Nhìn Huyễn Vũ Thiếp trào phúng, tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên thẹn quá hóa giận, ban đầu hắn còn nhìn trò cười của Nam Hải Ma Vực, hiện tại lại đến phiên Huyễn Vũ Thiếp cười nhạo mình.
Hừ lạnh, tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên nói với những tùy tùng đằng sau:
- Chúng ta trở về bây giờ, lập tức!
Bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên không thể so với Nam Hải Ma Vực. Nam Hải Ma Vực chỉ là một tông môn, người trong môn phái chết thì thu mới là được, nhưng số lượng bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên có hạn, tộc nhân chết một người thì ít một cái, không có khả năng thu thêm. Hơn nữa Lâm Minh giết đều là lực lượng tinh anh của bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên, tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên làm sao có thể ngồi yên không để ý.
Hắn phải trở về, bằng không Lâm Minh lại tới giết một lần, dựa vào năng lực theo dấu quỷ dị của hắn, ít nhất có thể giết mấy chục võ giả Toàn Đan, tông tộc của bọn họ không tổn thất nổi.
- Hải Viên Vương, ngươi muốn rút lui?
Huyễn Vô Cực nhíu mày, bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên rút lui làm hắn thiếu một minh hữu đắc lực, chỉ dựa vào một mình hắn rất khó tạo thành uy hiếp tới Cự Côn.
Nghe Huyễn Vô Cực nghi ngờ, sắc mặt tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên cứng đờ.
- Huyễn trưởng lão, thật có lỗi, bản vương cần phải trở về.
- A? Cần phải trở về?
Huyễn Vũ Thiếp cười lạnh.
- Sao hả, trước đó không phải Hải Viên Vương đã nói, đại trượng phu nắm được bỏ được, những tộc nhân phản bội lúc này đều không đáng tin cậy, nếu đã vậy, lần kiếp nạn này đối với bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên là một trận suy sụp đồng thời cũng là chuyện tốt! Kẻ đi đều là thứ bất trung, ở lại đều là tinh anh, đến lúc đó Hải Viên Vương dùng những tinh anh này làm căn bản, xây dựng lại bộ tộc cũng không khó, Nam Hải Ma Vực chúng ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ Hải Viên Vương bệ hạ, ngài nói sao?
Chuyện uất nghẹn nhất trên đời, không ngoài bị người ta dùng lời mình vừa nói để phản kích, Huyễn Vũ Thiếp nói những lời này đều cố ý mô phỏng theo giọng điệu của Hải Viên Vương, làm cho Hải Viên Vương không lời chống đỡ.
- Hừ, trước đó nói cho hay lắm, bây giờ đến phiên chính ngươi lại rút lui nửa đường, buồn cười!
Huyễn Vũ Thiếp trào phúng không chút nể tình, nhìn Bích Nhãn Hải Viên bị nghẹn lời, trong lòng Huyễn Vũ Thiếp vô cùng vui sướng.
Về phần Huyễn Vô Cực, sắc mặt cũng trầm xuống, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, Lâm Minh còn khó giải quyết hơn hắn nghĩ.
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên không còn gì để nói, dứt khoát chắp tay, trực tiếp dẫn thủ hạ rút lui. Vì thế, ở nơi này chỉ còn Huyễn Vũ Thiếp cùng Huyễn Vô Cực.
Huyễn Vũ Thiếp thở ra một hơi, cẩn thận liếc nhìn Huyễn Vô Cực, nhỏ giọng hỏi:
- Huyễn trưởng lão, vậy chúng ta...
Nàng tràn đầy mong chờ Huyễn Vô Cực có thể về Nam Hải Ma Vực bàn tính lại, nhưng Huyễn Vô Cực trả lời lại làm nàng thất vọng.
- Ngươi về trước, có chuyện dùng Truyền Âm phù dưới nước cho ta biết.
Trong lòng Huyễn Vũ Thiếp trầm xuống, nàng biết nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể nhỏ giọng đáp:
- Rõ, thiếp thân đã hiểu...
Đối với Huyễn Vô Cực, bản thân đột phá cảnh giới Thần Hải tuyệt đối trọng yếu hơn tồn vong của Nam Hải Ma Vực, hắn chắc chắn tin tưởng trên người Lâm Minh có bí mật, bằng không mặc kệ thế nào hắn cũng không có khả năng tiến bộ thần tốc như thế. Hắn từng điều tra xuất thân của Lâm Minh, trước mười lăm tuổi, Lâm Minh vẫn bình thường không có gì lạ, sau mười lăm tuổi, hắn một bước nhảy vọt, chỉ dùng sáu năm ngắn ngủi từ Luyện Thể tầng một đến hiện nay đã có thể đánh chết cường giả cảnh giới Mệnh Vẫn tầng hai, điều này đặt trên Thiên Diễn đại lục cũng là chưa từng có!
Đối phó người như vậy, chỉ có thể thừa dịp xông tới khi hắn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Theo Huyễn Vô Cực thấy, Lâm Minh là người tâm trí cứng rắn, sát phạt quyết đoán, hắn chỉ có một nhược điểm, đó chính là hắn quá coi trọng an nguy của bằng hữu người thân. Nhìn một loạt sự kiện Lâm Minh cứu Tần Hạnh Hiên là có thể nhìn ra được.
Huyễn Vô Cực nắm chắc điểm này, tử thủ Cự Côn, chẳng khác nào nắm thóp Lâm Minh, hắn tin tưởng chỉ cần hắn bắt lấy đám người Mục Thiên Vũ, có thể bức Lâm Minh đi ra.
- Lâm Minh, mặc kệ ngươi có bí mật gì, ta nhất định sẽ tìm ra nó!
Huyễn Vô Cực xiết chặt nắm tay, khóe miệng cong lên dữ tợn.
...
Lúc này, cách đó hai mươi vạn dặm, Thần Hoàng đảo.
Trải qua Nam Hải Ma Vực cướp sạch, Thần Hoàng đảo trở nên hoang tàn, sau khi Lâm Minh trở về, một mình độc thân giết lên Thần Hoàng đảo, giết chết trưởng lão Nam Hải Ma Vực trấn thủ, đám tiểu lâu la nháo nhào chạy trốn, như vậy Thần Hoàng đảo lại trở nên hoang vắng.
Hiện nay Thần Hoàng đảo biến thành nơi tụ tập của động vật biển hoang dã, công trình sụp đổ để lại gạch ngói đầy cỏ hoang, gió biển hiu hiu, cỏ dại lay lắt trong gió như chứng kiến huy hoàng quá khứ của Thần Hoàng đảo.
Lâm Minh từng bước đi trên thềm đá hoang tàn, ở trong khu nhà đổ nát trước mặt hắn, một đám chim biển hoảng sợ bay lên ào ào. Bởi vì bản thân Thần Hoàng đảo là một chỗ linh địa, bất kể cỏ cây chim thú nơi này đều sinh trưởng rất nhanh.
Xuyên qua dãy nhà vỡ nát, một mình Lâm Minh đi tới u cốc, trên đường hắn đều cẩn thận thả ra cảm giác, tra xét mọi tình huống xung quanh, u cốc này chính là nơi có giá trị lớn nhất Thần Hoàng đảo, Thần Hoàng bí cảnh!
Bí cảnh này là thượng cổ Phượng tộc thượng cổ để lại, là nguồn gốc linh mạch Thần Hoàng đảo. Về phần rốt cuộc thượng cổ Phượng tộc tồn tại bao nhiêu vạn năm trước, bọn họ có lịch sử huy hoàng thế nào, văn minh võ đạo hùng mạnh sáng lạn thế nào, lại làm sao biến mất, đều không có ghi lại. Lâm Minh có thể xác nhận một điều, thượng cổ Phượng tộc tuyệt không dưới chủng tộc Thần Vực, thậm chí có thể bản thân bọn họ vốn đến từ Thần Vực.
- Không biết thượng cổ Phượng tộc đến Thiên Diễn đại lục vì chuyện gì, có liên hệ với những tồn tại thần bí trong Vạn Cổ Ma Khanh hay không?
Lâm Minh lầm bầm, hắn cảm thấy đoạn trống lịch sử Thiên Diễn đại lục mười vạn năm trước che giấu bí mật kinh thiên.
Lắc đầu không nghĩ nữa, Lâm Minh đi tới trước trận pháp Thần Hoàng bí cảnh.
Huyễn Vô Cực cuối cùng vẫn không rời khu vực biển sâu, Lâm Minh cũng không bất ngờ khi hắn đưa ra quyết định này. Huyễn Vô Cực là kiêu hùng ma đạo, tất cả những điều hắn làm đều là vì theo đuổi lực lượng càng mạnh hơn. Còn Nam Hải Ma Vực, nói đến cũng chỉ là quân cờ cho Huyễn Vô Cực theo đuổi lực lượng mà thôi.
Nếu là Nam Hải Ma Vực ở trạng thái toàn thịnh, Huyễn Vô Cực còn có thể để ý vài phần, hiện tại Nam Hải Ma Vực trừ đi Huyễn Vô Cực chỉ nhiều nhất là tông môn tứ phẩm đỉnh cao, thật sự không đáng là gì.
Huyễn Vô Cực không đi, Lâm Minh chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình đánh bại Huyễn Vô Cực.
Còn hiện giờ, hắn vừa đột phá Toàn Đan trung kỳ, lại mở ra cửa thứ hai trong Bát Môn Độn Giáp, trong thời gian ngắn rất khó nâng cao thực lực trên diện rộng, quá khó để đối phó Huyễn Vô Cực.
Dưới tình huống này, Lâm Minh nghĩ tới Thần Hoàng bí cảnh.
Thần Hoàng bí cảnh, một người cả đời chỉ tiến vào hai lần, lần trước Lâm Minh tiến vào tham gia thí luyện cấp chiến tướng dưới chót, cuối cùng thắng lợi trở về.
Lần này, mục tiêu của Lâm Minh rất rõ ràng, đó là, thí luyện cấp vương!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...