Vũ Dạ Kỳ Đàm

Các bé rồng bảo bảo dễ thương, người tài tự có năng lực cường đại, là chuyện rất tốt đối với thiên hạ

Miêu Tiêu Bắc ngủ chừng ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bình phục. Tay chân cậu không còn nặng nề như lúc nãy, thân thể cũng không còn đau nhức, chậm rãi ngồi dậy, thở phào một cái.

“Hô…” Miêu Tiêu Bắc ngồi xoa xoa đầu.

“Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y bay đến, đáp xuống đầu vai Miêu Tiêu Bắc, ôm cổ cậu kêu lên cô kỷ cô kỷ.

“Ừm, Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc sờ sờ nó, thấy nó ngẩng mặt nhìn mình, trong đôi mắt to dường như ẩn chút lo lắng, bèn dỗ dành, “Anh không sao.”

Cổ Lỗ Y lắc đuôi tiếp tục cọ cậu.

Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn bốn phía, phát hiện mình không phải đang nằm trên sofa ở EX, mà là trên giường ở nhà.

“Đã tỉnh chưa?”

Lúc này, cửa phòng ngủ bị mở, Long Tước đứng ngoài cửa.

“Long Tước.” Miêu Tiêu Bắc ngước mắt nhìn hắn, nói, “Tôi không sao.”

“Vậy là tốt rồi, được rồi, có một đám bạn nhỏ đến thăm ngươi nga.” Long Tước nói, nhẹ nhàng mở rộng cửa hơn một chút.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, nhìn ra bên ngoài… thì thấy phía sau Long Tước, lộ ra mấy cái đầu nho nhỏ.

“Cô kỷ… Cô kỷ cô kỷ…”

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, chỉ thấy từ phía sau Long Tước đi ra một đám tiểu bảo bảo, đều là những búp bê béo tròn nhỏ xíu, hình dạng rất giống Cổ Lỗ Y, có đuôi có cánh, chỉ là khác màu, có mấy đứa màu hồng nhạt, có mấy đứa lỗ tai màu lam, còn có mấy đứa sừng màu trắng, tổng cộng có tám bé.

“Ngoan, chào anh đi.” Long Tước sờ sờ đầu bọn nó.

“Bắc Bắc…” Một đám tiểu long đồng loạt gọi Miêu Tiêu Bắc, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc trong nhất thời không phản ứng kịp, một lúc lâu mới nói, “Chào các bé…”

Các long bảo bảo mặt càng đỏ hơn.

“Đây là?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Long Tước.

“Ừm, Bạch Lâu nói hôm nay ngươi cần ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ta bèn dẫn bọn nó đến, mấy đứa này gần đây bị bệnh nhẹ, có đứa dinh dưỡng mất cân đối, có đứa tiêu hóa không tốt, có hai đứa đau răng. Nếu có thể ngươi hãy dành một buổi chiều chơi với bọn nó, tới tối khi mang bọn nó về nhà, bọn nó sẽ khỏi hẳn, hơn nữa thật lâu sau này cũng sẽ không sinh bệnh.”

“Nga, thì ra là thế.” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm thấy mình biến thành một phương thuốc hay.

“Ngươi không ngại chứ?” Long Tước cười hỏi.

“Đương nhiên.” Miêu Tiêu Bắc nhanh chóng gật đầu, vẫy vẫy tay gọi các long bảo bảo.


Các long bảo bảo đều chạy ù vào, ngồi vây quanh Miêu Tiêu Bắc, ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn cậu.

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn một lát, nhịn không được mà thầm khen… Một đám mập ù, thật đáng yêu a!

“Đến đây, ăn không nào?” Ngoài cửa, Phong Danh Vũ và Phong Tiểu Vũ cầm hai cái bánh kem lớn đi đến, chia bánh kem cho các tiểu long bảo bảo.

Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y và hai long bảo bảo có vẻ nhỏ hơn, vừa hỏi Long Tước, “Bọn Lam Minh đâu?”

“Khế Liêu vừa gọi điện nói phát hiện vài đầu mối ở đường vòng quanh núi, Lam Minh bảo đến đó xem.” Phong Tiểu Vũ nói, giơ tay đút một miếng bánh vào miệng Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc ăn một ngụm, trên khóe miệng dính kem, chỉ thấy Cổ Lỗ Y tiến đến, vươn đầu lưỡi liếm liếm.

Miêu Tiêu Bắc nhéo má nó, Phong Tiểu Vũ nói, “A! Cổ Lỗ Y dám hôn Bắc Bắc a, coi chừng Lam ca đánh mông đó nha!”

Cổ Lỗ Y ôm cổ Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, miệng nói, “Bắc Bắc… Ái ái~~”

Miêu Tiêu Bắc chọt bụng nó, một đám long bảo bảo đều bổ nhào đến, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ a cọ, miệng thì thầm không biết gọi cái gì.

Long Tước ở một bên thỏa mãn gật đầu, “Ừm! Sắc mặt lập tức tốt hơn rất nhiều a, Bắc Bắc quả nhiên là thuốc hay!”

Đến lúc chạng vạng, trên nóc nhà, đột nhiên bay tới vài con chim to màu đen, mọi người nhìn nhìn mới phát hiện không phải chim, mà là Long tộc thành niên như Long Tước.

“Bọn họ tới đón bảo bảo.” Long Tước mở cửa sổ, các long bảo bảo đều bay ra ngoài.

Các Long tộc thành niên mỗi người ôm lấy hai bảo bảo, nói một tiếng tạ ơn với Miêu Tiêu Bắc, rồi tung cánh bay đi.

“Là phụ huynh à?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Bọn họ chỉ là Long tộc thành niên mà thôi.” Long Tước nói, “Long tộc trưởng thành rất khó khăn, hầu hết tiểu long đều là trẻ mồ côi, cho nên các Long tộc đều nuôi nấng chăm sóc lẫn nhau, lớn hơn một chút sẽ chăm sóc bọn nhỏ hơn.”

“Bọn họ đang về nhà sao?” Phong Danh Vũ hỏi.

“Ừ.” Long Tước gật đầu, bày tỏ ý cảm tạ với Miêu Tiêu Bắc, “Hôm nay cám ơn ngươi, bọn nó trong vòng một năm, phỏng chừng sẽ không sinh bệnh nữa.”

Miêu Tiêu Bắc tâm tình cũng tốt, “Bọn nó có thể thường xuyên đến đây, đều rất đáng yêu.”

Long Tước mỉm cười, “Vậy thật sự tốt quá.”

Phong Danh Vũ và Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, vô thức xem nét mặt của Miêu Tiêu Bắc.

Vừa nãy khi bọn họ bàn luận chuyện phong ấn của Miêu Tiêu Bắc, cậu rõ ràng đã tỉnh, nhưng hiện tại cậu lại không nhắc tới chuyện này, hơn nữa vẻ mặt rất tự nhiên, chẳng lẽ đã quên rồi sao? Hay là không muốn nhắc tới?

.

Đến giờ cơm tối, Khế Liêu và Lam Minh chạy về.


“Mệt chết ta.” Khế Liêu vừa đi vào vừa phủi lá rụng trên người.

“Cậu đi đâu vậy?” Phong Tiểu Vũ có chút thắc mắc nhìn lá và cỏ khô trên người Khế Liêu, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh một con sói nhỏ nghịch ngợm lăn lóc trên bãi cỏ, lập tức nhịn cười.

Khế Liêu liếc nó một cái, nói, “Ngươi đang nghĩ gì đó?”

“Không.” Phong Tiểu Vũ vội lắc đầu, khó hiểu nhìn hắn.

“Nga… Ta vào rừng, chỉ ngửi được một ít mùi vị cổ quái, truy tung cả một buổi trưa vẫn không có đầu mối gì, một chuyến tay không.” Khế Liêu có chút bất mãn nói.

“Nhưng mà cái loại mùi vị này rất cổ quái.” Lam Minh giơ tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn có một cái bong bóng trong suốt. Hắn đưa cho Bạch Lâu, “Ta góp nhặt một ít mùi, ngươi nghiên cứu thử xem nó là cái gì.”

“Ừ.” Bạch Lâu tiếp nhận, bĩu môi, “Mong rằng không phải mùi nước tiểu của dã thú.”

Lúc này, Tiếu Hoa từ bên ngoài đi vào, cầm trên tay hai phần pizza, là Phong Danh Vũ bảo anh mang tới. Sau khi vào cửa, anh nhìn nhìn Khế Liêu, khẽ nhíu mày, “Lớn đầu rồi còn lăn trong vũng bùn làm gì?”

Khế Liêu nheo mắt nhìn anh.

Tiếu Hoa làm như không thấy, đặt thức ăn lên mặt bàn, nhìn Phong Danh Vũ, “Có một công ty nói muốn mời mọi người trong EX đến quảng cáo trang phục, quay một quảng cáo tiền công có bảy số.”

Phong Tiểu Vũ ngồi đếm đếm, bảy số là bao nhiêu tiền?

“Không được.” Phong Danh Vũ lắc đầu nói, “Bảy số quá ít.”

“Ngày mai tôi sẽ từ chối.” Tiếu Hoa nói, vừa lấy ra một tờ báo, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Vừa nãy chuyện ở trường học, trên báo có đăng, đọc đi.”

Miêu Tiêu Bắc nhận tờ báo, chỉ thấy tiêu đề khá giật gân,“Xe bus không khống chế được chạy vào sân trường, thầy giáo trẻ tuổi không để ý nguy hiểm cứu đông đảo học sinh.”

“Còn có đặc tả về thầy giáo đó.” Tiếu Hoa chỉ chỉ hình ảnh trên báo.

“Thật kỳ quái a.” Miêu Tiêu Bắc lẩm bẩm, “Sao giống như chụp ngay tại hiện trường quá vậy?”

“Chính là hiệu quả khi chụp trực tiếp tại hiện trường.” Bạch Lâu cầm báo qua nhìn.

“Lúc đó gần trường học có phóng viên à?” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh.

Lam Minh nhìn nhìn cậu, có chút ai oán giơ tay nắm vai cậu, “Ngươi rốt cuộc cũng nhớ tới ta a? Thân ái.”

Miêu Tiêu Bắc rùng mình một cái, đẩy tay hắn ra, hỏi, “Sân trường lại có phóng viên mai phục, không phải rất kỳ quái sao?”

“Đã hỏi thăm.” Tiếu Hoa không hổ là trợ lý siêu cấp tài hoa, giải thích cho mọi người, “Đây là camera trường học chụp tới được… Các cậu nhìn đoạn cuối viết như thế nào.”


“Xe phanh lại ngay thời khắc mấu chốt, cứ như có thần linh cứu trợ mà lui ra phía sau, bánh xe rơi xuống.” Phong Tiểu Vũ khẽ nhíu mày, “Cảnh sát đi tìm nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra ô tô, phát hiện tất cả linh kiện ô tô đều vẹn toàn, không phát hiện trục trặc gì. Hiện nay, kẻ gây chuyện đã bị giam, nguyên nhân sự cố còn đang trong quá trình điều tra.”

Mọi người đọc tin tức xong, đều vô thức nhìn Miêu Tiêu Bắc, chỉ thấy cậu gác chân, Cổ Lỗ Y ngồi chồm hổm trên vai, đang đọc báo, tâm tình có vẻ không có gì thay đổi.

“Đi ra ngoài ăn cơm thôi.” Lam Minh đột nhiên nói.

“A… Được, ai nha.” Phong Tiểu Vũ vừa gật đầu đã bị Phong Danh Vũ ngắt lỗ tai một cái.

“Lam Minh, anh với Tiêu Bắc đi ăn đi.” Phong Danh Vũ chạy đến bên sofa, lấy từ trong túi ra hai phiếu dùng cơm đưa cho Lam Minh, nói, “Tầng cao nhất của khách sạn này có nhà hàng xoay tròn.”

Lam Minh nhận hai tấm phiếu ăn, phát hiện phía trên có in chữ VIP màu vàng, liền mỉm cười.

“Bữa cơm lãng mạn, muốn không?” Lam Minh một tay nhẹ nhàng đỡ lưng Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn Cổ Lỗ Y.(không phản kháng o.O?)

“Ta trông nom nó cho ngươi.” Long Tước bế Cổ Lỗ Y qua.

“Bắc Bắc.” Cổ Lỗ Y không chịu rời, túm chặt tay áo Miêu Tiêu Bắc.

Lam Minh mỉm cười, “Cổ Lỗ Y, cục cưng không nghe lời, thì phải bị đánh đòn.”

Cổ Lỗ Y ngẩng mặt nhìn nhìn Lam Minh, oạch một cái chui vào lòng Long Tước, dẩu mỏ nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc sờ sờ đầu nó, nói, “Cổ Lỗ Y, chừng nào về anh sẽ đem thức ăn ngon về cho cưng? Cưng ở nhà ngoan nha.”

“Cô kỷ cô kỷ.” Cổ Lỗ Y nói vài câu với Miêu Tiêu Bắc, Long Tước cười, “Nó bảo ngươi đi sớm về sớm, nó sẽ nhớ ngươi.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, nhéo nhéo má Cổ Lỗ Y.

“Được rồi.” Lam Minh vươn tay kéo tay Miêu Tiêu Bắc dắt ra ngoài, “Quá cưng chiều sẽ khiến trẻ con sinh ra tâm lý ỷ lại, không tốt cho việc trưởng thành của chúng.”

Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ bị Lam Minh kéo lên xe, xe khởi động, nhanh chóng rời biệt thự.

“Không biết Lam Minh có thể an ủi Tiêu Bắc hay không, sau đó tiện thể ăn tươi cậu ta.” Phong Danh Vũ hơi chờ mong giơ tay chống má, “Phiếu VIP này là có thể vào phòng tổng thống nga.”

“Đừng mừng vội.” Tiếu Hoa sắc mặt bắt đầu nghiêm trọng, nói, “Tiêu Bắc đi, còn có thứ khác để các người xem.”

Nói rồi, Tiếu Hoa từ trong túi tiền lấy ra một tờ báo khác đã gấp lại rất nhỏ, nói, “Đây là báo chiều nay, mặt khác, tin tức trên TV cũng có, trên internet đoạn video này cũng đã có số người xem rất cao.”

“Đoạn video nào?” Phong Danh Vũ có chút thắc mắc.

“Video quay lại đoạn Tiêu Bắc khiến xe rút lui.” Tiếu Hoa nói, “May mắn là toàn bộ đoạn video này không có Tiêu Bắc và Lam Minh xuất hiện, nhưng đã có người nói, có thể làm được tất cả những chuyện này, tuyệt đối có siêu năng lực vô cùng mạnh. Có vài ‘bậc thầy’ về niệm lực cũng ra nói, đây là niệm lực tạo thành.”

(Muốn hiểu hơn về niệm, mời đọc manga HunterxHunter, dù nói về 1 khía cạnh khác, nhưng ta thấy trong truyện đó phân tích khá chí lý, và dường như là SA nhẹ trá hình!!)

Phong Danh Vũ nhìn tờ báo kia, khẽ nhíu mày, “Càng thêm nhiều người hoài nghi thầy giáo kia có niệm lực?”

“Càng kỳ quái chính là biểu hiện của Trần Vũ kia.” Tiếu Hoa nói, “Khi có phóng viên hỏi hắn có siêu năng lực hay không, hắn cũng không phủ nhận, mà chỉ nói lảng, hiện tại đã có một đám học sinh điên cuồng sản sinh tâm lý sùng bái hắn.”

“Trên online cũng có trang của Trần Vũ.” Bạch Lâu tra tìm trên máy vi tính một chút, thở dài, “Cũng khó trách, hắn liều mình cứu học sinh, còn có năng lực hùng mạnh.”

“Nếu như dựa theo lúc trước Hạ Nguyệt nói, thận phận của hắn không hề đơn giản, hắn làm như vậy chắc là có mưu tính trước, nếu như án giết người có liên quan với hắn, có thể là đang cất giấu một dã tâm lớn hơn nữa?”


“Đích xác…” Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều nhịn không được mà nhíu mày.

.

Lam Minh lái xe chạy đến khách sạn lớn.

Ra đường cái, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Tôi là cái gì? Là người sao?”

Lam Minh hơi sửng sốt, nói, “Sao lại hỏi như vậy? Ngươi là một con người tốt đẹp, đáng yêu.”

“Vừa nãy chuyện kia thật sự là tôi làm à?” Miêu Tiêu Bắc nắm tay đỡ trán, “Tôi không nhớ rõ trước đây tôi có siêu năng lực.”

Lam Minh trầm mặc một lát, hỏi, “Ngươi muốn nghe nói thật thì ta có thể nói cho ngươi, kỳ thực cũng không có gì to tát cả.”

“Nói đi.” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tôi muốn nghe nói thật.”

“Ngươi ngoại trừ có huyết thống của Vu Sư, còn có huyết thống của thiên nhân.” Lam Minh trả lời ngắn gọn.

“Thiên nhân là vật gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.

“Không biết.” Lam Minh thành thật trả lời, “Lịch sử của thiên nhân còn xưa hơn cả thần, khi thần được sinh ra, thiên nhân đã sống trên thế giới này rất lâu, bọn họ có năng lực siêu cường.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Thật giống khoa học viễn tưởng.”

“Chuyện là, thiên nhân giờ đây cũng đã tuyệt chủng.” Lam Minh suy nghĩ một chút, nói, “Thời gian mà thế giới này tồn tại dài vô cùng, trước kia từng tồn tại vài thứ văn minh dài lâu trong lịch sử, nhưng sau đó đều biến mất. Thiên nhân chính là một loại người tồn tại rất lâu trước đây… nhân loại và thần, đều là thiên nhân thoái hóa mà ra.”

“Anh xác định như vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Ta không rõ lắm loại lực lượng nào đã khiến ngươi thức tỉnh, nhưng phong ấn của ngươi giải trừ, có nghĩa ngươi đã có năng lượng cường đại.” Lam Minh nói, “Khi ngươi sử dụng loại năng lượng này sẽ cảm thấy mệt mỏi, bởi vì hiệu quả của phong ấn còn tồn tại, không bao lâu nữa, khi phong ấn đó triệt tiêu, cũng chính là lúc năng lực của ngươi hoàn toàn giải phóng.”

“Đến lúc đó tôi sẽ lợi hại cỡ nào?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Lam Minh suy nghĩ một chút, nhẹ lắc đầu, “Ta không biết.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn.

“Nhưng có thể khẳng định một điều.” Lam Minh dừng xe, lúc này hai người đã tới cửa khách sạn. Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ cằm Miêu Tiêu Bắc, “Ngươi có thể làm rất nhiều việc, bất luận là tốt hay xấu.”

“Tôi sẽ không làm chuyện xấu.” Miêu Tiêu Bắc nghiêm túc nói.

“Vậy là đủ rồi.” Lam Minh mỉm cười, “Một người tốt có năng lực mạnh mẽ, đó là chuyện vô cùng tốt lành, ngươi nói phải không nào?”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, gật đầu.

“Không cần sợ.” Lam Minh mở dây an toàn, vòng sang bên kia mở cửa xe cho Miêu Tiêu Bắc, mỉm cười, “Có ta ở bên cạnh ngươi đây, tất cảđềusẽ tốt đẹp.”

.

.

_____________________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui