"Ha, là hamburger gà, còn có salad! Cám ơn, trưởng quan!"
Ở chỗ thẩm tra phòng quản lý tư liệu của cục cảnh sát New York, một thanh niên mắt xám khuôn mặt búp bê cầm lấy cái hộp trên bàn, không thể chờ được mở ra, kêu lên: "Anh thật là tốt quá, cám ơn anh giúp em mấy thứ này. Tra xét tư liệu tới trưa, em đang chết đói đây!"
"Tiện đường thôi. Chậm một chút, Billy, ở đây có cafe." Một người đàn ông huyết thống châu Á cười ngồi xuống trước mặt cậu ta, ôn hòa đưa đồ uống qua. Khuôn mặt tuấn mỹ và đôi mắt màu lam sẫm của anh khiến người ta khắc sâu ấn tượng, rất dễ làm cho người ta cảm thấy dịu dàng lịch sự, ai không biết anh đều rất dễ kinh ngạc với nghề nghiệp anh đang làm -- Thám trưởng của tổ án mạng cục cảnh sát New York, hơn nữa là người trẻ tuổi nhất.
Người đàn ông máu lai này tên là Alex Li, hơn một tháng trước đã phát sinh một vụ án giết người liên hoàn, vì thế trên truyền thông thoáng lộ mặt một chút. Mặc dù anh cực lực tránh né ống kính, vẫn bị các nữ ký giả thiên vị truy đuổi một thời gian ngắn -- Một cảnh thám trẻ tuổi giỏi giang hơn nữa diện mạo lại xuất chúng, sự thật bản thân người này cũng rất hấp dẫn, huống chi khi anh mặc đồng phục còn đáng yêu đến vậy. Vì thế Alex Li dứt khoát mang theo con trai lấy danh nghĩa nghỉ phép đi du lịch, đồng hành còn có bạn trai của anh.
Lão cấp trên Bob Wilson của Alex từng hay nói đùa rằng, nếu mấy cô gái này biết chân tướng có khả năng sẽ đem trọng điểm chuyển sang người ông ấy chứ. Chẳng qua tất cả mọi người không xem là thế.......
"Ừm...... " Cảnh thám trẻ tuổi nuốt xuống thức ăn trong miệng, lại ngẩng đầu hỏi, "Sao anh lại tới đây, trưởng quan? Nghe nói gần đây anh đang nghỉ phép......"
Alex cởi găng tay: "Chuyến du lịch kết thúc sớm một ngày, tôi liền trở lại. Thế nào, cộng sự mới của cậu hợp tác thế nào?"
"Eric rất tốt, bọn em làm việc chung rất vui vẻ, anh ấy rất săn sóc em!"
"Phụ trách án bắt cóc rất nguy hiểm, cậu phải cẩn thận chút." Alex di chuyển đến trước bàn máy tính mở ra kho số liệu nội bộ cục cảnh sát.
Billy White một bên nhai hamburger ngon lành, một bên đến cạnh anh, hiếu kỳ hỏi han: "Trưởng quan, anh đến điều tra gì vậy, cần em giúp không?"
"Ừ, cám ơn, Billy, tạm thời không cần. Chỉ là một vụ mưu sát bình thường, cậu biết đó, vụ hai ngày trước ấy."
Thanh niên mắt xám lộ ra vẻ mặt "hiểu rõ". Cậu ta nghĩ tới bản tin gần đây:
Khoảng hai ngày trước xảy ra một vụ án mưu sát, nạn nhân là một học sinh tên là Kennedy Khilaiwi của đại học New York, 21 tuổi, thân cao 5 feet 10 inches, có mắt và tóc màu nâu, đang học khoa báo chí, là một thằng bé ngoan thường xuyên được nhận học bổng. Nhưng thằng bé này hiện giờ lại được phát hiện quần áo bừa bộn nằm chết trong phòng vệ sinh của thư viện đại học New York đường West Fourth. Trong tòa nhà màu đỏ cao 15 tầng kia, trong góc hẻo lánh nhất của nhà vệ sinh nam, nhân viên vệ sinh phát hiện khóa cửa mở mãi không ra, hơn nữa gian phòng kia đến nóc cũng bị đóng chặt, vì vậy phải dùng dụng cụ phá cửa dỡ xuống. Khi họ dời được cửa ra, phát hiện cư nhiên có một bộ thi thể tựa bên trong, vì vậy vội vàng báo cảnh sát.
Nhân viên giám định vật chứng phát hiện ở hiện trường một dấu tay không trọn vẹn cùng hai dấu giày đôi bất đồng. Nhưng vì sàn nhà bên ngoài từng được quét dọn, hơn nữa lúc nhân viên vệ sính tháo dỡ cửa cũng làm rất hỗn loạn, do đó không phát hiện thêm đầu mối hữu dụng.
Vì vậy, các ký giả lúc viết tin tức này thêm vào không ít tưởng tượng của mình, thuận tiện xem Alex phụ trách vụ án này như ngôi sao giải trí mà đưa tin, điều này làm cho cảnh thám máu lai dở khóc dở cười.
Nhớ tới tình huống này, Billy White đối với cấp trên tạm thời trong kỳ thực tập của mình trái lại có chút đồng tình: "Trưởng quan, hiện giờ điều tra vụ án này sẽ nhân vật xuất sắc thật sao?"
"Tôi không biết, Billy." Alex bất đắc dĩ cười nói, "Đối phó với phóng viên so với đối phó tội phạm cầm súng còn khó khăn hơn. Vả lại lần này lão Bob bộ dáng khoanh tay xem kịch vui, cho nên tôi đành phải trốn họ kiểm tra số tư liệu hữu dụng trước."
"Kết quả khám nghiệm tử thi có chưa?"
"Ừm, là siết chết. Trên cổ nạn nhân quấn một dây ni lông, hơn nữa trên người có dấu vết trói, trước khi chết tựa hồ từng có hành vi tính dục."
"Tựa hồ?"
Alex mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Cậu biết đó, mấy trò đùa điên cuồng của thanh niên thường sẽ dẫn đến kết quả nguy hiểm, mà chúng ta đôi khi rất khó nhận định đó đến tột cùng là tính cách hành vi hay là bạo lực."
Billy lộ ra vẻ mặt "hiểu rõ", hàm hàm hồ hồ cắn hamburger ngồi trở lại ghế của cậu ta. Hai người kết thúc cuộc nói chuyện, lại bắt đầu công tác.
Alex đặt lực chú ý vào màn hình máy tính, nhưng ở nơi thanh niên mắt xám không nhìn thấy được thoáng cười khổ. Anh biết mình vốn nên trực tiếp đến đại học New York, thế có lẽ sẽ tiện hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến như vậy có khả năng đụng mặt người đàn ông kia, anh đã cảm thấy mất tự nhiên.
Maurice Norman, người yêu của cảnh thám tóc đen, giảng viên trẻ tuổi đẹp trai, y và Alex sau khi trải qua liên tiếp những bất hạnh cuối cùng cũng đến với nhau. Không thể nghi ngờ, tình cảm trải qua tôi luyện cùng vết thương đợi khép lại khiến hai người họ cực kỳ yêu nhau, nhưng đôi khi người với người ở chung vẫn sẽ luôn xuất hiện vấn đề ngoài dự liệu.
Alex tâm trạng bất ổn vuốt chuột, anh hai ngày này thủy chung không cách nào tập trung tinh thần làm việc, đây chính là tình huống cực kỳ ít xuất hiện trước đây. "Mình biến thành kẻ mềm yếu rồi sao?" Trong đầu anh nhớ tới đôi mắt xanh khổ sở của Maurice Norman, "Chúng ta đã hai ngày rồi không nói gì, việc này thật không xong."
Alex thở dài, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi đối diện, anh bắt đầu ý thức được, sau khi cùng kết giao với một người, tính cáu kỉnh mình cực kỳ kiềm chế tựa hồ cũng lộ ra, như một thằng nhóc lông tóc chưa lớn. Anh có phải đã quá mức bướng bỉnh rồi không?
Lúc này điện thoại trong túi xách vang lên, anh vội vàng ấn nút nghe, anh bạn thân đặc vụ Benjamin Rupert sau khi bình phục trở về đơn vị ở bên kia đầu dây nói với anh "Người nhà nạn nhân tới."
"Tôi biết, tôi qua đó ngay." Alex không thể làm gì khác hơn là ra lệnh cho mình dứt bỏ tạp niệm, mau chóng làm xong chuyện trong tay.
Bên ngoài bức tường dày tuyết đang rơi xuống, những cụm lông màu trắng bao trùm cả New York, tất cả những tòa kiến trúc đều mặc vào bộ quần áo lông tơ, có vẻ vô cùng đáng yêu. Nhưng cảnh tượng nhìn như dịu dàng này cũng không khiến cho thành thị trở nên ấm áp, bởi vì dù sao mùa xuân còn chưa tới, mùa đông vẫn cứ giá lạnh. Mây đen trên bầu trời biểu thị lại một trận tuyết lớn sắp đến, mà cách giáng sinh khi họ nắm tay nhau chỉ vừa qua hơn một tháng.
Một khi xảy ra vụ án, đối với thám trưởng mà nói, sẽ không có khái niệm ngày nghỉ. Mỗi ngày đều là ngày làm việc, mỗi một giây đều là thời gian công tác. Alex khi về đến nhà đã là 12h tối, anh ăn qua loa chút bánh ngọt, sau đó sẽ đem mình ném vào bồn tắm lớn, để nước nóng thả lỏng cơ thể căng thẳng.
Sương trắng bồng bềnh trong phòng tắm, hơi nước biến thủy tinh rực rỡ càng thêm mơ hồ. Alex nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng động của cửa chính bị chìa khóa mở ra.
Anh không đứng dậy, vẫn duy trì tư thế hiện tại, mãi đến khi cửa phòng tắm bị đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đứng bên ngoài.
"Anh đoán em nhất định lại không ăn cơm đúng bữa, phải không?" Maurice Norman bắt đầu cởi quần áo dày và vớ, chân trần đi tới.
Alex vẫn không nhúc nhích ngâm mình trong bồn tắm lớn, hơi nóng hun khuôn mặt trắng nõn của anh hơi chút đỏ lên. Anh không mở mắt, ngược lại rót mộc vốc nước lên mặt. Bàn tay thô ráp vuốt ve bờ môi anh, sau đó một nụ hôn rơi xuống.
Xúc cảm dịu dàng khiến cảnh thám tóc đen cảm thấy thoải mái, anh rốt cuộc nhìn người bên cạnh cong khóe miệng. Trong đôi mắt xanh biếc của Maurice Norman vẫn mang theo nụ cười mỉm như bình thường, tựa hồ không có chút gượng gạo nào.
Không hề nghi ngờ, Alex chắc chắn mình yêu người đàn ông kia, anh nhớ rất rõ vào đêm Giáng Sinh họ đã nắm tay đối phương như thế nào. Khi ấy anh đứng ở xa xa, nhìn Maurice Norman khẩn trương bất an nhìn quanh dưới cây thông Noel, chung quanh là tình lữ ngọt ngào hạnh phúc. Anh cứ thế nhìn chăm chú vào y, nhìn y từ thấp thỏm trở nên bình tĩnh, sau đó cô độc yên lặng chờ dưới dưới ánh sáng rực rỡ của cây thông Noel. Sau khi tất cả những đôi tình nhân này rời đi, trên bãi đất trống chỉ còn lại thân ảnh của người đàn ông kia. Alex rốt cuộc qua đó, anh nghĩ Maurice Norman đứng ở kia quả thật như gã xui xẻo bị người ta đá, nhưng gã xui xẻo này lại làm cho anh cảm thấy một trận chua xót hạnh phúc.
Sau đó Alex từng hỏi Morris: "Nếu khi đó em không tới, anh vẫn sẽ chờ đợi sao?"
Người đàn ông mắt xanh gật đầu: "Đợi đến khi bản thân tuyệt vọng mới thôi....... Nhưng mà, Alex, anh tựa hồ không tìm được lý do để mình tuyệt vọng."
Đúng vậy, họ còn sống, cho nên không có lý gì phải tuyệt vọng.
Nhớ lại việc này khiến Alex tựa hồ được tiếp thêm dũng khí. Họ hẳn đã quên cuộc tranh chấp chết tiệt kia, Alex tự nói với mình, vì vậy anh ho khan hai tiếng, hỏi người đàn ông này tại sao trễ như thế còn sang đây.
"Ừm," Maurice Norman tháo cổ tay áo sơ mi, "Anh gọi điện đến, em không có ở nhà. Anh đoán em mà bận rộn lên khẳng định sẽ không chăm sóc tốt cho mình, do đó muốn đến xem."
Alex không nói gì, anh không muốn nói cho Morris biết chế độ ăn uống của mình quả thật lại không theo quy luật rồi.
"Nằm xuống --" Người đàn ông mắt xanh ra lệnh nói, "Xem ra em đã mệt chết được rồi, anh giúp em xoa bóp một lát."
Alex nhịn không được cười rộ lên: "Được rồi, bác sĩ (tiến sĩ), cám ơn."
Ngón tay thon dài mạnh mẽ nhấn trên cơ cổ và vai đau nhức, cảm giác vô cùng thích thú, Alex có chút cảm kích sự săn sóc của người đàn ông này.
"Alex?"
"Hửm?" Cảnh thám máu lai ngửa mặt lên, nhìn đôi mắt màu xanh mê người của Maurice Norman.
Tiến sĩ chần chừ một lát, nói: "Có thể nói cho anh biết...... Về vụ án của Kennedy Khilaiwi tiến triển thế nào không?"
Sắc mặt Alex lập tức trở nên có chút âm u, anh từ trong bồn tắm lớn đứng dậy, kéo khăn tắm qua quấn ngang lưng bước ra ngoài.
Trong phòng khách nhiệt độ chỉnh thấp khiến cảnh thám cảm thấy lạnh, anh cầm điều khiển lên chỉnh cao nhiệt độ hơn một ít, sau đó ngồi trên sofa châm một điếu thuốc lá. Anh nghe thấy tiếng Maurice Norman đi tới, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, không muốn ầm ĩ với anh nữa, tiến sĩ. Tôi hy vọng anh đừng can dự vào vụ án này."
"Lau khô nước trên người em đi, nếu không sẽ cảm đó." Maurice Norman choàng khăn tắm khô lên tấm lưng trần của Alex, sơ mi trắng của y cùng quần dài màu đen có không ít dấu vết bị nước bắn lên, nhưng dường như hoàn toàn không thèm để ý đến.
Alex lau qua loa vài cái, giọng điệu không tốt nói: "Morris, hai ngày trước chúng ta đã thảo luận vấn đề này rồi. Vụ án lần này không liên quan đến anh, anh không thể nghe ngóng."
"Anh quen Kennedy, cậu ta từng học khóa tự chọn của anh, làm sao không liên quan đến anh được?"
"Không phải mỗi một người cậu ta quen biết đều có tư cách hiểu rõ về tình tiết vụ án đâu! Anh hiện giờ chuyên chú vào chuyện của mình đi, anh muốn xin lên chức phó giáo sư, không phải sao? Anh làm tốt chuyện của mình, em sẽ tìm ra hung thủ."
"Việc này cũng không có gì mâu thuẫn!" Maurice Norman mở ra hai tay, "Alex, hãy nghe anh nói: Kennedy nửa tháng trước mới thừa nhận tính hướng của mình, trước đó cậu ấy còn từng tìm đến sự giúp đỡ của anh, anh muốn biết việc này có thể liên quan đến việc cậu ấy bị hại hay không."
"Nếu có đầu mối liên quan chỉ hướng đến điểm này em sẽ hỏi anh sau."
"Alex, Kennedy là một đứa trẻ rất thiện lương, anh biết nó từng cố quyết tâm rất lớn mới điều chỉnh được bản thân đối mặt với hiện thực, bây giờ làm sao có thể không chút cảm động với cái chết của nó đây?"
"Xin lỗi, " Alex lạnh lùng quay sang, "Em không biết anh còn kiêm nhận nghĩa vụ nhân viên tư vấn."
Trong ánh mắt Maurice Norman xẹt qua một tia tức giận, nhưng y cũng không phát tác: "Anh không hiểu nổi tại sao em bài xích anh tham dự vào như vậy, Alex, việc này đối với em mà nói cũng không có chỗ nào xấu, anh có lẽ có thể cung cấp đầu mối hữu dụng ——"
"Không, Morris!" Cảnh thám tóc đen có chút gắt gỏng cắt ngang lời y, "Em nghĩ hoàn toàn không cần thiết!"
Người đàn ông mắt xanh kinh ngạc nhìn Alex tức giận, đối với sự kiên trì anh y cảm thấy không cách nào giải thích nổi. Y vẫn chưa từng nhìn thấy Alex bực mình đến thế, y tựa hồ không rõ tại sao người yêu lại có phản cảm lớn nhường ấy với một yêu cầu hợp lý thế này.
Maurice Norman nhìn người đàn ông tóc đen, y tiếc nuối họ còn chưa đạt tới mức độ thân mật khắng khít. "Được rồi," Y thất vọng lựa chọn từ bỏ, "Anh nghĩ em có tư cách nói như vậy, thám trưởng. Anh không thể chỉ trích sự trung thành của em với cương vị, nhưng anh quả thật đối với việc này không thể hiểu nổi."
"Có rất nhiều chuyện anh đều khó có thể hiểu được, kể cả tại sao em kiên trì muốn một mình trở về gặp cha em." Alex nhẹ nhàng nhấn tàn thuốc xuống gạt tàn kim loại. Giọng điệu chầm chậm này lại làm cho Maurice Norman chợt nhớ tới nguyên nhân họ kết thúc ngày nghỉ trước thời hạn —— Đó là một cuộc tranh luận trước đó nữa.
Chút lửa giận trong lòng Maurice Norman rất nhanh vụt tắt, thay vào đó chính là chán nản và bất đắc dĩ. Trong nháy mắt y có chút hiểu được: Vấn đề họ cần vượt qua còn rất nhiều......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...