Ánh mắt chậm rãi ở trong phòng quét xung quanh một vòng, bàn tay hắn vung lên. Một cỗ kình khí đem cửa sổ mở ra, nhìn thấy ở bên ngoài kia sắc trời đã sắp tới gần nửa đêm. Dịch Phong thoáng có chút kinh ngạc, không nghĩ mình tiêu hao thời gian lâu như vậy.
Đứng bên cửa sổ, Dịch Phong trầm ngâm một hồi. Màn đêm buông xuống, những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, đem không khí oi bức của ban ngày xua đi. Bóng đêm sâu thẳm mê người, ánh trăng sáng lạnh như thủy ngân chiếu khắp mặt đất, vầng trăng trắng sáng thuần khiết yên lặng trên bầu trời, ôn nhu soi sáng bóng đêm trên mặt đất xanh mênh mông.
Kẹt!
Chợt tiếng đẩy cửa vang lên, một làn gió thơm thổi đến, xen vào đó tiếng cười kiều mị êm tai như tiếng chuông ngân. Người đi vào là một mỹ phụ, mi dài thanh tú, mị nhãn long lanh xanh biếc, khuôn mặt trái xoan tinh xảo như ngọc, bờ môi hàm tiếu, tóc mây bới cao để lộ cần cổ trắng muốt. Tất cả kết hợp lại tạo thành một vẻ đẹp rung động lòng người. Một thân bận xiêm y quý phái, mỗi cử chỉ giở tay nhấc chân đều tản ra nét mê hoặc dụ nhân. Thì ra là Âu Dương Sở Liên đến, hai người gặp mặt nhau không khỏi vui vẻ cười cười.
Nàng tiến vào, tay bưng một cái khay gỗ, trên đó có một chén canh gà đang bốc khói nghi ngút.
- Canh gà hầm thảo dược đây, thừa dịp còn nóng, chàng mau uống đi.
Sở Liên đặt khay gỗ xuống bàn, tự mình bưng một chén canh nóng hổi, mỉm cười chậm rãi đi đến.
Nàng ngồi xuống chiếc ghế trúc, hai tay duỗi cao, vươn vai giãn ra thân thể một chút. Vòng eo nhỏ nhắn tinh xảo hơi thắt lại, cẩm bào nhô ra, lộ rõ bộ ngực sung mãn kia.
- Phu quân, thế nào, mùi vị có tệ lắm không?
Ngọc thủ nâng chiếc cằm thơm ngát, nàng nhìn nam nhân của mình đầy âu yếm, dịu dàng hỏi.
- Ây, quả là rất ngon, trù nghệ của nàng thật không tầm thường.
Dịch Phong uống một ngụm canh, khen ngợi. Thật ra thì mùi vị rất khủng khiếp, vừa mặn vừa đắng. Bất quá nàng vốn là thiên kim phủ thành chủ, từ bé đã quen có kẻ hầu người hạ nên nàng không bao giờ phải làm việc bếp núc, ngoài cầm kỳ thi họa rất có thiên phú ra thì nàng nấu ăn dở tệ, để nàng vui lòng hắn đành cố nuốt vậy.
Nghĩ đến cầm kỳ thi họa, Dịch Phong thuận miệng nói:
- Liên nhi, nàng tấu một khúc đàn cho ta nghe được không?
- Ân!
Sở Liên nhu thuận đáp, từ trong giới trạc lấy ra một cây cổ cầm, bắt đầu khảy. Tiếng đàn khi thì du dương da diết, khi thì như ngàn đao vạn kiếm tung hoành khắp tứ phương... không sai, chính là khúc Giang Hồ Tiếu mà hắn đã dạy nàng khi còn ở Viêm Thành.
Chỉ là nếu hợp tấu cùng sáo trúc của hắn thì càng phiêu hơn, ý cảnh sẽ thêm phần trọn vẹn.
Một lát sau, sau khi thấy hắn ăn sạch chén canh, Sở Liên đứng dậy toan định đi lấy tiếp, thì bất ngờ Dịch Phong chuyển người qua, choàng tay ôm nàng vào lòng, nhu tình nói:
- Sở Liên, ta lâu nay bận bịu, lạnh nhạt với nàng, đêm nay ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng.
- Chàng tính bồi thường thế nào?
Bị hắn ôm vào lòng, nàng động tình thở nhẹ. Nhìn nụ cười vô sỉ của Dịch Phong, nàng thừa biết hắn định làm trò quỷ gì nhưng vẫn chu môi nũng nịu hỏi.
Chứng kiến bộ dáng nũng nịu đáng yêu đầy khêu gợi của nàng, Dịch Phong tâm hồn lâng lâng, sẵc mặt có chút ngốc trệ, bổng bổng nhanh chóng vươn lên, chọc vào kiều đồn của nàng.
Trong lòng nàng vừa ngọt ngào, vừa thẹn thùng, lại vừa có chút kích động hưng phấn, khuôn mặt đỏ hồng như bôi phấn. Nàng quyến rũ ngẩng đầu, xuân tâm phơi phới nhìn Dịch Phong.
- Liên nhi, nàng thật đẹp.
Dịch Phong ánh mắt lóe lên dâm quang không hề che dấu.
Sở Liên mở to hai mắt, xấu hổ nhìn Dịch Phong, gắt một tiếng:
- Chàng chỉ biết nói lời ngon ngọt. Cũng không biết đã nói lời này cho bao nhiêu người đàn bà nghe rồi.
Bất quá nàng rất thích hắn khen như vậy, nói như vậy, khiến nàng càng thêm hưng phấn và kích tình.
Dịch Phong cười gượng một tiếng, nói:
- A a, Sở Liên, nàng là hiểu lầm ta rồi. Kỳ thật ta mới chỉ nói với mình nàng thôi.
Sở Liên biết rõ những lời Dịch Phong giải thích đều là nói dối, nhưng trong lòng thầm vui mừng không thôi. Nàng thẹn thùng nói:
- Ta không tin đâu.
Ngoài miệng nói không tin, nhưng trong lòng thì đã là tin.
Lời nói còn chưa dứt, Dịch Phong đã cúi xuống, hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng mút.
Sở Liên thẹn thùng hôn đáp lại Dịch Phong, không bao lâu, đầu lưỡi hai người đã quấn lấy cùng một chỗ, nữ nhân thở dốc, nhất thời phát ra âm thanh rên rỉ.
Nghe được âm thanh rên rỉ của nàng, Dịch Phong trong lòng càng cảm thấy hưng phấn trào dâng. Hắn một bên hôn môi nữ nhân, tham lam thưởng thức mùi u hương nhàn nhạt tỏa ra từ miệng nàng. Trong khi đó, hai tay rất nhanh chóng đem y phục của hai người cởi bỏ.
Sau khi đem y phục của Sở Liên cởi sạch ra, Dịch Phong bế nàng lên giường, hắn và nàng cùng một chỗ ôm ấp, cảm xúc mạnh mẽ trào dâng.
Thân thể nàng hoàn mỹ như ngọc thạch. Một cỗ hương thơm thục nữ truyền vào trong mũi Dịch Phong, làm cho huyết mạch hắn trở nên căng cứng.
Thấy Dịch Phong say mê nhìn bộ ngực mình, Sở Liên có chút hài lòng, lại có chút ngượng ngùng, hô hấp dần trở lên dồn dập, vẻ mặt vô cùng kiều mị dụ người.
- Liên nhi, nàng đẹp quá a!
Dịch Phong nhìn một hồi, nhịn không được đưa tay nắm lấy bộ ngực bão mãn của nàng, sau đó há miệng ngậm một nụ hoa đỏ thẫm.
Sở Liên rên lên một tiếng kiều mỵ, càng kích động hơn, mạnh mẽ ôm lấy đầu Dịch Phong, ra sức ấn về phía ngực mình.
Sau một lúc hôn hít đùa bỡn, Dịch Phong đưa tay hướng về giữa hai chân nữ nhân dò xét, nơi đó đã một mảnh ướt át, xem ra nàng đã sớm động tình.
Một lúc sau, Dịch Phong chậm rãi đặt ở trên người Sở Liên, đem hai chân nàng tách ra một chút, đưa bổng bổng nhắm ngay hạ thân Sở Liên, ma sát vài cái khiến trong lòng nàng ngứa ngáy, hơi thở gấp gáp.
- Sở Liên lão bà, ta tới!
Nói rồi eo lưng Dịch Phong đẩy mạnh một cái, đâm vào thân thể Sở Liên. Cả người nàng chấn động, đôi môi làn môi đỏ mọng mở to phát ra thanh âm tiêu hồn người.
Dịch Phong cười hắc hắc, tiếp tục dùng kỹ sảo nhu động dần lên, khiến cho Sở Liên toàn thân như nhũn ra, thân thể như có lửa đốt.
Theo sự trùng kích của Dịch Phong, hạ thân nàng đã chảy ra một mảnh ẩm ướt, không ngừng giãy dụa, vặn vẹo cái mông. Hai gò má ửng hồng, cổ họng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ kiều mị câu hồn nhiếp phách.
Động tác của Dịch Phong ngày càng kịch liệt, tựa như không biết mệt mỏi, liên tục thay đổi các tư thế mà nàng không thể tưởng tượng nổi khiến nàng vừa thẹn vừa sướng, từng đợt khoái cảm rất nhanh làm cho Sở Liên run rẩy, nàng thoả mãn lớn tiếng rên la dưới hạ thân Dịch Phong không biết sống đi chết lại bao nhiêu lần.
Ánh sáng bình minh rực rỡ xuyên qua cửa sổ, làm ấm áp căn phòng, Dịch Phong mở mắt thức giấc. Bên cạnh, Sở Liên khóe miệng mỉm cười, hai má ửng đỏ, cũng không biết là đang mơ giấc mơ đẹp gì, đôi tay trắng như tuyết như trước vẫn quàng quanh cổ hắn. Dịch Phong cúi đầu nhìn lại, trên giường có một mảng ướt át, nhớ tới tối hôm qua thật là điên cuồng, khóe môi không khỏi nổi lên một nụ cười hèn mọn.
Hắn nhẹ nhàng khe khẽ gỡ cánh tay Sở Liên lên, đang muốn đứng dậy, nhưng lại phát hiện eo và chân đang bị cặp đùi đẹp kẹp chặt. Dịch Phong mỉm cười, không đành lòng làm Sở Liên tỉnh giấc. Vì vậy lại nhẹ nhàng nằm lại như cũ vuốt ve nàng.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu lên mặt hồ trong xanh, giao với màu sắc nước, tạo thành cảnh đẹp không thể hình dung.
Trong bức tranh xinh đẹp này, Dịch Phong nửa thân trên xích lõa lộ ra thân thể cân xứng rắn chắc, đang dùng tư thế chống đẩy, đều đặn lên xuống, đây là bài tập cơ bản mà "kiếp trước" hắn vẫn thường hay luyện tập để phát triển cơ bắp. Phía bên dưới Dịch Phong, Sở Liên đang nằm song song, cứ mỗi lần Dịch Phong hạ thấp xuống, thì bộ ngực vạm vỡ của hắn ép vào song phong bạo mãn của nàng khiến nàng đỏ mặt không thôi. Ngoài ra, thi thoảng lại có một vật cứng rắn chạm vào tiểu phúc của nàng khiến nàng e thẹn cắn môi, mị nhãn như tơ.
Dịch Phong đắc trí cười nhăn nhở, dù cách một lớp y phục nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được cỗ mềm mại và co giãn kia.
- Chín trăm chín mốt, chín trăm chín hai, chín trăm chín ba... sắp đạt một nghìn rồi, nhanh nhanh đến lượt muội!
Phía bên cạnh, giọng nói trong trẻo xen lẫn vẻ sốt sắng của Mạc Tuyết vang lên, lộ rõ bản tính ham vui, gấp gáp muốn được chơi "trò chơi" mới lạ hấp dẫn này. Dung mạo nàng cực kỳ thanh tú xinh đẹp, một thân thanh y thuần khiết bao lấy cơ thể mê người đang độ tuổi phát dục, tựa như một tiểu tiên nữ thiên chân vô tà.
- Hắc hắc, yên tâm, muội cũng sẽ có phần.
Dịch Phong cười vô sỉ nói. Lúc này chỉ có Dịch Phong cùng với Mạc Tuyết và Sở Liên. Còn hai nàng Bạch Linh và Lili đều đang bế quan tu luyện.
Cả thế giới, lúc này cũng như chìm vào trong tươi đẹp và yên tĩnh, chỉ có mặt hồ vẫn nhấp nhô gợn sóng... và động tác đều đặn của Dịch Phong.
Chỉ là, mấy ngày sau, một đoàn khách không mời, đã phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này.
Đó là một chiếc kiệu được một đầu ma thú phi hành rất lớn chở. Trong kiệu, chiếc rèm đã được vén lên, để lộ một thanh niên có chút tuấn tú, chỉ là hốc mắt trũng sâu thâm quầng, lộ ra nét âm trầm đáng sợ, hắn đang sửa sang lại quần áo.
Bên cạnh hắn có một thi thể héo rũ. Thi thể này trần truồng, già nua như vừa mới đào từ trong mộ ra, nhưng nhìn lại cẩn thận, thì thi thể này nếu còn sống nhất định là một mỹ nhân trẻ đẹp. Nhưng hiện giờ, sinh cơ tiêu tán, thoạt nhìn rất đáng sợ.
Xung quanh chiếc kiệu, có bốn cao thủ Đấu Vương im lặng bay theo, trong bốn người, có hai kẻ một là lão giả lùn mập, một là trung niên râu dê, chính là hai kẻ lần trước đã truy đuổi Dịch Phong trong rừng. Ngoài ra còn có hai lão giả khác tu vi cũng là cảnh giới Đấu Vương, trong đó có một lão giả họ Cát, tu vi cao nhất trong nhóm người, chính là thất tinh Đấu Vương.
Bốn lão giả này chính là trưởng lão của Thiên La Tông, mà tên thanh niên ngồi trong kiệu tên là Vu Lãnh, hắn là con trai độc nhất của trưởng môn Thiên La Tông, một trong những tông phái hàng đầu tại Nhạc Quốc.
- Kỳ quái, rõ ràng phải ở quanh đây chứ, dù hắn đã chạy trốn, nhưng cũng chỉ mấy ngày mà thôi, làm sao có thể không có cái gì?
Vu Lãnh cất tiếng hỏi.
- Thiếu chủ đừng sốt ruột, khu rừng núi này rất rộng lớn, muốn tìm một người cũng không dễ dàng, bất quá hắn khó mà chạy thoát được.
- Không sai, huống hồ lúc chúng ta đến, cũng đã xem xét bốn phía cẩn thận, lại bố trí nhân mã phong tỏa bên ngoài rừng, hắn có chắp cánh cũng khó thoát. Hiện giờ chúng ta cứ đi dò xét một lượt đã.
Ba trưởng lão, nghe được lời của Vu Lãnh, đều cười cất lời, chỉ có Cát lão không nói, trong lòng thầm ảo não không thôi. Bốn vị trưởng lão bọn họ vốn là phụng lệnh tông phái đi bắt Dịch Phong, ai dè tên Vu Lãnh ngày thường vốn là một tên nhị thế tổ ăn chơi lười biếng, đắm chìm vào nữ sắc, tự nhiên lại đòi đi theo, chẳng những làm chậm tốc độ phi hành của bọn họ, hơn nữa lại phải thường xuyên chiếu cố bảo vệ cho Vu Lãnh. Vì là con độc nhất của tông chủ nên hắn được vô cùng cưng chiều sủng nịch, một thân tu vi Đấu Sư của hắn là cường ngạnh cắn đan dược mà lên, hơn nữa tư chất hắn có hạn nên hắn tu luyện một môn công pháp thái âm bổ dương vô cùng tàn độc, bất quá đấu khí của hắn hư phù, sức chiến đấu kém xa cảnh giới. Nếu hắn xảy ra bề gì bất trắc, bọn họ không gánh nổi tội.
Phi hành thêm một đoạn, phía trước bọn họ xuất hiện một sơn cốc bao la, xinh đẹp, lại có mùi vị hoang sơ ập đến. Cát lão vung tay ra hiệu cho mọi người bay chậm lại, lão cau mày, hơi ngưng trọng nhìn bốn phía. Không biết vì sao, vừa bước vào khu vực này, lão liền cảm thấy tim đập chân run, dường như bước vào một nơi cực kỳ nguy hiểm, giống như nơi này có ẩn chứa thứ gì đó khiến lão sợ hãi.
Loại cảm giác này, như có như không, nhưng lại khiến Cát lão vô cùng chú ý, lúc này cùng với mọi người tiến lên, một lát sau, tất cả mọi người đột nhiên dừng hết lại.
Ánh mắt của mọi người rất nhanh bị hấp dẫn một hồ nước ở trong sơn cốc. Hồ nước mênh mông trong xanh, tựa như một chiếc gương cực lớn phản chiếu lên bầu trời. Sau đó mục quang dần rời sang bên bờ hồ, dừng lại trên người một thanh niên nửa thân trên xích lõa, đang dùng một tư thế kỳ quái nhấp nhô lên xuống trong sơn cốc cách đó không xa.
Thanh niên này này thoạt nhìn có vẻ tuấn tú, cương nghị. Tu vi của nhất tinh Đại Đấu Sư hắn, mấy tên trưởng lão liếc cái là có thể nhìn ra. Ngoài ra bên dưới và bên cạnh hắn có hai nữ tử rất xinh đẹp, xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...