Vũ Cực Thiên Hạ

Vào đêm, trăng sáng trên cao, bầu trời sáng tỏ.

Bầu trời đêm trên Thất Huyền cốc rất trong sáng, giống như bị nước rửa qua vậy, dưới địa mạch và phong sơn đại trận, nơi này có nguyên khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, tu luyện sẽ rất có lợi.

Lâm Minh một mình ngồi trong phòng, tay cầm một viên dược hoàn lớn bằng quả nhãn, toàn thân dược hoàn màu xanh biếc, nhặn như mỹ ngọc, đây chính là Bích Linh đan trân quý của Thiên Vận quốc Thất Huyền võ phủ, lúc trước Cầm Tử Nha thưởng cho sau khi Lâm Minh đánh bại Thác Khổ.

Mặc dù đối với đệ tử Thất Huyền cốc tổng tông, thì Bích Linh đan cũng là đan dược khó có được, so với Hồng Kim Long Tủy đan mà khi trước Lâm Minh nhận được thì còn quý báu hơn rất nhiều.

Cho nên khi Lâm Minh quyết đấu với Vương Vũ, đã từng dùng Bích Linh đan và Tịnh Thể Linh Dịch làm tiền đặt cược, khiến cho Vương Vũ động tâm, bại bởi Lâm Minh, mất đi một danh ngạch Thiên trì, loại đan dược này, trong Hoắc La quốc Thất Huyền võ phủ cũng chỉ còn một vài viên mà thôi.

Tuy nhiên mặc dù là đan dược có quý báu đi nữa, thì cũng không thể tránh khỏi có chứa đan độc, sau khi dùng thì còn cần luyện hóa tạp chất, thanh trừ đan độc, đồng thời củng cố tu vi, đây là một quá trình khá là rườm rà.

Lúc trước, khi Lâm Minh nhận được Bích Linh đan, đã chuẩn bị đột phá Ngưng Mạch, vì để cho căn cơ càng vững chắc hơn, Lâm Minh cũng không dùng Bích Linh đan để đột phá, mà chờ khi chân nguyên tràn đầy, tự nhiên đột phá. Đột phá kiểu này thì mới là hoàn mỹ.

Nuốt Bích Linh đan vào miệng, Lâm Minh nhảy vào trong thùng nước tắm, bắt đầu ngồi xuống điều tức.

Mấy ngày nay, hắn đều ăn linh cốc linh thái ẩn chứa nguyên khí thiên địa phong phú, tu luyện thì ngâm mình trong nguyên khí thiên địa nồng đậm, trong cơ thể đã tích lũy đại lượng chân nguyên, hiện giờ lại ăn một viên Bích Linh đan, Lâm Minh cảm thấy thân thể tê dại, chân nguyên tăng vọt, không ngừng chảy vào trong kinh mạch quanh người.

Tu vi Ngưng Mạch kỳ của hắn đang chậm rãi được củng cố.

Hơi nước bốc lên, toàn bộ căn phòng đều chìm trong sương trắng dày đặc, ánh trăng trong trẻo chiếu vào từ ngoài cửa sổ, làm cho màn hơi nước này càng tăng thêm một chút ý lạnh.

Liên tiếp mấy canh giờ, Lâm Minh kiên nhẫn thúc giục chân nguyên trong cơ thể hoàn thành từng vòng tuần hoàn.

Do tu vi của Lâm Minh được đề cao một bước, Chân Long Chi Huyết kết hợp với Lâm Minh càng chặt chẽ hơn, hiện tại không cần Lâm Minh cố ý thúc giục, chân nguyên của hắn cũng sẽ mang theo màu xanh da trời, loại chân nguyên này giống như cây tùng xanh ngắt, tràn ngập sinh mệnh lực. Không chỉ khi đối địch mới có thể thể hiện ra sự cường đại của Thanh Thương chân nguyên này, mà khi tu luyện thì chân nguyên này cũng có thể từ từ làm dịu thân thể Lâm Minh, làm cho kinh mạch của hắn càng cứng cỏi hơn, xương cốt cũng chặt chẽ hơn.


Mãi cho tới tận khuya, thì Lâm Minh mới hoàn thành hấp thu Bích Linh đan, tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ của hắn đã hoàn toàn được củng cố, tiếp theo, Lâm Minh lại lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình ra, trong bình sứ này là một loại chất lỏng đậm đặc màu xanh biếc.

Đây là Tịnh Thể Linh Dịch, sau khi đánh bại Lăng Sâm thì được thưởng cho, Tịnh Thể Linh Dịch chuyên môn dùng để thanh trừ đan độc trong cơ thể, dùng với Bích Linh đan, hiệu quả đặc biệt tốt.

Đương nhiên, Tịnh Thể Linh Dịch cũng chỉ có tác dụng phụ trợ. Nếu muốn chân chính luyện hóa đan độc, còn phải dựa vào bản thân Lâm Minh thì mới được.

Lâm Minh cũng không gấp gáp, hắn chỉ mới là Ngưng Mạch sơ cấp, khoảng cách cảnh giới Hậu Thiên còn rất xa xôi, có đủ thời gian để thanh trừ đan độc. Bất kể là Hỏa Tinh hay là Lôi Linh, thì đều là thủ đoạn tuyệt hảo để luyện hóa đan độc, không đến mức làm cho căn cơ bất ổn.

Hơi nước trong phòng càng nồng đậm hơn, Lâm Minh ngồi trong bồn nước, hoàn thành từng vòng tuần hoàn...

Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, tổng tông hội võ kéo dài vài ngày, rốt cuộc đã tiến vào ngày cuối cùng.

Hôm nay chính là vòng chung kết.

Mười vòng đấu, có tổng cộng mười một người, lần lượt là Lâm Minh, Âu Dương Minh, Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực, Khương Lan Kiếm, Cầm Vô Tâm, Hỏa Nham La, Trương Ngạn Triệu, Huyễn Tiểu Điệp, Phương Khải, Mộc Cổ Kiếp Nhung.

Mười một người này sẽ liên tục giao chiến trong mười vòng đấu, các tuyển thủ khác đều chỉ làm nền mà thôi.

Khi Lâm Minh tới đây thì mới là canh năm, trên quảng trường có rất ít người, chỉ có thể nhìn đến các bóng dáng mơ hồ.

Lúc này, Khương Bạc Vân đã ôm kiếm đứng trên vị trí tuyển thủ, hai mắt nhắm chặt, một luồng nguyên khí thiên địa như có như không chui vào trong thân thể hắn, sau đó lại từ từ lao ra, hoàn thành từng vòng tuần hoàn.

Lâm Minh từ xa đứng nhìn, âm thầm quan sát từng luồng nguyên khí thiên địa lưu động, thầm nghĩ:

“Khương Bạc Vân quả nhiên có tu vi nửa bước Hậu Thiên, nếu hắn thật sự bước vào Hậu Thiên kỳ, thì không có lý do gì mà còn áp chế tu vi đến b”.


Trước đó, Lâm Minh vẫn luôn hoài nghi Khương Bạc Vân đã bước vào Hậu Thiên kỳ, chỉ là giống như mình, áp chế tu vi không đột phá, cho nên tên này mới có thể tự tin như vậy, nhưng hôm nay quan sát Khương Bạc Vân tu luyện, hắn mới thấy kẻ này rõ ràng chỉ là nửa bước Hậu Thiên.

“Mặc kệ như thế nào, hôm nay đánh một trận, sẽ thấy tại sao hắn lại tự tin đến thế, rốt cuộc là dựa vào cái gì”.

Lâm Minh tự nhủ, lúc này, Khương Bạc Vân cũng cảm giác được Lâm Minh đang nhìn, nên mở hai mắt ra.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Khương Bạc Vân như xuyên thấu bóng tối, dường như có luồng sáng lóe lên trong đêm, hắn cười nói với Lâm Minh:

- Trước khi mặt trời mọc, nguyên khí thiên địa là nồng đậm nhất, hơn nữa tại Thất Huyền cốc thì còn hơn thế nữa, khi tia sáng mặt trời đầu tiên bắn ra, Kiếm tông chúng ta gọi nó là Tử Nhật Đông Thăng, cái gọi là Tử Khí Đông Lai chính là bắt nguồn từ đó, hấp thu luồng nguyên khí này, rất có lợi cho việc tu luyện.

Lâm Minh nói:

- Thất Huyền cốc quả thật là thánh địa tu luyện, cảm ơn Khương sư huynh chỉ bảo.

- Đừng khách khí, sớm hay muộn thì ngươi cũng sẽ tiến vào Thất Huyền cốc, nếu ngươi nguyện ý, có thể gia nhập Kiếm tông, cực kỳ hoan nghênh!

Khương Bạc Vân nói từ đáy lòng, Lâm Minh cũng hơi giật mình, mời mình gia nhập Kiếm tông ư? Hắn cũng không sợ mình lấy đi tài nguyên của hắn sao? Nhìn vẻ mặt của Khương Bạc Vân, rõ ràng là lời mời rất thành tâm, không có vẻ giả vờ nào, hơn nữa hắn không cũng cần phải giả vờ làm gì.

“Người này, thật đúng là tự tin!”.

Lâm Minh thầm than, hắn dự cảm được, nếu Khương Bạc Vân không vẫn lạc, thì tất nhiên sẽ trở thành một đời kiếm đạo tông sư.

Số người trên quảng trường càng lúc càng nhiều, khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu trên quảng trường, trọng tài liền đứng lên, cao giọng nói:


- Trận đấu bắt đầu, trận đầu tiên của vòng thứ mười chín, Khương Bạc Vân đấu với Cầm Vô Tâm!

Lời này vừa ra, không khí tại đây lập tức tăng vọt, trận đầu chính là trận rất quan trọng, thực lực của Cầm Vô Tâm rất rõ ràng trước mắt mọi người, tuy rằng không có người nào cho rằng Cầm Vô Tâm có thể thắng được, nhưng ít ra có thể bức ra vài phần thực lực của Khương Bạc Vân.

Lâm Minh cũng rất mong chờ trận đấu này, cho tới giờ, hắn vẫn không biết gì về Khương Bạc Vân.

Trận đấu còn chưa bắt đầu, Cầm Vô Tâm đã lùi xa ba mươi trượng, kiếm của Khương Bạc Vân quá nhanh, nếu không tách ra khoảng cách, thì thậm chí Cầm Vô Tâm còn không kịp phát ra tiếng đàn, đã bị đánh bại rồi.

- Trận đấu bắt đầu!

Sau khi trọng tài tuyên bố, Cầm Vô Tâm lập tức thi triển Phong Huyền Bát Âm, đối mặt với Khương Bạc Vân, nàng không có bất kỳ ẩn giấu nào, vừa lên đã dùng toàn lực ứng phó, Cầm Vô Tâm rất rõ ràng, nếu mình không dùng tuyệt chiêu, thì sẽ không có cơ hội để thi triển ra nữa.

Phong Huyền Bát Âm vô hình vô chất, thiên biến vạn hóa.

Trong các tuyển thủ tại đây, ngoài Lâm Minh ra, rất ít có người có thể nắm giữ được quỹ tích công kích của Phong Huyền Bát Âm, đây là chỗ đáng sợ của Cầm tông, ngay cả đòn công kích cũng không nhìn thấy, thì còn đánh như thế nào nữa?

Khương Bạc Vân liên tục búng mười ngón ngay, ngưng tụ trên hư không thành từng kiếm quang, vẫn là kiếm chỉ, chỉ nghe các tiếng “xuy xuy xuy xuy”, giống như tiếng sợi vải bị xé rách, các Phong Huyền Bát Âm vô hình trên không trung đều bị đánh tan!

Cầm Vô Tâm tâm thần run lên, nàng đã sớm dự đoán được Phong Huyền Bát Âm sẽ bị Khương Bạc Vân phá nát, nhưng không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, đối phương vẫn chỉ dùng ngón tay thay cho kiếm.

Dễ dàng phá vỡ Phong Huyền Bát Âm, Khương Bạc Vân dùng ngón tay thay kiếm, một luồng kiếm quang bắn thẳng đến Cầm Vô Tâm, một kiếm này sắp đạt đến cực hạn, Cầm Vô Tâm cắn chặt răng, tay phải đột nhiên kéo dây đàn, chỉ nghe một tiếng “tranh”, mấy luồng cầm âm bắn thẳng ra ngoài, va chạm với kiếm quang.

Xuy xuy xuy!

Kiếm quang liên tục phá vỡ ba luồng cầm âm, va chạm với luồng cầm âm cuối cùng, rốt cuộc tiêu tán.

Một kiếm quan liên tục phá vỡ ba cầm âm, Cầm Vô Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu đàn lại, ôm vào lòng, lạnh lùng nói:

- Ta nhận thua.


Khương Bạc Vân mỉm cười nói:

- Ba năm không gặp, Cầm sư muội tiến bộ kinh người, chỉ sợ không cần hai năm nữa, ta chống lại Cầm sư muội cũng phải toàn lực ứng phó rồi.

Cầm Vô Tâm là người trẻ tuổi nhất trong số tất cả đệ tử thân truyền, chỉ mười tám tuổi, so với Khương Bạc Vân thì nhỏ hơn một tuổi rưỡi, về thiên phú, nàng cũng gần bằng Khương Bạc Vân, ở trên Khương Lan Kiếm cùng Âu Dương Minh.

Cầm Vô Tâm nghiêm túc nhìn Khương Bạc Vân một cái, nói từng chữ một:

- Ít nhất khi đó ta sẽ bức ngươi xuất kiếm!

- Tất nhiên! Kỳ thật hôm nay ngươi đã phá chưởng kiếm của ta rồi, nếu tiếp tục giao chiến nữa, e rằng ta cũng phải xuất kiếm.

Cầm Vô Tâm xoay người xuống đài, trọng tài tuyên bố Khương Bạc Vân thắng.

Trong lúc nhất thời, tại đây vang lên một loạt tiếng kinh ngạc, tuy rằng đã sớm đoán được trận này sẽ là Khương Bạc Vân thắng, nhưng không nghĩ tới hắn lại thắng thoải mái đến vậy, nhấc tay đã phá vỡ Phong Huyền Bát Âm của Cầm Vô Tâm, ngay cả kiếm cũng không lấy ra, chênh lệch giữa các đệ tử thân truyền còn lớn hơn bọn hắn tưởng tượng rất nhiều.

- Khương Bạc Vân quá mạnh mẽ! Còn ai có thể thắng được hắn nữa, ngay cả Cầm Vô Tâm mà cũng đều thắng nhẹ nhàng như vậy, Lâm Minh và Âu Dương Minh căn bản vậy không phải là đối thủ của Khương Bạc Vân a!

- Nếu Khương Bạc Vân toàn lực ứng phó, Lâm Minh và Âu Dương Minh có lẽ không chống được năm chiêu thì sẽ bị đánh bại!

- Đúng vậy, ngay cả Mộc Cổ Bặc Vực có lẽ cũng không được, ta còn cho rằng Mộc Cổ Bặc Vực đạt tới cảnh giới Dung Nguyên, có thể áp Khương Lan Kiếm một đầu, hiện tại xem ra, có thể bức ra át chủ bài của Khương Bạc Vân thì cũng đã là không tồi rồi.

Các khán giả bàn luận xôn xao, Lâm Minh cũng khá là giật mình.

Giống như Lâm Minh không ngừng làm cho Khương Bạc Vân kinh ngạc vậy, Khương Bạc Vân cũng không ngừng làm cho Lâm Minh kinh ngạc, trước trận chung kết, bọn họ đều giống như một ngọn núi băng lơ lửng trên biển, chỉ lộ ra trước mặt người khác một góc núi băng mà thôi.

Sau trận đấu giữa Khương Bạc Vân và Cầm Vô Tâm là vài trận không quá quan trọng, nhưng tiếp theo lại là một trận được rất nhiều người chú ý, Lâm Minh đấu với Âu Dương Minh.

Đây là một trận quyết đấu mà các người xem chờ mong đã lâu, một bên là Âu Dương Minh xếp thứ ba trong tổng tông hội võ lần trước, một bên là Lâm Minh, con “hắc mã” lớn nhất trong tổng tông hội võ lần này, trận đấu này có thể nói là rất khó dự đoán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui