Vũ Cực Thiên Hạ

Chấp sự sư huynh kia cảm giác đầu óc hoàn toàn hồ đồ, chẳng lẽ bên trong Cuồng Phong động có quái thú?

Không có khả năng, động gió này dùng mỗi ngày, sao lại sẽ có quái thú, hoặc là mình chọn độ khó sai rồi? Hắn xoay người nhìn thoáng qua bàn điều khiển trận pháp, quả thật là độ khó cấp bảy không nghi ngờ.

Nhưng là, Lâm sư đệ làm sao lại thành ra bộ dạng này, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ công phu hạ bàn của Lâm sư đệ không vững?

Không có khả năng, Lâm sư đệ ở trên lôi đài rõ ràng là khí thế bất động như núi, sao có thể hạ bàn không vững.

Đối với loại tình huống này, Lâm Minh cũng căn bản giải thích không rõ, hắn nói:

- Sư huynh, phiền toái ngươi lại hạ một độ khó đi, mở độ khó cấp sáu.

Ở độ khó cấp bảy, tốc độ gió vẫn là quá nhanh, thời gian Lâm Minh ngừng trên không quá ngắn, mới vừa cảm nhận được một chút lực lượng căn nguyên của gió lập tức liền đụng lên vách tường.

Cho nên hắn hy vọng lại hạ thấp độ khó, lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh. Cũng không phải là chống cự lực lượng của gió, lực lượng yếu một chút cũng không quan hệ.

- Còn muốn hạ thấp độ khó?

Chấp sự sư huynh kia đã là không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn không nghĩ rõ làm thế nào mở miệng hỏi Lâm Minh thì Lâm Minh lại đã tiến vào trong động gió. Thông qua vô số lần thí nghiệm vừa rồi, hắn cảm giác thoáng nắm giữ được một tia mạch lạc của Phong chi ý cảnh, hắn muốn nhân cơ hội này một hơi bước vào cánh cửa của Phong chi ý cảnh.

Tu luyện chừng tám canh giờ, Lâm Minh đụng lên vách tường đã có hơn vạn lần. Nếu không có thuốc trị thương cực phẩm, va chạm nhiều lần như vậy nhất định để lại ám thương.

Lúc này, trên người Lâm Minh đã không còn một chỗ hoàn hảo. Khi hắn đổi một thân quần áo từ trong động gió đi ra, chấp sự sư huynh kia hoàn toàn mơ hồ.

Bên cạnh chấp sự kia còn có một đệ tử của Thiên Chi phủ, hắn lại chưa thể nhận ra Lâm Minh, còn đang nghĩ đây là đệ tử bậc thấp nào mà kỳ quái như vậy. Không được ngươi liền mở độ khó thấp một chút không phải là được rồi, cần phải tự hành hạ mình như vậy chứ?


- Lâm sư đệ, ngươi rốt cuộc ở bên trong làm gì?

Chấp sự sư huynh hỏi.

- Tu luyện.

Lâm Minh mỉm cười, đưa ra một câu trả lời có lệ, sau đó không đợi chấp sự sư huynh này hỏi tiếp liền cáo từ rời đi.

Đệ tử Thiên Chi phủ ở lại kia còn đang hỏi:

- Lâm sư huynh? Lâm sư đệ nào? Lâm Vũ sao? Cũng không đúng, Lâm Vũ tuy thực lực kém một chút nhưng cũng không đến mức kém vậy chứ.

Chấp sự kia tức giận nhìn đệ tử đó một cái, nói:

- Lâm Minh Lâm sư đệ!

- Lâm Minh? Ha ha, sư huynh, ta thừa nhận lời nói đùa này của ngươi rất buồn cười. Nếu là Lâm Minh có thể ở trong động gió ngã thành như vậy, ta về sau đi ngược lại.

- Ngươi thích đi như thế nào thì đi, không tin lần sau ngươi tới xem xem.

Chấp sự sư huynh kia lười để ý đến đệ tử kia, hắn bắt đầu thu thập trận bàn, đã đến thời gian đóng trận tan tầm rồi.

***

Ban đêm cùng ngày trở về chỗ ở, Lâm Minh nấu một thùng tắm thảo dược, cởi hết quần áo nhảy vào ngâm một hơi hai canh giờ, lúc này mới chậm rãi tiêu trừ miệng vết thương toàn thân, lại ngồi xuống điều tức một đêm. Ngày hôm sau, dược lực làn da hấp thu tan ra, vết bầm tím cũng biến mất.

Một thùng tắm thảo dược này giá trị sáu, bảy trăm lượng vàng. Nếu là trước kia, số tiền này mua dược liệu đủ cho Lâm Minh dùng bảy, tám năm. Mà hiện tại, một thùng thuốc liền dùng mất, điều này khiến Lâm Minh lại lần nữa cảm khái. Nếu không có tiền, muốn tập võ, có thiên tài mấy cũng là vô dụng.


Ngày hôm qua, thông qua luyện tập kiểu tự hành hạ tám canh giờ, Lâm Minh rốt cuộc chạm đến một tia bên rìa Phong chi ý cảnh, ngay cả nhập môn đều chưa tính, cách nắm giữ Phong chi ý cảnh lại càng rất xa.

Kim Bằng Phá Hư thâm ảo như vậy, Lâm Minh vốn không trông cậy luyện thành trong thời gian ngắn như vậy. Tuy nhiên chỉ là luyện thành một chút xíu cũng tác dụng vô cùng.

Hôm nay, Lâm Minh không đi Cuồng Phong động, hắn cần một đoạn thời gian để thân thể trí nhớ tiêu hóa đạt được ngày hôm qua.

Vì thế, hắn đốt một tấm Truyền Âm phù cho Uông Vũ Hàm, hôm nay hắn muốn đi Minh Văn sư công hội.

***

Trong mấy ngày này, Thiên Vận thành đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Chu gia tuyên bố, Chu Viêm bởi vì xúc phạm gia quy, bị trục xuất khỏi gia tộc, mà thập hoàng tử Vân thân vương cũng vạch rõ giới hạn với Chu Viêm.

Chuyện này xử lý rất điệu thấp, nhưng mà thế lực các nơi vẫn chú ý tới. Hiện tại ai chẳng biết Chu Viêm và Lâm Minh có cừu oán, thậm chí một ít người tin tức linh thông còn biết tầng quan hệ Lan Vân Nguyệt này.

Chu Viêm và Lâm Minh là tình địch, hơn nữa theo tin tức đáng tin, bọn họ từng phát sinh rất nhiều lần tranh đấu, mâu thuẫn đã kịch liệt không thể hòa giải. Vào thời điểm này, Chu gia đem Chu Viêm trục xuất khỏi gia tộc, đồng thời thập hoàng tử vạch rõ giới hạn với Chu Viêm, ý nghĩa cái gì?

Rất nhiều người nghĩ đến chính là, Chu gia cùng thập hoàng tử làm như vậy là biểu hiện khuất phục, lấy lòng đối với Lâm Minh. Nhưng là vì lấy lòng Lâm Minh liền trực tiếp đem một nhân tài như vậy trục xuất khỏi gia tộc, cách làm này có phải là quá lỗ mãng rồi hay không?

Lâm Minh tuy mạnh, nhưng là rõ ràng thân cận ph thái tử. Nếu là thập hoàng tử không thể lôi kéo được Lâm Minh, như vậy lại đuổi Chu Viêm đi. Đó không phải là bồi phu nhân lại chiết binh sao?

Thập hoàng tử làm vậy là vì cái gì?

Lâm Minh sau khi biết được tin tức này cũng có chút không thể lý giải. Đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu mình là thập hoàng tử, hắn sẽ không hạ quyết định như vậy, vì lấy lòng mình? Có tất yếu sao?

- Tuy nhiên Chu Viêm rời khỏi gia tộc, lại rời khỏi Thất Huyền võ phủ, ta về sau lại phải cẩn thận hắn. Người này trời sinh tính âm trầm, hiểu được ẩn nhẫn, tính dai rất mạnh, hắn về sau khẳng định sẽ bất lợi đối với ta. Ta thực lực càng ngày càng mạnh, thật ra không sợ. Tuy nhiên cha mẹ ta đều ở Thanh Tang thành, vẫn là phải thông tri Lâm gia một chút, bảo hộ tốt cha mẹ ta mới được.

- Đáng tiếc, lúc trước ở trên lôi đài không thể giết hắn, để lại tai họa về sau!


Trong mắt Lâm Minh lóe lên một tia hàn ý. Tuy rằng hắn đối với Vương Nghĩa Cao, Vương Nghiên Phong từng hạ độc thủ đối với mình đều không truy cứu nữa, nhưng là hắn cũng không phải người nhân từ nương tay. Nhất là khi đối mặt với khả năng nguy hại đến an nguy của người thân.

Nghĩ vậy, Lâm Minh lấy ra một tấm Truyền Âm phù, truyền cho phân bộ Lâm gia Thiên Vận thành, dặn dò chuyện liên quan cha mẹ mình.

Buổi chiều hôm nay, Lâm Minh muốn đi Minh Văn sư công hội, đây cũng là chuyện hắn hôm qua đã hẹn trước với Uông Vũ Hàm.

Đi trên đường, Lâm Minh đột nhiên bước chân khựng lại. Hắn gặp phải một người, người này hắn có chút ấn tượng. Đó là một võ giả Ngưng Mạch kỳ duy nhất dưới trướng thái tử, Liêu Văn Uyên.

Thái tử đối với Liêu Văn Uyên có ơn tri ngộ, trước khi Liêu Văn Uyên phát tích, thái tử còn là thiếu niên từng giúp hắn, ơn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi luôn đáng quý khó được.

Cho nên dù hiện tại Liêu Văn Uyên đã có tước vị, thăng quan tiến chức như diều gặp gió, hoàn toàn không cần sa vào vũng nước đục tranh ngôi hoàng đế, hắn vẫn nguyện ý phụ tá thái tử đăng cơ.

- Lâm tiên sinh.

Liêu Văn Uyên hơi hơi ôm quyền, đối với Lâm Minh rất là khách khí.

- Liêu tiền khách khí rồi, là vãn bối hành lễ với Liêu tiên sinh mới đúng.

Lâm Minh ôm quyền đáp lễ. Liêu Văn Uyên có thể tìm được mình hắn cũng không kỳ quái. Mấy ngày nay hắn luôn cảm giác được khi mình đi trên đường, luôn có người cố ý vô ý đi theo. Những người này không có sát khí, hiển nhiên là thái tử phái tới.

Hiện tại Lâm Minh Thân phận mẫn cảm, chỉ cần rời khỏi Thất Huyền võ phủ một bước lập tức sẽ có người đuổi theo, trong bóng tối bảo vệ. Có thể nói, thập hoàng tử muốn ở Thiên Vận thành giết mình, không dễ hơn giết thái tử Dương Lâm bao nhiêu.

Mình mấy ngày nay đi Minh Văn sư công hội, hiển nhiên thái tử cũng biết.

- Ha ha, không nghĩ tới Lâm tiên sinh cũng biết tên của ta. Nói lời thật, ta là người thô thiển, không quá thích những lễ tiết này. Nếu là không chê, ta liền trèo cao gọi Lâm tiên sinh một câu Lâm huynh đệ.

Lâm Minh cười nói:

- Liêu đại ca nhanh mồm miệng, nói lời thật ta cũng không thích những lễ nghi và kính xưng này.

- Ha ha, điều này chính hợp ý ta. Lâm huynh đệ, hôm nay ta tới là chuyên môn tìm ngươi. Chu Viêm bị đuổi ra khỏi Chu gia, ngươi biết chứ.


Những lời này Liêu Văn Uyên dùng chân nguyên truyền âm.

- Vâng.

Lâm Minh gật gật đầu, đồng dạng cũng đổi dùng chân nguyên truyền âm.

- Ngươi phải cẩn thận Chu Viêm.

- Điều này ta rõ ràng, tuy nhiên chỉ là có chút kỳ quái mà thôi. Chu gia làm như vậy dường như hơi độc?

- Là độc một chút, lại nói vẫn là vì Lâm huynh đệ ngươi. Ngươi là người có thể trở thành Thất Huyền sứ và phủ chủ Thất Huyền võ phủ. Phần áp lực này bất kể là Chu gia hay là đối với thập hoàng tử đều quá lớn. Bọn họ không dám chọc giận ngươi. Mà Chu Viêm đối với bọn họ mà nói, ngày sau nhiều nhất cũng chỉ là một võ giả Ngưng Mạch kỳ. Một võ giả Ngưng Mạch kỳ, tổn thất được tốt. Mà đuổi Chu Viêm đi, mọi hoạt động hãm hại, ám sát... Của Chu Viêm nhằm vào ngươi ngày sau, bọn họ đều sẽ không bị liên lụy.

- Là vậy sao... Ừm, một khi liên quan đến đấu tranh ích lợi bên trong gia tộc lớn và hoàng quyền, thật sự là lục thân không nhận.

Lâm Minh đối với những thứ tranh đấu hoàng quyền, ích lợi gia tộc này không có hứng thú gì.

- Đúng vậy, cho nên từ cổ thâm độc làm vua, nhân giả khó thành việc lớn.

Liêu Văn Uyên nói tới đây thở dài một hơi, hiển nhiên là nghĩ tới thái tử quá mức nhân nghĩa, không đủ quyết đoán.

- Đúng rồi Lâm huynh đệ. Lần trước ngươi nhờ thái tử điện hạ tìm tài liệu, đã bắt đầu bắt tay tìm kiếm. Tuy nhiên một vài thứ trong đó Thiên Vận quốc không có, thái tử đã phái người đi nước láng giềng tìm kiếm, đặc biệt là hội giao dịch của Hoắc La quốc. Ở đó đồ vật đầy đủ, hẳn là có thể tìm được một ít. Tuy nhiên nếu muốn gom đủ, lại cần thời gian không ngắn, về phần Lâm huynh đệ đưa ra chuyện trả lại trang viện, thái tử điện hạ nói, tặng cho Lâm huynh đệ chính là tặng ra ngoài rồi, há có đạo lý thu lại. Nói Lâm huynh đệ yên tâm ở là được.

Hoắc La quốc là một trong những quốc gia tương đối lớn dưới quản lý của Thất Huyền cốc, bất kể lực lượng quân sự hay là số lượng cao thủ đều vượt qua Thiên Vận quốc. Hội giao dịch của Hoắc La quốc, trong phạm vi mười vạn dặm đều rất có danh tiếng. Chỉ là cách Thiên Vận quốc quá xa, dù cưỡi Tuyết Long mã ngày đi hai ngàn dặm, cả đi lẫn về cũng mất thời gian mười mấy ngày.

Thời gian trên đường lại thêm thu thập tài liệu cũng cần thời gian, rất nhiều tài liệu còn không nhất định có thể mua được. Hiển nhiên muốn gom đủ tài liệu Minh Văn phù, chỉ dựa vào thái tử là không được.

Lâm Minh từ đáy lòng nói:

- Thay ta cảm ơn thái tử. Ân tình này, Lâm Minh ghi nhớ.

- Ha ha, Lâm huynh đệ khách khí rồi. Ta vừa gặp Lâm huynh đệ liền cảm giác Lâm huynh đệ là người đáng kết giao. Yên tâm đi, thái tử mấy năm này vẫn là có chút tích tụ, gánh vác một ít tài liệu vẫn là có thể. Ngược lại là Lâm huynh đệ ngươi, chẳng những trình độ võ đạo kinh người, còn thông hiểu Minh Văn thuật, thật sự khiến người không dám tin tưởng! Lâm huynh đệ, ngươi thật là lật đổ nhận tri của ta đối với hai chữ thiên tài trong quá khứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui