Vũ Dạ Kỳ Đàm

Tiêu Bắc về đến nhà bắt đầu lục tung album kỉ yếu thời còn đi học, cẩn thận tìm một hồi lâu mới tìm được hình Lauck, liền đưa cho Lam Minh xem.

Lam Minh xem ảnh _ đó là một nam sinh ngoại quốc lớn lên không tồi, đúng tiêu chuẩn hoàng tử tóc vàng mắt xanh, lắc đầu: “Không biết, cũng chưa từng gặp qua!”

“Anh nhìn kĩ lại xem.” Tiêu Bắc nhắc nhở : “Nói không chừng đã quên mất? Anh cũng già như vậy rồi mà!”

Lam Minh nheo mắt nhìn Tiêu Bắc : “Bắc Bắc, cậu chê tôi già!”

Tiêu Bắc nhìn trời, xếp lại ảnh : “Thật sự không biết?”

“Không biết!” Lam Minh rất khẳng định gật đầu.

“Bất quá cũng có thể, nếu cậu ta không phải người thật thì có thể điều khiển hình dạng của mình, biến thành loạn thất bát tao gì đó. “

“Loạn thất bát tao…” Khóe miệng Lam Minh kéo ra, nhận thức của Bắc Bắc đối với Thần Ma hình như có sự lệch lạc không nhỏ.

“Bất quá không sao!” Tiêu Bắc vỗ vai Lam Minh: “Nhất định có thể tìm được!”

“Ừh.” Lam Minh thấy Tiêu Bắc rất có tinh thần, tâm trạng cũng tốt lên: “Vậy cậu nghĩ có thể tìm cậu ta ở đâu.”

Tiêu Bắc nghĩ nghĩ: “Sau khi tốt nghiệp thì không liên lạc nữa, chắc cậu ta đã về nước. Bất quá có thể cậu ta không còn khiêu vũ nữa, nếu không tôi nhất định đã gặp.”

“Nhờ Cảnh Diệu Phong tìm đi, phương diện này cảnh sát giải quyết tương đối dễ hơn.” Sau khi Lam Minh gọi cho Cảnh Diệu Phong thì muốn ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Tiêu Bắc đi theo hắn.

“Tùy tiện đi một chút, xem có thể tìm được manh mối nào không.” Lam Minh thấy bộ dáng Tiêu Bắc chạy theo mình nhìn thật thú vị, nhưng vẫn nói: “Cậu có mệt không? Nếu mệt thì ở nhà chờ đi, mọi người cũng sắp về rồi.”

Tiêu Bắc tỏ vẻ không muốn chờ ở nhà, muốn đi tìm cùng Lam Minh.

“Tô biết nhà cậu ta ở đâu, còn có Câu lạc bộ lúc trước cậu ta thường lui tới!” Tiêu Bắc nghiêm túc nói : “Tôi dẫn anh đi.”

Lam Minh thấy Tiêu Bắc vẻ mặt nghiêm trọng, gật đầu: “Được, chúng ta cùng đi tìm.”



Mặc dù đã trôi qua ba năm nhưng khung cảnh quanh trường đại học vẫn như trước không chút thay đổi. Tiêu Bắc cùng Lam Minh đi khắp nơi, từ câu lạc bộ trong trường, đến khu bowling hay đi, phòng tập Gym, nhà hàng…

Chỉ tiếc tìm thật lâu vẫn không tìm được Lauck. Bất quá Tiêu Bắc gặp không ít bạn học cũ, hỏi thăm bọn họ một hồi vẫn không tìm được đầu mối nào. Lauck giống như đột nhiên bốc hơi sau khi tốt nghiệp, không ai nhìn thấy cậu ta nữa.


Hai người tìm đến tối, Tiêu Bắc ngồi nghỉ trên bồn hoa ven đường, nhìn đường lớn chật kín người qua lại có chút thất vọng.

“Biển người mênh mông, đương nhiên rất để khó tìm.” Lam Minh ngồi cạnh Tiêu Bắc an ủi cậu: “Nếu mệt thì trở về nghỉ ngơi một chút?”

“Ừhm.” Tiêu Bắc gật đầu, Cổ Lỗ Y trong ba lô bị lắc tới lắc lui một ngày cũng ló đầu ra động viên Tiêu Bắc.

Hai người vừa lên xe muốn đi về, điện thoại đột nhiên vang lên. Lam Minh nghe xong… ngẩn người, quay sang nhìn Tiêu Bắc: “Bạch Lâu tìm được hắn rồi!”

“Cái gì?” Tiêu Bắc kinh ngạc, cảm thấy không thể nào.

Vội vàng về EX, mọi người cũng đã về, còn kêu cả thức ăn nhanh, đang chia pizza. Tiêu Bắc ngồi xuống bên người Bạch Lâu: “Anh tìm được rồi?”

“Tìm được rồi, đang nói chuyện với cậu ta này!” Bạch Lâu gõ bàn phím.

“Hả?” Tiêu Bắc đào đào lỗ tai, cảm thấy không thể tin.

“Bạch Lâu là thiên tài nha!” Hi Tắc Nhĩ sáp tới như hiến vật quý nói cho Tiêu Bắc: “Anh ta lên MSN tìm những người lấy nick là Stevie Lauck, sau đó dùng tên Tiêu Bắc trò chuyện với từng người một, nháy mắt đã tìm được một người. Nói chuyện một hồi, quả nhiên là chung một trường, còn y chang người anh từng kể!”

Khóe miệng Tiêu Bắc giật giật, có chút không dám tin cách này mà cũng tìm được người, còn mình và Lam Minh chạy đến tối lại chẳng được gì.

Lam Minh nghe xong cũng là vẻ mặt đưa đám: “Bắc Bắc, chúng ta ngốc thật!”

Lấy laptop, Tiêu Bắc cùng Lauck hàn huyên vài câu. Lauck vẫn giống trước kia, nhiệt tình, sôi nổi, tràn đầy sức sống. Tiêu Bắc hỏi hắn đang ở đâu, hắn nói đang ở thành phố S, sau khi tốtnghiệp thì trở về nước, không theo con đường vũ đạo mà bắt đầu kinh doanh. Gần đây có một vụ làm ăn nên tới thành phố S, hắn hỏi có thể gặp mặt không. Tiêu Bắc vui vẻ đồng ý, hẹn sáng mai gặp nhau ở nhà hàng trước cổng trường.

“Hô…” Tiêu Bắc liên lạc được với Lauck, thở ra một hơi. Nhưng sau đó lập tức bắt đầu lo lắng, sau lần gặp mặt này không biết mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng nào, hy vọng không phải mặt xấu.



Màn đêm buông xuống, Tiêu Bắc về phòng từ rất sớm. Bôn ba cả một ngày mệt muốn chết, nằm lỳ trên giường, Cổ Lỗ Y thì đứng trên lưng cậu giẫm giẫm, massage cho Bắc Bắc.

“A ~ thật thoải mái ~” Tiêu Bắc xoa cổ: “Chỗ đó chỗ đó! Lại dùng lực Cổ Lỗ Y… a ~!”

Lam Minh từ trong phòng tắm đi ra, thì thấy một cảnh tượng như vậy.

Cổ Lỗ Y trên lưng Tiêu Bắc ra sức giẫm, Tiêu Bắc thì nằm dài trên giường phát ra âm thanh làm cho người khác không thể không miên man suy nghĩ.

Lam Minh vỗ đầu, tự làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, đi đến bên người Tiêu Bắc, ngồi xuống giường. Sau lưng, Lam bị hấp cho mềm nhũn lười biếng bay ra, nằm rạp trên nền đất mát lạnh nghỉ ngơi.


“Cô kỉ.”

Lam Minh đang lau tóc thì thấy Cổ Lỗ Y ngồi trên lưng Tiêu Bắc, chỉ chỉ cái chăn bị hắn ngồi lên. Nhìn lại, hoá ra Tiêu Bắc không biết đã ngủ từ lúc nào.

Lam Minh rút chăn ra, cẩn cẩn dực dực đắp cho Tiêu Bắc. Cổ Lỗ Y bò qua một bên, hai tay vẫn bóp vai cho Bắc Bắc. Lam Minh lấy ngón tay chọt nó: “Ai, ngươi cũng rất hiếu thảo nha.”

Cổ Lỗ Y liếc Lam Minh, lại bóp bóp, kéo tay áo Lam Minh, chỉ chỉ sau tai Tiêu Bắc.

Lam Minh nhướn người, vén tóc Tiêu Bắc ra xem, khẽ nhíu mày… vết bỏng kia đã kết vảy, thoạt nhìn vô cùng diễm lệ, tựa như tinh thể.

Lam Minh khẽ vươn tay chạm vào.

“Ưhm…” Tiêu Bắc lập tức trở mình, thân thể co lại, tựa hồ rất đau.

Lam Minh hoảng hồn vội rút tay về. Cổ Lỗ Y lập tức bay lên đạp hắn, Lam Minh nhanh chóng né đi.

Hai người không nói không rằng bắt đầu đánh nhau trên giường. Cổ Lỗ Y cực nhanh, bay tới bay lui đạp Lam Minh, Lam Minh tránh trái tránh phải: “Tiểu quỷ chết tiệt, ta mà bắt được là ngươi nát mông!”

Nháo loạn một hồi, Cổ Lỗ Y nhảy lên lưng Tiêu Bắc. Lam Minh đuổi theo vươn tay muốn bắt nó, Cổ Lỗ Y lập tức há to miệng ra vẻ muốn gào lên.

Lam Minh đành phải dừng tay, Cổ Lỗ Y mà khóc Bắc Bắc nhất định sẽ tỉnh, còn có thể mắng mình bắt nạt nó. Nhìn Cổ Lỗ Y vẻ mặt kiêu ngạo, Lam Minh không thèm nói nữa mà cũng chả thể nói, đành phải ngồi xuống.

Cẩn cẩn dực dực tiếp tục xem xét vết thương của Tiêu Bắc. Cổ Lỗ Y có chút lo lắng nhìn Lam Minh, như hỏi _ rốt cục cái này là gì vậy?

Xoay người nằm xuống, Lam Minh vẫy tay chỉ chỉ gối đầu, ý bảo nó cũng ngủ đi, sau đó tắt đèn. Trong đêm tối, Lam Minh nằm mãi cũng không ngủ được, mở to mắt ngẩn người. Không biết qua bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng u u khe khẽ… có cảm giác như tiếng gió, nhưng hắn lại ngồi dậy, nhíu mày nhìn chằm chằm hướng cửa sổ.

Cổ Lỗ Y cũng tỉnh, chui vào chăn, ôm cánh tay Tiêu Bắc, cảnh giác nhìn bốn phía.

Lam Minh ra hiệu cho nó đừng lên tiếng, đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra ngoài. Trong rừng cây tối đen đằng xa rải rác những đốm đỏ lập loè.

Đây không phải ánh sáng bình thường, Lam Minh biết _ là mắt ma vật. Chỉ ma vật, bất kể là cao thay thấp mới có thể che dấu bản thân đến mức này. Mắt đỏ là chỉ khi trong trạng thái tấn công hoặc sợ hãi mới có thể hiện ra. Nhưng nhiều đến vậy có chút không thích hợp! Lam Minh cảnh giác, tiếp tục bất động thanh sắc chờ đợi.

Lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra, Sphinx đi vào chạy đến cạnh Lam Minh: “Có cái gì à?”

“Ừh.” Lam Minh gật đầu, thấp giọng nói: “Hình như phụ cận có động vật hoặc ma vật chưa thức tỉnh nhìn về hướng này.”


“Mất kiểm soát à?” Sphinx chỉ những ánh sáng đỏ lốm đốm: “Có thể chính chúng cũng không biết chuyện gì đang xảy ra!”

“Bên kia là cái gì?” Lam Minh đột nhiên phát hiện ở một nơi rất xa trong rừng xuất hiện một luồng sáng.

“Hình như có năng lượng đang tụ tập!” Sphinx nói xong thì chứng kiến Lam Minh nhảy khỏi cửa sổ : “Ngươi chăm sóc Tiêu Bắc, ta đi xem.”

“Uy, Lam Minh!” Sphinx muốn ngăn hắn, nhưng lại không thể lớn tiếng, chỉ có thể lo lắng suông.

Lam Minh nhanh chóng đuổi theo luồng sáng nọ, phía sau Long Tước cũng đã đuổi kịp hắn: “Hình như có gì đó hình thành!”

“Cẩn thận chút.” Lam Minh dặn hắn một tiếng… Đồng thời, Hi Tắc Nhĩ và Khế Liêu chạy theo cũng tản ra, bốn người theo bốn hướng chia nhau bao vây nơi nọ.

Mà lúc này, Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong cũng chạy đến phòng Lam Minh, thấy Sphinx đứng bên cửa sổ, mà Tiêu Bắc còn đang ngủ.

Không biết có phải do mệt quá không, Tiêu Bắc không có vẻ gì là muốn tỉnh lại. Cổ Lỗ Y ngồi một bên nghiêng đầu nhìn cậu, tựa hồ cảm thấy khó hiểu.

“Bắc Bắc?” Bạch Lâu cũng nhìn ra manh mối, vươn tay vỗ Tiêu Bắc một cái, chính là Tiêu Bắc hoàn toàn không có phản ứng.

“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y cầm cổ áo Tiêu Bắc dùng sức lay, nhưng Tiêu Bắc vẫn không tỉnh.

Bạch Lâu cầm tay cậu dò mạch… Tiêu Bắc tất cả đều rất bình thường, chỉ ngủ, không biết đang mơ thấy gì.

Mà lúc này Tiêu Bắc đang mơ thế gì?

Vừa rồi khi đang nằm, cậu cảm thấy vô cùng buồn ngủ, sau đó thật sự ngủ rất say. Cơ thể như đang trôi nổi trong nước ấm, phi thường phi thường thoải mái.

Xung quanh có thanh âm chim hót, còn có hương hoa thoang thoảng, Tiêu Bắc cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, ý thức cũng dần tỉnh táo. mở to mắt, trước mặt cậu là một nơi như Thiên đường.

Tiêu Bắc nhíu mày khó hiểu, vỗ đầu, chợt nghe có người gọi cậu: “Bắc Bắc, ngài đã đến rồi?”

Tiêu Bắc theo tiếng nói quay lại thì thấy có vài người phụ nữ đang đứng bên bờ hồ. Hình dạng của bọn họ thoạt nhìn rất kì lạ, làn da màu hồng nhạt, quanh người là một tầng ánh sáng trắng, dung mạo cũng không giống nhân loại lắm, mắt to, nhưng thật ra cũng khá đáng yêu. Tiêu Bắc bất giác nhớ tới người ngoài hành tinh, vội lắc đầu, rồi nhớ tới hình như mình vừa nằm trên giường cho Cổ Lỗ Y massage… có vẻ mình đang nằm mơ, hoặc là thông qua cảnh trong mơ xuyên đến nơi kì lạ này.

Từ khi có năng lực đặc biệt, Tiêu Bắc bắt đầu sợ nằm mơ. Cậu đứng lên, đầu tiên là cảm giác trên người không có chỗ nào không đúng, sau đó cúi đầu nhìn lại càng hoảng sợ _ mình đang đứng trên mặt nước, còn có thể thấy cả cá bơi dưới nước nữa.

“Đây là đâu?” Tiêu Bắc hỏi những người kì lạ trên bờ. tuy rằng biết chắc bọn họ không phải nhân loại, nhưng cậu cũng không sợ, có thể là do hoàn cảnh tác động nên Tiêu Bắc cảm thấy bọn họ không phải người xấu.

“Chúng tôi muốn nhờ ngài hỗ trợ.” Một người nói với Tiêu Bắc: “Chúng tôi đang gặp rắc rối, chỉ ngài mới có thể cứu chúng tôi.”

“Các ngươi là ai?” Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Chúng tôi là địa linh (thổ địa).” Một người nói: “Nơi có linh khí sẽ có chúng tôi, nhưng mọi người thường không thể nhìn thấy chúng tôi.”

“A!” Tiêu Bắc gật đầu: “Vạn vật ở những nơi có linh khí nặng luôn có thể sinh trưởng rất tốt. Các ngươi chính là nguyên hình của linh khí sao?”


“Đúng vậy, Bắc Bắc.” Những địa linh kia ôn hòa gật đầu.

“Ta có thể giúp gì cho mọi ngươi?” Tiêu Bắc khó hiểu.

“Chúng tôi đang gặp rắc rối, ngài xem.” Nhóm Địa linh vươn tay, Tiêu Bắc thấy trên cánh tay màu hồng phấn của chúng rải rác những đốm đen, có chút không rõ, này là vốn vậy hay là bị gì. Tiêu Bắc khó hiểu ngẩng đầu nhìn chúng.

“Gần đây có một cỗ năng lượng hắc ám cơ hồ có thể thôn phệ mọi thứ được phóng thích!” Nhóm Địa linh lo lắng nói với Tiêu Bắc: “Cỗ lực lượng kia mạnh đến mức có thể cắn nuốt tất cả linh lực quang minh, chúng tôi đều đã bị ô nhiễm.”

“Sao có thể như vậy?” Tiêu Bắc cũng không biết tại sao trong đầu lại bật ra một ý nghĩ _ ô nhiễm môi trường.

Vỗ vỗ đầu mình, Tiêu Bắc hỏi tiếp : “… Các ngươi muốn ta làm gì?”

“Xin ngài cứu chúng tôi và những Thần ma cùng sinh vật sống dựa vào linh lực của vùng đất này!” Những địa linh kia thương cảm nói: “Nếu mọi thứ bị lực lượng tà ác bao phủ, linh lực sẽ hoàn toàn biến mất, những Thần Ma yếu ớt sẽ chết, thậm chí có thể hắc hóa, ma hóa, nhân loại cũng sẽ gặp nguy hiểm!”

“Nghiêm trọng đến vậy?” Tiêu Bắc nhíu mày: “Ta phải làm sao mới có thể ngăn cản lực lượng hắc ám lan tràn?”

“Tìm ngọn nguồn!” Hình ảnh nhóm Địa linh từ từ biến mất, chỉ có giọng nói của họ còn văng vẳng giữa không trung : “Phong ấn nơi phát ra lực lượng hắc ám, Bắc Bắc, toàn bộ trông cậy vào ngài .”

“Khoan đã…”

“Bắc Bắc!”

“Cô kỉ!”

Tiêu Bắc trong mơ hồ vẫn cảm giác được má rất đau, mất nửa ngày mới có thể mở mắt ra, thì lại nhìn thấy cái mặt Cổ Lỗ Y chình ình trước mặt mình, cố gắng kéo má cậu ra hai bên. Đồng thời, Bạch Lâu ở một bên lớn tiếng gọi cậu: “Mau tỉnh lại!”

“A…” Tiêu Bắc bật dậy, động tác quá mạnh làm Cổ Lỗ Y lăn khỏi ngực, té xuống giường, nó ngẩng đầu thấy Tiêu Bắc tỉnh mới thở dài một hơi.

“Cậu lại nằm mơ thấy cái gì rồi?” Bạch Lâu cũng thở ra lắc đầu: “Dọa chết người!”

Tiêu Bắc mở to mắt, khó hiểu: “Sao các anh lại ở trong phòng tôi, Lam Minh đâu?”

Tiêu Bắc vừa dứt lời, đột nhiên một tia sáng loé lên, giống như ánh chớp, cả gian phòng đều sáng rực. Sau đó truyền đến một tiếng “ầm”, cả sàn nhà cũng rung lên.

“Chuyện gì vậy?” Tiêu Bắc hoảng sợ: “Động đất à?”

Bạch Lâu cùng Cảnh Diệu Phong chạy tới cửa sổ nhìn, xa xa có một cột ánh sáng trắng vọt thẳng lên trời.

“Có vẻ vật gì đó vừa bị đưa đến không gian khác!” Cảnh Diệu Phong nhíu mày: “Nổ lớn như vậy.”

“Xảy ra chuyện gì?” Tiêu Bắc cũng đến bên cửa sổ :”Lam Minh đâu?”

“Bên đó. Bắc Bắc, lên!” Sphinx nhảy khỏi cửa sổ giang cánh. Tiêu Bắc nhanh chóng nhảy lên lưng nó, mọi người chạy về hướng cột sáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui