Vũ Cực Thiên Hạ

Âu Dương Thần Tú đứng ở trung tâm quảng trường lạnh lùng nhìn Lâm Minh, trên mặt lão cũng không biết từ khi nào bắt đầu hiện ra hắc khí mờ nhạt bao phủ gương mặt, khiến người ta không thấy rõ, trong sương mù đen chỉ thấy cặp mắt màu đỏ nhạt, phát ra từng tia từng tia sáng lạnh, khiến mọi người sinh ra cảm giác khiếp sợ.

“Rốp rốp rốp!”.

Âu Dương Thần Tú nắm chặt hai tay, trên hai ngón tay dấy lên lửa tím, cùng loại với Âu Dương Quang thi triển Tử Viêm Cốt Mâu lúc trước.

- Như thế nào? Âu Dương tông chủ không dùng kiếm?

Ở trên các đảo nhỏ, có đệ tử Hợp Hoan tông kinh ngạc nói. Người của Hợp Hoan tông đều sử dụng kiếm, người dùng kiếm lại đổi dùng tay không công kích, tự nhiên uy lực sẽ giảm xuống rất nhiều.

Nói đến cùng, Âu Dương Thần Tú vẫn là kiêng kị Thần Hoàng đảo, nếu đã biết không thể giết chết Lâm Minh, còn không bằng không cần kiếm, chỉ dùng nắm tay và kiếm chỉ công kích. Sự cố kị khiêm nhường của lão, mọi người đều nhìn ra được.

Không dùng kiếm liền thoải mái đánh bại Lâm Minh, cũng sẽ thể hiện ra phong độ cao thủ của bản thân, ai cũng không thể nói lão là ỷ lớn hiếp nhỏ, ngược lại sẽ nói thực lực của lão cao cường, sâu không lường được.

Đây là Âu Dương Thần Tú quyết định, nếu mình đánh thắng Lâm Minh mà còn phải xuất ra hết chiêu thức, phải làm ra thanh thế thật, thì dù thắng cũng là trên mặt không ánh sáng.

Ở trên đảo nhỏ, một đệ tử Hợp Hoan tông khác liếc mắt khinh thường nhìn tên đệ tử kia, nói:

- Ngươi biết cái gì! Âu Dương tông chủ đây là nhường Lâm Minh! Tông chủ phong độ như thế, ở dưới tình huống như thế còn nương tay, chỉ hy vọng Lâm Minh có thể biết được tốt xấu, không cần không thông tình lý, buông tha người. Nếu không tông chủ không ngại dạy cho hắn một bài học!

- Thì ra là vậy! Không hổ là tông chủ!

Đệ tử bậc thấp không kìm được nhao nhao tán thưởng, là một người duy nhất trong toàn bộ Hợp Hoan tông luyện Hợp Hoan thần công đến cực hạn tầng thứ bảy, nên địa vị của Âu Dương Thần Tú ở trong lòng đệ tử cấp thấp giống như thần.

- Không rút kiếm à?

Lâm Minh nhếch khóe miệng.

Âu Dương Thần Tú cười lạnh một tiếng, tuy rằng không dùng kiếm, lực công kích hơi yếu một chút, nhưng kiếm chỉ của lão cũng không phải dễ chống đỡ như vậy, tưởng rằng mình không dùng kiếm là có thể xem thường, vậy là hoàn toàn sai lầm!

“Vạn Ảnh chỉ!”.


Âu Dương Thần Tú búng ngón tay ra, ngàn vạn chùm tia sáng màu tím bay vụt tới, giống như cuồng phong mưa rào.

Lâm Minh rung lên trường thương, xương cốt toàn thân nổ vang. Hắn vận dụng ba thành Tôi Tủy chân nguyên, Vạn Hỏa Liệu Nguyên!

“Phù!”.

Ngọn lửa mãnh liệt thổi quét lên, kình phong thổi tới đầu tóc dài Lâm Minh tùy ý tung bay, ngọn lửa tấn công trên chùm tia sáng màu tím, chỉ nghe tiếng nổ vang “xèo xèo”. Ngọn lửa và ánh sáng màu tím tự làm tan rã lẫn nhau, tới tấp nổ tung!

Kiếm chỉ của Âu Dương Thần Tú phát ra tiếng rít bén nhọn, Lâm Minh bay ngược lên, Tôi Tủy chân nguyên bùng phát đến năm thành, uy thế của một thương thế như chẻ tre!

Kiếm chỉ lập tức bị ngọn lửa ào ào xé nát.

- Hả?

Âu Dương Thần Tú khẽ nhíu mày, chỉ quang lần lượt đan xen cùng một chỗ, càng lúc càng dày đặc hơn!

“Phù!”.

Trường thương của Lâm Minh chấn động, bắn ra một luồng gió sáng màu xanh da trời dường như cắn nuốt hết thảy, sau lưng xuất hiện hư ảnh Thương Long, đâm thẳng một thương tới ngực Âu Dương Thần Tú.

Tiếng không khí nén ép nổ rền vang như tiếng sấm.

Uy lực của một thương này bùng phát ra vạn cỗ chân nguyên chấn động cả một vùng hư không, Âu Dương Thần Tú chỉ cảm thấy như không gian chỗ mình bị buộc chặt, cảm giác áp bức cường đại ép tới, khí thế của lão đều vặn vẹo.

Mắt thấy mũi thương dày đặc đã đâm đến ngực, Âu Dương Thần Tú rốt cuộc hơi biến sắc, vung tay tung ra một chiêu. Một luồng sáng đỏ ở trong tay lão dần dần ngưng thực, biến thành một thanh trường kiếm dài bốn xích.

“Coong!”.

Âu Dương Thần Tú chém thật mạnh một kiếm trên mũi thương của Lâm Minh! Kiếm và thương va chạm, vốn chính là kiếm bị thiệt!


Lâm Minh nhếch miệng cười lạnh một tiếng, toàn bộ Tôi Tủy lực khai hỏa!

Lôi Hỏa lực táo bạo xen lẫn toàn bộ chân nguyên Tôi Tủy bùng phát ra giống như núi lửa sôi trào.

“Coong!”.

Thương và kiếm chạm nhau, Âu Dương Thần Tú chỉ cảm thấy một kiếm của mình này dường như bổ trên một ngọn núi lớn, một luồng năng lượng hỗn loạn nhảy vào trong thân thể, xông phá khí huyết. Lão chợt ngưng lại, thân mình nhoáng lên một cái, ngay sau đó lão bị thế thương với thế không thể đỡ của Lâm Minh bức phải bay ngược ra ngoài!

Lâm Minh tấn công với tốc độ cực nhanh, mà Âu Dương Thần Tú lui ra cũng thật nhanh, người ở bên ngoài chỉ nhìn thấy là Lâm Minh tung một thương đánh bay Âu Dương Thần Tú ra ngoài!

Lâm Minh bay thẳng lên trời đâm tiếp một thương về phía Âu Dương Thần Tú, Âu Dương Thần Tú hai mắt đầy gân máu phẫn nộ gào lên.

- A a a a... Vỡ nát cho ta!

Âu Dương Thần Tú hét lớn một tiếng, cả người bùng phát lửa tím, rốt cuộc cũng bùng phát ra thực lực thuộc cao thủ Tiên Thiên Chí Cực.

Thế công của Lâm Minh dưới tấn công của lực lượng cường đại đó, rốt cuộc tan rã! Thân thể bị dòng khí đánh bay đi, Lâm Minh nhún mũi chân một cái, giống như lông chim nhẹ nhàng thoải mái dừng ở trung tâm quảng trường, trường thương chỉ thẳng lên Âu Dương Thần Tú đang ngưng lại trên bầu trời.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, trước đó đệ tử Hợp Hoan tông ở bốn phía nhao nhao khen tặng Âu Dương Thần Tú, chợt im bặt.

Âu Dương Thần Tú bị một thương đánh bay đi!

- Thực lực của Lâm Minh có thể sánh ngang với Âu Dương Thần Tú ư?

Một trưởng lão tông môn nhị phẩm ngạc nhiên lẩm bẩm. Vừa rồi tuy rằng nhìn như Lâm Minh áp chế Âu Dương Thần Tú, nhưng trên thực tế trước đó Âu Dương Thần Tú sơ suất không dùng vũ khí, vội vàng công kích, cho nên mới tạo thành loại kết quả này. Vì thế ở trong mắt trưởng lão tông môn nhị phẩm xem ra, thực lực của Lâm Minh có thể sánh ngang với Âu Dương Thần Tú.

- Sao có thể! Một chiêu vừa rồi của Âu Dương tông chủ mới vận dụng không đến một nửa lực lượng!


Đệ tử Hợp Hoan tông cố chấp nói. Ở trong mắt bọn họ, Âu Dương Thần Tú là không thể chiến bại:

- Cứ chờ xem đi! Tông chủ chúng ta một khi dùng đến Hợp Hoan thần công tầng thứ bảy, thiên địa sẽ biến sắc, khẳng định tiểu tử Lâm Minh này không chống lại được!

- Hừ! Đừng nói là Lâm Minh, dù là Khương Vô Cực đến đây, cũng phải kiêng kị vài phần!

Các đệ tử Hợp Hoan tông đều là nghẹn một hơi trong lòng chống chế. Tuy nhiên các đệ tử tông môn nhỏ khác cũng không tin tưởng gì lắm, từ ánh mắt hoài nghi của họ cũng có thể nhìn ra được.

Lúc này Lâm Minh ở trung tâm quảng trương, tạo cho người ta có một loại cảm giác giống như biển rộng, sâu không lường được. Có lẽ Hợp Hoan thần công tầng thứ bảy của Âu Dương Thần Tú thật sự có uy lực vô cùng, nhưng ai biết Lâm Minh có còn giữ lại con bài chưa lật nào hay không?

Nếu đối phương đã dám đơn thương độc mã đánh lên Thất Huyền cốc, muốn lấy tính mạng Âu Dương Bác Duyên, chỉ sợ không chỉ có bấy nhiêu thực lực này thôi!

Âu Dương Thần Tú trên mặt không ánh sáng. Trước đó lão chỉ dùng kiếm chỉ, nhưng thi triển ra chiêu thứ nhất, chẳng những không có áp chế Lâm Minh, ngược lại bị Lâm Minh bức kiếm ra, bức phải bay ngược ra xa mười mấy trượng.

“Tiểu tử này, ít nhất là tu vi Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí có thể...”. Âu Dương Thần Tú nghĩ đến đây liền biến sắc... Không có khả năng!

Hậu Thiên hậu kỳ có thể so với Tiên Thiên Chí Cực ư?

Lão không thể chấp nhận kết luận này. Nếu chính lão là tu vi Tiên Thiên Chí Cực, mà thực lực ngang nhau với một tên tiểu tử Hậu Thiên hậu kỳ, vậy thì thật đáng buồn! Lão không thể chấp nhận được!

Bất kể Lâm Minh là thực lực gì, có một điểm không hề nghi ngờ, trận chiến trước đó giữa hắn cùng với ba người Âu Dương Quang, chính là ẩn giấu thực lực!

Âu Dương Thần Tú mắt rực sáng nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, ngay từ đầu lão đã nói, sau khi qua ba chiêu, bất luận sống chết, việc này coi như bỏ qua, nhưng nếu sau ba chiêu, chẳng những Lâm Minh chưa tổn hại một cọng lông tóc, mà còn có thể làm ra phản kích, vậy thì gương mặt già nua của lão lần này không biết vứt đi đâu.

“Tiểu tử này!”.

Ánh mắt Âu Dương Thần Tú dần lạnh xuống, trường kiếm trong tay hơi nhích động, theo “phù” một tiếng vang nhỏ, trên trường kiếm của Âu Dương Thần Tú dấy lên ngọn lửa màu tím, chỉ là sau một lát, đoàn lửa tím này không ngờ co rút lại ngưng thực, dán sát trên trường kiếm hóa thành một lớp tinh thạch màu tím mỏng manh, thanh kiếm này chợt biến thành Tử Tinh kiếm.

- Là Tử Viêm Hỏa Tinh!

Đệ tử Hợp Hoan tông trên đảo nhỏ vui sướng hô lên.

Tử Viêm Hỏa Tinh, đây là thần thông của Hợp Hoan thần công luyện đến cực hạn tầng thứ bảy mới có. Hợp Hoan thần công luyện đến cực hạn tầng thứ bảy, liền có thể kéo dài tuổi thanh xuân, dương tinh không suy. Tuy rằng về bản chất không có khả năng kéo dài thọ nguyên, tuy nhiên có thể dương tinh không suy đối với rất nhiều đệ tử Hợp Hoan tông mà nói, đã là mê hoặc thật lớn rồi.

Trước mắt toàn bộ Hợp Hoan tông, cũng chỉ có Âu Dương Thần Tú đã luyện Hợp Hoan thần công đến cực hạn tầng thứ bảy, cũng chính nhờ đó tuy rằng Âu Dương Thần Tú đã ba trăm, bốn trăm tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn còn giống như một người trung niên phương cương.


- Tử Viêm Hỏa Tinh! Rốt cuộc tông chủ vận dụng công pháp tầng thứ bảy của Hợp Hoan thần công rồi!

Theo Tử Tinh kiếm vừa hiện ra, đệ tử Hợp Hoan tông đều có loại cảm giác hãnh diện. Vừa rồi trong mắt bọn họ Âu Dương Thần Tú bị một thương của Lâm Minh đánh bay đi, bọn họ rất nghẹn uất.

- Ha ha... Rốt cuộc tông chủ ra tay thật rồi!

- Tử Viêm Hỏa Tinh nha! Lần này để xem tên tiểu tử kia làm thế nào chống cự!

Công pháp tầng thứ bảy của Hợp Hoan thần công đều dùng đến, điều này chứng tỏ Âu Dương Thần Tú đã không còn nương tay.

Lâm Minh khẽ nheo mắt lại, sau khi Âu Dương Thần Tú dùng ra Tử Tinh kiếm, khí âm tà của lửa tím biến mất, mà hóa thành năng lượng thuần túy.

“Hợp Hoan thần công luyện đến cảnh giới tầng cao nhất có thể làm cho năng lượng âm tà phản phác quy chân sao? Công pháp này cũng có vài phần hứng thú đây!”.

Lâm Minh cử ngang Tử Huyễn thương, toàn thân âm trầm lặng xuống, trước đó hắn giữ lại thực lực chính là để chiến đấu giờ khắc này. Lâm Minh sức bật rất mạnh, nhưng không thể kéo dài thời gian, dù sao tu vi của hắn không đủ, chân nguyên trong đan điền và chân nguyên Tôi Tủy cộng hết lại, cũng còn xa không bằng cao thủ Tiên Thiên Chí Cực, hắn phải bảo đảm thời điểm đối mặt với Âu Dương Thần Tú phải có trạng thái tốt nhất.

Hào quang màu tím hội tụ lại đây, gắn kết ở trên trường kiếm của Âu Dương Thần Tú, cả thanh kiếm sáng lạn chói mắt, theo một tràng tiếng quỷ hồn ngâm vang động, trên thân Âu Dương Thần Tú vọt ra mười mấy đạo hào quang màu tím phóng lên cao. Tất cả hào quang, toàn bộ bị một kiếm của Âu Dương Thần Tú dẫn động đâm thẳng tới Lâm Minh.

Ngay khoảnh khắc đó thanh âm dường như biến mất, một kiếm này hình thành “thế” hoàn mỹ, một kiếm quỷ dị cắn nuốt thanh âm, mơ hồ chứa một ý cảnh không thể nắm bắt!

- Một kiếm thật khủng khiếp! Âu Dương Thần Tú này, chẳng những tu luyện Hợp Hoan thần công đến mức tận cùng, mà đối với kiếm đạo cũng có lý giải sâu sắc như vậy, để xem Lâm Minh làm thế nào chống cự!

Ở trên đình các giữa hồ, không ít gia chủ thế gia có nhãn lực hơn người.

Đối mặt với một kích toàn lực của Âu Dương Thần Tú, Lâm Minh vẫn thần sắc bình thản như thường, nhưng chân nguyên toàn thân hắn sớm đã vận chuyển tới cực hạn.

Cảnh giới của võ giả càng về sau chênh lệch càng lớn. Ở thời điểm Ngưng Mạch hậu kỳ, thực lực đỉnh phong của Lâm Minh có thể so với võ giả mới vào Tiên Thiên, nhưng mà hắn cũng không khờ dại cho rằng, sau khi mình tăng lên một đại cảnh giới, là có thể sánh với Toàn Đan.

Đối mặt với một kích toàn lực của Âu Dương Thần Tú, Lâm Minh không dám mảy may sơ suất.

Tà Thần lực, mở ra!

Ở thời điểm lịch lãm một năm trong Thần Hoàng bí cảnh, Tà Thần lực đạt tới cảnh giới tầng thứ hai, hoàn toàn bột phát ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui