Thành phố lớn tự nhiên có trật tự của thành phố lớn, bằng không sẽ không gọi là thành phố nữa, có khác gì với hoang dã tràn đầy trộm cướp.
Ở Vu Khê thành, đánh nhau sẽ bị xử phạt cực kỳ nghiêm khác, kẻ không nghe cảnh cáo, sẽ bị xử tử.
- Thành vệ đội sẽ đến ngay, có trò hay để coi rồi, ha ha!
Những người này vừa nói, thành vệ đội quả thật nhanh chóng đến ngay. Thành vệ đội trưởng dẫn đầu là Vinh Lâm, hắn còn chưa đến, liền hét lớn:
- Kẻ nào, dám công khai đánh nhau ở Vu Khê thành, làm càn!
Vinh Lâm là thành vệ đội trưởng, xưa nay uy nghiêm, quát lớn một tiếng thêm cảnh cáo là thường sẽ chấn nhiếp được hạng trộm cắp, giải quyết vấn đề.
Nhưng lần này, Vinh Lâm rống lên một tiếng, lại không có cảnh cáo tiếp theo. Hắn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào lão nhân như xương khô trên trời, sắc mặt trở nên tái nhợt.
- Thi... Thi Quỷ Nhân?
Vinh Lâm hóa đá tại chỗ.
- Đầu lĩnh, hai kẻ này đúng là quá kiêu ngạo, dám đánh nhau trên vùng trời Vu Khê thành, đúng là muốn chết!
Ở bên cạnh Vinh Lâm, một thanh niên võ giả dựa vào quan hệ mới gia nhập thành vệ đội không lâu, làm chức phụ tá cho Vinh Lâm.
- Đầu lĩnh, sao ngài không gọi bọn họ bỏ vũ khí, mau bó tay chịu trói?
Võ giả thanh niên kỳ quái nhìn Vinh Lâm, còn Vinh Lâm cạnh hắn lại không nói một lời, sắc mặt hết sức không tốt.
Đầu lĩnh không hô, để ta hô, thanh niên võ giả cảm giác hô như thế là chuyện rất oai phong.
- Người bên trên nghe đây, chúng ta đã...
Tiếng hô ngây ngốc này vừa mới mở đầu, Vinh Lâm đã nhảy dựng lên như mèo bị đạp đuôi, lập tức bịt mõm cái tên đần này lại.
- Ngươi muốn chết hả!
Vinh Lâm đầu đầy mồ hôi, nhân vật trên Thiên Mệnh bảng, chia ra một cái thần quốc cũng chỉ mấy chục người mà thôi, hơn nữa phần lớn trong số đó là bế quan trường kỳ, nằm trong trạng thái bán quy ẩn.
Nếu so sánh bọn họ với các lão đại trung ương ở quốc gia người phàm, như vậy Vinh Lâm chỉ là quan vệ đội trưởng ở thành phố cỡ trung, địa vị hai bên chênh lệch quá lớn.
Huống chi, Thi Quỷ Nhân xú danh vang xa, người rơi vào tay hắn, kết quả còn thảm hơn là chết.
Vinh Lâm tình nguyện đối mặt với một xếp hạng trước hai trăm trên Thiên Mệnh bảng, cũng không muốn đối mặt với Thi Quỷ Nhân, ối phương vốn là giết người không chớp mắt mà.
- Đầu lĩnh, làm gì thế?
Thằng ngu này bất mãn.
- Mọi người nghe lệnh, sơ tán đám đông, cách ly xung quanh. Không có lệnh của ta, không ai được nói nhảm một câu, càng không được tự tiện ra tay. Kẻ vi phạm, nghiêm trị!
Vinh Lâm nói xong, bỗng nhìn thấy lão nhân như xương khô ở trên không liếc nhìn về phía mình, cười khẩy, lộ ra chiếc lưỡi đỏ tươi và răng nanh trắng nhởn.
Chỉ liếc mắt như thế, đã làm Vinh Lâm cảm thấy hết hồn, khoảnh khắc đó như có một thanh cốt mâu lạnh lẽo cắm vào trong lòng mình.
Trong lòng Vinh Lâm run sợ, vung tay hô:
- Mọi người, lùi lại mười dặm!
- Cái gì?
- Má nó, bảo ngươi lùi thì lùi, tên trên cao kia là cao thủ trên Thiên Mệnh bảng!
Vinh Lâm vốn không muốn nói ra thân phận của Thi Quỷ Nhân, nhưng nhìn đám ngu đần thủ hạ lại rất không phục, nóng lòng muốn xông lên, hắn đành công bố ra một phần tin tức của Thi Quỷ Nhân.
- Thiên... Thiên Mệnh bảng?
Đám đần này cũng không phải ngu ngốc thật sự, nghe tới danh tiếng Thiên Mệnh bảng, mỗi người đều bị chấn kinh. Bọn họ quá rõ ràng ba chữ này có ý nghĩa gì.
- Có lầm không, lão già như xương khô kia là cao thủ Thiên Mệnh bảng, như vậy đối thủ của hắn thì sao? Rõ ràng đó là thanh niên hơn hai mươi tuổi thôi, tu vi hình như mới... Toàn Đan hậu kỳ?
“Phải, chỉ có Toàn Đan hậu kỳ, đối thủ của hắn chính là Thi Quỷ Nhân, thanh niên này thật là điên rồi!”.
Vinh Lâm ánh mắt sáng rực nhìn Lâm Minh, hắn ra hiểu biết về nhân vật tầng đỉnh bốn đại thần quốc, nhưng trong đầu không có chút tư liệu về Lâm Minh.
Không chỉ riêng võ giả thành vệ đội, võ giả khác đang xem chiến cũng phát hiện tu vi của hai người trên không có chênh lệch quá lớn.
- Đây là chiến đấu sinh tử, hay là tiền bối chỉ hậu bối?
- Khẳng định là chỉ điểm, đừng có lạ, nói không chừng lão nhân kia là sư phụ của thanh niên này, một hồi nữa khẳng định sẽ áp chế thực lực của mình.
Vù! Vù!
Ha bóng người bay tới cách chiến trường mười dặm, hai người này chính là Bạch mỗ mỗ cùng Thiên Cơ Tiêu Tiêu.
- Lâm Lan Kiếm không phải người Cửu Đỉnh thần quốc ta, cũng không phải người ba đại thần quốc khác, quá nửa là hắn chưa từng nghe danh tiếng Thiên Mệnh bảng, cho nên mới tùy tiện ra tay. Đây là cơ hội của chúng ta. Tiểu thư, nếu chúng ta ở lại đây xem chiến, tuyệt đối là chờ chết.
Bạch mỗ mỗ lo lắng nói thiên tài như Lâm Minh, nếu là con cháu bốn đại thần quốc, không thể nào không có tiếng tăm gì. Cho nên bà ấy mới nhận định Lâm Minh đến từ địa vực khác, không biết sự lợi hại của cao thủ Thiên Mệnh bảng.
Đừng nói là Lâm Minh, ngay cả tiền bối quen biết phụ thân nàng lúc còn sống được mời đến đây, cũng vẫn không xếp vào được Thiên Mệnh bảng.
- Đừng nói nữa, Bạch mỗ mỗ, trên người ta bị gieo dấu ấn, khả năng chạy thoát rất thấp. Tiểu Tiểu đã nhận mệnh, không bằng ở lại xem Lâm thiếu hiệp chiến đấu. Có lẽ, có một chút khả năng, Lâm thiếu hiệp có thể sáng tạo cơ hội, đến lúc đó đồng loạt ra tay, nếu không thắng thì thà làm ngọc vỡ!
- Được rồi...
Bạch mỗ mỗ lắc đầu, không khuyên nữa.
Lúc này, trên bầu trời ngày càng nhiều võ giả bay lên, bọn họ cũng kỳ quái, thành vệ đội bình thường diễu võ dương oai, sao lần này lại không đi ra?
Trên bầu trời, Lâm Minh cùng Thi Quỷ Nhân đối diện chừng hai mươi mấy nhịp thở, Lâm Minh hành động trước.
Ầm!
Trường thương chưa ra, lực trường đã bùng nổ trước, Tu La lực trường lại thêm Sát Thần lực trường, hai tầng lực trường cùng mở!
Lực lượng trào ra như thủy triều, dấy lên gió lốc khủng bố.
Sát Thần lực trường, chôn vùi sinh cơ.
Tu La lực trường, áp chế toàn diện lực lượng cùng linh hồn của võ giả!
Khí quyển chấn động, võ giả lên bầu trời xem diễn không phải mỗi người đều là cao thủ, rất nhiều người còn chưa hiểu được thực lực đối lập giữa Lâm Minh và Thi Quỷ Nhân, hiện tại đột nhiên bị lực trường của Lâm Minh bao trùm, bay tứ tung như lá khô trong bão táp! Trong đó võ giả thực lực yếu một chút, dù cách xa Lâm Minh một dặm vẫn bị chấn đến hộc máu.
- Chuyện gì thế này?
Các võ giả đều ngây ra, chẳng lẽ đó là lực lượng do thanh niên kia phóng ra?
- Đây là sát khí gì thế?
Thiên Cơ Tiểu Tiểu nuốt nước miếng, lực lượng như thế, khi Lâm Minh giao chiến trưởng lão Thiên Cơ gia tộc cũng chưa sử dụng, rõ ràng là hắn cảm thấy không cần thiết phải vận dụng loại lực lượng này.
- Đây là kỹ năng lực trường, hơn nữa là hai tầng lực trường!
Bạch mỗ mỗ nhận ra kỹ năng mà Lâm Minh sử dụng, kỹ năng lực trường rất hiếm thấy, dù là con cháu thiên tài bốn đại thần quốc cũng không nhất định có, là kỹ năng được tôn sùng.
Cũng không phải nói kỹ năng lực trường có uy lực biến thái, mà là vì kỹ năng lực trường có thể cùng tồn tại với võ kỹ, vô tình gia tăng lực lượng của võ giả, lại không ảnh hưởng phát huy chiến lực khác.
- Hắc hắc! Tiểu tử, ta ngày càng thích ngươi, chế ngươi thành con rối, còn có thể giữ lại lực trường của ngươi, thật là quá hoàn mỹ, lực trường là kỹ năng mà Khôi Lỗi sư thích nhất!
Thi Quỷ Nhân cười âm trầm, mắt tỏa sáng.
Khôi Lỗi sư hùng mạnh có thể khôi phục phần lớn năng lực đặc thù của võ giả lúc còn sống, thậm chí thực lực của con rối còn có thể theo thời gian trôi đi mà thông qua các loại bí pháp tăng lên, năng lực cũng sẽ tăng tương ứng.
- Ngươi đúng là thích nằm mơ.
Lâm Minh cười xì, trường thương vung ngang, Chiến Linh nhập vào, một thương đâm ra, ẩn chứa oai Lôi Hỏa phá trói buộc không gian. Chỉ nghe tiếng xé gió rít gào, năng lượng mãnh liệt trào ra như sóng thần.
Ầm ầm ầm!
Không gian như sụp đổ, Lâm Minh một thương nháy mắt xuyên qua khoảng cách trăm trượng, đâm thẳng mi tâm Thi Quỷ Nhân.
Thi Quỷ Nhân cười khặc khặc, móng vuốt khô héo vung lên, trên không trung hiện ra vuốt quỷ đen chụp vào Lâm Minh.
Móng vuốt xông ra, gió lạnh rít gào, như có vô số oán linh gào khóc xoay quanh vuốt quỷ, phát ra tiếng vạn quỷ cùng khóc.
Rắc!
Trường thương va chạm thẳng vào móng vuốt, vuốt quỷ tan vỡ, còn thương mang của Lâm Minh cũng tan ra như tuyết dưới nắng hè!
Chân nguyên va chạm tạo thành dư sóng quét ra, võ giả xung quanh sắc mặt đại biến rút lui ra sau. Hiện giờ bọn họ cũng biết rõ, hai sát tinh trước mặt là hung thú thái cổ hình người, bị quét vào trong gió lốc năng lượng thì mảnh vụn cũng không còn!
Hai người Thiên Cơ Tiểu Tiểu cùng Bạch mỗ mỗ vốn đã ở rất xa, cũng không bị lan tới, nhưng vẫn cảm nhận được năng lượng khủng bố tàn phá lung tung.
- Lần giao thủ này hẳn chỉ là thử, không biết Lâm Lan Kiếm sử dụng mấy phần lực lượng. Nếu đã dùng phần lớn lực lượng, như vậy Lâm Lan Kiếm không có nửa phần hy vọng thắng lợi, bởi vì Thi Quỷ Nhân còn chưa lấy ra con rối nữa.
Bạch mỗ mỗ tràn đầy ưu sầu, lúc trước thấy Lâm Minh sử dụng hai tầng lực trường, trong lòng bà còn bùng lên hy vọng mỏng manh, cậy vào Lâm Minh có thể sáng tạo kỳ tích. Dù là hắn kiên trì lâu hơn dưới tay Thi Quỷ Nhân cũng được, tràng cảnh chiến đấu lớn như thế, kiên trì lâu không chừng sẽ có cao thủ tiến tới, đến lúc đó sẽ có cơ hội xoay chuyển.
- Thú vị! Thú vị!
Da mặt khâu vá của Thi Quỷ Nhân ngày càng hưng phấn, tay trái quét qua Tu Di giới, một con rối ác ma thật to nhảy ra. Nó có hai cánh, cơ thể màu xanh xám, rắn chắc như đá hoa cương.
Cự Ma?
Trong lòng Lâm Minh nghiêm nghị, rõ ràng đây là con rối Cự Ma, không biết Thi Quỷ Nhân kiếm đâu ra được thi thể Cự Ma.
- Là Khôi Lỗi thuật, hơn nữa là con rối Cự Ma! Chẳng lẽ người kia là...
Võ giả xung quanh có người nhận ra con rối Cự Ma, bọn họ không nhận ra Thi Quỷ Nhân, nhưng lại nhận ra con rối. Thực tế, cao thủ đỉnh cấp dùng con rối gần như tuyệt tích.
Tính đi tính lại, kỳ thật chỉ có một người nổi danh nhất.
Lại nghĩ tới tu vi của lão nhân âm u kia, như vậy thân phận của hắn liền rõ ràng.
- Thiên Mệnh bảng xếp hạng ba trăm ba mươi, Thi Quỷ Nhân!
- Thi Quỷ Nhân? Thật là hắn?
- Trời ạ, khó trách thành vệ đội không dám đi ra. Lão nhân kia chính là Thi Quỷ Nhân, vậy đối thủ của hắn là ai, người trẻ tuổi kia từ đâu ra?
Lúc này không còn ai nói trận chiến trên không trung là tiền bối chỉ đạo hậu bối. Thi Quỷ Nhân tuyệt đối sẽ không đi chỉ đạo hậu bối, huống chi công pháp của Lâm Minh không có một chút liên quan gì với Thi Quỷ Nhân.
Đây là một trận chiến sinh tử!
Một cường giả Toàn Đan hậu kỳ, quyết đấu sinh tử với Thiên Mệnh bảng hạng ba trăm ba mươi Thi Quỷ Nhân, ngẫm lại mà làm người ta điên cuồng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...