Vũ Cực Thiên Hạ

Một thương giết người, Đoan Mộc Quần biến sắc, hắn là người thanh tỉnh nhất trong mọi người trừ Lâm Minh ra.

Hắc Thạch chính là truyền nhân của thánh địa, nói giết là giết, Lâm Minh xuống tay thật là quả quyết!

Mắt thấy Lam Thấm cũng dần dần bị khống chế, Đoan Mộc Quần có chút nóng nảy, làm sao bây giờ? Nàng cũng không bị Lâm Minh giết đó chứ?

Trường thương vừa thu lại, một cỗ máu tươi bắn ra, thân thể Hắc Thạch lung lay vài bước, ánh mắt vẫn đỏ rực, hai tay băng lại vết thương ở cổ, oán hận nhìn chằm chằm Lâm Minh.

- Đúng là cực phẩm.

Lâm Minh lạnh lùng nhìn Hắc Thạch, người như thế đúng là lang sói khiến người người khinh bỉ, mình tốt bụng cứu hắn, hắn không ngờ không cảm ơn, ngược lại vì không được phân đủ tài nguyên mà ghi hận trong lòng, muốn ngày sau trả thù. Những nhân vật như vậy, cho dù hắn không bị khống chế, Lâm Minh cũng sẽ giết, hắn cũng không muốn đi cứu một kẻ địch, giáo huấn Âu Dương Bác Duyên khiến cho Lâm Minh mãi mãi khắc sâu, cho dù hắn ở Thánh Ma đại lục không có người quen, cũng không có gia quyến, cũng tuyệt đối không bỏ qua một tai họa ngầm.

- Chết đi!

Răng rắc!

Lâm Minh một chưởng bổ lên cổ Hắc Thạch, trực tiếp chặt đứt xương cổ của hắn! Hắc Thạch một đống bùn mềm nhũn ngã xuống...

Truyền nhân một thế hệ thánh địa, cứ như vậy ôm hận mà chết.

- Kế tiếp...

Lâm Minh chuyển hướng thiên giai Ma Thần Chi Cốt, thủ vững bản tâm, từng bước đi qua, Ma Thần Chi Cốt luống cuống, nó chấn động, phát ra tiếng gào thét ô ô, bắt đầu liều mạng thúc giục ý chí đế giả ẩn chứa trong đó để công kích Lâm Minh, nhưng mà căn bản không có chút hiệu quả.

Cũng vì vậy nó đành buông tha, đem ý chí công kích tiến vào những người khác.

Vì thế, trong mắt Lam Thấm và Vân Sát tôn chủ cũng mất đi một tia thanh tỉnh cuối cùng, một trái một phải giết tới Lâm Minh!

- Tranh!

Trong mắt Lâm Minh hiện lên một tia sát khí.

- Lâm huynh, thủ hạ lưu tình!

Đoan Mộc Quần nhìn thấy một màn này, trong lòng khẩn trương, nhưng bởi vì bị ý chí thiên giai Ma Thần Chi Cốt tấn công. Cho nên căn bản hắn không động đậy được, mặc dù hô lên tiếng này, vì do phân tâm mà hắn cảm thấy không duy trì được.


Đối với cảnh báo của Đoan Mộc Quần, Lâm Minh làm như mắt điếc tai ngơ, Tử Huyễn thương trong tay run lên, Chiến Linh rót vào trong, ngay sau đó, thương mang sáng rực phóng lên cao.

Ở chung quanh Lâm Minh, thời gian trôi đi đột nhiên chậm lại. Trong nháy mắt trong lúc Lam Thấm và Vân Sát tôn chủ vọt tới, Lâm Minh đâm liên tiếp hai thương.

Một thương đâm tới trái tim Vân Sát tôn chủ, một thương khác đâm tới mi tâm Lam Thấm!

Thấy một màn như vậy, đồng tử Đoan Mộc Quần co rút lại, lòng nóng như lửa đốt!

- Không nên...

- Phốc!

Máu tươi bắn ra!

Người bị thiên giai Ma Thần Chi Cốt khống chế, tuy rằng năng lượng trong cơ thể có thể tăng phúc được một phần, nhưng mà vì thần trí mơ hồ, hoàn toàn không phá được công kích Thời Không ý quỷ dị của Lâm Minh.

Công kích của Lâm Minh là không gì không xuyên thủng, không phải là Vân Sát tôn chủ có thể phòng ngự?

Một thương không hề trì hoãn xuyên thủng trái tim Vân Sát tôn chủ, trường thương xoáy một cái, chân nguyên bạo phát, trực tiếp xoáy nát trái tim Vân Sát tôn chủ!

Gần như cùng thời khắc đó, lại là một thương chớp động, đâm thẳng tới mi tâm Lam Thấm!

Mũi thương dày đặc, phóng ra khí tức bén nhọn khiến cho trong lòng Đoan Mộc Quần co rụt lại!

Mà vẻ mặt Lam Thấm lại mê man, hồn nhiên không chút để ý.

Tử Huyễn thương như tia chớp điểm lên giữa mi tâm Lam Thấm. Một đâm tiến vào, máu tươi tóe ra!

Thân thể Lam Thấm đột nhiên cứng đờ lại, ngay sau đó dường bị rút mất xương sống, xụi lơ ngã xuống mặt đất...

- Lam Thấm!

Trong lòng Đoan Mộc Quần lặng lại, như rơi xuống đáy cốc.


Hắn và Lam Thấm tuy rằng vì lợi ích tông môn có chút khúc mắc, không thể nảy sinh tình yêu nam nữ. Nhưng dù sao ở chung nhiều năm như vậy, tình cảm coi như cũng rất sâu.

- Không có gì đáng ngại!

Lâm Minh liếc nhìn Lam Thấm một cái, bình tĩnh nói:

- Tâm ma trong cơ thể nàng đã bị ta chém tan, miệng vết thương sâu không tới nửa tấc (hai cm) đâu, căn bản không đáng ngại.

Trong công kích vừa rồi, Lâm Minh vận dụng Chiến Linh tấn công tinh thần chi hải Lam Thấm, chém tan tâm ma.

Chiến Linh tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không phải không gì không làm được, nếu trong lòng Lam Thấm thật sự hận Lâm Minh, như vậy tâm ma càng thêm cường đại, sẽ xuất hiện tình cảnh giống Hắc Thạch, cho dù bị thương, thì vẫn không quản tới hết thảy muốn giết chết Lâm Minh, nếu nói vậy, Lâm Minh tuyệt đối không nương tay, mặc kệ Lam Thấm xinh đẹp cỡ nào, đều gặp phải thủ đoạn độc ác giống nhau.

- Chém tan tâm ma? Chẳng lẽ Lâm Minh hắn...

Đoan Mộc Quần ngây dại, dù sao hắn cũng xuất thân từ tông môn lục phẩm siêu cấp gần tới thánh địa, kiến thức không phải người thường có thể so sánh, hiểu biết của hắn với ý chí, Chiến Linh cũng không ít hơn Lâm Minh.

Cũng chỉ có Chiến Linh mới được xưng là chém tan tất cả, mới có thể đi vào tinh thần chi hải của võ giả, chém tan tâm ma!

Lâm Minh hắn... Lĩnh ngộ Chiến Linh?

Này... Làm sao có thể?

Đoan Mộc Quần căn bản không thể tin!

Lúc trước, vốn hắn bước vào Đế Giả chi lộ cũng muốn ma luyện ý chí, ngưng tụ Chiến Linh, cuối cùng, dùng ý chí đi đường hơn mười ngày, mất sức chín trâu hai hổ vượt qua chuẩn đế thứ nhất, đến thời điểm chuẩn đế thứ hai thì kiên trì không được, ý chí cường giả cấp chuẩn đế tạm thời không chịu nổi, huống chi là cường giả cấp đế!

Đoan Mộc Quần vốn ý chí đã hơn người, cộng thêm xuất thân khủng bố, thiên phú kinh người, ngộ tính siêu cao, công pháp đỉnh cao, có thể nói hắn là thiên chi kiêu tử, luôn luôn tự cho mình rất cao, nhưng mà thời điểm ngưng tụ Chiến Linh lại bị đả kích tàn khốc, hơn nữa chênh lệch quá xa.

Bất đắc dĩ, Đoan Mộc Quần lựa chọn con đường của đế giả thạch bi. Lúc hắn tiến vào Đế Giả chi lộ là Ma Vương nhất tinh, tương đương với Toàn Đan sơ kỳ trong nhân loại, dù vậy vẫn bị nhận lấy thất bại!

Nhìn Lâm Minh, hắn ngay lúc tu vi còn thấp hơn mình một cảnh giới lớn, chỉ là Tiên Thiên Chí Cực, không ngờ vẻn vẹn có Tiên Thiên Chí Cực ngưng tụ ra Chiến Linh.

Chuyện này từ cổ chí kim chưa từng có!


Nghĩ lại, lúc trước Lâm Minh tiến vào Đế Giả chi lộ khoảng hơn nửa năm, sau khi đi ra tu vi lại tăng lên nửa cảnh giới, khiến cho người ta khó hiểu ở chỗ là lúc ấy Đoan Mộc Quần đã cảm thấy không thích hợp, bây giờ ngẫm lại, hơn phân nửa là hắn lựa chọn con đường ý chí, một đường đi tới mới ngưng tụ ra Chiến Linh.

Con đường ý chí chỉ ma luyện ý chí, tác dụng đề thăng tu vi cực kỳ có hạn, kể từ đó, vừa lúc giải thích vì sao tu vi Lâm Minh chỉ tăng lên một chút nhỏ như vậy.

- Trời ạ!

Đây là loại thiên phú gì, so sánh với nó, cái Phong Hào Tu La kia quả thực cũng không tính là cái gì!

Đoan Mộc Quần lần đầu tiên kính sợ phát ra từ nội tâm đối với Lâm Minh, hắn không hề coi Lâm Minh là đối thủ cạnh tranh, mà đã xem hắn như một tướng oai phong bờ cõi một thế hệ truyền kỳ.

Có lẽ... Ngay cả danh hào cao thủ đứng đầu Thánh Ma đại lục cũng không xứng với Lâm Minh, tương lai hắn rất có thể hắn võ phá hư không, đặt chân tới Thần Vực, ở Thần Vực trời thành bá chủ một phương!

Trong đầu Đoan Mộc Quần liên tiếp hiện lên ý niệm này thì lúc này Phong Thần cũng đã bị lung lạc.

Trước khi thần trí Phong Thần hoàn toàn bị lạc, Lâm Minh đi trước một bước, bước ra một bước, tay nâng thương một thương đâm tới mi tâm Phong Thần!

- Xịch!

Thân thể Phong Thần chấn động, mi tâm tóe ra máu tươi, hắn cũng không giống như Lam Thấm cứ vậy mềm nhũn trực tiếp ngã xuống, mà đột nhiên bừng tỉnh.

- Ta bị gì vậy?

- Một lát nữa nói sau.

Lâm Minh đưa mắt chuyển về phía Đoan Mộc Quần.

Trong lòng Đoan Mộc Quần lập tức sợ hãi, bây giờ ý chí hắn đã bị xâm lược, không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Hắn đã nhìn ra, Lâm Minh rõ ràng có thể chém tan tâm ma, nhưng mà hắn căn bản không cho Vân Sát tôn chủ đãi ngộ này. Một thương đâm thủng trái tim, trực tiếp dùng sát chiêu, căn bản chính là muốn đẩy Vân Sát tôn chủ vào chỗ chết!

Có lẽ là do Lâm Minh đã nhìn ra hận ý chôn sâu trong lòng Vân Sát tôn chủ, có lẽ vì hắn chắn ghét tính cách lòng tham không đáy của Vân Sát tôn chủ, tóm lại hắn mượn cơ hội này nhất quyết giết chết Vân Sát tôn chủ, không chút nương tay.

Ý thức được điểm này, Đoan Mộc Quần nuốt một ngụm nước miếng. Gian nan nói:

- Ta... Ta không sao.

- Ừ...

Lâm Minh lên tiếng, xoay người đi tới chỗ Ma Thần Chi Cốt, Đoan Mộc Quần chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, bởi vì vừa rồi. Hắn phát hiện một sự kiện, trước khi Hắc Thạch và Vân Sát tôn chủ bị Lâm Minh giết chết, hình xăm Thiên Ma trên người bọn họ lại biến thành sát khí, trong đó hơn phân nửa tràn tới Lâm Minh. Bị hình xăm Thiên Ma trên cánh tay Lâm Minh dữ tợn cắn nuốt hết.


Cũng thời điểm này, Đoan Mộc Quần trên cánh tay Lâm Minh có ẩn giấu hình xăm Thiên Ma mười cánh. Vậy vừa rồi là mười cánh hậu kỳ đại thành.

Mà Vân Sát tôn chủ ở trong Vân Tiêu tháp xếp trước mấy tôn chủ, sát khí ẩn chứa trong người hắn vô cùng dồi dào. Sau khi ào ào đi vào trong cơ thể Lâm Minh đúng là khiến sát khí trong cơ thể Lâm Minh từ Mười cánh hậu kỳ đại thành đột phá bình cảnh, đạt tới mười cánh đỉnh phong!

Khoảng cách Thiên Ma mười hai cánh, chỉ kém một bước!

- Hình xăm Thiên Ma của Lâm Minh vậy mà đã là... Mười cánh đỉnh phong!

Đoan Mộc Quần sau khi phát hiện điểm này, trong lòng phát lạnh, cứ tiếp tục như vậy, Lâm Minh trở thành Thiên Ma mười hai cánh cũng không phải là không có khả năng.

Hắn nếu như trở thành Thiên Ma mười hai cánh thì sao?

Đoan Mộc Quần là truyền nhân thánh địa, đương nhiên biết Thiên Ma mười hai cánh đối với Huyết Sát Nguyên có ý nghĩa gì, đó hoàn toàn là tồn tại cấm kị!

Ngay cả con của nguyên chủ Huyết Sát Nguyên khi chưa được phép, cũng không được tự mình trở thành Thiên Ma mười hai cánh!

Hơn nữa trở thành Thiên Ma mười hai cánh, phải săn giết lượng lớn tôn chủ đẳng cấp cao, cho dù cho phép ngươi trở thành thì cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Lâm Minh vậy mà lặng lẽ ngưng tụ Thiên Ma mười cánh đỉnh phong, dọc đường đi hắn giết bao nhiêu tôn chủ?

Buồn cười Hắc Thạch và Vân Sát tôn chủ còn muốn cùng Lâm Minh thương lượng có thể thêm một phần cơ duyên hay không, bọn họ còn tưởng là Lâm Minh chỉ là tiểu tử mới ra đời, quả thực là mò trăng đáy nước, uổng phí tâm cơ, tự mình tìm đường chết a!

Bất kể như thế nào, không thể là địch với Lâm Minh...

Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng Đoan Mộc Quần lúc này, Lâm Minh không biết bao nhiêu tuổi, nhiều nhất hai mươi hai, hai mươi ba, tuổi nhỏ như thế, tu vi như thế, thực lực như thế, lại ở Tiên Thiên kỳ đã ngưng tụ được Chiến Linh, tính cách kiên nghị, xuống tay cũng quả quyết tàn nhẫn, không chút nương tay, gần như không có nhược điểm.

Người như vậy, một khi đắc tội, vài trăm, ngàn năm sau, hắn một mình trở về, ra tay diệt một thánh địa siêu cấp cũng không phải không có khả năng.

Chính vì trong nháy mắt nghĩ tới những điểm này, Đoan Mộc Quần mới cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ, lúc này Lâm Minh đã tới trước mặt thiên giai Ma Thần Chi Cốt.

Đây là là một quả Ma Thần Chi Cốt còn sót lại ý chí đế giả. Hoàn toàn là đối tượng Lâm Minh không sợ hãi, công kích của nó đối với Chiến Linh hiện tại, lại đột phá Toàn Đan mà nói chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.

Mắt thấy Lâm Minh đi tới, Ma Thần Chi Cốt phát ra tiếng kêu chói tai, đúng là giống như một sinh vật vậy.

Lâm Minh căn bản lơ đễnh, một tay vỗ xuống:

- Phong!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui