Lâm Minh cùng võ giả này rời Võ Đấu trường, cũng biết tên của mấy người này. Người dẫn đầu tên là Hứa Nham, võ giả nhỏ con kia đã hai mươi tuổi, tên là Vương Đông.
Thông Thiên tháp này lớn khác thường, Võ Đấu trường đủ để chứa mấy vạn người cũng chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi. Chỗ còn lại có rất nhiều nhà đá đủ kiểu, xếp đầy các nơi, số lượng kinh người.
Đường đi trong Thông Thiên tháp luôn vuông vắn, ngã rẽ cũng vuông cạnh, kiến trúc nơi này đều xây bằng đá tảng màu xám, nhìn sang trọng mà cổ xưa.
Lâm Minh đi một đường, gặp không ít người phàm, không chỉ riêng loài người, còn có Yêu Tinh cùng Cự Ma không biết võ.
Những người phàm này phần nhiều là nữ tính trẻ tuổi xinh đẹp, còn có một số thiếu niên thanh tú cùng nam nô thân thể khỏe mạnh.
- Có nhiều người phàm như thế, bọn họ làm sao lên được Cực Tinh thành?
Lâm Minh không khỏi hỏi.
Cực Tinh thành nằm trên vách núi cao sáu bảy ngàn trượng, xung quanh chỉ có xiềng xícho nối liền, võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng chưa chắc bò lên được, người phàm chỉ có thể theo cao thủ đỉnh cấp cõng mới lên được. Nhưng trên đường đi, Lâm Minh nhìn thấy không dưới trăm người phàm, mà đây chỉ là một phần nhỏ của người phàm trong Thông Thiên tháp. Như vậy tính ra, Thông Thiên tháp có trăm ngàn người phàm cũng không lạ.
Hứa Nham nhìn những người phàm bận rộn, nói:
- Thông Thiên tháp đã tồn tại không biết bao lâu, những người phàm này phần lớn sinh ra ở Cực Tinh thành. Tổ tiên ban đầu của bọn họ chỉ là nô lệ bị dẫn tới, về sau bọn họ sinh sống ở Cực Tinh thành, nhiều đời nối tiếp, những người bọn họ cơ bản cả đời không có khả năng rời Cực Tinh thành, trừ khi chết, tro cốt của bọn họ mới có thể rải từ trên táng cốt nhai, coi như trở về với đất cũ.
- Thì ra là thế...
Trong lòng Lâm Minh hiểu được, Cực Tinh thành lớn như vậy, có đông võ giả cần ăn ở đi lại, khẳng định cần rất nhiều người phàm phục vụ. Mà những người phàm này không hiểu võ công, tự nhiên không có khả năng rời Cực Tinh thành.
Tài nguyên đất đai của Cực Tinh thành rất chật chội, bình thường người chết nào có mộ, sau khi chết sẽ trực tiếp rải tro cốt trên táng cốt nhai từ trên cao mấy ngàn trượng, đúng là bụi về bụi, đất về đất.
Người phàm cả đời như thế, nhưng võ giả chết ở Cực Tinh thành, cũng là thế...
Lâm Minh lại hỏi
- Trước đó ta nghe người trung niên da lam kia nói Thiên Ma tôn chủ mười cánh, đó là chuyện gì?
Hứa Nham nói:
- Hàng năm Cực Tinh thành có nhiều thiên tài tông môn ra vào, trong đó có liên quan tới ích lợi rất lớn. Chỗ có ích lợi, tự nhiên có người thèm muốn, hẳn là ngươi có nghe nói, xưa nay từng có siêu cấp thế lực hay cường giả siêu cấp đánh chủ ý tới mười hai Thiên Ma thành, kết quả toàn bộ bị lực lượng nguyền rủa thần bí trấn chết.
- Nhưng đến sau mọi người phát hiện, nguyền rủa của Thông Thiên tháp chỉ nhằm vào thế lực bên ngoài, lại không có hiệu quả nguyền rủa với thiên tài lịch lãm trưởng thành từ Sát Khí chi nguyên. Vì thế, một ít cường giả trong Thông Thiên tháp liên hợp lại đặt ra quy tắc, phần lớn những cường giả này là Thiên Ma mười cánh, hình xăm Thiên Ma trên người bọn họ đều đã ngưng tụ mười cánh trở lên.
Hứa Nham thở ra một hơi dài, chậc chậc hâm mộ, hiển nhiên cũng thèm thuồng những cường giả Thông Thiên tháp có thể vơ vét tài phú.
Trong lòng Lâm Minh hiểu được, lại hỏi:
- Trong những Thiên Ma mười cánh này, phần lớn là Yêu Tinh tộc cùng Cự Ma tộc, rất ít có loài người?
Nhắc tới đó, thần sắc hưng phấn của Hứa Nham liền ủ rũ:
- Ta cũng chỉ nghe qua một ít lời đồn về Thiên Ma mười cánh, dường như trong Thiên Ma mười cánh Cực Tinh thành thật sự không có loài người, cũng không có Bán Thú nhân, cho nên địa vị loài người cùng Bán Thú nhân mới thảm như vậy.
- Thiên phú của loài người kém hơn Cự Ma tới cỡ nào? Vậy chẳng phải càng tu luyện lên cao, chênh lệch lại càng lớn?
Lâm Minh nhíu mày, trong Thiên Ma mười cánh Thông Thiên tháp có loài người hay không hắn cũng không quan tâm, làm hắn cảm thấy buồn bực là thiên phú của loài người dường như không phải kém quá mức, như vậy tu luyện về sau còn không phải khó khăn chồng chất?
Hứa Nham nhìn vẻ mặt của Lâm Minh, đoán được băn khoăn của hắn, hâm mộ nói:
- Lâm huynh đệ, kỳ thật đây không phải vấn đề của ngươi, thiên phú loài người kém hơn Cự Ma là kém hơn trên căn cốt kinh mạch. Chẳng qua võ giả loài người trải qua Mệnh Vẫn, trọng tố thân thể, sẽ có thân thể mới đánh vào Thần Hải, còn Cự Ma sẽ không trải qua quá trình này, từ Ma Vương lục tinh trực tiếp lên Ma Đế, không có Mệnh Vẫn. Bởi vậy, loài người đến Thần Hải chưa chắc sẽ kém hơn Cự Ma, thậm chí có những cường giả phong hoàng loài người trải qua bảy tám lần Mệnh Vẫn mới bước vào cảnh giới Thần Hải, thể chất còn mạnh hơn cả Ma Đế Cự Ma tộc!
- Thì ra thế...
Lâm Minh nghe vậy cũng thở phào, con đường võ đạo thật là đa dạng phức tạp, chủng tộc khác biệt, hệ thống tu luyện tương ứng cũng khác.
Chỉ cần có biện pháp bù lại chênh lệch thể chất, mặc kệ quá trình khó cỡ nào, Lâm Minh đều có lòng tin vượt qua.
- Lâm huynh đệ, với thiên phú của ngươi, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ, tương lai có hy vọng thành Thần Hải. Không giống chúng ta, có thể đến Toàn Đan hậu kỳ chính là may mắn lớn nhất.
Hứa Nham cảm khái nói, nên biết lúc trước Mục Phượng Tiên cũng từng là thánh nữ Thần Hoàng đảo, không kém Mục Thiên Vũ bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ là Mệnh Vẫn tầng một mà thôi. Còn những võ giả loài người ở tầng một Thông Thiên tháp, thiên phú không bằng Mục Thiên Vũ, đến Toàn Đan hậu kỳ đã là cực hạn.
Hứa Nham nói như vậy, kỳ thật vẫn không biết tuổi thực tế của Lâm Minh. Nếu hắn biết Lâm Minh chỉ mới mười tám tuổi, chỉ sợ sẽ càng cả kinh không nói nên lời.
...
Lúc này, Thông Thiên tháp tầng thứ ba, trong gian nhà đá đen đặt một cái bàn lớn, trên mặt bàn khắc pháp trận dày đặc, bên trên trận bàn có đủ loại trận văn phức tạp, xung quanh có một vòng Huyết Sát tinh lóe sáng.
Trên pháp trận, hình ảnh chớp động giữa không trung, quan sát kỹ sẽ phát hiện đó là toàn bộ quá trình Lâm Minh giao đấu với Cổ Việt.
Loại trận bàn hình ảnh đặc chế này thuộc một loại ảo trận, quá trình chế tạo cực kỳ phức tạp, có thể ghi lại ánh sáng, sau đó dùng hình thức ảo trận phục hồi cảnh tượng ban đầu.
Lúc này, một thanh niên Cự Ma mặc chiến giáp đỏ, mặt mũi thô kệch, đang tập trung nhìn hình ảnh thay đổi.
Hắn được hưởng danh hiệu Thiên Ma thất tinh trên Thông Thiên tháp, bản thân là thiên tài nổi danh Cự Ma tộc ở Cực Tinh thành, đây là lần đầu tiên hắn chú ý tới một thanh niên loài người chỉ có tu vi Tiên Thiên sơ kỳ.
Trận chiến này, hắn đã xem ba lần.
Lúc này, một cô gái Yêu Tinh dung mạo thanh tú nhìn như cô bé hàng xóm đi tới, đôi mắt nàng đen nháy sáng ngời, ở khóe mắt còn điểm xuyết hai cái vảy lấp lánh, nhìn rất đáng yêu.
Cô gái Yêu Tinh thấy thanh niên Cự Ma, cười hì hì nói:
- Đạt Cổ, ngươi lại đang nghiên cứu đối thủ khác nữa! Ta nói này, ngươi mãi nghiên cứu cái này, nghiên cứu cái kia, có mệt không vậy!
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Đạt Cổ nói xong một câu liền im lặng, vẫn tập trung vào ảo ảnh. Lúc này, tình cảnh đang là Cổ Việt đang dùng bó năng lượng ma nguyên bao vây Lâm Minh.
- Ủa? Tiểu tử này không phải Cổ Việt hay sao? Ta có chút ấn tượng, hắn còn ở tầng một Thông Thiên tháp chứ, không ngờ ngươi còn rảnh rỗi đi nghiên cứu những đứa nhỏ tầng một chiến đấu, không có ý nghĩa gì hết. Sao hả? Ngươi chú ý Cổ Việt như thế?
Đạt Cổ lắc đầu.
- Không nhìn Cổ Việt chẳng lẽ nhìn tiểu tử kia?
Cô gái Yêu Tinh vuốt chiếc cằm nhỏ nhắn của mình.
- Chà, bị bó ma nguyên của Đạt Cổ bao vây, xem chừng tiểu tử này phải chết...
Nhưng nàng chưa hết lời, cảnh tượng chiến đấu đã xoay chuyển, chỉ nháy mắt là Lâm Minh dùng Tà Thần Lôi Linh đánh chết Cổ Việt, lại dùng Huyết Ẩm chi ấn phá vỡ Hắc Nhật Diệu Không.
- Ồ?
Cô gái Yêu Tinh ngẩn ngơ, thế cục biến đổi quá nhanh, hoàn toàn ngoài dự kiến của nàng, Cổ Việt đã chết, tiểu tử loài người chiến thắng.
- Không ngờ tới, hắn đã thắng Cổ Việt, hẳn là có năng lực lên tầng thứ hai, thậm chí có thể ở xông xáo ở tầng thứ hai. Tuy nhiên nếu muốn lên tầng ba giao đấu với chúng ta, còn kém xa lắm.
Đạt Cổ cũng không phủ nhận lời của cô gái Yêu Tinh, chỉ chậm rãi nói:
- Loài người này tên là Lâm Minh, tu vi của hắn chỉ có Tiên Thiên sơ kỳ.
- Cái gì?
Cô gái Yêu Tinh lập tức trừng to con mắt vốn đã lớn quá mức của nàng, trên hình ảnh ảo trận căn bản không nhìn ra tu vi của Lâm Minh.
- Chỉ có Tiên Thiên sơ kỳ? Nói đùa hả, loài người làm sao mạnh như thế?
- Sự thật là thế, hơn nữa tuổi của hắn chưa chắc lớn hơn ngươi.
- Không thể nào!
Cô gái Yêu Tinh không thể chấp nhận.
- Có thể, loài người không có trường thọ như Yêu Tinh tộc các ngươi, nhìn dáng vẻ của hắn, nhiều lắm hẳn là hai mươi mấy tuổi.
Đạt Cổ nói xong khép trận bàn, thu vào Tu Di giới.
- Đây là đối thủ thú vị, nếu hắn có thể xông lên tầng ba trong vòng hai năm...
Rất nhiều võ giả ở trong Thông Thiên tháp là vài năm thậm chí mười mấy năm, đối với những võ giả đẳng cấp cao có thọ mệnh mấy trăm năm mà nói, mười mấy năm thật sự không tính là gì.
Hơn nữa, Thông Thiên tháp chiến đấu mỗi một trận đều liên quan tới sống chết, võ giả ra sân đều cực kỳ thận trọng.
Rất nhiều người phần lớn thời gian đều xem, quan sát nghiền ngẫm đối thủ chiến đấu, hoặc là tu luyện trong Thông Thiên tháp, thẳng đến khi bọn họ cho rằng mình đã đủ thực lực mới ra tay.
Nên biết chỉ là Thông Thiên tháp tầng một đã có hai mươi ngàn võ giả, mà tầng một Thông Thiên tháp chỉ có một Võ Đấu trường, mỗi ngày chiến đấu xảy ra trên Võ Đấu trường cũng chỉ có mấy trăm trận ít ỏi mà thôi.
Cô gái Yêu Tinh bị lời của Đạt Cổ kích động lòng hiếu thắng, không phục nói:
- Cho dù nhỏ tuổi nhỏ hơn ta thì sao, chờ hắn tới tuổi của ta, chưa chắc đã có thực lực như ta. Mà khi đó, ta sẽ còn tiến tới, hắn vĩnh viễn đừng mơ đuổi theo ta.
Nghe cô gái Yêu Tinh nói, Đạt Cổ mỉm cười, không nói gì nữa.
Yêu Tinh bộ tộc, dù là tuổi thọ của người phàm cũng sẽ tới hai trăm tuổi, Yêu Tinh hơn hai mươi tuổi quả thật chỉ xem là thiếu nữ, tâm tính ngang với đứa nhỏ mười mấy tuổi của loài người và Cự Ma.
Cô gái Yêu Tinh này nhìn vô hại, nhưng cũng là một trong Thiên Ma thất tinh, nếu vì tuổi mà coi thường nàng, tuyệt đối sẽ chết rất thảm.
“Lâm Minh này thật là đối thủ thú vị, nhưng hắn phải trưởng thành mới được, hiện giờ hắn vẫn còn quá non”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...