Vũ Cực Thiên Hạ

Trong ba người của Phượng tộc thượng cổ, Hỏa Liệt Thạch là Thánh Chủ đỉnh, Phượng Minh Cung chủ là Thánh Chủ, Phượng tiên tử thì là nửa bước Thánh Chủ.

Ba người ngồi ở một chỗ, đại trưởng lão Vô Gian Giáo lập tức cảm thấy áp lực không nhỏ. Hắn mới là Thần Quân hậu kỳ mà thôi, so với ba người trước mắt còn kém xa.

Đây chính là nội tình của Thánh địa đỉnh cao.

Vu Hữu Minh cũng có chút tâm tình khẩn trương, hắn một mực lo lắng nhận sai không dễ xong việc.

Bốn người nhìn thấy Hỏa Liệt Thạch đều phải thi lễ, dù sao thân phận chênh lệch quá lớn.

Mà khi Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đang định thi lễ, Phượng tiên tử đã tiến lên một bước, đón hai người:
- Hai vị cô nương, mau mau miễn lễ. Mời ngồi.

Phượng tiên tử thò tay chỉ, mấy cái ghế dựa liền bay tới.

- Phượng tiên tử tiền bối, chúng ta hôm nay là tới...
Trước khi không nhận được kết quả chính thức, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đều có chút thấp thỏm không yên.

- Gặp Lâm Minh đúng không.
Phượng tiên tử hơi mỉm cười:
- Hiện tại Lâm Minh ở trong linh hạm Chân Võ đại thế giới bế quan. Đừng nói là các ngươi, chúng ta cũng không gặp được hắn.

Một phen lời này của Phượng tiên tử đã tương đương khẳng định Lâm Minh trên Phong Thần Bảng chính là phu quân của Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên!

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, hai nàng đều có loại cảm giác gần như mừng quá hóa khóc. Cũng không phải vì Lâm Minh đạt được thành tích tốt cỡ nào mà là bọn họ rốt cục có thể thuận lợi nhìn thấy Lâm Minh. Chỉ cần khi bán kết bắt đầu là có thể tận mắt nhìn thấy.

Nghĩ đến sắp gặp mặt, Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên đều cảm giác sống mũi cay cay.

Mà về phần Vu Hữu Minh và đại trưởng lão Vô Gian Giáo, thì là nuốt một ngụm nước miếng thật to, trong miệng phát khô.

Thật đúng là phu quân của bọn họ!


Hai người nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy ánh mắt phức tạp khiếp sợ, may mắn xen lẫn cùng một chỗ!

Đại trưởng lão đương nhiên là may mắn, cho dù là trong lòng hắn có hoài nghi mấy cũng đối với hai nàng thủy chung lễ ngộ có thừa. Lần này, cược đúng rồi!

- Ha ha ha!
Đúng lúc này, Hỏa Liệt Thạch cười rộ lên, nhìn hai nàng vuốt râu nói:
- Không tệ, không tệ! Các ngươi có thể từ hạ giới tìm đến, chắc là trải qua muôn vàn khó khăn, thật sự là vợ chồng tình thâm đó. Lão phu xem các ngươi cũng là tu luyện pháp tắc hệ Hỏa, trên người dường như còn có một chút huyết mạch Phượng tộc mỏng manh, không bằng liền ở lại Phượng tộc thượng cổ ta. Lão phu sẽ tìm người chỉ điểm các ngươi.

Hỏa Liệt Thạch nói chuyện oang oang, chấn động tai người run lên. Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên ngây người một chút rồi sau đó nhìn về phía đại trưởng lão Vô Gian Giáo.

Đại trưởng lão Vô Gian Giáo sửng sốt một chút, lúc này mới cuống quít phản ứng lại, vội vàng truyền âm nói:
- Hai vị cô nương cứ việc ở lại Phượng tộc thượng cổ, mặc kệ chúng ta.

Nói đùa à. Một thiên tài đỉnh cấp xếp hạng top 1000 Thần Vực, vợ của hắn, cái miếu nhỏ Vô Gian Giáo bọn họ nào dám thu.

- Cảm ơn tiền bối!
Hai nàng thi lễ với Hỏa Liệt Thạch.

Hỏa Liệt Thạch hào phóng tiếp nhận, đây gần như tương đương lễ bái sư. Hai nàng ngày sau tu luyện, hắn cũng sẽ chỉ điểm thêm.

- Còn có một ngày là bán kết, Phượng tộc thượng cổ chúng ta bởi vì Lâm Minh được chia thêm 500 vé. Các ngươi cũng cùng tới xem đi, tận mắt nhìn thấy thành tựu của phu quân mình.

Hỏa Liệt Thạch tùy ý nói. 500 vé vào cửa chia ra mấy cái dư dả.

- Cảm ơn tiền bối.
Hai nàng mừng rỡ, vội vàng nói.

Mà Vu Hữu Minh ở một bên nghe, cũng nuốt một ngụm nước miếng thật lớn. Vé vào cửa bán kết hắn cũng muốn. Xem quyết đấu của thiên tài đỉnh cao nhất Thần Vực đối với hắn mở rộng tầm mắt, bao gồm thành tựu tương lai đều có lợi thật lớn!

Hỏa Liệt Thạch liếc Vu Hữu Minh và đại trưởng lão Vô Gian Giáo một cái, hắn vừa rồi từ trong ánh mắt trưng cầu ý kiến của Mục Thiên Vũ, đã đoán được quan hệ giữa hai người bọn họ và Mục Thiên Vũ. Chắc là hai nàng có thể đến Mục Nguyệt tinh cũng là nhờ sự trợ giúp của bọn họ.

Vì thế hắn cười ha hả nói:

- Các ngươi nếu muốn nhìn, cũng tới đi!

Hai người vừa nghe trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm ơn.

Đây chính là một phần lễ lớn. Trực tiếp xem so tài, khoảng cách gần tiếp xúc uy áp của Phong Thần Đài, nhìn đường vân pháp tắc trên Phong Thần Đài kia đối với bọn họ mà nói đều là một hồi cơ duyên!

***

Thời gian rất nhanh đến ngày thứ 10, bán kết chính thức bắt đầu!

Từ ngày thứ 9, hội trường so tài liền bắt đầu an bài chỗ ngồi. May mắn những võ giả này đều biết bay, có thể trực tiếp nhảy lên khán đài tới chỗ ngồi của mình, nếu không mấy tỉ người ngay cả cửa đều không vào được.

Cho dù như thế, cũng mất thời gian suốt một ngày mới an bài thỏa đáng khán đài thật lớn này.

Mấy tỉ người tụ tập ở một chỗ là khái niệm gì, dõi mắt nhìn qua toàn bộ rộn ràng nhốn nháo, vô cùng vô tận. Nhìn lên trên, không thấy đỉnh, nhìn phía trước không thấy bên cạnh!

Trên bầu trời cũng đều là người, bay vào bay ra như châu chấu!

Hơn nữa người có thể ngồi ở chỗ này, đều là nhân vật có máu mặt của các giới lớn, rất nhiều người ở khu vực nơi sở tại đều là bá chủ một phương, giẫm chân một cái đều có thể khiến mặt đất chấn động. Nhưng là ở trong này, bọn họ lại chỉ là một người xem bình thường.

- Người thật là nhiều.

Đại trưởng lão Vô Gian Giáo cảm khái nói. Hắn và Vu Hữu Minh có thể ngồi ở chỗ này thật không dễ dàng, người chung quanh thân phận đều cao hơn bọn họ.

Hơn nữa nhờ phúc của Mục Thiên Vũ và Tần Hạnh Hiên, bọn họ được an bài đến một vị trí không tồi. Khu vực này đồng thời có thể nhìn thấy tình huống hai mặt của Phong Thần Đài.

Phong Thần Đài vuông chằn chặn, chân chính có đệ tử leo lên, chính là hai mặt đông và nam. Người xem cũng đều tụ tập ở nơi này. Tuy nhiên có người xem ở một số nơi chỉ có thể nhìn thấy một mặt mà thôi.

Đúng lúc này, từ trong 100 linh hạm trên bầu trời, 30 vạn thiên tài bay ra!


Sự xuất hiện của bọn họ cũng biểu thị, bán kết chính thức bắt đầu!

- Mau nhìn! Đám người dự thi ra rồi!

- Nhiều người như vậy, tùy tiện lấy ra một người, đều là thiên tài đỉnh cao!

- Tập hợp tinh anh của 100 giới lớn! Trận bán kết này nhất định vô cùng đặc sắc!

Khi phần đông thiên tài bay tới, toàn bộ sân thi đấu vang lên tiếng hò hét khủng bố. Nhiều người như vậy hoan hô lên, thanh âm đó khủng bố biết bao, ngay cả mây trên trời đều bị xua tan!

- Các vị người xem, các vị thiên tài đến từ 100 đại thế giới cùng phần đông trung thế giới, tiểu thế giới của Thần Vực!

Đúng lúc này, ở góc đông nam Phong Thần Đài xuất hiện một đôi mỹ nữ cao gầy, thanh âm của bọn họ thông qua trận pháp đặc thù, bao phủ toàn trường.

Mọi người nhao nhao nhìn lại, phát hiện hai mỹ nữ này không ngờ giống nhau như đúc, hiển nhiên là song sinh. Hai tỷ muội bọn họ cùng là đệ tử của Hạo Vũ Thiên Cung!

- Bán kết lập tức sẽ bắt đầu, trên Phong Thần Đài ngay cả Thánh Chủ đều không thể phi hành. Cho nên muốn lên Phong Thần Đài chỉ có thể tay không leo lên!

- Chiến thắng đối thủ là có thể tiếp tục leo lên bậc tiếp theo, ngược lại sẽ rớt xuống một bậc. Người không thể chống đỡ nổi hoặc là thất bại năm lần, sẽ bị quét ra khỏi Phong Thần Đài. Người vào vòng sau cuối cùng, căn cứ cấp số lên bậc thềm cao nhất để phán định. Người cấp số ngang nhau, căn cứ thời gian và số lần tử vong để bình định! Người vào vòng sau cuối cùng là 300 người!

- Trong quá trình thi đấu, không thể dồn vào chỗ chết. Một khi hai người giao thủ, không cho phép có người khác nhúng tay. Nếu không sẽ mất tư cách!

30 vạn thiên tài, bay tới dưới chân Phong Thần Đài. Phong Thần Đài cao 33 vạn trượng, mỗi một bậc đều tương đương một vách núi cao vạn trượng, cộng thêm uy áp Thiên Tôn thủy chung bao phủ kia. Muốn leo lên, nói dễ hơn làm!

- Thật cao!

Lâm Minh ngửa đầunhìn trời, thẳng đứng vạn trượng, cao không thấy đỉnh.

Trên bậc thứ nhất Phong Thần Đài nguy nga này, có thác nước do nguyên khí trời đất hình thành trút xuống. Khi thác nước chảy tới góc Phong Thần Đài bị Phong Thần Đài một lần nữa hấp thu, tuần hoàn.

- Còn không bắt đầu leo lên, uy áp này đã không yếu rồi. Năm đó nhân vật hạng nhất của Phượng Minh Cung Hỏa Viêm Quảng căn bản không chịu đựng nổi. Tuy nhiên những người trước mắt này, chịu đựng đều rất thoải mái, không ai duy trì khó khăn. Quả nhiên có thể thông qua vòng dự tuyển đều là nhân vật tuyệt đỉnh.

Lâm Minh đảo qua một vòng, đem biểu hiện của 30 vạn thiên tài thu vào đáy mắt. Những người này, tập hợp tất cả yêu nghiệt của 100 giới lớn!

- Lâm đại ca... Ta nhìn thấy Lâm đại ca rồi!

Cảm giác của võ giả đảo qua mấy chục vạn người căn bản không mất bao nhiêu thời gian. Huống chi Tần Hạnh Hiên đối với Lâm Minh vô cùng quen thuộc, nàng gần như ngay lập tức liền nhìn thấy Lâm Minh. Bóng lưng vô cùng quen thuộc kia, hắn mặc một bộ áo lam, ngửa đầu nhìn Phong Thần Đài hùng vĩ.


Mục Thiên Vũ nắm chặt tay Tần Hạnh Hiên, sống mũi cũng cay cay. Trải qua muôn vàn khó khăn, rốt cục nhìn thấy Lâm Minh, sao có thể không mừng quá mà khóc. Nàng hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình nói:
- Không nên gọi chàng, để chàng yên tâm thi đấu, không bị phân tâm.

- Ta biết...
Tần Hạnh Hiên kích động nói.

Tất cả người dự thi xếp thành một hàng ngang đứng ở dưới Phong Thần Đài. Lúc này, hai nữ nhân đến từ Hạo Vũ Thiên Cung hô:

- Các vị! Thi đấu hiện tại bắt đầu!

Vút Vút Vút!!!

Hai nàng vừa dứt lời, lập tức phần đông thiên tài đều nhảy lên, đón dòng thác nguyên khí trời đất, giống như cá chép vượt Long Môn!

Trên Phong Thần Đài cấm bay nhưng là vẫn có thể nhảy. Có người dự thi, tụ một ngụm chân nguyên, thậm chí có thể dưới uy áp bao phủ nhảy một cái mấy trăm trượng.

Mấy chục vạn thiên tài qua lại trong thác nước, hai tay bọn họ chộp lấy vách thềm đá Phong Thần Đài thô ráp, lần lượt mượn lực, nhảy vọt!

Tốc độ bọn họ cực nhanh, vọt thẳng mà lên, không hề tạm dừng!

- Có thể có biểu hiện như thế dưới uy áp Thiên Tôn, thật sự là hậu sinh khả úy!

Trên khán đài, người mạnh khắp nơi tán thưởng.

- Không sai, tuy nhiên vẫn là có khác biệt. Có một số người mắt thấy sắp lên bậc một, nhưng có một số người mới bò lên không đến 30%.

Trong mấy chục vạn thiên tài, có mấy người sắp leo lên bậc thứ nhất Phong Thần Đài. Trong số này liền có U Vô Tận!

- Sắp lên tới đỉnh. Bậc thứ nhất căn bản không tính là gì, phía sau hẳn là sẽ càng ngày càng khó. Ta chẳng những phải lên đỉnh, hơn nữa phải một đường dẫn đầu, toàn chiến toàn thắng, vượt qua tất cả mọi người!

Trong con ngươi đỏ như máu của U Vô Tận, lóe lên hào quang chói mắt.

Mà ở phía sau hắn, lạc hậu mấy trăm trượng, theo sát một võ giả lưng đeo trường kiếm. Hắn chính là Nhất Kiếm Vãng Sinh Kiếm Vô Huyết.

- Hắc, tốc độ rất nhanh, tuy nhiên tốc độ không phải là hết thảy. Trận tranh đấu Phong Thần Đài này, cuối cùng muốn xem vẫn là thực lực. Thứ nhất này, ta cầm chắc rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui