Chương 1899: Di tích Thái cổ .
Hai người chậm rãi tới gần rừng đá, trong lúc nhất thời cả rừng đá như sống lại, có dị động, nhiều đóa hoa đại đạo rơi xuống, hóa thành đạo phù văn kỳ lạ, phong tỏa cả phiến thiên địa này.
Cũng phong tỏa đường đi của Lâm Minh cùng thiếu nữ áo đỏ, hình thành một trận pháp phòng ngự khó lường.
YAA.A.A..!
Thiếu nữ áo đỏ kinh ngạc kêu một tiếng, hồn lực của nàng dường như xung đột với trận pháp này, bị trận pháp quỷ dị bắn ngược hồn lực trở về, làm cho thiếu nữ thiếu chút nữa bị thương.
Nhưng mà thiếu nữ áo đỏ thời điểm này thể hiện ra một mặt khiến Lâm Minh cực kỳ kinh ngạc, thân thể nàng giống như không có sức nặng, khi năng lượng quỷ dị bắn ngược lại, nó giống như sợi thô bị gió thổi bay đi.
Nàng bây ngược ra sau vài chục trượng, vững vàng đứng trên đất.
- Ngươi có sao không?
- Nơi này đúng là quái dị, mỗi lần ta tới đây đều không thể đi vào bên trong... Nhưng mà không như lần trước, không có mạnh mẽ như vậy.
Dường như tiếp xúc với Lâm Minh đã lâu, thiếu nữ áo đỏ nói chuyện chậm rãi thuận lợi hơn rất nhiều, giống như bởi vì trước đây quá lâu không nói chuyện cho nên lời lẽ không thông.
Lâm Minh kỳ quái nhìn về phía thiếu nữ áo đỏ, thình lình hỏi một câu.
- Ngươi bao nhiêu tuổi?
Trên mặt thiếu nữ áo đỏ lộ ra biểu lộ mờ mịt, qua trong chốc lát. Nàng lắc đầu nói ra:
- Ta ta ta cũng không biết ah... Ta hình như ngủ ngon rất rất lâu rồi... Nhưng sau đó không biết như thế nào thì tỉnh lại, nhưng sau đó ở ngay chỗ này... Nhưng sau đó... Ta có nhiều khi thấy rất nhiều người tiến vào đây, bọn họ luôn luôn muốn bắt ta... Còn bắt bằng hữu của ta.
Thiếu nữ áo đỏ nhíu đôi mi thanh tú, dường như thập phần không muốn nghĩ tới ký ức đã qua.
Lâm Minh nghe được thì nội tâm kinh ngạc, thiếu nữ áo đỏ này có thân thế kỳ quái.
Nghe nàng nói, nàng khả năng đã sống quá lâu rồi, trước kia vẫn ngủ say.
Mà những người ngoài tiến vào đây chính là thí luyện giả nguyên mộng chiến trường, những người này tới bí cảnh tầm bảo. Không thể nghi ngờ là quấy rầy thiếu nữ áo đỏ. Mà khi bọn họ ngắt lấy linh dược, khả năng cũng biến hóa giống như Kỳ Lân quả.
- Chẳng trách nữ hài tử này thời điểm nhìn thấy ta thì luôn đề phòng, giống như rất e ngại ta, rốt cuộc nàng có thân phận gì? Vì cái gì nàng giống như Tiểu Ngư Nhi vậy?
Lâm Minh không hiểu nhớ tới Tiểu Ngư Nhi, nhìn qua cũng chẳng khác gì thiếu nữ này, nàng dùng Tử Dương thạch, Cửu Dương ngọc ăn như đường đậu.
Nàng cũng không biết bản thân sống bao lâu, nhưng không có được trí tuệ xứng với tuổi, dường như tâm tính của nàng vẫn dừng ở mức tiểu hài tử. Thậm chí có thể nói là ngây ngốc ngơ ngác.
Bộ dáng của nàng chưa từng cải biến qua, vẫn là bộ dáng tiểu nữ hài mười mấy tuổi, chưa từng lớn lên, lại càng không già yếu.
- Trận pháp này... Đây là Tam Thập Tam Thiên Đại Đạo tự nhiên diễn hóa, không phải sức người dựng lên. Phải tuân theo Tam Thập Tam Thiên Đại Đạo mới có thể tiến vào trong đó.
Lâm Minh hơi trầm ngâm, ánh mắt nhìn qua lực lượng ngưng tụ trận pháp, trong mắt Lâm Minh bắn ra ngàn vạn phù văn, giống như có thể xuyên qua mênh mông vô tận, nhìn thấy trời sao khôn cùng...
Trận pháp cùng phù văn đều có điểm chung.
Hắn nghiên cứu thần văn phù nhiều năm như thế, lại hấp thu nhiều trí nhớ Thần Văn Sư, nội tình mênh mông như biển, hắn với chuyện phá giải trận pháp càng có tin tưởng.
Trong chốc lát, hắn tiến hành suy diễn vô số lần.
Chậm rãi hắn tìm kiếm chỗ tiết điểm của trận pháp, đầu ngón tay bắn một đạo thương mang ra, oanh một tiếng vang thật lớn, đánh vào tiết điểm của trận pháp.
Giống như khối đá ném vào mặt hồ, trong thời gian ngắn đã quấy ra sóng lớn khôn cùng.
Cả trận pháp phòng ngự vỡ tan.
Nhìn thấy rừng đá lạnh lẽo này, rõ ràng nó mục nát cự kỳ nhanh chóng.
Đây là mục nát do thời gian cọ rửa mà thành, làm cho Lâm Minh kinh ngạc.
Mặt đất dưới chân rung động lắc lư, không gian chung quanh biến hóa, trong nháy mắt rừng đá biến mất.
Hô --
Cảm giác nóng bức hiện ra trên đầu.
Thế giới trước mặt biến thành sa mạc hoan vu, loạn thạch đá lởm chởm biến thành khắc nghiệt.
Cách đó không xa bộc phát bí lực bàng bạc như vực sâu địa ngục.
Nội tâm Lâm Minh khẽ động, hắn lao tới trăm dặm, đi tới biên giới vực sâu nhìn xuống dưới.
Toàn thân của hắn chấn động, vực sâu không thấy đáy, hắn không có nhìn thấy cái gì, chỉ cảm giác nơi đây lưu lại hai đạo khí tức đáng sợ.
Trong đó một khí tức là hắc khí vô cùng tinh thuần, tản ra ra cảm giác áp bách khó tả, giống như chúng sinh đều phải quỳ gối.
Hùng hồn, mênh mông cuồn cuộn.
Hồn lực này tinh thuần tới mức tận cùng, nó mang theo khí tức đại đạo.
Không hề nghi ngờ, đây là hồn lực cực hạn, tinh thuần cùng thâm thúy thậm chí vượt xa Hồn Hậu Thánh Mỹ mà Lâm Minh biết.
Cho dù là một chút hồn lực cũng có biến hóa khôn cùng.
Chỉ nhìn qua một cái có thể khiến linh hồn bị hút đi, làm lòng người vì vậy mà run sợ động tâm.
Mặt khác một đoàn khí tức khác lại khiến Lâm Minh hết sức quen thuộc-- là khí tức chủ nhân Tu La Lộ.
Khí tức này ẩn chứa lực lượng chính là lực lượng Tu La thiên đạo mênh mông như biển, bàng bạc lừng lẫy, sát khí trùng thiên, giống như có thể nát bấy trụ vũ.
Hai luồng khí tức này đồng thời tồn tại trong không gian, ẩn ẩn chồng lấn lẫn nhau, trùng kích, không phân trên dưới.
- Người nào? Rõ ràng có thể tranh hùng với chủ nhân Tu La Lộ?
Trong nội tâm Lâm Minh kinh ngạc, hắn phát hiện ra đoàn hồn lực này, rõ ràng có thể tranh phong với khí tức chủ nhân Tu La Lộ lưu lại, không kém bao nhiêu.
Dường như đại trận hình thành ở nơi này, cho nên cho dù khí tức chủ nhân Tu La Lộ hay là đại hồn lực này đều bị phong ấn trong rừng đá này, trải qua mấy tỷ năm chưa từng yếu đi, ngược lại ẩn ẩn hình thành hệ thống Thiên Đạo, không có biến mất.
Vô số phù văn lưu chuyển cũng bay múa trong không gian đen kịt.
Lâm Minh vận chuyển lực lượng Tu La pháp tắc quan sát những béến hóa này, hắn nhìn tới mức con mắt đau đớn, lại giật mình phát hiện những phù văn này biến thành một cuốn sách lịch sử, trong đó ghi lại những hình ảnh không tưởng tượng nổi, tràng cảnh các nơi biến hóa.
Lâm Minh thình lình phát hiện, vực sâu dưới chân của hắn biến thành tinh vực khổng lồ, mênh mông không thấy điểm cuối cùng.
Ở đây còn có khí tức bàng bạc khởi động.
Ngôi sao rậm rạp chằng chịt, bên dưới còn có tinh cầu trăm ngàn vết lở loét
- Chẳng lẽ đây là cổ chiến trường chủ nhân Tu La Lộ tranh phong với người ta?
Trong lòng Lâm Minh khiếp sợ, chủ nhân Tu La Lộ vài tỷ năm qua vẫn tồn tại trên thế gian. Tinh cầu bị tàn phá như thế, xem xét chính là bị lực lượng to lớn quét trúng mới biến thành như thế.
Hắn vừa mới sinh ra suy nghĩ này, đột nhiên tình cảnh biến hóa, trên đầu xuất hiện tối đen.
Từng tinh cầu hiện ra trong hư không.
Hàng tỉ ngôi sao không ngớt không dứt, giống như huyền phù trên đỉnh đầu của hắn, bề mặt có quái thạch chạy dài, còn có dãy núi không dứt.
Từng ngôi sao tỏa ra hào quang bàng bạc.
Ngôi sao mà Lâm Minh đứng chỉ là tinh cùa bình thường trong biển tinh cầu này mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...