Vũ Cực Đỉnh Phong

La Nham vội vã tiếp nhận, có chút lắp bắp nói:

- Tạ ơn, cảm tạ...

Thần sắc “Nhã nhi” vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ đơn giản gật đầu, thanh âm trong trẻo lại vang lên:

- Kế tiếp, La Ngọc...

Trong mắt La Nham xẹt qua một tia thất vọng, bất quá lập tức được che giấu đi mất, xoay người đi vào trong hàng. Cùng lúc đó, một thiếu nữ xinh đẹp cũng mang theo vài phần rụt rè câu nệ bước hước về phía trước.

Mười bảy gã thiếu niên, nam nữ đều có. Trừ một vở hài kịch của La Nham ngay lúc đầu, những người còn lại tuy vẫn có phần câu nệ nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì sai lầm...

- Kế tiếp, La Dật.

Thanh âm của “Nhã nhi” một lần nữa vang lên, La Dật nghe vậy lập tức cất bước ra khỏi hàng.

Khi nghe tiếng “Nhã nhi” kêu tên La Dật, thần sắc La Thiên Thần khẽ động, ánh mắt thoáng âm trầm hướng nhìn phía đối phương.

Chỉ thấy La Dật bước ra khỏi hàng, biểu tình thong dong bình tĩnh, hai tròng mắt hắn cũng không lộ ra một chút ba động, trước mặt là “Nhã nhi” khiến không ít thiếu nam đệ tử La gia phải ngại ngùng cũng không lộ ra biểu tình gì khác lạ. La Thiên Thần thấy vậy có chút kinh dị nhíu mày, con ngươi thoáng chớp động.

Bước vài bước, La Dật đã tới trước người “Nhã nhi”.

Đôi con ngươi trong mắt “Nhã nhi” vẫn luôn không chút bất động cũng không nhịn được hiện lên một tia kỳ sắc, bất quá cũng chỉ là một tia mà thôi, thoáng gật nhẹ đầu, trong tay đã lấy ra một khỏa long hổ đan từ trong hộp gỗ.


La Dật tiếp nhận đan dược, lộ ra bộ dáng tươi cười:

“Cảm tạ”.

“Nhã nhi” khẽ gật đầu, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ. La Dật chỉ cười khẽ rồi xoay người trở về hàng.

- Kế tiếp...”

“Nhã nhi” tiếp tục phát “hổ long đan”, La Dật đã trở lại hàng, cúi đầu quán sát viên đan dược trong tay.

- Đây chính là đan dược sao?

La Dật hiếu kỳ đưa viên đan dược lên trước mũi ngửi ngửi nhưng cũng không thấy có mùi gì. Trên mặt này quả nhiên đã được bao phủ bởi một tầng sáp.

Hổ long đan này chính là đan dược nhất phẩm sơ giai, trong vòng nửa năm có thể đề thăng một cấp bậc cho võ giả dưới tầng mười. Đích thực là cực kỳ trân quý. Phải biết, đề thăng một cấp bậc nghe có vẻ bình thương nhưng không ít người khi trình độ đã đạt một mức nhất định, vì thiên tư bản thân có hạn liền không thể tiếp tục đề thăng thêm nữa. Mà lúc này một khỏa hổ long đan cũng có thể không cần nhìn thiên tư của hắn, khiến hắn trong vòng nửa năm mạnh mẽ đề thăng một tầng... Dược hiệu bực này nếu không nói nghịch thiên thì cũng không chút tầm thường nào.

- Tầng thứ tám, ta đã tu hành tới trung giai, dựa theo tốc độ tu hành như vậy, trong nửa năm tới một năm tới ta liền có thể trùng kích tầng thứ chín... Đợi đến khi hoàn thành trùng kích tầng thứ chín phục dụng đan này ta liền có thể dễ dàng đạt được tầng thứ mười... Sau đó liền chính là Tiên Thiên!

Trong lòng La Dật âm thầm tính toán... Đạt được Tiên Thiên, hắn liền có được tự do. Đơn giản là đến lúc đó, cho dù hắn hiển lộ ra thực lực chân chính, đám người La Hùng cũng không có nửa phần biện pháp gây khó dễ.

Hắn đến Vân Khê Đảo có nguyên nhân rất lớn, cùng với việc tiếp xúc yêu thú, tiến hành tôi luyện vũ kỹ chính mình mà về phương diện khác chính là vì muốn tránh khỏi hành động của La Thiên Phách... Tuy nói hiện tại xem ra, nanh vuốt của đối phương tựa hồ đã vươn tới bên này, thế nhưng hoàn cảnh ở nơi này dù sao so với tại La gia muốn đơn thuần hơn rất nhiều. Chí ít cũng không quá mức lục đục với nhau, hắn cũng không phải mỗi giờ mỗi khắc phòng bị ám chiêu bất chợt.

...

Không bao lâu sau, mười bảy đệ tử La gia đều đã nhận được long hổ đan. “Nhã nhi” cũng thu lai hộp gỗ cũ kia, quay lại hướng La Thiên Thần thoáng gật đầu liền xoay người hướng cửa chính đi ra. Rất nhanh, bóng lưng mềm mại nhưng không thiếu phần lạnh lùng biến mất khỏi tầm mắt mọi người khiến cho không ít đệ tử la gia cảm thấy mất mác trong lòng.

Tiếp đó La Thiên Thần dặn dò thêm một hồi rồi để cho chúng đệ tử tự ly khai.

Ra khỏi cửa lớn căn phòng, La Dật nhìn thoáng qua toàn bộ doanh địa rồi nhanh chóng nhắm hướng đông nam theo lời La Vũ dặn trước đó bước đi.

- Tiểu Dật, tiểu Dật...

Không bao lâu sau, La Dật vừa tới khu đông nam liền nghe một tiếng gọi tới. La Dật nhíu mày, quay đầu nhìn lại thấy chính là La Hành.

“Hành ca!” La Dật hô một tiếng liền đi tới.

- Ừm, chờ ngươi đã nửa ngày trời... Đi thôi!

La Hành cười vỗ vỗ đầu vai La Dật, sau đó dẫn theo La Dật hướng một phương phía trước bước đi.


Không bao lâu sau, một tòa phòng xá đơn sơ xuất hiện trước mắt hai người.

“Tiểu Dật”!

La Quỳnh và vài thành viên khác của tiểu tổ số ba đứng ở cửa, nhìn thấy La Dật và La Hành đi tới, La Quỳnh cười cười lên tiếng bắt chuyện.

La Dật cười gật đầu, La Hành lại có phần hờn giận, hừ giọng nói:

- Chỉ thấy được hắn, không có thấy ta sao?

La Quỳnh làm bộ không nghe thấy, chạy lại đón La Dật rồi cùng mọi người tiến nhập phòng xá.

Phòng xá cũng không lớn, những thành viên của tiểu tổ số ba đi lại có phần chật trội, lúc này La Vũ cũng đang ở bên trong.

- Tiểu Dật đã trở về!

La Vũ lộ ra dáng tươi cười chào.

La Dật gật đầu, nhìn xung quanh một chút nhưng vẫn không thấy La Băng Vân, không khỏi ngẩn người hỏi:

- Băng Vân tỷ đâu rồi?

- Băng Vân được đưa đến liễu y để trị liệu rồi, thương thế của nàng có phần năng nên cần nghỉ ngơi tĩnh dương. Yên tâm đi, Thúy nhi cũng đang ở bên cạnh nàng.

La Vũ vừa cười vừa nói:

- Được rồi, đừng đứng đó nữa, đều ngồi xuống đi.


Nghe được La Băng Vân không việc gì, La Dật cũng yên lòng xuống. La Vũ này tuy nói có chút tâm cơ, nhưng trên thực tế tâm tư cũng không tồi, La Dật cũng quan sát hắn một đoạn thời gian, phát giác ra sự quan tâm của hắn đối với những thành viên trong tiểu tổ số ba đích thực phát ra từ đáy lòng.

Lập tức, mọi người liền lục tục tìm chỗ ngồi xuống bên trong phòng xá.

Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, La Vũ liền hướng La Hành nói:

- Đầu trọc, ngươi dẫn La Dật tới chỗ cư trú sau này của hắn đi.

- Được thôi.

La Hành nhếch miệng cười, gật đầu, lại quay hướng La Dật bắt chuyện rồi cùng hắn đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, hai người liền ngưng lại trước một căn phòng gỗ cách phòng của La Vũ không xa.

Đây là phòng của La Anh tỷ trước đó, hiện tại liền thuộc về ngươi. Chúng ta vừa rồi đã cho người quét tước một phen, đệm chăn các thứ linh tinh đều đã chuẩn bị tốt, ngươi trực tiếp ở lại là được.

La Anh, La Dật ngược lại cũng từng nghe nói qua. Nàng này trước đây là một trong những thành viên của tiểu tổ số ba, tại năm trước đã tới ba mươi tuổi nên được ly khai. La Dật cũng chính là được bổ khuyết vào chỗ trống của nàng lưu lại.

- Cảm tạ Hành ca.

La Dật hướng La Hành cười nói. Hắn đối với La Hành rất có hảo cảm, người này rất trọng tình cảm, hơn nữa cũng không thích tâm cơ, ngươi như đáng tin tưởng như vậy tự nhiên rất gây hảo cảm với La Dật.

Chỉ vì La Dật biết chính mình rất nặng tâm cơ cho nên đối với những người ưa tâm cơ tự nhiên có một tia mâu thuẫn nhất định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui