Vũ Cực Thiên Hạ

- Đoan Mộc, chúng ta đi thôi!

Vân Sát tôn chủ nhìn Lâm Minh một cái, cũng là một biểu tình căn bản không tin tưởng. Loại chuyện đuổi hình bắt bóng này nói ra xem như là hấp dẫn chú ý của người khác sao? Huống chi bọn họ đều đã đi ra khỏi vùng cấm ngàn dặm rồi.

Đoan Mộc Quần vẫn nhìn Lâm Minh:

- Lâm huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lâm Minh buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn mảnh đất màu đỏ sậm xa a, trầm mặc hồi lâu sau đó lên tiếng:

- Ta cảm giác... Chúng ta căn bản chưa ra khỏi vùng cấm ngàn dặm.

- Cái gì!?

Lâm Minh vừa nói, mọi người đều kinh ngạc!

- Nói đùa gì thế, ngươi nói chúng ta một đám người đều lạc đường?

- Làm sao có thể? Chúng ta là nhìn hướng sao mà đi đó!

Ở Vạn Cổ Ma Khanh, bởi vì trên trời vĩnh viễn có sao sáng, cho nên căn bản không tồn tại tình huống lạc đường. Đã đi ra hơn một trăm năm mươi dặm rồi, ít nhất vượt qua vùng cấm ngàn dặm ba mươi, bốn mươi dặm.

- Tên này bị choáng váng rồi, mặc kệ hắn. Chúng ta đi đường chúng ta.

Một tôn chủ lên tiếng, lúc trước hắn còn bởi vì kiêng dè Lâm Minh Mà dùng chân nguyên truyền âm, hiện tại hắn cũng lười dùng, nghe thì nghe có thể thế nào.

Lam Thấm nghe thấy Lâm Minh nói vậy, có chút nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên nàng tin tưởng cho dù Lâm Minh nói không đúng cũng tất có chứng cứ, sẽ không phải lấy lòng mọi người. Nàng hỏi:

- Lâm Minh, vậy ngươi cho rằng chúng ta kế tiếp nên làm gì? Tiếp tục đi ra ngoài, quay về Vạn Cổ Ma Khanh tìm cầu cơ duyên hoặc là thay đổi phương hướng đi tới?

Lâm Minh lắc đầu, hắn quả thật chính mình đều làm không rõ, về phần nói hắn hiện tại đưa ra đề nghị gì, người khác làm sao có thể nghe.

Quả nhiên, sau khi nghe Lam Thấm nói vậy, một tôn chủ không cho là đúng nói:

- Lam Thấm, ngươi hỏi hắn làm gì, hắn nếu là nói thay đổi hướng đi, chúng ta chẳng lẽ thật sự nghe hắn. Đi vào đất chết thì làm sao đây?

Trong thời khắc sống chết này, ai đều sẽ không yên tâm đem mạng giao vào trong tay người khác, đây cũng là chuyện thường tĩnh của con người.


Đoan Mộc Quần lúc này tiến thối lưỡng nan. Một mặt hắn nguyện ý tin tưởng Lâm Minh, nhưng một mặt khác hắn cũng không thể vì một câu hoài nghi của Lâm Minh mà trì trệ không tiến. Huống chi Lâm Minh hiện tại căn bản không đưa ra đề nghị có giá trị.

Ngược lại là Phong Thần một lời không nói ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Minh.

- Phong Thần, ngươi làm gì?

Có võ giả nhìn thấy cử động này của Phong Thần, không rõ ra sao nên hỏi.

- Chờ!

Phong Thần ngôn ngữ cực kỳ súc tích, mọi người đều có chút choáng váng. Chờ cái gì? Không phải là chờ Lâm Minh nghĩ ra biện pháp chứ?

- Phong Thần, ngươi cũng choáng váng?

Hắc Thạch hết chỗ nói rồi, Phong Thần này ở trong ấn tượng của hắn là một người rất có chủ kiến, rồi lại bởi vì một câu hoài nghi của ngay chính Lâm Minh đều không rõ ràng, rồi lại ngồi xuống chờ đối phương nghĩ ra biện pháp. Nói đùa gì đây!

Vào lúc mọi người ngươi một lời ta một câu, Lâm Minh lại căn bản không để ý tới. Hắn đang kết nối với Ma Quang trong tinh thần chi hải.

- Ma Quang... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lâm Minh lên tiếng hỏi. Một đường đi tới, mới đầu còn không cảm thấy gì, nhưng là dần dần hắn phát hiện có chút không thích hợp. Trong lòng hắn luôn có loại cảm giác bị cái gì nhằm vào.

Nhưng mặc cho hắn tra xét chung quanh thế nào cũng không có gì khác thường. Ngay cả Ma Quang thả ra cảm giác cũng không tra xét ra bất kỳ thứ gì.

- Ta cũng nói không rõ, chờ đợi như vậy cũng vô dụng. Nếu như ngươi ở lại, tất nhiên sẽ tách ra khỏi những người đó. Đến lúc đó, gặp phải tà linh khủng bố gì, ngay cả tấm mộc đều không có.

- Ý của ngươi là, cùng những người này đi vào trong vùng cấm ngàn dặm?

Lâm Minh khẽ nhíu mày, hiện tại cái gì đều không phân tích ra được, tùy tiện quay lại rất nguy hiểm.

Ma Quang nói:

- Ngươi dừng lại ở đây cũng không phải biện pháp. Thậm chí... Hiện tại chúng ta ngay cả phương hướng đều không làm rõ, đi đâu cũng đều như nhau. Chúng ta dựa theo hướng sao đi một trăm năm mươi dặm đều chưa đi ra vùng cấm ngàn dặm, khẳng định có vấn đề. Không bằng thế này, ngươi cứ qua năm mươi trượng đánh dấu một cái, kể từ đó, có lẽ có thể phát hiện cái gì!

- Đánh dấu... Được rồi.


Lâm Minh thoáng suy nghĩ một chút, cũng đành đáp ứng. Hiện giờ chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

Lúc trước đại ca của Ma Quang là theo Ma Đế ở trong Vạn Cổ Ma Khanh hơn hai mươi năm, Ma Quang kế thừa trí nhớ của đại ca nó cũng rất có hạn, nó cũng không phải toàn trí toàn năng.

- Đoan Mộc huynh, ta đi cùng các ngươi.

Lâm Minh đột nhiên nói.

- Ồ?

Đoan Mộc Quần hơi ngây ra, lộ ra một tia khó hiểu. Hắn không biết Lâm Minh đến tột cùng phát hiện cái gì, lại vì sao thay đổi chủ ý. Tuy nhiên bất kể nói như thế nào, có Lâm Minh đi theo luôn là một chuyện tốt.

- Làm sao lại muốn đi cùng rồi? Ngươi vừa rồi không phải nói có chỗ nào không thích hợp sao?

Một tôn chủ khinh thường bĩu môi, nói không đi lại mặt dày mày dạn đi theo, cách làm của Lâm Minh làm hắn có chút khinh thường.

Lâm Minh căn bản lười để ý đến. Hiện tại nói gì đều vô nghĩa, có thể đi ra ngoài mới là thật. Hắn tình nguyện những người này phán đoán quay lại là chính xác, đương nhiên... Điều này căn bản không có khả năng.

- Tên này!

Hắc Thạch cảm thấy buồn bực. Lâm Minh đi theo không chừng sẽ chia sẻ đồ vật, nguyên bản người đã không ít, thêm một Lâm Minh có số mệnh thêm trên người, mình còn có thể còn lại cái gì đây?

- Đi thôi!

Nếu Lâm Minh muốn đi theo, Vân Sát tôn chủ cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể dẫn đội ngũ quay lại.

Lam Thấm khó hiểu nhìn Lâm Minh một cái, môi mấp máy lại không nói ra điều gì. Mà Phong Thần thì là một lời không nói, đứng lên đi theo phía sau Lâm Minh. Hắn tin tưởng lời Lâm Minh vừa nói, cùng với quyết định làm ra tất nhiên đều có nguyên nhân, chỉ là người khác không biết mà thôi.

Một đường quay lại, mọi người cẩn thận đề phòng. Lâm Minh cứ năm mươi trượng liền để lại một dấu ấn trận văn, các võ giả khác tự nhiên phát hiện điểm này. Nhưng mà loại hành động này theo bọn họ thấy thuần túy là cố làm ra vẻ cao siêu.

Quay lại một mạch hai mươi, ba mươi dặm, một chút nguy hiểm đều không gặp. Kể từ đó, mọi người đều có chút buông lỏng.

Dường như... Vùng cấm ngàn dặm cũng không đáng sợ như vậy.

- Lần này không biết có thể đào được cái gì.


- Ha ha, nếu là có thể có một khối Ma Thần Chi Cốt địa giai trung thượng đẳng, ta liền thấy đủ!

Đi lâu như vậy ngay cả một con tà linh bình thường đều không gặp phải, có mấy võ giả không kìm được bắt đầu tán gẫu. Đào được Ma Thần Chi Cốt địa giai thậm chí thiên giai, chỉ nghĩ thôi liền khiến cho người chờ mong.

- Đừng phân tâm, đều cẩn thận một chút!

Đoan Mộc Quần chau mày cảnh cáo một câu.

- Biết rồi, biết rồi.

Võ giả kia hi hi ha ha đáp một câu, hiển nhiên căn bản không để trong lòng. Nhưng hắn vừa nói xong, nụ cười trên mặt liền cứng đờ...

Hắn ngơ ngác nhìn về phía chân trời, ở đó dường như có một vùng ngọn lửa màu đen hư vô mờ mịt bốc lên trời, nối liền trời đất, thiêu đốt sao trời!

- Kia... Kia là cái gì?

Võ giả đó há hốc miệng.

Theo một câu nói của hắn, mọi người đều chú ý tới ngọn lửa bốc lên trời. Bởi vì ngọn lửa đó, toàn bộ trời đất đều là một vùng tối đen, dường như bầu trời bị một tấm vải đen che đậy!

Cảnh tượng này khiến mọi người trong lòng kinh nghi không chừng, mấy võ giả bước dài tới mấy bước. Sương mù xám dường như vào lúc này tản ra một ít, rồi sau đó bọn họ nhìn thấy toàn cảnh ngọn lửa kia...

Đó là ngọn lửa đốt trời cao đến vạn trượng, không khí chung quanh ngọn lửa dường như bởi vì bị đốt mà hơi vặn vẹo. Ngọn lửa kia hoàn toàn khác với lửa thường thấy, dường như hư hóa trong suốt, không có thực chất. Khiến cho nó thoạt nhìn giống như sương mù màu đen mờ ảo, mông lung không rõ.

Dưới ngọn lửa màu đen, đầu cuối mặt đất có một vùng hư không rộng lớn tối đen như mực.

Một vùng hư không đó mang cho người ta cảm giác giống như là không gian và mặt đất cùng bị một vị thần linh nào đó chém đứt, lộ ra không gian đoạn tầng của một thế giới khác.

Một luồng khí tức tang thương hùng hồn từ trong vùng hư không đó tràn ra, mọi người đắm chìm trong luồng khí tức này, không hiểu sao Cảm giác đến một cơn bi thống khiến người nghẹt thở!

Trong mông lung dường như có một bài ca phúng điếu thê lương đang hát vang bên tai...

- Trời, đó là... Đó là...

Vân Sát tôn chủ một tay chỉ vào chân trời, giọng nói không kìm được run ray. Hư không màu đen cuối đất đó rõ ràng chính là... Vạn Cổ Ma Khanh!

Đó là Vạn Cổ Ma Khanh chân chính! Ngay cả đệ nhất cường giả Thánh Ma đại lục năm đó tiến vào trong đó cũng có đi không có về!

- Không có khả năng, không có khả năng!

Vân Sát tôn chủ sắc mặt tái nhợt lắc đầu, không thể tiếp nhận kết quả này.


- Chúng ta hẳn là cách Vạn Cổ Ma Khanh chừng ngàn dặm, làm sao có thể nhìn thấy được Vạn Cổ Ma Khanh từ nơi này?

Một câu nói của Vân Sát tôn chủ, mọi võ giả đều bị chấn động choáng váng.

- Vạn Cổ Ma Khanh!?

- Cái gì, ngươi không phải nói đùa chứ!?

Từng võ giả đều sắc mặt tái nhợt, ngay cả Đoan Mộc Quần đều đầy vẻ kinh sợ.

Đó chính là Vạn Cổ Ma Khanh? Trời!

Chung quanh Vạn Cổ Ma Khanh ngàn dặm đã được xưng là cấm địa sinh mệnh, nếu như đi sâu vào khoảng cách có thể nhìn thấy Vạn Cổ Ma Khanh, vậy thì cách Vạn Cổ Ma Khanh bao gần?

Nghĩ đến đây, bọn họ đều tâm thần run rẩy, sau lưng toát ra một tia khí lạnh thấu xương. Lúc trước bọn họ tiến vào vùng cấm ngàn dặm hơn một trăm dặm, sau đó đường cũ đi ra một trăm năm mươi dặm, theo lý thuyết đã đi ra vùng cấm ngàn dặm, hơn nữa còn thừa mấy chục dặm.

Hiện tại một lần nữa quay lại hai mươi, ba mươi dặm, hắn là ở bên rìa vùng cấm ngàn dặm mới đúng chứ!

Nhưng hiện tại nhìn Vạn Cổ Ma Khanh kia, cách bọn họ nhiều nhất chỉ xa mấy trăm dặm. Điều này làm sao có thể?

Lúc này, trong đầu Đoan Mộc Quần đột nhiên vang lên lời nói của Lâm Minh:

- Ta cảm giác... Chúng ta căn bản chưa đi ra khỏi vùng cấm ngàn dặm.

Căn bản chưa đi ra khỏi vùng cấm ngàn dặm, bọn họ một mực đi vào trong Vạn Cổ Ma Khanh! Bất kể đi tới hay là lui về!

Không riêng gì Đoan Mộc Quần ý thức được điểm này, tất cả võ giả ở đây đều nghĩ tới.

Hắc Thạch nhìn về phía Lâm Minh, môi run run, các tôn chủ khác nhìn về phía Lâm Minh, cũng thấy tâm thần phát run. Bọn họ căn bản là một mực tiến vào trong Vạn Cổ Ma Khanh!

Nhìn Vạn Cổ Ma Khanh kia dường như miệng khổng lồ của một con dã thú, chờ đợi bọn họ chui đầu vô lưới!

Vạn Cổ Ma Khanh ngay cả đệ nhất cường giả Thánh Ma đại lục đều ngã xuống, một khi tiến vào trong kết cục có thể nghĩ mà biết.

Nghĩ đến đây, Vân Sát tôn chủ sắc mặt khó coi vô cùng, quay đầu nhìn phía Lâm Minh, môi run run nói:

- Lâm thiếu hiệp, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lâm Minh phun ra một hơi thật mạnh, sự tình chung quy phát triển về hướng xấu nhất. Hắn nhún vai nói:

- Ta còn chưa nghĩ ra...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui