Sau khi tour diễn kết thúc, Tiêu Bắc cuối cùng đã có thể khôi phục trạng thái nghỉ ngơi, ai mà ngờ tour diễn lại mất non nửa năm. Trong nửa năm đầu, EX cũng giải quyết rất nhiều rất nhiều án kiện, sau đợt kết toán giữa năm, cả đám thùng cơm ăn bám cuối cùng cũng có thu nhập.
Đảo mắt đông đi xuân tới, nhiệt độ tăng trở lại, trên đường mọi người có vẻ không chờ được để lấy trang phục mùa xuân ra mặc. Đặc biệt là nhóm con gái thích chạy theo mốt đã sớm mặc những bộ trang phục xinh đẹp có thể khoe chiếc cổ nhỏ nhắn cùng đôi chân thon dài, năm nay lưu hành phong cách quyến rũ, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Sáng chủ nhật, sau khi Tiêu Bắc luyện vũ xong, tắm rửa đi ra thì thấy Cổ Lỗ Y đang gối trên bụng Fanny, ôm ipad mới mua lướt web.
“Cổ Lỗ Y.” Tiêu Bắc lau tóc: “Xem gì vậy?”
Cổ Lỗ Y chỉ chỉ trang web trên màn hình, hoá ra đang xem video.
” Siêu mẫu?” Tiêu Bắc dở khóc dở cười, nhéo má Cổ Lỗ Y: “Nhỏ như vậy đã có hứng thú với mỹ nhân à?”
Cổ Lỗ Y cười híp mắt đặc biệt giống Lam Minh, xem đi, đùng là gần mực thì đen.
Tiêu Bắc bế nó lên: “Ra ngoài đi shopping thôi. Cứ vầy coi chừng mốt cưng biến thành tiểu trạch long đó!”
Mang Cổ Lỗ Y xuống lầu thì lại thấy một đám đang bu lấy TV.
“Mọi người đang xem gì vậy?”
” À, thi hoa hậu.” Phong Danh Vũ cầm một cây bút, viết viết vẽ vẽ lên chồng tư liệu: “Tôi muốn chọn vài người mẫu mới.”
Tiêu Bắc nhìn TV, trong màn hình có rất nhiều mỹ nhân, người nào cũng đều rất ‘hot’, hoa trong hoa, thật sự không thể chọn ra ai tốt hơn ai.
“Đúng rồi, Lam Minh đâu?” Nhìn quanh một vòng, Tiêu Bắc không thấy Lam Minh đâu, không phải còn đang ngủ chứ? Bất quá nói đến mỹ nhân, Tiêu Bắc lại nghĩ tới mẹ Lam Minh… người đó mới gọi là mỹ nhân.
“Ai…” Phong Danh Vũ nhịn không được lắc đầu: “Không biết vì sao, gần đây mấy người mẫu mới ai cũng như ai.”
“Là do phẫu thuật thẩm mỹ.” Tiếu Hoa cúi đầu đọc tư liệu, trên đùi là hai con sói con đang ngửa bụng ngáy khò khò: “Ngày nay công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ rất phát triển, chỉ có điều các bác sĩ lại không có ý tưởng, hoặc nên nói tiêu chuẩn thẩm mỹ của con người không phát triển, chỉnh xong đều như đổ ra từ một khuôn.”
“Phẫu thuật thẩm mỹ?”
Lúc này, Cảnh Diệu Phong từ ngoài đi vào, nghe được mọi người nói chuyện thì lắc đầu: “Hiện tại cũng không biết có bao nhiêu ca phẫu thuật thất bại gây ra bi kịch.”
“Thân thể chịu ơn cha mẹ!” Bạch Lâu xem như người truyền thống nhất: “Nếu không cần thì nên cố gắng không thay đổi, huống hồ tôi cảm thấy có khi còn không đẹp bằng trước kia.”
“Ai.” Phong Danh Vũ lắc đầu: “Ai mà chả thích chưng diện, đám người các anh thiên sinh lệ chất cả đời cũng sẽ không hiểu. Cũng không phải tôi phản đối phẫu thuật thẩm mĩ, bất quá tôi đánh giá cao mẫu con gái mạnh mẽ tự tin hơn.”
Mọi người gật đầu.
“Đúng rồi, không phải mấy ngày nay cậu bề bộn nhiều việc sao, sao lại có thời gian tới đây?” Long Tước từ trong bếp đi ra, cầm bữa sáng của Cổ Lỗ Y hỏi Cảnh Diệu Phong: “Lại có án tử?”
“Ừh.” Cảnh Diệu Phong gật đầu: “Tôi muốn nhờ Bắc Bắc đến hiện trường xem thử, gần đây trong thành phố xuất hiện sát thủ liên hoàn, không có đầu mối.”
” Sát thủ liên hoàn?!” Mọi người dựng lỗ tai, tựa hồ có điểm hứng thú.
“Ai, có gì đáng để hưng phấn đâu, bên chỗ tôi đang gặp phiền toái lớn đó.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu, để tư liệu lên bàn, mở ra nói: “Hung thủ có thể không phải Thần Ma, chỉ là biến thái thuần tuý, đã lâu rồi không đụng phải!”
“Nạn nhân đều là những cô gái trẻ.” Tiêu Bắc cầm tư liệu xem, nhịn không được nhíu mày: “Bóp cổ?”
“Ừh!” Cảnh Diệu Phong gật đầu: “Đều là học sinh cấp 3 và sinh viên, mười bảy mười tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ có hai mươi tuổi.”
“Thật đáng tiếc.” Bạch Lâu cầm ảnh chụp: “Di?”
“Rất kỳ lạ phải không?” Cảnh Diệu Phong nghiêng người, chỉ vào ảnh chụp cho mọi người thấy: “Sau khi những cô gái này bị giết, hung thủ luôn hoá trang cho họ, hơn nữa còn rất hoàn mỹ che đi khuyết điểm trên mặt bọn họ.”
“Khuyết điểm?” Mọi người cảm thấy kỳ quặc.
“A?” Phong Danh Vũ cũng thấy thú vị, cầm ảnh chụp soi soi: “Thật nha!”
“Nói ví dụ như nạn nhân này, trước khi trang điểm.” Cảnh Diệu Phong nói: “Có thể thấy mắt quá nhỏ, chân mày quá dày, xương cằm hơi lớn, hơn nữa còn cột hết tóc ra đằng sau, rất không hợp với khuôn mặt đúng không?”
Mọi người gật đầu.
“Lại nhìn sau khi chết xem, mắt được trang điểm cho to hơn, mày tỉa mỏng, tóc biến thành kiểu cái gì tóc ấy…”
“Tóc ngang vai.” Phong Danh Vũ nói một câu.
“Đúng vậy!” Cảnh Diệu Phong gật đầu: “Nhóm nữ cảnh sát trong cảnh cục đều nói kiểu tóc này là lựa chọn đầu tiên cho con gái có cằm to, bởi vì khi cúi xuống tóc vừa vặn che bớt hai bên cằm!”
“A…” Hi Tắc Nhĩ cầm hai tấm hình so sánh: “Dù sao thì thật sự có thể làm thành thế này à? Cái này sau khi hoá trang và trước khi hoá trang quả thực cứ như hai người!”
“Đúng vậy! Còn hơn cả thuật dịch dung.” Cảnh Diệu Phong gật đầu, cho mọi người xem những bức hình khác: “Xem này, những người khác cũng giống vậy!”
“A!” Khế Liêu có phần khó hiểu: “Mắc gì muốn giết họ xong lại hoá trang? Trực tiếp nói cho họ biết không phải được rồi sao? Nếu biết có thể trở nên xinh đẹp như vậy, những cô gái kia hẳn sẽ rất thích để hắn trang điểm.”
“Cái này cũng là điều chúng tôi muốn biết, dù sao chuyện hắn biến thái vẫn là khẳng định.” Cảnh Diệu Phong nhún vai: “Hắn đã gây ra năm vụ rồi, giới truyền thông gọi hắn là ‘hoá trang sát thủ’ hoặc là ‘thẩm mỹ sát thủ’. Mặt khác, thủ pháp của hắn càng lúc càng tiến bộ, những nạn nhân sau này còn bị phẫu thuật nâng ngực hút mỡ này nọ, đương nhiên… cũng đều là sau khi chết, cách ăn mặc của họ cũng không khác gì siêu mẫu!”
“Hung thủ kia có thể là stylist hay nhân viên trang điểm không?” Tiêu Bắc suy đoán.
“Không chắc lắm.” Cảnh Diệu Phong lắc đầu: “Mấu chốt là nạn nhân hoàn toàn không có điểm chung, có học sinh cũng có sinh viên, có người bỏ học, có người đi làm. Tóm lại điểm giống nhau duy nhất chính là khi chết họ đẹp hơn bất cứ lúc nào khi còn sống!”
“Như vậy à.” Tiêu Bắc minh bạch. Đại khái là Cảnh Diệu Phong muốn cậu đến hiện trường dùng linh cảm xem thử có thể tìm được manh mối nào về tên sát thủ kia không, liền vui vẻ đồng ý. Bất quá cậu vẫn để ý chuyện khi vừa xuống đã thắc mắc: “Lam Minh đâu?”
“Cô kỉ!” Cổ Lỗ Y kéo Tiêu Bắc chỉ chỉ hướng lầu một, ngẩng lên thì thấy Lam không biết chạy ra từ khi nào, đang lượn lượn, tựa hồ rất nhàm chán.
Tiêu Bắc bất đắc dĩ _ Lam Minh cái tên luyến mẫu cuồng này khẳng định lại chui vào mộng gặp mẹ rồi! Nghĩ xong, Tiêu Bắc tự dưng cũng muốn gặp bá mẫu một chút, vì vậy chạy lên lầu, vào phòng còn tiện tay khóa cửa. Cổ Lỗ Y muốn theo vào nhưng lại bị nhốt ở bên ngoài, tức giận đến vung tay bay tới bay lui.
… Chỉ tiếc, Tiêu Bắc vào cửa mới phát hiện Lam Minh không ở trong phòng, hướng phòng tắm lại có tiếng nước.
Cau mũi _ Tiêu Bắc mất hứng, Lam Minh dậy rồi, không thú vị, xoay người muốn đi ra ngoài.
Chỉ là còn chưa mở cửa thì đột nhiên bị ôm chặt lấy.
“A?!” Tiêu Bắc giật mình, chưa kịp hoàn hồn đã bị Lam Minh mang vào phòng tắm, ném vào bồn tắm lớn.
“Rầm” một tiếng, Tiêu Bắc ướt nhẹp.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc giận dữ, tạt nước vào Lam Minh, lại phát hiện Lam Minh đang khoả thân, cái gì cũng không mặc!
“A!” Tiêu Bắc đứng lên muốn chạy ra ngoài. Lam Minh kéo cậu lại cười ha ha: “Chạy cái gì, tôi cùng đâu có ăn cậu!”
Tiêu Bắc hung hăng trừng hắn: “Biến thái!”
“Tôi biến thái?” Lam Minh cầm khăn lau tóc: “Tôi mà biến thái thì đã ăn cậu lâu rồi, tôi là quân tử tiêu chuẩn đó!”
“Cút!” Tiêu Bắc lại trừng hắn một cái, về phòng thay quần áo, mãi tóc mới khô được một chút lại bị ướt, Lam Minh chết tiệt!
Chờ hai người chuẩn bị xong xuống lầu, Lam Minh thu Lam lại, nhìn ảnh chụp vụ án, nhíu mày: “Lại là biến thái à.”
“Này.”
Lúc này, Khế Liêu gọi mọi người, mở to tiếng TV: “Nếu là biến thái, tên này nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, coi thử xem có thấy manh mối nào không?”
Trên TV đang phát chương trình tạp kĩ, một lão già gầy teo, mặc tây trang màu sắc rực rỡ còn trang điểm đang thao thao bất tuyệt: “Phụ nữ! Chính là phải đẹp! Trên đời này không có phụ nữ xấu, chỉ cần biết cách ăn mặc. Chịu tiêu tốn, mỗi người đều là tuyệt sắc mỹ nữ! Mà những phụ nữ lười biếng không chú trọng ăn mặc, xứng đáng bị bỏ mặc…”
Sau đó, cái tên diện mục khả tăng này càng nói càng khiến người khác khó chịu, người chủ trì bắt đầu nói ẩu nói tả, trắng trợn phê phán phụ nữ không biết ăn mặc, chọc đám người xem cười ha ha, sau đó hắn bắt đầu dạy hoá trang.
“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y thì thầm vào tai Tiêu Bắc.
“A…” Tiêu Bắc sờ cằm: “Cổ Lỗ Y nói đây là tiết mục nổi nhất gần đây, gọi là “ Không làm nữ nhân xấu ”, nghe nói là dạy mọi người cách ăn mặc.”
“Cô kỷ!” Cổ Lỗ Y tựa hồ rất bất mãn.
Tiêu Bắc cười cười: “Cổ Lỗ Y nói, lão đầu này tự xưng là Mike, hình như là một nhà thiết kế thời trang hoặc nhà tạo mẫu gì đó, mỗi lần đều rất ác độc coi thường những nữ khách quý ăn mặc hơi mộc mạc, có khi còn làm họ xấu hổ đến phát khóc. Sau đó lại hoá trang, cho họ ăn mặc như mỹ nhân, rồi khoe khoang kỹ thuật của mình.”
“Đúng là rất chướng mắt.” Khế Liêu nhịn không được bĩu môi: “Nếu để tôi gặp phải nhất định sẽ hung hăng đánh hắn một trận.”
“Hắn ta quả thực có tiếng là xấu tính.” Tiếu Hoa gật đầu: “Bất quá kỹ thuật của hắn thật sự rất tốt, ghét mấy cũng phải tìm hắn, rất nhiều ngôi sao đều đang dựa vào hắn.”
Lúc này, trong TV vang lên tiếng nhạc, chỉ thấy nữ tử dung mạo bình thường lúc nãy sau khi make up đúng là đẹp hơn rất nhiều. Sau đó, Mike như thể bị điên hướng TV hét lên: “Thế giới này là thế giới của mỹ nhân, là của người biết ăn mặc, người xấu đều phải chết!”
…
“Đầu óc người này có vấn đề à!” Phong Tiểu Vũ ôm Sỉ Mị cảm thấy bực bội: “Tiết mục như vậy cũng dám phát trên tivi?! Đài truyền hình không bị khiếu nại sao?”
“Không chỉ khiếu nại.” Cảnh Diệu Phong cười: “Theo tôi được biết, hắn đã nhận được rất nhiều thư đe doạ, người đại diện của hắn cũng thường xuyên báo nguy. Bất quá ngành giải trí bây giờ vốn là như vậy, để gây chú ý thì luân lý đạo đức gì cũng không cần, tốt xấu gì cũng là danh tiếng, nổi rồi nói sau.”
“Cái tên gọi là Mike này thật đáng ghét.” Tiêu Bắc cũng nhịn không được gật đầu.
“Đi thôi.” Cảnh Diệu Phong không mấy hứng thú với loại chuyện này, chỉ muốn nhanh chóng phá án.
Rời EX, ngồi trên xe, Tiêu Bắc gác chân chơi cùng Cổ Lỗ Y. Cảnh Diệu Phong vừa lái xe vừa nhìn kính chiếu hậu, Tiêu Bắc khó hiểu _ đằng sau có xe à?
Quay đầu, đường này ra khỏi thành phố, ngay cả cái xe đạp cũng không có… Cảnh Diệu Phong đang nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ có xe vô hình? !
Tiêu Bắc tò mò, nhìn chằm chằm phía sau, Cổ Lỗ Y cũng bám vào cửa sổ nhìn nửa ngày, khó hiểu hỏi Tiêu Bắc: “Cô?”
“Bắc Bắc, làm gì vậy?”
Bạch Lâu đang xem tư liệu tình tiết vụ án, thấy Tiêu Bắc nhích tới nhích lui thì ngẩng đầu hỏi cậu.
“A, không có…” Tiêu Bắc thoáng liếc Cảnh Diệu Phong lại nhìn kính chiếu hậu, bất quá góc độ tựa hồ không phải đang xem đằng sau, mà là… Bạch Lâu?
Tiêu Bắc im lặng cùng Cổ Lỗ Y chơi tiếp, Bạch Lâu lại cúi xuống xem tư liệu.
Lúc này, Tiêu Bắc mới phát hiện kính chiếu hậu quả thực vừa vặn đối diện Bạch Lâu… Cảnh Diệu Phong ngẩng lên là có thể nhìn thấy Bạch Lâu cúi đầu chuyên chú xem tư liệu, rất đẹp! Bạch Lâu có một vẻ đẹp truyền thống, người hiện đại có lái xe cũng không đuổi kịp, không gì sánh được. Ảnh ngược phản chiếu qua gương cứ như một bức tranh mỹ nhân kiểu cổ lịch sự tao nhã.
“Cô kỷ!” Lúc này, Cổ Lỗ Y đột nhiên chỉ vào màn hình ipad gọi Tiêu Bắc, ý bảo cậu xem nè!
Tiêu Bắc cúi đầu, trên màn hình là một trang web Cổ Lỗ Y mới tìm ra. Gần đây nó rất tích cực giúp bọn Tiêu Bắc tra án, đại khái do hoàn cảnh phát triển tốt nên Cổ Lỗ Y cực kì thông minh.
Bức ảnh quen mắt trên màn hình làm cho Tiêu Bắc nhíu mày: “Cái này là trang cá nhân của Mike sao?”
“Ân!” Cổ Lỗ Y gật đầu, kéo xuống chỗ comment, vừa nhìn vừa che miệng cười.
Tiêu Bắc cũng xem cùng. Trên màn hình toàn lời mắng chửi, muốn khó nghe cỡ nào thì khó nghe cỡ đó, cũng có mấy cái thao thao bất tuyệt nói hắn không có tư cách làm người chủ trì, còn có những lời thô tục trực tiếp nói đến người nhà hắn, nhưng cũng có mấy cái ủng hộ, không hiểu có phải là hắn tự post không.
“Ngô?”
Nhìn một hồi, Cổ Lỗ Y nghiêng đầu, chỉ vào một comment cho Tiêu Bắc xem.
“Mike lão sư, ngài nói rất đúng, nữ nhân xấu xí không biết chưng diện không cần tồn tại trên thế giới này, tôi sẽ thanh trừ những người không nên tồn tại kia, big fans của ngài!” Tiêu Bắc vừa đọc vừa nổi da gà, đúng là rừng lớn thì chim gì cũng có.
“Cặn bã như hắn mà cũng có người ủng hộ?” Lam Minh cũng thấy không thể tin nổi, lấy ipad xem.
Người comment tên là “Ma kính”, avatar bên cạnh… là ảnh một phụ nữ rất xinh đẹp.
“Ân…”
Tiêu Bắc, Lam Minh cùng Cổ Lỗ Y đều vô ý thức chống cằm nghiêng đầu _ cái avartar kia rất quen, đã nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Các cậu làm gì vậy?” Bạch Lâu khó hiểu, hỏi một tiếng.
“A!” Ba người lại đồng thời hét lên.
Tiêu Bắc xoay người lấy xấp ảnh tư liệu trong tay Bạch Lâu, thoáng cái rút ra một tấm, đó là một thi thể mỹ nhân mặc đầm công chúa màu đen, tóc vàng. Người bị hại tên Jody, khác biệt lớn nhất trước và sau của cô là cách ăn mặc!
Nhìn cách ăn mặc trước của Jody, đồng phục màu xám, không trang điểm, tóc vừa khô vừa vàng tuỳ tiện cột kiểu đuôi ngựa, cả người thoạt nhìn vô cùng bình thường thậm chí còn có chút cứng nhắc. Nhưng cách ăn mặc sau khi chết lại là một nữ hoàng xinh đẹp quyến rũ! Ai cũng sẽ nhịn không được mà nhìn nhiều một chút.
Avatar của Ma Kính đúng là di ảnh trong tang lễ của Jody.
“Đây không phải bằng chứng rõ ràng nhất sao?” Lam Minh bấm vào avatar tìm ra trang cá nhân của Ma kính. Chỉ thấy trong album của cô ta còn có rất nhiều rất nhiều ảnh chụp, đều là so sáng trước và sau khi hoá trang. Ảnh người bị hại cũng nằm trong số đó, điểm duy nhất khiến người khác cảm thấy kỳ quái chính là _ ảnh người bị hại sau khi hoá trang không giống người chết, mà là vẫn còn sống!
“Nói như vậy, là hoá trang cho người bị hại trước sau đó mới giết sao?” Tiêu Bắc hỏi Cảnh Diệu Phong.
Cảnh Diệu Phong nhíu mày, lắc đầu: “Không đúng, pháp y nói những người này chết một thời gian dài rồi mới hoá trang!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...