Ba người tiến vào tiệm, Dịch Phong mỉm cười, vẫy tay với cô bé:
- Tiểu muội muội, lại đây, ca ca mời ngươi ăn mì được không?
Cô bé ngẩn ngơ, nhìn Dịch Phong cười tươi, cuối cùng cô bé đi từng bước một đến gần.
Cô bé tới gần Dịch Phong, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong suốt như suối, đơn thuần nói:
- Ca ca, muội nhìn ra được huynh là người tốt.
Dịch Phong mỉm cười nói:
- Ha ha ha! Thật ngoan, vậy ca ca mời ngươi ăn mì. Nào, ngươi đói rồi, mau ăn đi.
Dịch Phong đẩy tô mì trước mặt mình tới gần cô bé. Cô bé ngần ngừ một lúc, cuối cùng không ngăn được mùi mì thơm phức hấp dẫn, bưng bát to húp sùm sụp, nhai nhồm nhoàm.
Dịch Phong thầm than một tiếng, nhìn từ bản chất thì Đấu Vân Tinh này là thế giới lạnh lùng mạnh ăn thịt yếu, còn nhiều người nghèo khó. Thành thị phồn hoa không thể che giấu bi kịch của kẻ yếu, chuyện ỷ mạnh hiếp yếu không phải xa lạ. Hắn tuy không tự nhận mình là quân tử cái gì đó nhưng giúp đỡ được một chút hắn lại cảm thấy vui vẻ.
- Ha ha! Tiểu muội, ăn chầm chậm một chút, đừng để nghẹn.
Cô bé này đói lả, nhanh chóng ăn hết tô mì không còn một giọt. Dịch Phong cười cười, kêu chủ tiệm liên tục bưng mì lên. Thoáng chốc, cô bé ăn hết một mạch mười tô mì. Dịch Phong có chút sợ hãi, nhưng nhìn bộ dạng kiểu "ta đây vẫn xơi được tiếp" của cô bé thoáng hiện lên nét kinh dị.
Cô bé xoa cái bụng no căng tròn, mỉm cười nói:
- Ca ca, muội đã ăn no rồi.
Sau khi ăn xong, Dịch Phong và Mạc Tuyết theo sự dẫn đường của cô bé đưa cô bé về với gia gia. Trong lúc trò truyện, hắn biết được cô bé này tên là Bạch Mi, chín tuổi, sống cùng với gia gia, hai ông cháu nay đây mai đó.
- Gia gia, cháu đã về!
Bạch Mi nói xong hướng một lão giả chạy lại, lão giả tóc hoa râm, hai mắt trắng dã bị mù, lưng còng. Tay kéo đàn nhị hồ, lão kéo đàn khá hay, thi thoảng lại có người đi đường ném mấy đồng tiền vào cái nón rách của lão.
- Gia gia, màn thầu còn nóng, người ăn đi.
Bạch Mi lấy ra vài chiếc màn thầu đưa cho lão nhân mù. Sau đó kể lại những chuyện vừa xảy ra khi nãy.
Lão nhân mỉm cười nói:
- Đa tạ thiếu hiệp đã cứu giúp!
- Không có gì, vãn bối chỉ tiện tay giúp đỡ thôi.
Dịch Phong từ tốn đáp. Nói xong hắn lấy ra vài trăm kim tệ đưa cho lão nhân mù, nói:
- Vãn bối có chút lòng thành, mong tiền bối nhận cho.
Ánh mắt vô thần của lão nhân mù như lộ ra chút kinh ngạc, chỉ có điều được ẩn giấu rất sâu. Lão cũng không từ chối, sau đó móc móc trong túi áo ra một miếng ngọc giản hết sức bình thường ra nhét vào tay Dịch Phong, khuôn mặt già nua nở nụ cười:
- Không có gì để cảm tạ, ta có miếng ngọc giản tuy không đáng giá gì, thiếu hiệp chớ từ chối.
Dịch Phong nhận miếng ngọc giản, nhét vào trong ngực. Sau đó ôm quyền nói:
- Vãn bối xin phép cáo từ, chúc tiền bối và tiểu muội muội mạnh khỏe. Ngày sau gặp lại.
- Có duyên gặp lại.
- Dịch Phong ca ca, Mạc Tuyết tỷ tỷ, hẹn gặp lại.
Cô bé Bạch Mi mắt ngấn nước, vẫy vẫy tay.
Dịch Phong vẫy chào tạm biệt, cùng Mạc Tuyết tìm một khách điếm để nghỉ chân. Hắn thuê một căn phòng, cùng Mạc Tuyết ở chung. Dù sao lúc trước hắn và Mạc Tuyết vẫn vậy, ngại cái rắm.
Vào phòng, hắn vội đóng cửa lại. Rút miếng ngọc giản trong ngực ra, ánh mắt lộ vẻ mong chờ. Dịch Phong còn nhớ định luật võ hiệp hắn đọc rất nhiều lần ở "kiếp trước", có một điều là nhân vật chính tình cờ được đồ vật tưởng như bình thường nhưng chắc chắn có kỳ ngộ.
Dịch Phong quan sát kỹ miếng ngọc giản, miếng ngọc giản màu xanh rất bình thường, giống như các loại giá vài xu bán đầy trên phố. Trên miếng ngọc khắc hình một loài thú kỳ dị mà hắn không biết.
Ánh mắt lộ ra từng tia lửa nóng, hắn truyền đấu khí vào miếng ngọc, nhưng nó vẫn không có chút thay đổi gì. Tham khảo ý kiến Thanh Mai cũng không phát hiện ra gì, Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục thử, ban đầu là đốt, sau đó là nhỏ máu, bỏ vào nước, cắn, đập, mài... các kiểu trước ánh mắt hiếu kỳ của Mạc Tuyết, nhưng miếng ngọc vẫn trơ hơn đá, không có bất kỳ thay đổi gì.
Dịch Phong thở dài:
- Làm người không thể quá tham lam a!
Hắn đeo miếng ngọc ngang eo, rồi không thèm để ý đến nữa. Cùng Mạc Tuyết nói chuyện phiếm xong cả hai cùng đi ngủ, tất nhiên hắn chải chiếu nằm dưới đất.
- Phong ca ca, huynh có lạnh không a, nếu không huynh lên đây nằm, giường còn rất rộng.
Mạc Tuyết gương mặt ửng hồng, lí nhí nói.
- Haha, ta chịu được.
Dịch Phong cười to nói.
- Việc gì phải như vậy a, dù sao huynh và muội cũng đâu phải xa lạ.
Mạc Tuyết thỏ thẻ.
- Thôi được...!
Dịch Phong lộ vẻ do dự nhưng lòng thì vui như nở hoa, hắn từ từ trèo lên giường nằm cạnh nàng. Hương thơm như lan của nàng khiến hắn cảm thấy "nhột nhạt", nằm như khúc gỗ, bầu không khí tĩnh lặng kỳ dị bao trùm căn phòng...
- Xú tiểu tử, diễm phúc không tệ a.
Giọng nói mềm mại của Thanh Mai vang lên.
Dịch Phong đầu đầy hắc tuyến, cười khổ đáp:
- Ta không có làm gì nha, ách... chẳng lẽ bà đang ăn dấm chua... hắc hắc.
Tiếng mắng của Thanh Mai lại vang vọng, không biết qua bao lâu hắn từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau...
" Quác! ", Dịch Phong há hốc mồm, chỉ thấy Mạc Tuyết đang nằm úp trên người hắn, mặt nàng với hắn như chỉ cách nhau chưa đến một gang tay, nàng vẫn đang còn ngủ, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, thanh tú động lòng người. Hơi thở như lan. Hai khối mềm mại áp sát ngực hắn.
"Hừ, Mạc Tuyết, đắc tội" trong lòng hắn gầm lên, môi hắn khẽ hôn lên môi nàng...
Bất chợt, Mạc Tuyết mở mắt, hai mắt mở to nhìn hắn, rồi dần dần đỏ bừng.
- Phong ca ngươi là đồ xấu xa!
Mạc Tuyết trùm trăn kín mặt, xấu hổ mắng.
- Ách, ta không cố ý, chỉ là vô ý a...!
Buổi sáng, Dịch Phong và Mạc Tuyết đi dạo trong thành, khuôn mặt Mạc Tuyết vẫn còn ửng hồng, thi thoảng như cười như không liếc nhìn Dịch Phong làm hắn cảm thấy chột dạ và lúng túng vô cùng. Bỗng có một thiếu niên đứng trước mặt hắn chắp tay nói:
- Công tử, có người muốn gặp ngài ở đằng kia.
Dịch Phong lộ vẻ suy tư, hắn mới đến được một ngày, làm gì có quen biết ai ở đây?. Trong lòng nổi lên tò mò, hắn và Mạc Tuyết đi theo thiếu niên kia dẫn đường đến một tửu lâu trang nhã, đi lên tầng ba của tửu lâu, thiếu niên kia đứng ngoài nói:
- Bẩm lão gia, người đã đến.
- Ân, mời vào!
Thiếu niên cung kính chắp tay xoay người rời đi.
Dịch Phong từ từ mở cửa, bên trong căn phòng gỗ trang nhã có một lão giả đang quay mặt ra phía cửa sổ, bóng lưng cao lớn uy vũ, mặc cẩm bào cao quý.
Khi Dịch Phong bước vào phòng, lão từ từ quay lại, mỉm cười nói:
- Ha ha, mời cậu ngồi!
Trong lòng Dịch Phong rất bất ngờ, vì lão giả kia không ngờ lại là thành chủ Viêm Thành - Âu Dương Hải.
"Chẳng lẽ lão đổi ý muốn tính sổ với ta, không giống lắm". Dịch Phong ôm quyền, ngồi xuống ghế đối diện với lão, Mạc Tuyết ngồi bên cạnh hắn. Ở giữa bày một chiếc bàn có trà thơm và vài món điểm tâm tinh xảo. Ngồi từ đây có thể nhìn ra con sông xanh biếc ở gần đó, phong cảnh ưu nhã.
- Tiền bối tìm ta có chuyện gì?
Dịch Phong hỏi.
- Không giấu gì, lão phu muốn thương lượng với cậu một chuyện.
Nói đến đây lão hơi liếc mắt về phía Mạc Tuyết.
- Không sao, nàng là người của ta, tiền bối cứ nói.
Dịch Phong nhàn nhạt đáp, không để ý đến gương mặt đang đỏ bừng của Mạc Tuyết.
Thành chủ gật đầu, nghiêm túc nói:
- Ta muốn cậu gia nhập Viêm Thành.
Dịch Phong sắc mặt hơi đổi nói:
- Để làm gì? Vãn bối thích tiêu diêu tự tại hơn, không muốn gò bó.
Âu Dương thành chủ như không bất ngờ, tiếp tục nói:
- Cậu chỉ cần gia nhập một năm, trong một năm này ta không ước thúc cậu, cậu có thể tự do hoạt động, nhận nhiều đãi ngộ mà chỉ có người của phủ Thành chủ mới có.
- "Điều kiện là gì?" Dịch Phong hỏi.
Thành chủ từ từ nói:
- Cậu chỉ cần đáp ứng ta một việc, tham gia Liên Thành Chiến.
- Liên Thành Chiến?
Ánh mắt Dịch Phong lóe lên.
- Liên Thành Chiến là đại hội tỉ võ ba năm diễn ra một lần giữa mười thành thuộc quận Đại Ngưu, lựa chọn những cao thủ trẻ từ hai lăm tuổi trở xuống đại diện cho từng thành tham gia tỉ võ. Nếu thành nào có được người đạt quán quân thì sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên trong vòng mười năm từ Nhạc quốc.
Nói đến đây, ánh mắt của thành chủ lóe lên những tia lửa nóng. Ánh mắt chờ mong nhìn về phía Dịch Phong.
Dịch Phong rơi vào trầm tư, cẩn thận suy nghĩ.
Thành chủ tiếp tục nói:
- Mỗi lần tỉ thí, sẽ có người của Đạo Nguyên Tông đến tham dự, nếu ai bộc lộ được tài năng không chừng sẽ lọt vào mắt xanh của Đạo Nguyên Tông, được thu làm đệ tử, một bước lên trời.
"Một năm, không phải thời gian dài, trước mắt ta cũng chưa có ý định đi đâu. Ở lại Viêm thành cũng tốt, từ từ tính tiếp...". Nghĩ đến đây, Dịch Phong mỉm cười nói:
- Tốt, vãn bối đồng ý!
Thành chủ gật đầu cười ha hả, móc tay ra một tấm lệnh bài kim sắc và một cái vòng đưa cho Dịch Phong nói:
- Đây là lệnh bài cao cấp đại biểu tương đương với thống lĩnh của Viêm Thành, ngươi hãy giữ lấy. Còn đây là trạc trữ vật, bên trong có đan dược và kim tệ.
Dịch Phong nhìn thoáng qua rồi thu tấm lệnh bài lại. Lại nhìn sang trạc chữ vật, không khách khí thu lại đưa cho Mạc Tuyết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...