Bạch Tĩnh Vân cười nói:
- A Tử, không phải là mấy ngày hôm trước ngươi định đem kiếm nhân giai trung phẩm, muốn Lâm sư đệ hỗ trợ sao?
Mộ Dung Tử không phải là tư vị nói:
- Tần Hạnh Hiên người ta cũng có một thanh kiếm tìm Lâm sư đệ của ngươi Minh Văn rồi, kiếm lấy ra từ phủ nguyên soái, làm sao cũng là kiếm nhân giai thượng phẩm a, thanh kiếm mẻ kia của ta, vẫn là không đi mất mặt, hừ, mấy lão đầu trong nhà ta kia đều là quỷ hẹp hòi keo kiệt muốn chết!
Trong lời nói của Mộ Dung Tử chua xót tới mức cách mấy con phố cũng có thể nghe thấy được, Bạch Tĩnh Vân nhịn không được bật cười lên.
Mộ Dung Tử mắt thấy vài ngày trước, không ít đệ tử đại gia tộc có bảo khí nhân giai trung phẩm, hơn nữa còn cộng thêm ngọn lửa Minh Văn của Lâm Minh, đã sớm ngồi không yên, cho nên cố gắng nhõng nhẽo, níu lấy lão gia tử trong nhà muốn có được một thanh bảo khí nhân giai trung phẩm, còn có một chút tài liệu trân quý, lôi kéo Bạch Tĩnh Vân, cực kỳ hứng thú bỏ chạy tới Minh Văn sư công hội tìm Lâm Minh để Minh Văn, kết quả sau khi đi tới Minh Văn sư công hội, mới biết được những ngày qua Lâm Minh tập hợp đủ tài liệu cũng đã thu quán không làm.
Điều này làm cho Mộ Dung Tử hết sức buồn bực, rồi sau đó trở lại Thất Huyền võ phủ, lại biết Lâm Minh đã bắt đầu bế quan, cái này làm cho Mộ Dung Tử càng thêm khó chịu.
Bạch Tĩnh Vân cũng không có trêu chọc Mộ Dung Tử, nàng đi tới chào hỏi Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên, nói:
- Lâm sư đệ! Tần tiểu thư!
- Nga? Tĩnh Vân sư tỷ?
Trong lòng Lâm Minh hơi động một chút, chợt cười đáp lại nói:
- Kiếm đã Minh Văn lần trước còn hoàn hảo chứ?
- Ừm, dùng rất tiện tay. Không biết Lâm sư đệ những ngày qua có rảnh rỗi không, A Tử còn có một thanh kiếm, muốn Lâm sư đệ hỗ trợ.
- Không thành vấn đề, một lần Minh Văn mà thôi, không cần tới bao lâu. Lại nói lần trước Tinh Diệu thạch của Tĩnh Vân sư tỷ giúp ta một đại ân lớn a.
- Lâm sư đệ khách khí rồi.
Bạch Tĩnh Vân cười cười, còn muốn nói cái gì đó, nhưng ngay lúc này, chuông đồng bên cạnh tế đàn bị gõ vang.
Khảo hạch Vạn Sát trận bắt đầu!
Ánh mắt Lâm Minh ngưng tụ. Chiến ý đã dấy lên, đã cách ba tháng, không biết lần này, mình có thể vượt lên đến Bài Danh thạch số bao nhiêu a?
- Lâm sư đệ hiện tại tựu lên đài sao?
Bạch Tĩnh Vân hỏi.
- Ừm, ta lên đài vòng thứ nhất!
Nói như vậy, đệ tử thực lực cường đại cũng sẽ lựa chọn lên đài mấy vòng cuối cùng, có ý tứ áp trục, tuy nhiên Lâm Minh lại không nghĩ như vậy. Lần này hắn tới chính là vì tiến vào mười vị trí đầu tiên, cầm lấy phần thưởng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, mà không phải tới biểu diễn.
- Đệ tử khảo hạch vòng thứ nhất, có thể lên trên!
Sư huynh chấp sự tuyên bố.
Lâm Minh nhẹ nhàng nhảy lên. Phảng phất giống như một con yến nhẹ nhàng, trong nháy mắt liền xuất hiện phía trên tế đàn của Vạn Sát trận.
Thân pháp nhẹ nhàng đấy, người khác không có chú ý tới, nhưng là Tần Hạnh Hiên, bao gồm cả Từ Phong Nguyên cùng Tôn Ti Phiền hai trưởng lão cũng là chú ý tới.
Bản năng Tần Hạnh Hiên có cảm giác động tác mới vừa rồi của Lâm Minh có chút địa phương kỳ quái, nhưng là lại không thể nói rõ ra là kỳ quái ở chỗ nào, nàng chẳng qua là không giải thích được nhìn Lâm Minh, trong đầu hồi tưởng đến một màn mới vừa rồi, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Từ Phong Nguyên vuốt râu, nói:
- Lão Tôn, ngươi có chú ý tới hay không, động tác mới vừa rồi của Lâm Minh thật giống như có chút huyền diệu ở bên trong!
Trong đầu Tôn Ti Phiền hồi tưởng đến động tác mới vừa rồi của Lâm Minh. Lại nói tiếp, mới vừa rồi Lâm Minh không coi là quá nhanh, nhưng là động tác của hắn lại hàm chứa một loại huyền diệu đặc thù, người bình thường, sau khi nhảy lên, tốc độ bay lên không sẽ bởi vì trọng lực mà từ từ rớt xuống, mặc dù bởi vì tốc độ nhảy lấy đà quá nhanh, biên độ rớt xuống cực kỳ bé nhỏ, nhưng là cẩn thận cảm giác còn có thể phát giác ra được, nhưng là mới vừa rồi Lâm Minh tựa hồ lấy một cái tốc độ trung bình để nhảy lên tế đàn, tựu phảng phất giống như thân thể của hắn là một mảnh lông chim hoàn toàn không có sức nặng, bị gió thổi lên tế đàn vậy.
- Quả thật có điểm gì là lạ, tiểu tử này, mấy ngày không thấy, tựa hồ lại là tiến bộ không nhỏ, lần này, đáng xem!
Bởi vì Lâm Minh lên đài, những đệ tử khác vốn là tính toán lên đài vòng thứ nhất không hẹn mà cùng dừng lại, không có theo tới, cho nên, trận đầu khảo hạch chỉ có một mình Lâm Minh.
Lâm Minh cũng không có để ý những người khác, trực tiếp ngồi xếp bằng ở bên trong tế đàn.
- Thời gian khảo hạch không giới hạn, đánh chết địch nhân mới vào Luyện Thể tầng hai được một điểm, giết địch nhân Luyện Thể tầng hai đỉnh phong được năm điểm, mới vào Luyện Thể tầng ba được mười điểm, tầng ba đỉnh phong được năm mươi điểm, mới vào Luyện Thể tầng bốn được một trăm điểm, tầng bốn đỉnh phong được năm trăm điểm, mới vào Luyện Thể tầng năm được một ngàn điểm, tầng năm đỉnh phong được năm ngàn điểm, tử vong tức là thất bại. Lâm sư đệ, nếu như chuẩn bị xong, có thể bắt đầu.
Chấp sự Lương Quang Phong giới thiệu theo thường lệ.
- Bắt đầu đi.
Lâm Minh gật đầu, sau đó, trận quang màu trắng sữa bao phủ hắn vào bên trong.
Lâm Minh lần nữa tiến vào thế giới trắng xóa kia, bên cạnh hắn, xuất hiện các loại binh khí.
- Thương, cán thương tám thước, đầu thương tám tấc, cán thương Tử Ô Đạn Thiết, mũi thương Vân Văn Tấn Thiết, tổng trọng lượng tám trăm hai mươi cân!
Trong đầu Lâm Minh hình thành kiểu dáng binh khí, một thanh trọng thương giống y hệt với Quán Hồng thương rơi vào trong tay Lâm Minh.
Cùng lúc đó, trước mặt Lâm Minh xuất hiện hơn mười người võ giả cùng hung thú, thực lực của bọn họ chẳng qua là từ mới vào Luyện Thể tầng hai đến mới vào Luyện Thể tầng ba, thực lực như vậy, đối với Lâm Minh mà nói căn bản là nửa điểm uy hiếp cũng không có.
Không đợi những đối thủ này tiến công, cước bộ Lâm Minh vừa động, trong nháy mắt xuất hiện bên trong những hung thú cùng võ giả này, hoành thương đảo qua.
- Quyển sát!
Ngay cả Luyện Lực Như Tơ cũng không sử dụng, chỉ dựa vào lực lượng thân thể, quét thương qua, hơn mười người địch nhân nổ tung giống như túi máu, toàn bộ tử vong!
Một chiêu rõ ràng, gọn gàng!
Qua thời gian mấy hơi thở, nhóm địch nhân thứ hai đi ra ngoài, địch nhân lần này, lấy Luyện Thể tầng ba đỉnh phong làm chủ, thậm chí còn có một là Dịch Cân sơ kỳ.
Loại tu vi này, đối với Lâm Minh mà nói giống như trước không đáng giá nhắc tới!
Quán Hồng thương trong tay run lên, Lâm Minh trực tiếp xông về địch nhân, một đầu Man Ngưu thú thực lực tương đương Dịch Cân kỳ duy nhất vọt mạnh về phía Lâm Minh, thân thể khổng lồ nặng mấy ngàn cân, cấp tốc chạy tới, bốn vó giẫm đạp trên mặt đất khiến cho cả vùng đất lay động, đất đá bay tán loạn!
Một đầu quái thú Man Ngưu đột nhiên xông mạnh tới như vậy, cộng thêm lực lượng bứt lên trước, cho dù là một tòa cung điện, cũng có thể cuốn sập!
Đối mặt với quái thú hùng hổ, Lâm Minh không tránh không né, hắn hét lớn một tiếng, hai cánh tay trầm xuống, khí thế cả người bột phát.
- Giao Long Xuất Hải!
Hét lớn một tiếng, Lâm Minh một thương đâm vào trong thân thể Man Ngưu!
Răng rắc!
Trong một lực đánh vào, Quán Hồng thương giống như phá vỡ thuộc da nát vụn đâm vào thân thể Man Ngưu, rồi sau đó bị kẹt ở bên trong xương cốt của Man Ngưu!
Lực đánh vào cường đại làm cho Quán Hồng thương cong thành trăng tròn, xong chân phải Lâm Minh mạnh mẽ đạp một bước về sau, hai chân lại như sắt đúc cắm rễ ở phía trên cả vùng đất.
- Grao!
Toàn thân Lâm Minh quán chú chân nguyên, thân thể giống như một cây cung cong về phía sau, hai cánh tay đột nhiên giơ lên, Man Ngưu mấy ngàn cân, cứ như vậy bị Lâm Minh nâng lên từ đỉnh đầu!
Một chiêu hất tung Man Ngưu, khí thế Lâm Minh đạt đến cực hạn, hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp xông ào vào trung tâm địch nhân, hai tay cầm thương, đại khai đại hợp, Quán Hồng thương giống như Giao Long tím cuồn cuộn ở trong biển máu, nơi đi qua, máu tươi phun ra, đứt gân gãy xương!
Một thương xuất ra, ít nhất giết hết hai địch nhân!
Địch nhân mới không ngừng bị Vạn Sát trận đưa ra ngoài, song địch nhân cũ chết nhanh hơn!
Thế cho nên ở một đoạn thời gian rất dài, bên cạnh Lâm Minh luôn luôn đều chỉ có bảy tám địch nhân, trong đó còn có mấy địch nhân là bị một thương quét chặt đứt chân hoặc xương sống thắt lưng, mất đi lực chiến đấu, sắp bị loại bỏ!
Ở ngoài Vạn Sát trận, nén hương thứ tư đã hết, mà Lâm Minh ngồi xếp bằng ở trong tế đàn thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, hiển nhiên dư lực mười phần.
- Nén hương thứ tư! Khảo hạch Vạn Sát trận lần trước, Lâm Minh chỉ tới nén hương thứ tư thể lực cũng có chút chống đỡ hết nổi, nhưng là dù vậy, tốc độ giết địch của hắn quá nhanh, cũng có thể giết được sáu mươi hai tên, hiện tại đã nén hương thứ tư Lâm Minh vẫn giống như người không có chuyện gì, đoán chừng chống được nén hương thứ sáu, bảy không thành vấn đề! Hơn nữa thực lực của Lâm Minh bây giờ đề cao, tốc độ giết địch tuyệt đối nhanh hơn, nói không chừng hắn đã giết tới võ giả Luyện Cốt kỳ! Một võ giả mới vào Luyện Cốt kỳ chính là một ngàn điểm, không cách nào tưởng tượng xếp hạng lần này của Lâm Minh.
Bạch Tĩnh Vân một bên nhìn lư hương, một bên đoán chừng điểm mà Lâm Minh đạt được hiện tại.
- Người đứng thứ mười của Vạn Sát trận đại khái là tám, chín ngàn điểm, chỉ cần giết bốn năm võ giả Luyện Cốt sơ kỳ, hơn nữa tích lũy lúc trước đạt được, trên căn bản có thể tiến vào mười người đầu tiên.
Mười lăm tuổi đã tiến vào mười người đầu tiên, cái thành tích này Bạch Tĩnh Vân thử nghĩ xem cũng đã cảm thấy kinh khủng.
Ở lúc Bạch Tĩnh Vân nói chuyện, Mộ Dung Tử lại chỉ ngồi ở trên cỏ nghiêng đầu, hai cái tay chống cằm nhìn Lâm Minh đang ngồi xếp bằng ở tế đàn, hoàn toàn không có cảm giác gì, đại khái là bởi vì mấy ngày nay Lâm Minh sáng tạo kỳ tích quá nhiều, Mộ Dung Tử đối với tất cả những gì Lâm Minh làm cũng sinh ra sức miễn dịch, chẳng muốn kinh ngạc.
Ở bên trong Vạn Sát trận, Lâm Minh quả thật theo như lời Bạch Tĩnh Vân đã nói, đã bắt đầu đối mặt với địch nhân Luyện Cốt kỳ, tuy nhiên không phải là Luyện Cốt sơ kỳ, mà là Luyện Cốt đỉnh phong!
Bạch Tĩnh Vân, vẫn là đánh giá thấp tốc độ giết địch của Lâm Minh!
Lâm Minh hiện giờ chẳng qua là mới vào cảnh giới Dịch Cân, đối mặt với Luyện Cốt đỉnh phong, xê xích một nửa cảnh giới!
- Luyện Cốt đỉnh phong sao?
Lâm Minh liếm liếm đôi môi, trong ánh mắt toát ra chiến ý sáng quắc, bởi vì lúc này môi hắn nhuốm máu, vẻ mặt lộ ra vẻ có chút dữ tợn.
Thực lực địch nhân càng ngày càng mạnh, áp lực Lâm Minh gặp phải cũng càng lúc càng lớn, thực lực Lâm Minh, đã sớm vượt qua võ giả Luyện Cốt đỉnh phong bình thường, xong ở dưới tình huống một đám địch nhân kìm chế, muốn đánh bại địch nhân Luyện Cốt đỉnh phong, khó khăn lại tăng lên một mảng lớn.
“Ầm!”.
Lâm Minh cùng võ giả Luyện Cốt kỳ kia liều mạng một cái, đối phương dĩ nhiên sử dụng trường côn hiếm thấy, một côn đập tới, lực lượng thiên quân!
Trực tiếp vung Quán Hồng thương, đập vào côn của đối phương.
Tia lửa văng khắp nơi, một côn một thương bởi vì lực va đập cường đại, đồng thời cong gãy!
Lúc này, tựu hiện ra chỗ tốt của đạn thương đạn côn, nếu là thân côn cán thương không có chút co dãn nào, một đập như vậy, chỉ là lực phản chấn cũng có thể làm cho gan bàn tay võ giả rạn nứt.
Võ giả Luyện Cốt đỉnh phong, lực lượng kinh người, xong lực lượng của Lâm Minh lại mạnh hơn!
Có “Hỗn Độn Cương Đấu kinh” chống đỡ, phối hợp cùng kỹ xảo phát lực của Luyện Lực Như Tơ, lực lượng trên cán thương của Lâm Minh giống như thủy triều cuồn cuộn, chẳng những cường đại, hơn nữa còn kéo dài không dứt!
Quán Hồng thương cong thành một cái nửa hình cung chợt khôi phục nguyên trạng, hắc giáp võ giả Luyện Cốt đỉnh phong kia ngạnh sinh sinh bị Lâm Minh đánh văng ra.
Mà Lâm Minh trái lại, cũng chỉ lui nửa bước!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...