Thân thể Alex đột nhiên run rẩy, tựa như có một cây kim thật nhỏ đâm trúng thần kinh mẫn cảm nhất của anh ——
Cha xứ Matthew Oliver quả thật rất suy yếu, thanh âm cũng không lớn, nhưng thanh âm này vừa vặn có thể cho cảnh thám nghe rõ ràng cái tên anh để ý nhất. Anh con lai tóc đen cảm thấy cổ họng phát khô, trong lúc nhất thời lại quên mất bước tiếp theo mình nên hỏi gì, mãi đến khi người trên giường bệnh nhìn khuôn mặt tái xanh của anh, lo lắng nói: "Anh không sao chứ, cảnh quan?"
Alex hít sâu một hơi: "Vâng, cha xứ, tôi vẫn ổn......"
"Sắc mặt anh so với người bị thương như tôi còn muốn tệ hơn." Bề tôi của Chúa cong khóe miệng.
Người đàn ông tóc đen cười không nổi, anh hình thức hóa bổ sung một câu: "Cha xứ, ngài....... Có thể khẳng định mình khi ấy không nghe lầm chứ?"
"Ừm, cảnh quan, tôi và cậu ta từng biện luận kịch liệt mà......"
"À, tôi nhớ rồi....... " Alex cười khổ nói, "Đúng vậy, buổi tối ngày hôm đó."
Maurice Norman chủ động đề nghị muốn giúp đỡ anh, y vì vụ án của anh đưa ra rất nhiều chủ ý, nói cho anh biết rất nhiều bối cảnh và chi tiết liên quan, chẳng lẽ hết thảy những việc này cũng đều có mục đích sao? Tại sao phía sau khuôn mặt anh tuấn kia còn cất giấu một vài quá khứ không muốn người khác biết, những thứ bức màn này che đậy lên khiến Alex cảm thấy người đàn ông mắt xanh vốn thân cận càng ngày càng xa lạ. Anh bỗng dưng sợ hãi, nếu ngay cả những ký ức từng ôn tồn này cũng là giả, anh phải làm sao đây?
Hiện giờ anh không cách nào trốn tránh, phải đối mặt với một hiện thực —— Maurice Norman, người đàn ông luôn lộ ra nụ cười sáng lạn kia, thật sự bị quấn vào vụ án mưu sát liên hoàn "Salome" này, hơn nữa nổi lên tác dụng rất vi diệu trong đó.
Ngay khi Alex nỗ lực muốn đem ý niệm khiến kẻ khác bất an trong đầu này đè xuống, cửa phòng bệnh mở ra, Billy White và Emily Davidson đi tới. Sự xuất hiện của họ cứu vớt tình tự có chút hỗn loạn của cảnh thám, lực chú ý của cha xứ cũng bị chuyển hướng.
"Xem ra ngài nhanh hơn so với chúng tôi, trưởng quan." Thanh niên mắt xám vui vẻ chào hỏi Alex, sau đó hướng cha xứ Matthew Oliver nằm trên giường tỏ vẻ an ủi, "Xin chào, cha xứ, rất vui vì ngài không xảy ra việc gì."
Emily Davidson đem cái gì đó ấm áp nhét vào tay cảnh thám tóc đen: "Tôi mua dọc đường, tôi nghĩ anh cần nó."
Alex vừa cúi đầu nhìn, là một chai sữa bò đã được hâm nóng.
"Anh hiện giờ chỉ có thể uống thứ này, đúng không?" Nữ điều tra viên xinh đẹp chớp chớp mắt.
"Ờ....... Đúng vậy, cám ơn, rất cám ơn." Alex cười cười với cô, đưa cô đến trước giường bệnh, "Cha xứ, tôi phải giới thiệu cho ngài một chút về đặc phái viên của FBI, điều tra viên Emily Davidson, cô ấy cũng tham gia điều tra vụ án này."
"Xin chào, cha xứ, thấy ngài không có việc gì thật sự tốt quá." Quý cô tóc nâu ngồi xuống bên giường, "Xin yên tâm, chúng tôi rất nhanh sẽ bắt được hung thủ. Hy vọng sau khi ngài hồi phục có thể ra tòa làm chứng giúp chúng tôi."
"Đương nhiên, điều tra viên, tôi rất sẵn lòng."
"Trên thực tế ngài là nhân chứng quan trọng nhất của chúng tôi." Alex nói, "Có lẽ ngài nên nhìn một chút diện mạo của kẻ tình nghi xem có giống tên mà ngài đã thấy không. Điều tra viên Davidson, có thể đưa bức họa cho tôi không?"
Emily Davidson móc ra tờ giấy photo, phía trên là một khuôn mặt người vẽ chì cùng máy tính cấu thành. Cô mở trang giấy ra cho người trên giường bệnh xem, cha xứ Matthew Oliver cố gắng nhìn kỹ một lát, khẳng định gật đầu.
"Là cậu ta." Bề tôi của Chúa nói, "Tập kích tôi chính là người này."
"Ngài chắc chứ?"
"Vâng, mặt mũi cậu ta rất bình thường, nếu không phải cô cho tôi nhìn bức họa này, tôi quả thực không cách nào miêu tả ngũ quan của cậu ta."
Alex gật đầu: "Vậy tôi xin ngài nghĩ thêm chút nữa, người này thật sự không có chỗ nào đặc biệt nữa sao?"
Bề tôi tuấn mỹ của Chúa nhíu mày, suy tư hồi lâu, đôi mắt bỗng sáng ngời: "À, đúng rồi, tôi nghĩ khi ấy có một việc rất kỳ quái: lúc cậu ta đi tới tôi hoàn toàn không phát giác, đó là vì khi cậu ta bước đi không hề có tiếng bước chân nào."
Emily Davidson liếc mắt nhìn Alex, lập tức truy hỏi: "Động tác của gã rất nhẹ nhàng sao?"
"Không, điều tra viên." Cha xứ giải thích, "Sàn phòng nghỉ của tôi.......Cô từng nhìn thấy sẽ biết....... Là ván gỗ rỗng thêm một tầng cao, rất dễ vang....... Cho dù bước rất nhẹ, nhưng đế giày cứng đụng vào cũng sẽ có tiếng động...... Đây là để cho nhóm giúp lễ biết tôi ở đâu trong phòng mà thiết kế. Cho nên...... Khi ấy tôi cảm thấy gã tiến đến mà tôi không nghe được tiếng bước chân, việc này rất khác với bình thường....... "
Alex đảo mắt, nhưng không nói chuyện, trên mặt quý cô tóc nâu và Billy White cũng là biểu cảm khó hiểu, nhưng họ không đem nghi vấn trong lòng lộ ra ngay. Vì vậy Alex tiếp tục hỏi: "Còn một chuyện nữa, cha xứ. Ngài nói gã tới phòng nghỉ của ngài nói rất nhiều chuyện, gã đã nói những gì?"
Người bệnh khó khăn nhắm hai mắt lại, suy nghĩ một lát. "Rất hỗn loạn......" Cha xứ Matthew Oliver nhớ lại nói, "Cậu ta nói cậu ta rất yêu một người, rồi lại rất hận hắn, hình như không cách nào khống chế được ý niệm muốn làm tổn thương hắn trong đầu...... Ôi, lại là một người đồng tính......"
"Gã cũng không nói rõ ràng đến tột cùng là ai sao?"
"Không có, cậu ta chỉ không ngừng thổ lộ, nói cậu ta rất thống khổ, không ai thương cậu ta.......Tôi nói cho cậu ta biết đây là tội lỗi, cậu ta phải vứt bỏ những suy nghĩ tà ác này, sau đó mới có thể được giải thoát và tha thứ....... Cậu ta dường như căn bản không nghe tôi nói gì, tôi nghĩ cậu ta nói chuyện không đúng lắm, quả thực như đang đọc lời thoại......"
"Có lẽ là lời thoại trong《 Salome 》chăng?"
"Tôi cũng không biết nữa, dù sao liên tục ẩn dụ...... Hỗn độn, bóng bảy, cuồng loạn......Tâm tình của cậu ta càng ngày càng kích động, cho nên tôi cứ dựa theo yêu cầu của cậu ta rót cho cậu ta ly nước, ngay khi tôi phát hiện cậu ta rót gì đó vào ly của tôi...... Tôi nghĩ cậu ta rất nguy hiểm.......Về sau, cậu ta bắt đầu chửi bới, sau đó rút dao......" Bề tôi đáng thương của Chúa lắc đầu, "Chúa của tôi ơi, thật sự là quá điên cuồng......"
Alex vỗ vỗ cánh tay ngài: "Tôi hiểu mà, cha xứ. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ bắt được gã. Trong khoảng thời gian ngài bị thương đến khi hôn mê, ngài còn nhìn thấy gì?"
"Xin lỗi, cảnh quan. Người chém bị thương tôi về sau liền bịt vải lên miệng tôi....... Tôi nghe thấy tiến sĩ Norman kêu một tiếng 'dừng tay' xông tới, sau đó tôi nhắm mắt lại liền mất ý thức."
Alex lại cúi đầu nhìn bức họa trong tay, "Cha xứ, có phải khi ngài giảng đạo từng gặp qua hung thủ không?"
"Ừm, cảnh quan, tôi cũng không thể nhớ kỹ được từng người....... Nhưng tôi nghĩ cậu ta không phải là thành viên của hiệp hội 'Những người kiên trinh', không có người nào tin vào Chúa mà lại làm chuyện như vậy." Cha xứ Matthew Oliver lại biến trở về thành bộ dáng của thánh đồ, ngài nghiêm túc nói, "Cảnh quan, ngài có thể xác nhận một sự thật thế này: Người yêu Chúa thật lòng, tuyệt đối sẽ không vì sự bi thương thống khổ của mình mà gây ra bất hạnh cho kẻ khác, Chúa chỉ dạy cho chúng ta yêu, chứ không dạy chúng ta hận."
Alex cũng không muốn phản bác ngài, chỉ nhàn nhạt cười: "Vậy à...... Chỉ hy vọng là thế."
Bác sĩ rất nhanh đã kết thúc lần trò chuyện này, ông ta nói với các cảnh thám bệnh nhân phải nghỉ ngơi. Vì vậy Alex cầm tay cha xứ, hướng ngài tỏ vẻ cảm tạ, sau đó cùng hai người đồng nghiệp khác ra khỏi phòng điều trị, ngồi trong khu nghỉ yên tĩnh.
Người đàn ông tóc đen đem thân thể tựa vào trên ghế, thở một hơi thật dài, sau đó nói với nữ FBI: "Tốt lắm, điều tra viên Davidson hiện giờ chúng ta tạm thời có chút thời gian chỉnh sửa lại những tình huống đã có được trước mắt. Có thể kể lại tường tận tận kết quả phỏng vấn của hai người không?"
"Được." Emily Davidson gật đầu, "Chúng tôi phát bức vẽ cho tuần cảnh, sau đó chia nhau đi xác nhận, cuối cùng có một cô gái tên Samantha Maicosuel nói cô ta từng gặp người đàn ông trên bức vẽ. Cô ta từng là bạn gái của Peter Palmer, nhưng về sau họ chia tay. Ba tháng trước khi cô ta đến nhà trọ phố 42 lấy đồ đạc của mình, chứng kiến Bernard Spike này cùng bạn trai trước của cô ta ở cùng nhau."
"Cô ta có thể khẳng định chứ?"
"Phụ nữ đối với tình địch đều rất để ý." Điều tra viên tóc nâu nói, "Nguyên nhân cô ta khắc sâu ấn tượng với người này ở chỗ, gã diện mạo bình thường, hơn nữa không có tóc, trên tay còn quấn băng gạc dày, thấy thế nào so ra cũng kém hơn cô ta."
"Cô Maicosuel đối với việc này canh cánh trong lòng."
"Đúng vậy, cô ta nói cô ta có thể cảm giác được, Peter Palmer thật sự yêu người đàn ông kia, bởi vậy cảm thấy càng thêm lạ lùng."
"Đã điều tra được tài liệu về Bernard Spike này chưa?"
"Chưa, trưởng quan." Billy White trả lời, "Tôi từng gọi điện bảo người trong cục cảnh sát điều tra, tên giống như thế rất nhiều, đáng tiếc không có đặc thù ăn khớp, chúng tôi phỏng đoán đây không phải tên thật của gã."
"Được rồi." Alex chà sát hai tay, "Hiện giờ rất nhiều đầu mối đều đã có, chúng ta thử chải chuốt lại cả vụ án xem còn thiếu thứ gì không?"
Emily Davidson cùng Billy White đều gật đầu.
Alex móc ra điếu thuốc lá trên người, rút năm cây xếp trên ghế, sau đó đem một cây trong đó bóp đi đầu lọc: "Hiện giờ chúng ta có tổng cộng bốn nạn nhân, dựa theo thứ tự tử vong mà nói, hẳn là Dennis Shaun, Peter Palmer, Edward Bant và Chris Lou Carey, mà hung thủ ——" Anh mang điếu thuốc bị bóp bỏ đầu lọc kia đặt bên cạnh, "—— là một người đàn ông dùng tên giả Bernard Spike, gã là bạn trai của Peter Palmer. Người này cùng nhiếp ảnh gia dã ngoại sống chung, làm việc ở quán thức ăn nhanh, dựa theo miêu tả của đồng nghiệp, là một thằng cha hướng nội, trầm lặng. Gã mặc dù trọc đầu, nhưng nhân viên phục vụ cũng không đề cập đến điểm này, chứng tỏ lúc gã ra ngoài thì đội tóc giả và khăn trùm. Đối tượng đầu tiên gã sát hại là Dennis Shaun, tại sao họ quen biết chúng ta còn chưa biết được, nhưng có thể khẳng định, gã từ trên người Shaun chiếm được thánh giá của hiệp hội 'Những người kiên trinh', có lẽ đồng thời còn biết đến đủ loại tình huống của hiệp hội, thậm chí từng tham gia buổi giảng đạo của cha xứ."
"Cứ thế, gã liền có khả năng quen biết Edward Bant và Chris Lou Carey." Billy White nói xen vào, "Nhưng tại sao gã phải giết người tình của mình chứ?"
Emily Davidson đoán: "À, về việc này tôi nghĩ có thể giải thích. Dựa theo những nạn nhân gã chọn lựa đến xem, gã này thích người đoan chính xem trọng đạo đức truyền thống, đặc biệt những nam giới trẻ tuổi nghiêm khắc tuân thủ giới luật đạo Thiên Chúa, bởi vậy người thích cả hai phái, hơn nữa yêu lịch sử yêu đương vô cùng đặc sắc như Peter Palmer hiển nhiên không phải đối tượng lý tưởng của gã. Mà dựa theo tính cách của gã để phân tích, gã không thể tiếp nhận bất luận hình thức yêu nào, gã sẽ tiếp tục đi tìm tình nhân, sau đó liền đụng phải Dennis Shaun xui xẻo."
Alex gật đầu: "Đối tượng tình nghi thu nhập kém, ở cùng Peter Palmer, hơn nữa nhiếp ảnh gia lại yêu gã, cho nên sự khác thường của gã rất dễ bị phát hiện. Hiện giờ nạn nhân Palmer có lẽ bị giết bởi hai động cơ, một là bạn trai gã phát hiện gã quen người khác, cho nên bị giết; Hai là chuyện giết Dennis Shaun bị người ở chung phát hiện, cho nên gã đông lạnh Palmer lại, lần lượt nấu thành soup thịt."
Billy White le lưỡi: "Buồn nôn quá."
Alex cầm điếu thuốc lá thứ ba: "Edward Bant, anh ta là một anh chàng thích giúp người, do đó Bernard Spike rất dễ hẹn được anh ta, giết anh ta ở khách sạn 'Holiday', sau đó là mục tiêu kế tiếp, Chris Lou Carey. Rất rõ ràng, hắn trước đó đã nói chuyện với anh ta, nên dễ dàng nhận được sự tín nhiệm của dược sĩ, tiến vào nhà anh ta."
"Song sau vụ này, kế hoạch giết người của gã liền thay đổi." Emily Davidson nói, "Alex, hành vi về sau của Bernard Spike càng có mục đích hơn, từ thánh giá bị chặt đầu đưa tới có thể thấy được, gã đặt mục tiêu trên cảnh sát."
"Đúng vậy, còn có CD đầy ám chỉ, cuối cùng là bức vẽ nguệch ngoạc về Salome, gã một mực đặt câu hỏi cho chúng ta. Gã dụ chúng ta vào phòng tối, muốn nổ chết chúng ta, sau đó lại đi giết hại cha xứ Matthew Oliver." Người đàn ông tóc đen thả điếu thuốc lá vào chỗ cũ, "Nhưng tôi có loại cảm giác, gã xuống tay với cha xứ, động cơ này không giống khi giết đám người Edward Bant lắm."
Emily tỏ vẻ đồng ý: "Ừ, tôi cũng có suy nghĩ giống vậy. Giết Dennis Shaun có lẽ là xuất phát từ ngẫu nhiên, vì gã mặc dù chém rơi đầu nạn nhân, nhưng lại chọn phương pháp vứt xác thường dùng để xử lý thi thể, hàm nghĩa của nghi lễ còn quá ít, mà mưu sát như vậy gây cho gã một loại tính kích thích hoặc thỏa mãn, cho nên về sau trong lúc giết chết Bant và Chris Lou Carey liền thông thạo hơn. Gã bắt đầu dẫn dụ cảnh sát, mục đích giết người cũng trở nên phức tạp. Alex, dựa theo những tình huống mà anh nói cho tôi biết, cha xứ Matthew Oliver trở thành mục tiêu của gã rất bình thường, những người cuồng tôn giáo ngoan đạo kia có chút tương tự John the Baptist, họ khi đối mặt với hành vi báng bổ đều hùng hổ dọa người. Nhưng cha xứ Oliver nói năng có chứa tính công kích, hoàn toàn khác với giáo viên và dược sĩ dịu dàng, lúc này Bernard Spike giết ông ấy thà nói là thỏa mãn dục vọng của mình, chẳng bằng nói là cố gắng bắt chước theo kết cấu của vở kịch《 Salome 》."
Cảnh thám tóc đen cười cười: "Đúng vậy, ý tôi chính là vậy."
Thanh niên mắt xám nhịn không được hỏi: "Trưởng quan, tôi không rõ tại sao gã phải dùng phương pháp hạ độc trước? Tại sao sau khi chém bị thương cha xứ lại dùng băng gạc tẩm thuốc mê làm cho ông bất tỉnh, nếu dứt khoát xuống tay có lẽ đã giết chết ngài ấy rồi."
"Billy, cậu phải biết rằng, chúng ta từ trong cách nói của cha xứ có thể nhìn ra được ông ấy đối với Spike có chút đề phòng, hung thủ không thể như đối với Bant và Chris Lou Carey trực tiếp động thủ. Gã không thể tới gần cha xứ, cho nên mới hạ độc, tránh cho ngài ấy giãy giụa, rồi đánh thuốc mê ngài ấy."
"Gã chuẩn bị rất chu đáo." Emily Davidson nói, "Do đó có thể thấy được khi gã làm sự tình này quả thật rất chú trọng đến tính nghi thức của quá trình."
Alex bắn đầu lọc thuốc lá văng ra, nói: "Ngài Spike đã đưa CD tới cho tôi sau đó bắt đầu bố trí bẫy trong phòng tối, từ tình huống của thịt đun trên bếp lò mà xem, thời gian gã rời khỏi pháo đài Hamilton trước chúng ta không bao lâu, gã đã tính toán tốt thời gian phát nổ cũng đã giải quyết xong cha xứ, điều tra viên Davidson, cô từng nói với tôi động cơ gây án của gã thay đổi là vì trong đoạn thời gian kia đã xảy ra chuyện gì đó kích thích gã."
"Đúng vậy, tôi từng nói thế. Hiện giờ tôi cẩn thận ngẫm lại, khả năng này càng lúc càng lớn, hơn nữa tôi nghĩ mục tiêu của gã không riêng gì cảnh sát, thậm chí là cụ thể một cá nhân nào đó. Alex, anh ngẫm lại xem, khi gã đưa tới thánh giá mất đầu này, người nhận được chính là anh; Sau khi đưa tới CD, trên tờ giấy viết chính là 'Tặng anh làm lễ vật', hẳn là vậy rồi, có lẽ 'Tặng anh làm lễ vật', nhưng người gã chỉ định nhận bưu kiện chính là anh. Điều này làm tôi hoài nghi gã có khả năng đặt mục tiêu cụ thể trên người anh."
Alex thoáng sửng sốt, anh nhớ lại tối hôm trước Pizza được đưa đến cửa nhà, lập tức cảm thấy trên lưng ớn lạnh, nhưng anh biết nữ điều tra viên tóc nâu có lẽ đã nói rất chính xác.
Emily Davidson từ trên tay anh đón nhận điếu thuốc lá kia, hỏi: "Alex, nghĩ kỹ lại, trong cả vụ án này anh đã làm chuyện gì đặc biệt, hoặc từng tiếp xúc với người nào đặc biệt?"
Đặc biệt —— Ngoại trừ yêu một người đàn ông, còn có gì đặc biệt hơn không?
Cảnh thám tóc đen không trả lời, nhưng đáy lòng lại đang cười khổ, anh biết việc này không có khả năng nói ra khỏi miệng. Đối với Emily Davidson và Billy White mà nói, cho dù anh kể ra toàn bộ, họ cũng sẽ chỉ xem như lời nói đùa: Một cảnh sát ưu tú, từng kết hôn, có một con trai, cư nhiên lúc tham gia điều tra vụ án mạng liên hoàn cùng chuyên gia hiệp trợ cảnh sát bắt đầu hẹn hò.
"A, đúng rồi, trưởng quan!" Thanh niên mắt xám bỗng dưng như nhớ đến gì đó đứng hô lên, "Cha xứ Oliver nói trước khi ông ấy hôn mê nghe được tiếng của tiến sĩ Norman, ông ấy nói anh ta hô 'dừng tay'! Vậy khi ấy là vì duyên cớ này mà kẻ tình nghi mới không đắc thủ được chăng! Khả năng dấu vết đánh nhau trong phòng là tiến sĩ Norman cùng hung thủ vật lộn lưu lại đó, anh ta đã cứu cha xứ!"
Emily Davidson hỏi: "Tiến sĩ Norman? Có phải người nhận định CD nhạc cho chúng ta không?"
"Đúng vậy," Billy White trả lời, "Từ khi bắt đầu phát hiện thi thể Edward Bant, anh ấy liền cung cấp cho chúng ta tư liệu và phân tích bối cảnh liên quan, lão Bob từng điều tra hồ sơ của anh ấy, anh ấy rất an toàn."
"Vậy tại sao anh ta lại xuất hiện ở đó? Hơn nữa, nếu như anh ta cứu cha xứ, tại sao anh ta không báo cảnh sát, cũng không cho chúng ta biết. Anh ta là nhân chứng vô cùng quan trọng đó!"
Alex hừ một tiếng: "Đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
"Trưởng quan, cần đi tìm anh ta không?"
Cảnh thám tóc đen suy nghĩ một chút: "Để một mình tôi đi thôi, tôi muốn nói chuyện một mình với anh ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...