại nói: “Vợ cậu có thể khỏe bằng cậu ư.”

“Tôi muốn sinh thường.” Sơ Vũ biết sinh thường sẽ tốt hơn cho con cái, chỉ là người mẹ sẽ rất vất vả, nhưng cô không sợ đau, vì đứa nhỏ cô có thể chịu được.

Hai người đều kiên trì, bà Trần giải quyết dứt khoát: “Có thể sinh thường được thì sinh thường, nếu không thì sinh mổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui