Dấu răng người bị hại, và cảnh sát trường mạnh mẽ dĩ nhiên là oan gia kiếp trước
Sau khi EX thành lập, tuy rằng mỗi ngày đều rất náo nhiệt hơn nữa có thể kéo theo chuyện buôn bán xung quanh, khiến các thành viên EX một bước trở thành đoàn thể được hoan nghênh nhất đường phố, nhưng bản thân EX lại không có khách đến thăm.
Ngẫm lại cũng phải, đang êm đang đẹp, ai lại đến cung cấp việc làm cho một đám pháp sư chứ?
Đương nhiên, nhàn rỗi thì cũng chỉ có Lam Minh và Khế Liêu hai thùng cơm vô dụng mà thôi.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ ban ngày đều phải đi luyện múa, có đôi khi buổi tối còn phải đi diễn, vô cùng bận rộn.
Bạch Lâu bắt đầu mở lại hiệu sách, mỗi ngày lại vội vội vàng vàng chạy đến các thư viện lớn, giúp Miêu Tiêu Bắc tìm kiếm tư liệu về Vũ Dạ tập.
Mà người bận rộn nhất kỳ thực là Long Tước.
Hình ảnh sinh hoạt của Long Tước như sau:
Sáng sớm thức dậy, nấu bữa sáng cho đám người, ma, quỷ, thần không thể tự lập kia, thỉnh thoảng chỉ có Miêu Tiêu Bắc hoặc Tiếu Hoa đến giúp hắn, Phong Tiểu Vũ cũng có thể chạy chân, những người khác cơ bản đều bị hắn đuổi ra khỏi bếp, đặc biệt là Sesier.
Sau khi ở chung một thời gian, mọi người phát hiện Sesier là một thiếu niên có chút khép kín lại rất phản ngịch và bướng bỉnh, tuy rằng tướng mạo thì ung dung hoa lệ, nhưng hành vi thật sự là…
Ví dụ như mỗi ngày lúc rời giường, đều cần Long Tước đi gọi, ngay cả quần áo cũng không biết mặc, khi đó mọi người mới hiểu được vì sao trước giờ nó chỉ mặc áo choàng, bởi vì không cần cài nút.
Ngay sau đó Long Tước đã tìm một con quạ đen đi mắng thần bóng đêm một trận, không ngờ tin tức mà quạ đen mang về cũng khiến thần bóng đêm kích động hô to, “Nó biết mặc áo choàng hả? Bảo bối biết mặc áo choàng hả? Quá thông minh a!”
…
Tất cả mọi người triệt để câm nín.
Long Tước vốn chỉ là một nãi ba hoàn hảo, bây giờ suy bại thành siêu cấp quản gia, cả ngày vì chăm sóc Sesier mà chạy lòng vòng, lại còn phải dạy Tử Thần năng lực rất mạnh nhưng lại cực độ không có khả năng nhận biết này phân biệt các loại yêu ma quỷ quái.
Sau khi dạy nó nửa ngày, Long Tước cho dù tính tình rất tốt cũng phải lật nhào cái bàn, bề trên của thằng bé này nuôi dạy nó một nghìn năm, ngoại trừ cưng chiều thì không dạy nó một chút kiến thức thông thường nào, hèn chi ngay cả Tử Thần Hoàn cũng bị kẻ khác đánh cắp! Cha mẹ cái khỉ gì a! Hại hắn bây giờ còn phải dạy lại toàn bộ kiến thức cơ bản nhất cho nó, năng lực tự lập còn không bằng được Cổ Lỗ Y!
Long Tước mỗi ngày đều cực kỳ cáu kỉnh, chỉ có buổi tối nấu cháo điện thoại với các long bảo bảo mới thấy được nụ cười hạnh phúc của hắn.
Miêu Tiêu Bắc hết sức hiếu kỳ, cậu nói với Long Tước vài câu, bảo muốn đi xem các tiểu long của hắn, Long Tước chỉ là cười rồi thẳng thắn nói với cậu, không thể dẫn cậu đi, nhà của các tiểu long là nơi bí ẩn và cũng là nơi an toàn nhất địa cầu này.
.
Ngày đó, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ rốt cuộc đã kết thúc một vòng diễn xuất, tiếp đó là bảy ngày nghỉ ngơi khá nhẹ nhàng, trong khoảng thời gian này lão Dương sẽ nghiên cứu đề tài diễn xuất kế tiếp, sau đó sẽ chuẩn bị tất cả, vũ đoàn của bọn họ đã càng ngày càng nổi tiếng, phải chuẩn bị thêm nhiều tiết mục, như vậy đến sang năm, nói không chừng sẽ có một đợt lưu diễn.
“Bắc Bắc, nếu chúng ta có thể lưu diễn vòng quanh thế giới thì thật tốt a?” Phong Tiểu Vũ liếm kem, hỏi Miêu Tiêu Bắc.
“Chuyện này rất khó a.” Miêu Tiêu Bắc lơ đãng trả lời, vừa cúi đầu, dùng giấy ăn lau miệng cho Cổ Lỗ Y đang ngồi trong túi ôm kem ăn đến dính kem tươi đầy mặt.
Đang đi về nhà, thì thấy Cổ Lỗ Y giật giật mũi, há to mồm, một ngụm nuốt ực cây kem, sau đó cầm lấy khăn tay Miêu Tiêu Bắc đang cầm mà tự lau mặt, sau đó, bay lên một chút, từ trong túi nhìn ra bên ngoài, liếc mắt thấy được phía trước có một tiệm bánh ngọt.
Miêu Tiêu Bắc vội ấn nó xuống, nói, “Ngoan a, không được đi ra.”
“Cô kỷ.” Cổ Lỗ Y chỉ chỉ bụng mình, ý bảo —— Muốn ăn.
Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, liền đi đến tiệm bánh ngọt, lấy tay che khuất Cổ Lỗ Y, hỏi nó, “Ăn cái gì?”
Cổ Lỗ Y nhìn chằm chằm một cái bánh dâu, lại nhìn nhìn một cái bánh chocolate, ngẩng mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, nháy mắt với nó mấy cái rồi gật đầu, Cổ Lỗ Y vui mừng ngồi lại vào túi.
Miêu Tiêu Bắc mua hai cái bánh kem, thanh toán tiền xong đem bánh bỏ vào trong túi, Cổ Lỗ Y mở giấy bao ra, vui vẻ ăn.
Phong Tiểu Vũ nhìn chằm chằm mấy ổ bánh kem to sau kính thủy tinh, hỏi, “Những cái này đều là làm hôm nay sao?”
“Đúng vậy, đều là mới cả.” Nhân viên bán bánh không biết nên ngắm ai cho được, Miêu Tiêu Bắc thật xinh đẹp, Phong Tiểu Vũ thật đáng yêu, nữ vương và tiểu bạch, manh muốn chết!
“Bắc Bắc, em muốn ăn bánh kem phủ trà.” Phong Tiểu Vũ nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta mua mấy cái về đi, mọi người cùng nhau ăn.”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, Phong Tiểu Vũ sau khi sống cùng Phong Danh Vũ, thì có rất nhiều tiền tiêu vặt, đương nhiên, nó không có khái niệm gì về tiền bạc, nghĩ đến lượng cơm mà Lam Minh và Khế Liêu ăn, phải mua riêng cho hai người đó mới được.
Phong Tiểu Vũ chỉ vào ba cái, lại bị một cái bánh kem phô mai hấp dẫn, bèn nói, “Lấy thêm cái này nữa.”
“Nga, cái này đã có người đặt rồi.” Nhân viên bán bánh nói.
“Vậy a… Hết rồi sao?” Phong Tiểu Vũ nói, “Thật muốn ăn phô mai.”
“Vậy chia cho ngươi một nửa đó.”
Phong Tiểu Vũ vừa mới dứt lời, thì nghe sau lưng có một giọng nói truyền đến, rất quen thuộc.
“Bạch Lâu?” Phong Tiểu Vũ giật mình, “Anh đặt hả?”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu gật đầu.
Nhân viên đã lấy bánh ngọt ra gói lại, đưa cho Bạch Lâu.
“Không phải anh không ăn gì cả sao?” Phong Tiểu Vũ hạ giọng hỏi.
Bạch Lâu nhìn nhìn nó, nói, “Hôm nay khá là đặc biệt, có lẽ nên ăn bánh kem chúc mừng một chút.”
“Hả?” Phong Tiểu Vũ giật mình.
Miêu Tiêu Bắc theo Bạch Lâu đi ra ngoài, hỏi, “Chẳng lẽ là… sinh nhật cậu à? Sao không nói sớm một tiếng, mọi người cùng nhau chúc mừng.”
“Đúng a.” Phong Tiểu Vũ cầm ba cái bánh kem chạy ra, nói, “Vừa lúc a, mua nhiều bánh kem như vậy, đi về ăn mừng đi, Bạch Lâu, điều ước sinh nhật là gì?”
Bạch Lâu nhìn nhìn hai người, cười nói, “Ai bảo hôm nay là sinh nhật ta?”
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu nhìn hắn, “Vậy, hôm nay là ngày gì?”
Bạch Lâu thản nhiên cười một cái, nói, “Ngày giỗ của ta.” Nói xong, cầm bánh rời đi, vừa ngâm nga một điệu dân ca.
Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ sững sờ tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút xấu hổ lại có chút u ám, hầu như đúng lúc này…
“Ợ.” Cổ Lỗ Y trong túi ợ to một cái, Miêu Tiêu Bắc mới tỉnh lại, cúi đầu, chỉ thấy Cổ Lỗ Y xiết lại nắm tay nhỏ xíu đấm ngực, hình như bị nghẹn.
Miêu Tiêu Bắc cả kinh, vội vàng chạy vào một quán trà mua một ly trà sữa cho nó.
Cổ Lỗ Y cầm ly trà sữa “Hô lỗ lỗ” uống một hơi, mới “Hô…” một tiếng thở ra một hơi dài, thoải mái mà dựa vào một bên xoa xoa bụng.
Miêu Tiêu Bắc vươn tay sờ sờ nó, Cổ Lỗ Y như trước ôm ngón tay Miêu Tiêu Bắc cọ tới cọ lui, trong miệng nói, “Bắc Bắc… Ái ngươi.”
“U, lại học thêm được hai chữ a.” Phong Tiểu Vũ tiến tới nhìn nhìn, nói, “Cổ Lỗ Y nuôi đã lâu như vậy, một chút cũng không thấy lớn a.”
“Có lẽ lớn rất chậm.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, nói, “Em xem Sesier đã một nghìn năm mà còn chưa có trưởng thành kìa.”
“Sẽ không.” Phong Tiểu Vũ kiên quyết lắc đầu, “Cổ Lỗ Y khi nào được một nghìn tuổi tuyệt đối sẽ trưởng thành hơn cậu ta, Sese quả thực là bi kịch.”
Miêu Tiêu Bắc bật cười, Phong Tiểu Vũ đi phía trước, Bạch Lâu đã đi rất xa.
“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bạch Lâu hình như không vui a.”
“Có thể vui được sao.” Miêu Tiêu Bắc thở dài, “Hôm nay là ngày giỗ của cậu ấy, chắc chắn có rất nhiều chuyện đau lòng.”
“Cậu ấy có nói mình mất như thế nào không?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Lam ca hình như biết a?”
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu nói, “Lam Minh anh ta…”
“Ta thì sao?”
Miêu Tiêu Bắc còn chưa nói xong, chợt nghe bên cạnh có người hỏi, hai người xoay mặt vừa nhìn, Lam Minh xuất hiện ngay bên cạnh.
“A…” Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc đều kinh ngạc nhảy dựng.
“Sao anh bước đi không có tiếng động a?” Miêu Tiêu Bắc trừng hắn.
Lam Minh nhún vai, một tay ôm vai Miêu Tiêu Bắc, nói, “Thân ái à, ngươi rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi sao, ta vô cùng mong nhớ ngươi.”
Miêu Tiêu Bắc đã nghe được xung quanh có tiếng rút không khí và tiếng hít thở hưng phấn của các nữ sinh, có chút vô lực nhìn Lam Minh, người này từ khi học xong phương pháp bán hủ, thì vẫn cứ hăng hái thực hành.
“Lam ca, anh có biết nguyên nhân Bạch Lâu mất không?” Phong Tiểu Vũ hỏi.
Lam Minh hơi nhíu mày, lắc đầu nói, “Ta không quá rõ ràng, nhưng có người hẳn là biết.”
“Ai?” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều nhìn hắn.
Lam Minh cười, nựng cằm Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ngốc như vậy? Muốn biết người khác chết như thế nào, đi hỏi Tử Thần a!”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Phong Tiểu Vũ cũng mở to hai mắt, “Sesier? Bạch Lâu đã chết thật lâu rồi mà? Lúc ấy cậu ta cai sữa chưa?”
Lam Minh bật cười, “Người ta khi chết đều có ghi lại, Sesier có biện pháp tra ra được, có điều đã rất lâu rồi, cũng chỉ có thể tra ra nguyên nhân tử vong.”
“Đi hỏi thăm được chứ?” Miêu Tiêu Bắc có chút do dự, nói, “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta, nhưng nếu Bạch Lâu đã không muốn nói, hẳn là không muốn chúng ta biết,”
“Đúng nga.” Phong Tiểu Vũ gật đầu.
“Bạch Lâu chết cũng không phải rất thảm.” Lam Minh đột nhiên mở miệng nói, “Quỷ cơ bản đều sẽ bảo trì hình thái khi chết, cho nên khi hắn chết đi, có lẽ không bị ngoại thương nghiêm trọng, có điều hắn có thể tồn tại tới bây giờ đồng thời trở thành Quỷ Sư, nhất định phải thỏa mãn hai điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Miêu Tiêu Bắc nhận lấy ly trà sữa mà Cổ Lỗ Y đã uống xong ném vào thùng rác, vừa hỏi Lam Minh.
“Trước khi chết oán khí rất nặng rất thương tâm, đồng thời sau đó vẫn căm hận vẫn thương tâm. Mặt khác, Bạch Lâu trước khi chết hẳn là thân phận rất tôn quý.” Lam Minh nói, “Có điều ta khuyên các ngươi đừng nên đi hỏi Sesier.”
“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Như vậy.”
.
Mọi người tiếp tục về nhà, Miêu Tiêu Bắc thò tay vào túi cùng Cổ Lỗ Y đùa giỡn, vừa hỏi Lam Minh, “EX có việc làm chưa?”
Lam Minh có chút bất đắc dĩ, vừa định buông tay biểu thị không có thì nghe được có người gọi, “Lam Minh!”
Mọi người xoay mặt, thì thấy Khế Liêu chạy ào đến, nói, “Thằng quỷ này, ngươi dám chạy!”
“Khế Liêu, cậu đang làm gì đó a?” Phong Tiểu Vũ nhìn xấp tờ rơi dày trong tay Khế Liêu, Khế Liêu nghiến răng, nói, “Cũng là tên đầu gỗ kia lợi dụng việc công để trả thù ta!”
“Đầu gỗ?” Phong Tiểu Vũ chun mũi, “Tiếu ca a?”
“Hắn không phải đầu gỗ thì ai là đầu gỗ?” Khế Liêu nhe răng nanh ra, bất mãn nói, “Nói cái gì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, đi ra ngoài phát tờ rơi, hứ.”
Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ cầm lấy tờ rơi nhìn một chút, chỉ thấy trên tờ rơi viết —— Bạn gặp phải quỷ sao? Gặp phải ác ma sao? Gặp phải thứ không nên thấy sao? Gặp phải vấn đề không thể giải quyết sao? EX có thể giúp bạn giải quyết vấn đề của mình.
“Woa…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Ai thiết kế tờ rơi này a? Giống như poster phim kinh dị.”
“Đồ đầu gỗ.” Khế Liêu lật tờ rơi lại, nói, “Đây nhất định là chị hai của ngươi thiết kế.”
Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc tiến tới nhìn, chỉ thấy mặt sau là ảnh chụp của tất cả bọn họ, bên cạnh là một dòng quảng cáo —— Muốn bắt quỷ có thể cùng các mỹ nam bàn chuyện dài dài, mau, có ai gặp quỷ không?
Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, vô thức nhìn Phong Tiểu Vũ, “Danh Vũ thật đúng là…”
“Càng ngày càng đáng đánh phải không?” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, giao lại tờ rơi cho Khế Liêu, hỏi, “Cậu đã phát bao lâu rồi?”
“Rất lâu, chỉ có người đòi chụp ảnh chung và xin chữ ký, không ai cần tờ rơi.” Khế Liêu bất mãn hừ một tiếng, “Nhân loại thật không đáng yêu.”
.
Mọi người trở về, trên con đường cách EX không xa, thì thấy Bạch Lâu đang đứng trước cửa một cửa hàng, ngẩng đầu nhìn về phía tin tức đang phát trên màn hình LED phía trên cửa hàng.
“Sáng nay, cảnh sát tạiđường Hâm Thủy khu Hoàng Hậu vòng quanh núi, phát hiện một chiếc xe màuđen córèm che. Trong xe cóhai người một nam một nữ,đềuđãtửvong, thi thểngười chết lộra màu xanh, theo pháp y nói, máu trong cơthểngười chết hầu nhưđều bịrút sạch, hơn nữađộng mạch chủởcổngười chết cóbốn lỗmáu, giống nhưquỷhút máu trong truyền thuyết gây nên.Đâyđãlàvụán thứba phát sinh trong tháng này, cảnh sátđãxácđịnh vụán này làán sát nhân liên hoàn.”
Sau khi nữ MC nói xong, màn ảnh chuyển tới hiện trường ở đường vòng quanh núi kia, chỉ thấy cảnh sát đã kéo dải phân cách vây quanh chiếc xe, có nhân viên công tác đang trông giữ, xung quanh rất nhiều phóng viên vây quanh hiện trường này.
“Có nhận xét gì không?” Lam Minh hỏi Khế Liêu.
“Giống như việc mà loài quỷ hút máu ta ghét nhất làm.” Khế Liêu bĩu môi.
“Vậy có phải không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Không.” Khế Liêu lắc đầu nói, “Quỷ hút máu đã bao nhiêu năm không tập kích loài người rồi, nếu bảo bọn chúng tập kích người không bằng bảo bọn chúng tập kích trạm cung cấp máu thì thực tế hơn, hơn nữa máu người sống không ngon như huyết tương sau khi tăng nhiệt độ.”
“Di~” Phong Tiểu Vũ vô thức co rụt cổ lại, “Như vậy a?”
“Quỷ hút máu không thể trắng trợn như vậy.” Lam Minh nói, “Quỷ hút máu đã gần như bị diệt sạch, làm gì dám công khai sự tồn tại của mình?”
“Vậy là ai mô phỏng theo quỷ hút máu gây nên?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.
“Có điều từ bốn lỗ cắn, rất nhanh rút sạch máu trong cơ thể, vẫn có điểm khó khăn.” Khế Liêu nói, “Hẳn là không phải người làm.”
“Ngoại trừ quỷ hút máu, còn có thứ gì biết hút máu sao?” Phong Tiểu Vũ hiếu kỳ hỏi.
“Nhân loại là thức ăn của ác ma, máu là thức uống có vị ngon nhất ma giới.” Lam Minh xấu xa cười, “Cũng giống như mọi người yêu thích cocacola.”
“Không phải chứ.” Phong Tiểu Vũ khẩn trương thối lui đến phía sau Miêu Tiêu Bắc.
“Đây chỉlàcóngười giảthần giảquỷmàthôi! Tất cảtruyền thôngđều rời khỏi nơi này!”Lúc này, chỉ thấy trong màn hình, truyền thông phóng viên vây quanh một người đàn ông trẻ tuổi.
Người nọ thoạt nhìn tối đa chỉ ba mươi tuổi, diện mạo lãnh tuấn rất có sức hấp dẫn, thanh âm trầm thấp rất thu hút, thoạt nhìn có vẻ rất lão luyện. Anh ta cau mày xua đuổi các phương tiện truyền thông, “Người phụ trách truyền thông chỉ nên nhắc nhở công chúng chú ý an toàn, chứ không nên mù quáng đi tin tưởng những thứ không tồn tại.”
“Tên kia là ai?” Khế Liêu hỏi, “Bản mặt thật đáng ghét.”
“Nga… Anh ta gọi Cảnh Diệu Phong, là ngườivừa được điều tới làmcục trưởng cục cảnh sát.” Phong Tiểu Vũ nói.
“Tuổi còn trẻ như vậy?” Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn nó.
“Ừhm, đúng vậy.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, nói, “Hôm trước chị hai mua một cuốn tạp chí, có giới thiệu anh ta, tân nhiệm, vừa ba mươi tuổi, người ta là thám tử lợi hại lắm nga, nhưng mà nghe nói gia thế rất kiên cố, theo chị hai nói, là một cực phẩm.”
“Như thế.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Năm nay, không có gia thế thì làm gì được lên chức khi còn trẻ như vậy chứ…”
Còn chưa kịp dứt lời, chợt nghe “Cạch” một tiếng.
Mọi người xoay mặt, chỉ thấy bánh kem phô mai trong tay Bạch Lâu rơi xuống đất, tan nát.
“Ai nha, thật đáng tiếc nga.” Phong Tiểu Vũ vừa định đi tới kiểm tra, bị Miêu Tiêu Bắc kéo lại, ý bảo nó nhìn Bạch Lâu.
Phong Tiểu Vũ ngẩng đầu, thì thấy Bạch Lâu ngơ ngác đứng nơi đó, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm màn hình LED, vẻ mặt không tin được nhìn Cảnh Diệu Phong giữa đám phóng viên.
Miêu Tiêu Bắc bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt của Bạch Lâu đã nói rõ tất cả, hắn biết Cảnh Diệu Phong, hơn nữa… dường như quan hệ của hai người còn không đơn giản.
Cho đến khi tin tức kết thúc, Bạch Lâu vẫn còn ngơ ngác.
Mọi người cũng không dám đến quấy rầy hắn, một lát, đột nhiên nghe Bạch Lâu nhẹ nhàng mà cười cười, cúi đầu nhìn nhìn bánh kem phô mai trên mặt đất, sau đó lại xoay người đi về.
Tất cả đều nhíu mày.
“Cầm.” Phong Tiểu Vũ đem bánh kem nhét vào trong tay Khế Liêu, xoay người chạy.
“Nó sao vậy?” Khế Liêu thắc mắc hỏi.
“Chắc là định mua lại bánh kem Phô mai.” Miêu Tiêu Bắc thở dài một hơi, đi thu dọn lại cái bánh kem rơi nát kia, ném vào thùng rác, mọi người về nhà.
.
Màn đêm buông xuống, Bạch Lâu một mình trong phòng uống rượu, có lẽ đã uống rất nhiều, Phong Tiểu Vũ đem bánh kem phô mai mới mua vào cho hắn, Bạch Lâu nằm sấp một bên ô ô khóc.
Phong Tiểu Vũ cả kinh chạy ra, mọi người không biết nên làm gì mới tốt, Phong Danh Vũ nhìn không nỡ, hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Thằng công cặn bã nào dám khi dễ cục cưng? Bà đây tìm người thiến nó!”
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới lúc trước Bạch Lâu đã tâm sự với cậu vài điều, bèn nói, “Đi ngủ cả đi, đừng ở đây nhìn nữa, để cậu ấy yên lặng môt chút.”
Mọi người bất đắc dĩ.
Bạch Lâu còn ngơ ngác ôm đầu gối ngồi trên giường, Miêu Tiêu Bắc vào phòng, vỗ vai hắn, “Cậu sao rồi?”
Bạch Lâu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc thấy hắn vẻ mặt rất tổn thương, dường như rất khó chịu đựng, ngồi bên cạnh hắn, “Người kia… chính là người cậu muốn tìm?”
Một lúc lâu, Bạch Lâu gật đầu, “Hắn ngay cả tên họ cũng không thay đổi.”
“Nhưng đã chuyển thế đầu thai rồi mà?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Cho nên… Người mà cậu hận kia thực tế đã mất rồi, đây chỉ là một người giống anh ta mà thôi.”
“Hmm.” Bạch Lâu gật đầu.
“Vậy cậu đừng đau lòng nữa.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ hắn.
“Ta không phải đau lòng chuyện này.” Bạch Lâu lắc đầu.
“Vậy thì tại sao?” Miêu Tiêu Bắc thắc mắc.
“Ta quên mất rồi.” Bạch Lâu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, nói, “Ta đã quên rồi, cái gì cũng không nhớ rõ nữa!”
Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn Bạch Lâu, thì thấy Bạch Lâu vẻ mặt ngỡ ngàng, “Ta hiện tại khi nhìn thấy hắn, cảm giác gì cũng không có, hận hay yêu gì cũng không có, ta có phải đã sống quá lâu rồi hay không?”
“Đó là chuyện tốt a.” Miêu Tiêu Bắc nói,
“Ta đây sống lâu như vậy vì cái gì? Lần lượt từ chối đi đầu thai, đến bây giờ đã không còn cơ hội chỉ có thể vĩnh viễn làm quỷ, ta đã vì cái gì?” Bạch Lâu thoạt nhìn thương tâm lại không cam lòng.
Miêu Tiêu Bắc nhẹ nhàng thở dài, cũng không biết nên nói cái gì để an ủi hắn, đành phải nhẹ nhàng vỗ vai hắn.
Cổ Lỗ Y cũng theo Miêu Tiêu Bắc đi vào, ngồi trên vai cậu, vẻ mặt buồn bã nhìn Bạch Lâu, dường như cũng khổ sở vì hắn.
Ngoài cửa, mọi người chưa đi ngủ cũng lờ mờ hiểu được tình huống của Bạch Lâu.
Khế Liêu thần kinh khá thô, hỏi, “Đến tột cùng có cái gì mà lại phải khổ sở chứ?”
Phong Danh Vũ bên cạnh lau nước mắt đuổi hắn, “Không nên làm hỏng bầu không khí!”
“Ừm… Khóc một đêm phỏng chừng sẽ tốt hơn.” Long Tước sờ cằm.
“Muốn đi ghết chết người kia không?” Sesier hỏi Long Tước.
“Uy, dù ngươi là Tử Thần cũng không được làm bừa đó!” Long Tước túm Sesier về phòng đi ngủ, để đảm bảo an toàn còn thu giữ lưỡi hái của nó.
.
Đêm đó, Miêu Tiêu Bắc cũng không ngủ, ngồi trong phòng Bạch Lâu an ủi hắn, Bạch Lâu khóc đến hừng đông hôm sau, sau đó Miêu Tiêu Bắc yên tâm ngủ.
Chờ cậu tỉnh lại, đã nằm trong phòng mình, bên cạnh là Cổ Lỗ Y ngủ đến chảy nước bọt.
Miêu Tiêu Bắc rời giường, đi tới bên giường kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chói mắt. Chậm rãi nhìn xuống, thì thấy trong sân đã có vài người đang ngồi. Bạch Lâu đã ở, mọi người đang phơi nắng ăn bánh kem hôm qua mua.
Miêu Tiêu Bắc nắm tay chống cằm nhìn, chỉ thấy Bạch Lâu có vẻ đã khôi phục, ăn bánh kem phô mai, nói nói cười cười.
“Cô kỷ?” Cổ Lỗ Y không biết tỉnh dậy hồi nào, bay đến, ngồi lên vai Miêu Tiêu Bắc, tiến tới hôn lên má cậu một cái, “Bắc Bắc.”
Miêu Tiêu Bắc nhìn nhìn nó, cười nói, “Sớm nha, Cổ Lỗ Y.”
Cổ Lỗ Y ôm cậu cọ cọ.
Miêu Tiêu Bắc đặt nó vào lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn chằm chằm Bạch Lâu dưới lầu —— Trước đây vì hận mà sống ngàn năm, thật vất vả tìm được người kia, nhưng phát hiện không còn hận nữa, quả thật khiến người ta thương cảm.
“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc nhéo nhéo cái mông Cổ Lỗ Y, cười nói, “Bạch Lâu sau này có lẽ sẽ tìm được lý do tốt hơn để sống, đúng không?”
“Cô kỷ~” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, trong miệng nói, “Ái ngươi ái ngươi.”
.
.
_______________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...